TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Ở Bảo Châu tên tuổi của Nghiêm Ngọc Thành càng ngày càng được nhiều

người biết đến, cấp trên nhận được rất nhiều bản cáo trạng nói có một lãnh đạo tỉnh uỷ khác, muốn nói chuyện cùng đồng chí.

Cũng đúng thôi, một vi chuyên viên, biết cách quản lí xây dưng phát triển kinh tế, cũng có lúc phải thay đổi một chút chứ. Việc quản lí nhưng hanh động dị thường của cán bộ, cũng không thể xem thường được. Nhưng vì muốn chứng minh bản thân, mà có rất nhiều động tác, có chút " Bất vụ chánh nghiệp ".

Tay không thể duỗi quá dài mà.

Nghiêm Minh đã được sắp xếp đến nhà máy Nhất Chú làm việc, hơn nữa còn chủ động ký kết " Quân lệnh" với bộ công nghiệp thành phố Bảo Châu, cam kết trong vòng một năm sẽ làm tăng lợi nhuận của nhà máy. Tất cả các bản cáo trạng cũng lập tức theo gió mà bay.

Long Thiết Quân vì chuyện này mà gọi điện thoại đến.

" Ngọc Thành à, làm rất tốt, cán bộ lãnh đạo phải khi phách như vậy....giám đốc tỉnh Liêu và bí thư Bạch rất tán thành cách sắp xếp của đồng chí...Làm rất tốt, không sợ những lời đàm tiếu."

Nghiêm Ngọc Thành thừa nhận toàn bộ những lời tán thưởng này, cũng không chuyển tặng cho nha nội tôi chút nào, chỉ biết " Cùng truy mãnh đả " đối với tôi, cách một ngày lại hỏi tình hình nhà máy Nhất Chú một lần.

Thật tức chết đi mà.

Hình như con trai hắn mới là người quản lí nhà máy Nhất Chú mà, nha nội tôi chỉ là một học sinh cấp ba. Nhưng ổn thoả thì ổn thoả, tôi cũng không dám xem thường. Nếu trong vòng một năm không tăng lợi nhuận của nhà máy, Nghiêm

Ngọc Thành lại trách tôi, Giải Anh có thể sẽ " Ăn sống" tôi mất.

Tiểu tử này, bây giờ " Qua cầu rồi lại muốn rút ván", lại còn muốn qua lại với con gái mình, đừng có nằm mơ.

Nửa tháng tôi đều ở nhà máy quốc doanh Nhất Chú. Nghiêm Minh đường đườing chính chính nhậm chức vụ quản lí nhà máy. Quá trình làm việc rất nghiêm túc. Trong nhà máy, ngoài nha nội tôi, con có mấy chuyên gia có tiếng trong tổng công ty Đằng Phi.

Việc rút lại cổ phần trong tổng công ty Đằng Phi tôi đã nói với bác Năm. Bác

Năm là người giữ chữ tín, mỗi tháng để ra 100 vạn nhân dân tệ chuyển khoản sang cho anh cả, anh cả lại chuyển sang cho tôi. Nhưng nếu mỗi khi tôi có yêu cầu, bác Năm không ngần ngại, lập tức giúp đỡ.

Nói như vậy thôi, tôi cũng rất lo lắng công ty Đằng Phi mua toàn bộ sản phẩn tồn kho của nhà máy Nhất Chú. Trong vòng một năm, " Quân lệnh" mà Nghiêm

Minh kí kết, nhất định phải thành hiện thực.

Về việc thể diện của chuyên viên Nghiêm và " Đại sự cả đời" của nha nội tôi .

Rất giống như một trò chơi ?

Phải nói đến Nghiêm Minh, huấn luyện trong quân đội 4-5 năm. Là người có tài, mới có hai mấy tuổi, đã có tình cách bình tĩnh dị thường. Đến nhà máy được nữa tháng, đã lấy được lòng tin của rất nhiều người.

Nghiêm Minh đối với việc quản lí quả thực rất mơ hồ, sản xuất, kĩ thuật, thị

trường tiêu thụ, tất cả đều không biết, không có việc lập tức đến tìm tôi, thành tâm xin thỉnh giáo. Đương nhiên tôi cũng không giấu, biết bao nhiều thì nói bấy nhiêu, còn cổ vũ anh nên đọc nhiều sách quản lí. Việc này, chị hai Liếu Diệu có thể giúp đỡ. Chị là nhân viên quản lí thư viện thành phố, cũng thường mang mấy quyển sách quản lí doanh nghiệp về cho Nghiêm Minh.

