TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Chị à, chị có nhà không?

Bạch Dương vừa mới tắm rửa xong, mặc áo ngủ từ trong phòng tắm đi ra, chính đang nghiêng đầu chái mái tóc đen nhánh, thì di động vang lên, Bạch Dương tiện tay ấn nút nghe, bên trong liền truyền tới giọng nói đáng ghét của tiểu ngoan đồng.

- Có.
Trong lòng Bạch Dương đột nhiên nổi lên một sự u oán, lạnh nhạt đáp một tiếng.

- Vậy em qua đây!

- Chị có việc.

Bạch Dương vừa nói ba chữ đó thì nghe thấy điện thoại bên kia truyền tới tiếng "tu tu", chắc tiểu ngoan đồng nói xong là cúp điện thoại ngay lập tức.

Bạch Dương cứ ngây ra nhìn cái điện thoại.

Tiểu ngoan đồng rõ ràng là sợ cô từ chối.

Nghĩ tới dáng vẻ lo được lo mất của tiểu ngoan đồng, khóe miệng Bạch Dương hơi cong lên thành một nụ cười.

Người này luôn nắm bắt được những biến hóa tâm lý nhỏ nhất của cô, cho dù là không ở bên cạnh cũng như vậy.

Nghĩ tới đây , trong lòng Bạch Dương cả kinh.

Có lẽ nguyên nhân vì như vậy, nên mình mới "sa ngã" ?

Kỳ thực sau khi có quan hệ "vợ chồng" với Liễu Tuấn, Bạch Dương không ngừng kiểm điểm lại quan hệ của mình và Liễu Tuấn, theo quan điểm của thế tục mà xét, tỉnh cảm giữa hai người không nên tồn tại.

Điều này bản thân Bạch Dương cũng không phủ nhận.

Từng có một khoảng thời gian, Bạch Dương lấy đó là vì mình quá "yêu chiều" Liễu Tuấn để thuyết phục bản thân.

Tên nhóc đó quá vô lại, mặt cũng dầy, công phu "đeo bám" kinh người, cứ từng chút từng chút một hạ gục mình, nhưng Bạch Dương luôn cảm thấy lý do này hơi gượng ép.

"Yêu chiều" và "yêu" là hai khái niệm khác nhau.

Cứ cách một thời gian nếu như không nhìn thấy tiểu ngoan đồng là trong lòng chị Bạch Dương lại nhung nhớ, giống như ngọn cỏ vậy, gió xuân vừa nổi lên, là không sao áp chế được.

Hôn lễ lần này của Liễu Tuấn, Bạch Dương cũng tham gia.

Cô không thể không tham gia.

Hai người từng là đồng nghiệp với nhau, thêm vào mọi người đều biết cô "yên chiều" Liễu Tuấn, cô mà không đi thì thực sự lộ liễu.

Nhưng tâm tình của Bạch Dương vô cùng ảm đạm.

Mình vì sao lại không bỏ Liễu Tuấn được, Bạch Dương tìm mãi không ra nguyên nhân.

Xem ra yêu một người thực sự không cần phải có lý do.

Tiểu ngoan đồng đột nhiên bỏ dở chuyến du lịch trăng mật, trở về huyện Ninh Bắc trước thời gạn, nguyên nhân là gì Bạch Dương hiểu rõ nhất, "sự kiện Mao Ái Tiên" lần này Bạch Dương cũng là người quan tâm nhất.

Khi Liễu Tuấn sắp được thành một trong số 100 bí thư huyện thị ưu tú được biểu dương đột nhiên lại nảy ra chuyện n ày, đúng là làm người ta đau đầu, cũng thực là quá khéo.

Tiểu ngoan đồng tới khẳng định là vì chuyện này rồi.

Bạch Dương ngồi thẫn ra một lúc rồi vào phòng ngủ cởi bỏ áo ngủ xuống, thay một bộ trang phục chính thức.

Dù sao cũng phải bàn chuyện nghiêm túc mà.

