TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tâm tình của Liễu bí thư và chủ tịch Liễu chẳng bị ảnh hưởng mấy, loại người ỷ thế vênh vào cả nước chẳng có biết bao nhiêu mà kể, Liễu Tuấn và Tiểu Thanh sao có thể đi so đo với loại người đó thật được?

Chẳng cần hạ thấp mình.

Ngày hôm sau Liễu Tuấn và Tiểu Thanh kết bạn xuất hiện ở căn tứ hợp viện yên tĩnh của Chu tiên sinh.

Chu tiên sinh lui về tuyến hai rồi nhưng vẫn mang danh hiệu viện sĩ viện khoa học xã hội, nơi được coi là túi khôn của cả nước, cuộc sống rất phong phú, nếu chẳng phải Liễu Tuấn gọi điện nói đưa cố nhân tới thăm, Chu tiên sinh đã chẳng có nhà.

Tiên sinh là người không chịu nhàn rỗi.

Đương nhiên người khác không chịu được nhàn rỗi thì tới chốn lầu xanh đèn đỏ tìm thú vui, còn tiên sinh kiên trì công tác , viết sách đêm trí tuệ trong đời truyền lại cho hậu thế.

- Bà nó này, Tiểu Tuấn bảo muốn đem một người quen tới nhà làm khách.
Tiên sinh hưng phấn nói với sư mẫu, tiên sinh không có con ngay cả cháu họ thân cận cũng không có, luôn coi học trò nhỏ của mình là con trai. Liễu Tuấn trước kia công tác bên ngoài, mỗi lần tới thủ đô chỉ cần thời gian không quá eo hẹp đều tới thăm tiên sinh và sư mẫu, lâu thì ba tháng ngắn thì một hai tháng một lần. Giờ đã tới thủ đô nhậm chức, giờ tới thủ đô làm việc, gần như mỗi tuần lại đến chơi, làm tiên sinh và sư mẫu rất vui.

Sư mẫu nghe thấy lập tức mừng rỡ, hỏi:
- Ồ, Tiểu Tuấn muốn đưa người quen cũ tới? Là ai thế?

Tiêu sinh cười ha hả:
- Nó cũng không nói, cái thằng nhóc này còn dám chơi trò mai phục với mình.

Sư mẫu vội vàng chuẩn bị đồ tiếp khách, đem những món hoa quả mới nhất bày ra, cùng cháu gái bận rộn một hồi. Chu tiên sinh không có người thân, bên sư mẫu thì còn có một ít, hiện giờ đang giúp đỡ bà là cô cháu gái hơn hai mươi tuổi, một cô nương hoạt bát đáng yêu làm tòa tứ hợp viện thi thoảng có tiếng cười vui vẻ truyền ra.

Liễu Tuấn và Tiểu Thanh vẫn chi chiếc xe Trường Phong kia, đương nhiên trang phục hơi thay đổi một chút, mặc dù vẫn rất tự nhiên, nhưng ít nhất không quá trẻ trung, thoáng thấy được khí độ quan cao và bà chủ lớn.

- Bác ơi.
Liễu Tuấn vừa vào cửa đã vui vẻ gọi.

Cùng với địa vị cao lên, tuổi lớn dần, tâm thái của y tựa hồ đang nhanh chóng già đi. Kiếp trước kiếp này cộng vào Liễu thị trưởng đúng là rất "già" rồi, chỉ trước mặt Chu tiên sinh, Liễu Tuấn luôn giữ được tầm tình trẻ thơ, y vẫn cứ là một đứa bé trước mặt thầy giáo.

Liễu Tuấn thấy có thể giữ được tâm tình trẻ con này cảm giác tuyệt vô cùng.

- Ha ha, Liễu bí thư đại giá quang lâm, hàn xá được thơm lây.

Tiên sinh tâm tình rất tốt, chắp tay sau lưng đứng ở sân trêu học trò.

Liễu Tuấn không phật ý.

Tiểu Thanh đi tới một bước, cúi mình thật sâu nói:
- Cháu chào bác Chu.

- A, đây là Tiểu Thanh?

Tiên sinh chỉ hơi chù chừ một lúc là nhận ra Liễu Thanh, không khỏi cực kỳ vui mừng.