Việc tiêu thụ không phải là vấn đề, chỉ cần quản lí nội bộ tốt, khó khăn không lớn. Vấn đề kĩ thuật, đã có mấy chuyên gia giúp đỡ, vấn đề cũng không khó giải quyết.

Nhìn thấy nhà máy từng bước đi vào quỹ đạo, nha nội tôi cũng yên tâm phần nào.

Đến tháng 6, lại có một tin vui, tác phẩm < Cửa sổ trong cửa sổ ngoài >của

Nghiêm Phi nhận được giải nhất.

Tác phẩm do Nghiêm Phi vẽ, quả thực không uổng " Tâm huyết" của nha nội tôi.

Hội hoạ thì tôi không biết, nhưng toàn bộ,ý tưởng, đường đi tôi đã sắp xếp xong.

Thời gian Nghiêm Phi học vẽ không dài, nhưng luận luận về bút pháp, quả thực quá kém. Nếu gặp phải ban giám khảo khó tính, đừng nói đến giải nhất, đến giải khích lệ, sợ cũng không có phần.

Nha nội tôi đã dùng tiền mở đường, "Ngầm thao tác ", muốn tác phẩm được chọn làm giải nhất, ban giám khảo cũng phải tìm một lí do hợp lí, nếu không khó mà qua mặt được thiên hạ.

Lí do chính là ý tưởng chính là đặt tên tác phẩm : < Cửa sổ trong cửa sổ ngoài>.

Bức tranh vẽ một người con gái xinh đẹp im lặng ngồi bên cửa sổ đọc sách, ánh mắt chăm chú, chăm chỉ học tập.

Người con gái này chính là Nghiêm Phi. Nói thật, nếu Nghiêm Phi có thể giống như hình trong bức tranh, vậy ý tưởng gì cũng không cần, chỉ dựa vào một người, có thể nhất cử đoạt khôi.

Đáng tiếc thực tế lại không giống như bút pháp kia.

Bên ngoài cửa sổ lại là một thế giới hoàn toàn khác. Một con phố buôn bán đang được dựng lên, chứng minh sau cải cách, tốc độ phát triển của đất nước,
từng ngày từng giờ được đổi mới.Không động tĩnh gì, phối hợp rất hài hoà.

Bởi vậy, luận về ý nghĩa, không thể không phủ nhận tác phẩm, ngụ ý rất sâu xa,

ban giám khảo lựa chọn làm tác phẩm đoạt giải nhất cũng là hợp tình hợp lí, không có vẻ gì quá đột ngột.

Việc này không thể đề Nghiêm Ngọc Thành biết bên trong có đuôi của nha nội tôi được. Bức tranh được sao chép lại vào được treo trong phòng khác. Có khách đến chơi, không nói đến chuyện chính trước, mà kéo đến chỗ bức tranh, tự khen, nói con gái mình là thiên tài hội hoạ.

Từ trước đến giờ chuyên viên Nghiêm vẫn " nhiều chuyện" như vậy, rất thích thể hiện trước mặt mọi người. Những lời tán thưởng của mọi người, chỉ là những lời ninh hót, mục đích chỉ để chuyên viên Nghiêm vui, lúc bàn đến chuyện công việc có nói đến một số điều kiện, sẽ thu được hiệu quả hơn.

Cô Giải Anh cũng rất vui, dần dần hiểu ra, cũng không quên cổ vũ con gái, cố gắng, thi đổ vào trường đại học trọng điểm.

Nhưng đối với Nghiêm Phi mà nói, hội hoạ chín là sơ thích của mình, nhận được giải càng vui, nhưng thi đại học mới là việc quan trọng.

Thái độ của cô Giải Anh như vậy, Nghiêm Phi có chút lo lắng, không ngừng hỏi trộm tôi, việc này phải làm như thế nào, nếu việc này không thể trở thành sự thật, chúng ta sẽ làm thế nào.

Đương nhiên, tôi cũng không phải cố ý làm sự việc ngày càng phức tạp.

Trước ngay thi đại học, khoa mĩ thuật trường đại học Trữ Thanh có gửi giấy nhập học về, Nghiêm Phi trở thành một trong năm sinh viên đỗ đại học sớm nhất của trường Trung Nhất Bảo Châu. Đúng là một tin vui mà, cô Giải Anh vui quá mà ngất mấy lần.

Nghiêm Ngọc Thành cũng hãnh diện, một lần nữa không phải hổ thẹn vơi thân phận chuyên viên, đến nhà hàng Bảo Châu tổ chức chúc mừng.

Đối với phương pháp này của chuyên viên Nghiêm, nha nội tôi đương nhiên chỉ biết cươi thầm trong bụng, phản đối.

" Bác Nghiêm, phải chú ý đến ảnh hưởng nữa chứ...."