Cho dù tiểu ngoan đồng xưa nay không quan tâm cô có ăn mặt chính thức không, một khi cơn háo sắc phát tác lên thì muốn làm gì thì làm, nhưng có một số giới hạn, Bạch Dương phải cố gắng giữ vững.

Nhưng lần này thì chị Bạch Dương lại tính nhầm rồi.

Cô vừa mới lấy từ trong tủ ra một bộ đồ công sở màu vàng và một chiếc áo sơ mi trắng thì cánh cửa lớn ở phòng khách đã truyền tới tiếng chìa khóa chuyển động.

Bạch Dương kinh hãi.

Tiểu ngoan đồng sao lại tới nhanh như vậy?

Hỏng rồi, tên nhóc này nhất định là gọi điện ở lầu dưới.

Đáng ghét!

Rõ ràng nhìn thấy có ánh đèn trong phòng, còn vờ vịt hỏi có nhà không?

Chị Bạch Dương phản ứng không kịp, tiểu ngoan đồng hành động quá nhanh, thoáng cái đã xuất hiện ở trước cửa phòng ngủ, Bạch Dương vừa mới cởi được một nửa áo ngủ đã phải vội vã mặc vào.

Thế nhưng vẫn còn chậm một bước, còn chưa kịp buộc giây lưng thì đôi cánh tay chắc khỏe đã từ phía sau ôm gọn, đôi tay lớn đầy vết chai sạn thuận thục nắm lấy bầu vú căng tràn, hai đầu ngón tay trực tiếp vân vê nụ hoa kiềm điễm.

Bạch Dương cố gắng kháng cự, đưa tay ra nắm lấy hai bàn tay không thành thực kia, hờn giận nói:
- Đừng có quấy.

Câu trả lời của Liễu Tuấn là há miệng ra cắn lấy dáy tai của cô, giống như một con chuột nhỏ bắt đầu nhay nghiến nhấm nháp nó.

Bạch Dương muốn kháng cự, nhưng cơ thể nữ nhân thành thục kia lại chẳng chịu phối hợp, dưới sự dày vò của ngón tay tiểu ngoan đồng, khoái cảm trào dâng như thủy triều từ hai đầu v* dần dần khuếch tán ra, mau chóng lan tới toàn thân, cả người cô không kìm được run lên.

- Đừng mà, nói chuyện nghiêm túc đi.
Bạch Dương rên rỉ mang chút ai oán.

- Không rảnh.
Tiểu ngoan đồng ở bên tai cô vứt một câu trơ trụi như thế, hơn nữa còn càng áp sát thêm người vào cặp mông tròn lẳn của cô, không ngừng cọ sát.

- Cậu... Cậu sao lại hư hỏng như thế?
Chị Bạch Dương buông một câu oán trách rồi từ bỏ sự phản kháng cuối cùng.

- Em trước nay luôn như thế, không phải là chị không biết.
Tiểu ngoan đầu lưu manh nói, buông tay ra để cho chiếc áo ngủ trượt khỏi người Bạch Dương, bởi vì cô vừa mới tắm xong, cho nên bên trong áo ngụ trừ chiếc quần lót nho nhỏ, còn toàn bộ là không có gì.

Tiểu ngoan đồng bắt đầu ve vuốt tấm lưng trơn mịn bóng mượt của chị Bạch Dương.

Tiểu ngoan đồng cũng mau chóng mất kiểm soát, tay bắt đầu đưa lên cởi cúc áo, thì đột nhiên Bạch Dương quay ngoắt người lại túm lấy áo của y xé toạc ra hai bên, lập tức mấy cái nút áo rơi lả tả, Bạch Dương như thành con người hoàn toàn khác, cứ xé quần áo trên người y ra, chẳng bao lâu sau hai người hoàn toàn không còn mảnh vải đối diện với nhau rồi.

- Chị, chị...
Bạch Dương đột nhiên điên cuồng, làm Liễu Tuấn luống cuống chân tay.

Đây, đây là Bạch Dương thật sao?

