TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Đêm đó Lê lão nghỉ lại ở thôn Tân Đường. Đã nhiều năm không trở lại đây, con cái của nhà ông đã không còn ở đây nữa. Lê Hữu Đức bèn gọi cháu trai cháu dâu dọn dẹp sạch sẽ phòng tân hôn, mời Lê lão ở vào đó.

Lê lão cười ha ha nói: “Thế này không được đâu, hai đứa chúng nó sẽ hận tôi cả đời mất. Anh Hữu Đức à, cứ sắp xếp cho tôi một chỗ nào ở được là được rồi, có chỗ nằm là xong thôi.”

Lê lão thời còn trẻ đã từng cầm quân đánh trận, nên dãi nắng dầm mưa đã trở thành chuyện cơm bữa, khi quá mệt mỏi, thì kể cả những nơi người chất thành đống cũng có thể ngủ một giấc ngon lành. Dù là sau khi kiến quốc, chuyển vào thủ đô làm quan, cũng vẫn ngủ ở giường cúng. Chỉ là giờ đã có tuổi, nên cũng không thể sắp xếp như vậy được.

May mà việc này không cần phải để ông Hữu Đức lo.

Ở đây có nhiều cán bộ thôn huyện như vậy, cả một thôn hàng trăm người, chẳng lẽ lại không tìm được chỗ ngủ qua đêm cho Lê lão hay sao?

Thấy bí thư Liễu gật đầu, Phạm Thư Hồng ngay lập tức đi vào một bên triệu tập tất cả những cán bộ của huyện Thanh An bố trí chỗ nghỉ cho Lê lão. Cuối cùng Lê lão và thư ký được xếp vào nghỉ ở nhà của Lê Ngũ Phúc bí thư chi bộ của thôn.

Còn bí thư Long và bí thư Liễu ở trong nhà của chủ nhiệm ủy ban cách mạng thôn.

Lê lão rất hài lòng với sự sắp xếp này, gật đầu liên tiếp, nói với Long Thiết Quân và cha: “Lão Long, đồng chí Tấn Tài, tối nay làm phiền hai người phải cùng với ông già này ngủ ở nơi thôn sơn hẻo lánh này rồi.”

Bất giác, cách xưng hô của Lê lão với cha đã thân thiết hơn rồi, từ chỗ chính thống “Đồng chí Liễu Tấn Tài” đến “Đồng chí Tấn Tài” thân thiết hơn, cha và Long Thiết Quân đều quay sang nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.

“Ôi chà, mấy chục năm không về đây rồi, tối nay, nhất định phải nói chuyện với mọi người trong thôn mới được...”

Lê lão vẫn đang rất vui, nói.

Long Thiết Quân và cha đều gật đầu, nói: “Điều đáng làm điều đáng làm. Đúng là phải nói chuyện với bà con ở đây...”

Phạm Thư Hồng nghe xong những lời này, đưa tay ra đằng sau làm một động tác tay. Huyện trưởng Vương Vĩ Tùng nhận được tín hiệu, ngay lập tức chuồn ra ngoài, tìm đến chỗ hương trưởng và bí thư của hương Bách Lý, cả chủ nhiệm chi bộ thôn Tân Đường, sau khi đã bàn bạc kỹ càng, mấy người ngay lập tức phân nhau ra hành động.

Buổi tối, phòng của Ngũ Phúc Gia bí thư chi bộ của thôn Tân Đường. Mọi người đã tạm thời reo lên một 100 ngọn đèn, làm cho cả căn phòng đều rực sáng. Trong phòng, một đám đầu người nhấp nhô. Tất cả đều vây quanh Lê lão, Long Thiết Quân và cha. Những người ngồi gần ba người nhất, đều là những người già lớn tuổi và có uy tín. Còn những người trẻ tuổi hơn một chút thì ngồi ở đằng sau. Ở giữa có hai chiếc bàn thấp ghép lại với nhau. Bên trên bầy đầy hạt dưa bánh kẹo. Trước mặt Lê lão và mấy người cán bộ đều có nước trà.

“Ngũ Phúc. Mấy năm gần đây ở thôn, cuộc sống của bà con thế nào?”

Lê lão vui vẻ đặt câu hỏi.

Lê Ngũ Phúc rất trẻ, chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, là quân nhân, cũng là người lãnh đạo nhiệm kỳ đầu tiên của thôn Tân Đường, nếu so sánh về tuổi cùng Lê lão, thì chỉ là cháu của ông thôi.