Tôi vô duyên vô cớ nói.

Bác là nhân vật số hai trong khu vực Bảo Châu, có bao nhiêu người muốn hại bác, bác tổ chức tiệc chúc mừng này, không phải cố ý tìm phiền phức hay sao?

" Tiểu tử thối, phải chú ý ảnh hưởng gì? Con gái bác thi đỗ đại học, trong lòng rất vui, mời mọi người ăn cơm không được sao?"

Nghiêm Ngọc Thành có chút không vui.

Tôi liếc nhìn Nghiêm Ngọc Thành, quay người bước vào phòng của Nghiêm Phi.

Đạo lí đơn giản như vậy, còn cần tôi phải nói ra hay sao?

Chuyên viên Nghiêm tức giận thì tức giận, cũng phải nghe ý kiến của tôi chứ, không có "Đại thao đại bạn ", còn theo quy luật cũ, đặt ba bàn ở nhà hàng Bảo

Châu, mời tất cả bạn bè thân thích, người ngoài chỉ có mỗi gia đình tôi.

Kì thực, tôi cũng không chú ý đến ảnh hưởng như vậy, chuyên viên Nghiêm mời

khách không nhận quà, người khác thích đàm tiếu như thế nào cũng kệ nhà Nghiêm gia. Tôi chỉ là không vui khi có nhiều người lạ nhìn Nghiêm Phi.

Biết năm nay Nghiêm Phi 18 tuổi, xinh đẹp không giống như Xảo Nhi. Bề ngoài có rất nhiều người đó rất quy củ, trong lòng không biết thế nào.

Nhưng giấy báo vừa được gửi đến, có một kết quả làm cho nha nội không ngờ.

Nghiêm Phi bỏ sách vở, không tham gia thi đại học, chỉ đợi đến ngày đi nhập học. Như vậy, người thấy này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, không giống như

ngày xưa, mỗi buổi tôi lại đến phòng của Nghiêm Phi, lợi dụng danh nghĩa dạy học làm những điều trái với lương tâm.

Việc này giống như chân vấp vào đá.

Nghiêm Phi chỉ biết an ủi tôi, nói: " Không sao, theo thường lệ, cậu vẫn có thể đến, cha mẹ mình không nói gì cậu đâu..."

Tôi lắc đầu: " Miệng không nói, trong lòng cũng không biết bản thân đang nghĩ gì

....Cậu không phải học thêm nữa, ngày nào mình cũng đến, mọi người nhất định sẽ cảnh giác, chỉ cần bọn họ cảnh giác, chẳng phải là hỏng sao?"

" Hi hì, cảng giác thì cảnh giác...Lần trước cha mình có nói, chỉ cần mình thi đỗ đại học, sẽ không quản chúng ta còn gì...."

Nghiêm Phi vừa nói, mặt cũng dần dần đỏ.

Lần trước chính miệng Nghiêm Ngọc Thành có nói, hai đứa thích thế nào thì làm thế đó.

Chuyên viên Nghiêm có nói thì nói, nếu tôi làm thật, bị bác ấy biết, không phải là không tốt sao?

Tạm thời vẫn phải nhịn.

Đợi mọi người đều đi đại học, đến lúc đó trời cao hoàng đế xa, nha nội tôi có thể

" Thích yêu như thế nào thì yêu" .

..................

Tháng 7, tôi cũng tham gia thi đại học rồi.

Kì thi đại học năm 86, đúng là " Thiên quân vạn mã quá độc mộc kiều ", thí sinh căng thẳng muốn chết, phụ huynh thí sinh lo lắng cũng không kém, chỉ có nha nội tôi là ngoại lệ.

Mẹ xin nghỉ mấy ngày, đưa tôi đi thi.

Tất cả phụ huynh, không thể vào trường thi, thậm chí đến cửa chính của trường cũng không được đi, chỉ có thể đứng ở bên ngoài trời nắng chói chang, vất vả đợi con mình.

Kiếp trước, mẹ làm như vậy, còn kéo chị cả đi cùng. Kết quả thật đáng buồn, tôi cũng không tranh đấu, miễn cưỡng thi một trường cao đẳng.

Lần này, đương nhiên tôi cũng không bảo mẹ làm những việc phi thực tế như vậy.

Tất cả đều nằm trong tầm khống chế của nha nội tôi, thi xong đại học nhẹ nhàng tự do, mỗi một môn thi, tôi đều là người lộp bài đầu tiên, bước đi khoan thái ra khỏi phòng thi, cảm giác đó rất xung sướng.