Bạch Dương u oán nhìn y một cái, đôi cánh tay trắng nõn vươn ra quấn lấy cổ, rồi nhón chân, đôi cánh môi đỏ mọng say đắm nhiệt tình hôn Liễu Tuấn.

Trong chớp mắt đó đầu óc Liễu Tuấn như chập mạch.

Trong ký ức của y, đây là lần đầu tiên Bạch Dương chủ động, trước kia hoàn toàn là do y chủ động, Bạch Dương chỉ xấu hổ đón nhận, từng chút từng chút một chấp nhận "thỏa hiệp" trong quá trình âu yếm, cuối cùng hòa thành một.

Hiện giờ sao lại phấn khích như thế.

Có điều hiện giờ Liễu nha nội cũng chẳng rảnh rỗi mà đi suy nghĩ tới "biến hóa khác thường" của Bạch Dương, chiếc lưỡi nhỏ nhắn kia đang không ngừng quấy động miệng y, nóng ấm thơm tho, từng hương thơm hoa lan luồn qua cánh mũi tiều ngoan đồng, thấm tận vào xương tủy.

Liễu nha nội phát ra một tiếng kêu không rõ ràng, trở tay ôm lấy vòng eo thanh mảnh của Bạch Dương, một tay áp lên bầu vú no căn, rồi dần dần trượt xuống dưới dấn sâu vào trong vực thẳm.

Giây phút chạm vào búp hoa, Bạch Dương bật ra một tiếng rên khe khẽ.

....................

- Chị muốn...
Đầu tiểu ngoan đồng lại nổ "uỳnh" một phát.

Bạch Dương chỉ lí nhí thì thầm, mà cứ như một tiếng sấm rền.

Lại... một lần nữa!

Máu toàn thân Liễu Tuấn trong chớp mắt sôi lên sùng sục.

Giờ phút này Bạch Dương Thực sự mang lại cho y quá nhiều kinh ngạc, quá nhiều sự kích thích.

Cánh tay lớn của tiểu ngoan đồng, luồn qua đùi Bạch Dương nhấc lên, tiếp theo đó Bạch Dương lại phát ra một tiếng kêu say lòng, mau chóng chìm vào trong bể hoan lạc.

"A..."
Bạch Dương thả lỏng cánh môi, đầu hơi ngả về phía sau, một tiếng rên rỉ bị áp chế cực độ từ sâu trong lồng cực phát ra, đánh sâu vào nơi sâu nhất trong tâm linh của tiểu ngoan đồng.

Đôi chân thon thả trơn mịn của Bạch Dương gặp lại, như xúc tua của con bạch tuộc quấn chặt vào hông Liễu Tuấn Liễu tuấn, hai tay rịt chặt lấy cổ y, toàn thân treo lên thân thể cường tráng rắn chắc của tiểu ngoan đồng, đầu yếu ớt dựa lên bả vai Liễu Tuấn, nảy lên theo từng đòn xung kích đầy tiết tâu.

Tình lang của cô luôn tấn công rất mạnh mẽ.

Bạch Dương mơ mơ màng mảng rên rỉ:
- Tiểu Tuấn... Chúng ta... Chúng ta sinh con đi... Chị,,, chị muốn sinh cho em một đứa con trai.

- Được....sinh một đứa con trai...một đứa con béo trắng.
Liễu Tuấn cũng mơ màng đồng ý.

Hai người mồ hôi đầm đìa, cứ như thế ôm lấy nhau nằm trên chiếc giường chăn gối xộc xệch hết cả, không ai nói một lớn.

Nhưng hai tấm thân vẫn dính liền lấy nhau.

Thời gian tựa hồ như ngừng trôi.

Không biết trải qua bao nhiêu lâu, Bạch Dương mới khe khe cựa mình, gò má ửng hồng còn chưa tan hết, lại một lần nữa đỏ lên.

Liễu Tuấn buông tay ra.

Bạch Dương liền xuống giường, thuận tay áo ngủ khoác lên trên người Liễu Tuấn, rồi đi vào phòng tắm.