Trước kia ở huyện Hướng Dương, tiên sinh ở đại đội Ma Đường Loan gần đại đội Liễu Gia Sơn, mà nhà bác bảy Liễu Tấn Bình thì ở sát bên Ma Đường Loan, hai nhà có thể gọi là hàng xóm, Tiểu Thanh khi nhỏ cũng thường sang bên Ma Đường Loan chơi, nên rất thân thuộc với vợ chồng tiên sinh.

Nhưng sau này Chu tiên sinh tới thủ đô, Tiểu Thanh cũng sang Hồng Kông lập nghiệp cơ hội gặp nhau rất ít, nhưng không phải là hoàn toàn không gặp nhau.

Nếu không nha đầu năm xưa biến thành người giàu nhất thế giới, cả dung mạo lẫn khí chất đều đã thay đổi rất nhiều, Chu tiên sinh có trí nhớ tốt tơi đâu cũng chẳng thể nhận ra Tiểu Thanh từ cái nhìn đầu tiên.

Thấy Chu tiên sinh nhận ra ngay mình, Tiểu Thanh cũng hết sức vui vẻ nói:
- Bác Chu trí nhớ còn hơn đám trẻ bọn cháu rất nhiều.

Chu tiên sinh cười vui vẻ mời hai vị khách vào nhà.

Sư mẫu rửa hoa quả xong đi ra thấy Tiểu Thanh không khỏi giật mình: Sao người quen Tiểu Tuấn lại là cô gái trẻ xinh đẹp?

Trí nhớ của sư mẫu không bằng tiên sinh.

Tiểu Thanh lại vội khom người chào:
- Chào sư mẫu, cháu là Liễu Thanh ở Liễu Gia Sơn, con gái Liễu Tấn Bình.

Vừa nhắc tới Liễu Tấn Bình, Chu sư mẫu lập tức vỡ lẽ, bà sống ở Ma Đường Loan mấy chục năm ấn tượng với hàng xóm hơn xa những đồng liêu trên quan trường của Chu tiên sinh.

- Ái chà thì ra là Tiểu Thanh, xinh đẹp thế này làm bác nhận không ra nữa rồi, mau mau ngồi đi, cháu là khách quý đó.

Sư mẫu mừng rỡ rối rít mời mọc.

- Tiểu Thanh, nghe nói hiện giờ cháu làm việc ở Hồng Kông? Làm bà chủ lớn hả?

Vừa ngồi xuống, sư mâu liền nôn nóng hỏi.

Mặc dù môn nhân đồng liêu Chu tiên sinh không ít, tuy không phải đám học trò ai cũng ở vị trí cao như Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tuấn, có người trong giới học thuật. Nhưng những người đó nói chuyện với Chu tiên sinh, sư mẫu không xen lời vào được, Tiểu Thanh thì khác rồi, là người ở công xã Hồng Kỳ, lại là nữ giới sư mẫu có thể trò chuyện với cô rất nhiều.

Tất nhiên sư mẫu không biết về tập đoàn Thịnh Nghiệp nổi danh toàn cầu, đây chẳng thể tính Tiểu Thanh "thất bại" chỉ sợ tổng thống Bush con của nước Mỹ là thần thánh phương nào chắc gì sư mẫu đã biết.

Tiểu Thanh vội đáp:
- Sư mẫu, cháu chỉ làm ăn nhỏ ở Hồng Kông thôi, chẳng phải bà chủ lớn gì.

Không phải cô cố ý khiêm tốn, nhưng ở trước mặt sư mẫu thuần phác hiền từ như vậy cái đó có gì đáng khoe khoang?

Chu tiên sinh cười:
- Tiểu Thanh khiêm tốn rồi, tập đoàn Thịnh Nghiệp hiện giờ là quỹ tài chính lớn nhất toàn cầu.

Tiểu Thanh mỉm cười;
- Tiền tài là vật ngoài thân, bác Chu thông kim bác cổ, trí khôn khắp thiên hạ, lưu danh muôn đời mới là tài phú thật sự.

- Ha ha ha, Tiểu Thanh làm bà chủ lớn quả nhiên là khác người, trình độ nói chuyện rất cao, nói thế làm bác Chu kiêu ngạo mất.

Tức thì trong phòng tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ.

- Tiểu Thanh, ba mẹ cháu vẫn khỏe chứ?

Chu sư mẫu chỉ quan tâm tới cố nhân.