Thôn Tân Đường cũng giống như Liễu Gia Sơn, đều là hàng trăm năm trước đã định cư lại đây, tất cả mọi người trong thôn đều có chung một dòng máu. Những người họ hàng gần của Lê lão đều không sống ở thôn nữa. Trong căn phòng chen chúc hai mươi ba mươi người, trước lúc này, những người đã thật sự gặp mặt Lê lão, cũng chỉ có mấy người già đã luống tuổi như Lê Hữu Đức, còn lại đều là những người trẻ tuổi. Còn về những người thân đến thủ đô tìm Lê lão mấy năm trước, rất ít khả năng được gặp mặt Lê lão, thường là do thư ký hoặc những người làm việc sắp xếp tiếp đón, ở lại đó một hai ngày, đi chơi thủ đô một chút, rồi cho họ tiền xe, khách khí tiễn họ về. Điều này cũng chẳng khác được, lúc đó Bảo Châu còn nghèo, huyện Thanh An còn nghèo hơn, nếu như mỗi người thân từ quê tìm đến Lê lão đều vào thăm hỏi thì thật là hết hơi. Nói vậy Tứ Hợp Viên biến thành phòng đón tiếp mất rồi.

Nhưng mấy năm nay, những người vào thủ đo tìm Lê lão giúp đỡ cũng đã ít đi rõ ràng. Xem ra, thật sự là do cuộc sống và kinh tế của những người dân đã phát triển rồi. Vì vậy thư ký và những người thân cận của ông đều thở phào nhẹ nhõm.

“Chú này, giờ đây thôn mình đã giàu lên rồi, cuộc sống của mọi người cũng đã tốt hơn trước nhiều. Nếu như ở trước đây, nhà chú Hữu Đức làm đám cưới làm sao có thể náo nhiệt thế này được?”

Lê Ngũ Phúc cười hì hì đáp.

“Không phải là do nghe nói ông già này về nên cố ý làm cho tôi xem đấy chứ?”

Lê lão mỉm cười hỏi, nhưng mắt lại đảo qua những người lãnh đạo rất nghiêm nghị, cuối cùng dừng lại trên người Lê Ngũ Phúc. Phạm Thư Hồng và những người khác đều giật mình. Mặc dù không phải cố tình giả tạo, nhưng địa vị của Lê lão thật sự quá cao, những cán bộ cấp dưới đều cảm thấy bất an.

Lê Ngũ Phúc rất biết ăn nói, cười đáp: “Chú à, chúng cháu có gan lớn bằng trời cũng không dám qua mắt chú. Hơn nữa, bàn rượu tiệc ấy nếu là gấp gáp tạo dựng lên, mấy con bò ấy cũng là vội vàng kéo từ nơi khác đến, cả đống nhà mái ngói này nữa, mấy tiếng đồng hồ có thể xây được thì quả thực chúng cháu quá giỏi giang!”

Câu cuối cùng này rất có sức thuyết phục, ánh mắt nghiêm khắc của Lê lão đã bắt đầu hòa khí lại, mỉm cười gật đầu.

“Ngũ Phúc, nghe nói anh là bộ đội chuyển về, anh được đấy chứ. Vậy anh nói thử xem, cuộc sống của bà con ở đây, sao lại càng ngày càng phát triển thế?”

Lê lão rất vui mừng hỏi.

“Sửa đường, nuôi bò, làm nghề phụ!”

Lê Ngũ Phúc trả lời ngắn gọn.

Long Thiết Quân cười nói: “Đồng chí Ngũ Phúc này, đúng là tiếc lời nói như vàng vậy, cậu nói cụ thể ra xem nào, rốt cuộc là làm thế nào?”

Lê lão cười hà hà nói: “Những người xuất thân từ bộ đội đều không nhiều lời, thích nói sự thật.”

Lê Ngũ Phúc nhìn liếc sang Phạm Thư Hồng. Mặc dù anh ta chỉ là một bí thư chi bộ nhỏ bé, phải tiến bộ nhiều hơn nữa trong chính trị, giờ đây bí thư thị ủy, bí thư huyện ủy đều có mặt ở đây, là cơ hội đáng giá ngàn vàng, nếu biểu hiện tốt, nói không chừng sẽ có một tiền đồ sáng lạn.

Bí thư huyện ủy liền cho anh ta một ánh mắt động viên.

Phạm Thư Hồng làm việc rất chắc chắn, đã dám đứng lên tạo thế anh hùng nói về việc hỉ mời Lê lão tham gia, nhất định đã nghĩ rất kỹ càng về tất cả mọi mặt, người anh ta gọi đến để nói chuyện với Lê lão, nhất định cũng đã trải qua sự chọn lựa kĩ càng, không có một hạt sạn nào. Nếu không thì, chỉ cần nói ra một vài lời không ra gì, chẳng phải là cầm đá tự đập vào mặt mình hay sao?

Còn về Lê Ngũ Phúc, Phạm Thư Hồng rất yên tâm.

“Chú à, nói việc sửa đường trước nhé, đây là việc lớn từ mấy năm nay huyện và thành phố đều dốc sức tiến hành, nếu đường xá không được thông suốt, thì đồ đạc có tốt đến mấy cũng không đưa ra ngoài được, cũng không vào trong được, trong lòng rất bồn chồn.”