Liễu Tuấn thầm thở phào.

Bạch Dương "điên cuồng" sau khi tận tình phát tiết xong đã trở lại rồi, trở thành Bạch Dương thường mang chút bẽn lẽn ngại ngùng, trở về là chị Bạch Dương "vô cùng yêu chiều" của y rồi.

Trong lúc ân ái vừa rồi, Liễu Tuấn hoàn toàn coi Bạch Dương thành vợ yêu của mình, mà không phải là chị Bạch Dương, hẳn trong thời khác đó, Bạch Dương cũng có cảm giác như vậy.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước xối, đợi tới khi Bạch Dương lại xuất hiện trước giường thì áo ngũ đã buộc chặt giây lưng rồi.

Bạch Dương ngồi dựa vào thành giường, kéo giãn một chút khoảng cách với Liễu Tuấn, nhẹ giọng nói:
- Chuyện này sẽ có chút phiền phức, ba chị nói, trung tổ khả năng trong thời gian ngắn sẽ lại phái người xuống tìm hiểu tình hình.

- Ừm!

Liễu Tuấn đáp lời, cũng ngồi dậy cùng Bạch Dương ngồi tựa vai vào nhau, kéo chăn lên che mình, chị Bạch Dương không giống Hà đại tiểu thư, khi nói chuyện nghiêm chỉnh, không muốn ở "trạng thái nguyên thủy"

Liễu Tuấn khi còn ở nước ngoài hưởng tuần trăng mật, Bạch Dương đã trực tiếp gặp Bạch Kiến Minh tìm hiểu tình hình, chỉ một câu nói đã hàm chứa quá nhiều quan tâm và yêu thương của cô giành cho Liễu Tuấn.

Bạch Dương hỏi:
- Cậu nói đi, chuyện này là sao?

Chuyện này bởi vì Liễu Tuấn xử lý rất kịp thời cho nên khi đó phạm vi ảnh hưởng vô cùng nhỏ, ngày hôm sau Liễu Tuấn thực hiện lời hứa với thôn Tú Khê, rồi sau đó không bao lâu đưa ra một loạt chính sách, hừa từ trong một hai năm, từng bước thực hiện hóa đơn không chính thức trong tay nông dân, hơn nữa hứa trong năm nay, toàn bộ nông dân toàn huyện giảm bớt gánh nặng đi ít nhất 30%, bao nhiêu hành động đó làm cho ảnh hưởng tiêu cực gần như bị trừ bỏ, ngược lại còn được được nông dân toàn huyện nhất trí tán đồng, cho rằng chính phủ huyện ủy đã làm việc cho người dân.

Có thể thấy được, nếu như Liễu Tuấn có thể thực thi toàn bộ lời hứa, danh vọng cá nhân y cùng chính phủ huyện Ninh Bắc sẽ đạt tới một tầm cao chưa từng có trong lịch sử, có thể sánh ngang với " tình quân dân cá nước" như thời ban đầu mới giải phóng.

Thế nên Liễu Tuấn không nói rõ cho Bạch Dương.

Hiện giờ có người lấy chuyện cũ ra gây sự, Liễu Tuấn liền nói chi tiết lại một lần.

- Ra là thế, vậy Mai Văn Hoa và trấn Đại Đường xử trí rất hợp lý, bọn chúng cáo trạng cái gì chứ?
Bạch Dương hơi ngạc nhiên.

Liễu Tuấn cười nhạt nói:
- Hiện giờ xem ra cáo trạng của Mao Ái Tiêm không phải là nguyên nhân chân chính, chủ nhiệm phòng khiếu nại tỉnh ủy là Kỳ Tiểu Sơn phải không?

- Ừ, trước kia khi Hồ Vi Dân làm bí thư thành ủy Đại Ninh, Kỳ Tiểu Sơn cũng chính là chủ nhiệm phòng khiếu nại thành phố Đại Ninh.

Bạch Dương gật đầu.

Liễu Tuấn lại nở nụ cười.

Bình luận

Truyện đang đọc