Tiểu Thanh vội khom người:
- Cám ơn sư mẫu nhớ tới, ba mẹ cháu đều rất kỏe, đang ở chơi Hồng Kông, hiện giờ Liễu Gia Sơn và Ma Đường Loan có thay đổi rất lớn, thành thành phố nhỏ rồi. Bác Chu và sư mẫu nếu có thời gian tranh thủ về mà xem.

Chu sư mẫu cảm khái nói:
- Phải, hồi Tiểu Tuấn kết hôn, bác và bác Chu có về một chuyến, thay đổi thật lớn, bí thư Tấn Văn thật là tài, kiến thiết quên là tốt như thế. Tiểu Thanh, bí thư Tấn Văn có khỏe không? Hẳn là nghỉ hưu rồi?

- Bác Năm cháu sức khỏe rất tốt, không kém gì ba cháu. Bác Năm đã nghỉ hưu nhiều năm, hiện giờ công ty Đằng Phi do anh Triệu Ngọc con bác ấy quản lý rồi ạ.

Sư mẫu liền gật đầu.

Chu tiên sinh nói:
- Bí thư Tấn Văn cả lòng dạ lẫn khí phách đều đáng khâm phục. Liễu Gia Sơn, Ma Đường Loan đều nhờ cha con bác ấy mà có biến hóa lớn. Đúng là cha anh hùng, con hảo hán.

Liễu Tuấn, Tiểu Thanh cùng mỉm cười.

Câu cha anh hùng, con hảo hán có một thời gian ít nhiều mang nghĩa châm học, dùng với bí thư Tấn Văn và Liễu Triệu Ngọc không thể hợp hơn.

- Tiểu Tuấn, Tiểu Thanh, các cháu hiếm khi tới được một lần, hôm nay thế nào cũng phải ở lại ăn cơm trưa nhé.

Sư mẫu ân cần giữ khách.

Liễu Tuấn và Tiểu Thanh nhìn nhau, cườinói:
- Sư mẫu, bọn cháu tới đây để ăn chực đấy, sư mẫu không giữ khách bọn cháu cũng không chịu đi đâu.

Sư mẫu hớn hở nói:
- Vậy thì tốt quá, hai đứa cứ ngồi chơi đi, bạc đi làm thức ăn.

Nói rồi vội đứng dậy đi xuống bếp.

Chu tiên sinh mỉm cười:
- Bà nó, hiện giờ còn sớm, không vội.

- Tiểu Thanh biết bao nhiêu năm mới tới được một lần, không thể qua loa được, mọi người cứ nói chuyện đi.

Tiểu Thanh có chút xấu hổ nói:
- Đó là cháu thất lễ, phải tới bái phỏng trưởng bối sớm hơn mới phải.

Chu tiên sinh cười ha hả khoát tay:
- Tiểu Thanh, hiện giờ cháu quản lý một đế quốc tài chính lớn như thế, mỗi ngày làm không hết việc mà, có lòng là tốt rồi.

Tiểu Thanh gật đầu, liền lấy ra một món quà đó là thư tịch cổ thời Minh mạt, Tiểu Thanh phải tốn rất nhiều tiền đấu giá ở hải ngoại mới mua được. Lần này tới thủ đô là chuẩn bị cho Liễu Tuấn làm quà, cô biết với thân phận địa vị Liễu Tuấn hiện nay tặng quá không thể là thứ dung tục tiền tài được.

Chu tiên sinh rất mê bút tích danh gia, món quà này đúng với sở thích.

Chu tiên sinh không giả vờ chối từ, mỉm cười thu lấy. Với quan hệ giữa ông và Liễu Tuấn, tặng lễ vật gì cũng không cần kiêng kỵ. Sau khi nhận lấy rồi liền mở ra xem, vừa thưởng thức vừa khen ngợi. Thấy tiên sinh vui vẻ, hai người cũng mừng.

Mọi người nói chuyện trên trời dưới đất hết sức hào hứng, sư mẫu làm mấy món ăn hương vị huyện Hướng Dương làm Liễu Tuấn và Tiểu Thanh khen không ngớt miệng, ăn cơm xong, cùng tiên sinh và sư mẫu tán gẫu một lúc nữa mới đứng dậy cáo từ.

Vừa mới ra cửa điện thoại của Liễu bí thư vang lên, cầm lên xem thì là của thư ký Kha Khải Phàm gọi tới, nhắc Liễu Tuấn chiều nay còn phải tham gia một buổi nói chuyện

Bình luận

Truyện đang đọc