Ra khỏi cổng trường, rất nhiều phụ huynh đưa con đi thi vây quanh tôi, đua nhau

hỏi, thi thế nào, đề thi có khó không ? Tôi chỉ biết mỉm cười an ui bọn họ, đề thi rất dễ, không khó chút nào. Nhất định các bạn ấy sẽ thi tốt ạ.

Biết rõ đó là những lời nói dối, nhưng các bậc phụ huynh vẫn vui vẻ.

Ba ngày thi, ngày thứ tư, tôi lập tức đến của hàng bánh của Lương Xảo ở huyện

Hướng Dương tìm Lương Tiểu Lan.

" Chị tiểu Lan, em có chuyện muốn thương lượng cùng chị..."

Trên lấu của cửa hàng làm bánh, tôi ngồi nói chuyện cùng chị tiểu Lan.

Sau khi li hôn, chị tiểu Lan càng ngày càng xinh đẹp, da hồng hào, không có nếp nhăn. Xem ra cuộc hôn nhân này, li hôn cũng là đúng.

" Có chuyện gì vậy?"

Lương Tiểu Lan mỉm cười, nói.

"Là thế này ạ, em sắp đến thành phố Nam Phương học rồi..."

Kì thi đại học vủa mới kết thúc, kết quả vẫn chưa biết thế nào, nhưng em biết em nhất định sẽ trúng tuyển vào trường đại học Hoa Nam thôi.

Lương Tiểu Lan lập tức chúc mừng tôi.

Xảo Nhi trong mắt của em, rất kính nể và tôn trọng. Đối với cô ấy mà nói, phải đợi học xong đại học quả thực rất khó khăn.

Trước khi tôi đến, tôi nên chuẩn bị từ trước, lúc này thật khó mở miệng.

Chị ấy sẽ đến thành phố Nam Phương cùng em, của hàng bánh của thành phố Bảo Châu, toàn bộ giao cho chị..."

Xảo Nhi sợ làm khó tôi, chủ động nói với chị Lương Tiểu Lan, tinh thần rất thản nhiên, không sợ sệt, không ngượng ngùng.

Tình cảm giữa tôi và Xảo Nhi, chị tiểu Lan cũng đoán ra được một phần, vì tuổi tôi còn nhỏ, không thuận tiện nói ra.

Hôm nay, Xảo Nhi nói muốn đến thành phố Nam Phương cùng tôi, vấn đề này muốn giấu cũng không giấu được.

"Xảo Nhi, việc này em dự định nói thế nào với cha mẹ?"

Lương Tiểu Lan suy nghĩ một lúc, hỏi.

" Em đến thành phố Nam Phương làm ăn, ở bên đó em đã mua nhà rồi..."

Xảo Nhi nói theo những gì mà chúng tôi thương lượng.

" Chị biết...Xảo Nhi, em phải suy nghĩ kĩ một chút....."

Lương Tiểu Lan miễn cưỡng cười, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi.

Toàn thân tôi thấy không thoải mái, không kìm hãm được, ngượng ngùng nói: "

Hai người nói chuyện đi, em đi ra ngoài hít thở không khí.."

Nha nội tôi đi ra của hàng, ngồi vào xe, chán quá liền cầm cuốn chuyện mà Tô

Kiến Trung đặt ở trong xe ra xem, trong lòng không yên. Thời gian trôi đi rất chậm, trong lòng tôi rất lo lắng, cũng không biết chị tiểu Lan sẽ khuyên Xảo Nhi thế nào. Tuy nói tôi không nghi ngờ tình ý của Xảo Nhi đối với tôi, nhưng trong lòng tôi luôn luôn có cảm giác lo sợ.
Gần một tiếng sau, Xảo Nhi xuất hiện trước xe, hai mắt đỏ đỏ.

" Tiểu Tuấn...Chị em...Muốn nói chuyện riêng với anh..."

Tôi gật đầu, xuống xe, chậm chầm lên tầng hai.

Lương Tiểu Lan ngơ ngác ngồi một chỗ, hai mắt cũng đỏ đỏ, nhìn thấy tôi đến, ánh mắt khó hiểu, nhìn tôi, không nói câu gì.Tôi cũng không biết mở miệng nói như thế nào, chỉ biết đứng sừng sững trước mặt chị, giống như người đang đới " Phán quyết cuối cùng".

"Tiểu Tuấn, chị biết em là người tốt, cũng biết em thật lòng yêu thương Xảo Nhi,

bây giờ chị chỉ cần một câu nói của em...."

Do dự rất lâu, Lương Tiểu Lan mới nói ra.

" Em nói đi...."

" Em phải hứa với chị, sau này...Cả đời này em phải đối tốt với Xảo Nhi."

" Em xin hứa."

Bình luận

Truyện đang đọc