“Con đường này sửa thế nào vậy?”

Lê lão hỏi.

“Huyện cho một bộ phận tiền, sửa đường đến cổng thôn. Còn đường trong thôn, là do chúng cháu tự tập hợp tiền, cũng là tự bỏ công để sửa. Sau khi con đường này sửa xong, trong thôn đã náo nhiệt hơn ngày xưa nhiều rồi. Mọi người đi lại tiện lợi, nên lưu thông hàng hóa cũng đã dễ dàng.”

“Ừm....Cách làm này được lắm...”

Lê lão gật đầu.

“Nuôi bò, đó là ‘chiến lược phát triển huyện’ của chúng cháu, bí thư Phạm nói, đây là một chính sách lớn cần phải có sự can thiệp của các chuyên gia kìa! Chú cũng biết rằng, bò bò của huyện Thanh An chúng cháu nổi tiếng khắp toàn tỉnh, nuôi nhanh, mà chất lượng thịt lại rất tốt.”

Lê lão cười nói: “Thịt bò huyện Thanh An, đúng là đã có tiếng từ lâu. Khi ta còn chinh chiến, đi qua vùng đồi cỏ, đã từng ăn thịt bò ở đó, hà hà, vừa cứng vừa dai, nếu so sánh với thịt bò của Thanh An, thì mùi vị của nó quả là kém xa, lúc đó ta còn nói với thủ trưởng, đợi đến khi toàn quốc giải phóng rồi, ta sẽ mời họ đến huyện Thanh An ăn thịt bò kìa.”

Phạm Thư Hồng mở đầu vỗ tay, ngay lập tức những tràng vỗ tay vang lên như sấm.

“Lê lão, câu này của ông, đúng là đáng giá hơn bất cứ bài quảng cáo nào.....Không ngờ thịt bò của huyện Thanh An lại có tiếng đến vậy, ngay cả lúc trường chinh cũng được mọi người biết đến.”

Phạm Thư Hồng xúc động nói.

Người thủ trưởng mà Lê lão nói đến, rốt cuộc là nhân vật nào chứ?

“Chú à, lần này chú về thủ đô, mang về mấy chục cân thịt bò của thôn chúng cháu, mời thủ trưởng của chú nếm thử xem có được không? Cũng được coi là thỏa lòng ước nguyện năm đó.”

Lê Ngũ Phúc nói thêm vào.

“Được, được chứ, bí thư à, anh nhớ lấy việc này nhé, mấy chục cân thì nhiều quá, dăm ba cân là được rồi....Nhớ trả tiền đấy nhé....”

Lê lão cao hứng nói.

Bí thư vội vàng gật đầu.

Lê Hữu Đức cười nói: “Tự nhà mình làm được, tiền nong gì cơ chứ? Thủ trưởng lớn của trung ương, để ý đến thứ thôn dã của chúng tôi thế này đã hãnh diện lắm rồi.”

“Ý, anh Hữu Đức, anh đừng có bảo tôi phạm lỗi nhé.....Đây là kỷ luật, không được lấy một đồng một hào của nhân dân...”

Lê lão cười ha ha nói.

“Ngũ Phúc à, anh nói tiếp đi, tôi rất muốn nghe nhiều hơn nữa những chuyện mới.”

“Vâng thưa chú. Nói về chuyện nuôi bò này, lúc đầu chúng cháu còn suy nghĩ. Thịt bò của huyện Thanh An nổi tiếng thật đấy, chúng cháu núi nhiều đất ít, nếu chỉ trồng ngũ cốc thôi thì không phải là biện pháp hay. Nhưng nếu nuôi quá nhiều bò, thì chúng cháu lại không tiêu thụ hết được, hơn nữa, mọi người cũng không phải dư dả lắm, không có tiền mua bê...”

Lê lão bèn hơi chau mày, nói: “Ừm, đây quả là một vấn đề, vậy sao lại giải quyết được?”

“Tài chính của huyện đã cho một ít tiền, lại động viên chúng cháu đi vay vốn ngân hàng, hình thành quy mô, về mặt tiêu thụ, do huyện sắp xếp cả. Trong thành phố đã xây một công xưởng chế biến thức ăn rất lớn.”

Lê lão nghĩ một lúc, rồi nói với Phạm Thư Hồng: “Bí thư Tiểu Phạm, phạm vi của việc nuôi bò này lớn đến đâu?”

“Lê lão, phát triển ngành chăn nuôi gia súc ở huyện Thanh An, là chính sách chiến lược để chấn hưng nền kinh tế của huyện Thanh An khi bí thư Liễu còn làm thị trưởng. Theo yêu cầu của thành phố, toàn huyện, khu, hương của chúng tôi đều chọn ra một trăm hai mươi sáu thôn hành chính phù hợp để nuôi bò, tiến hành đồng nhất mọi người. Tài chính thống nhất phát tiền về, rồi cùng tổ chức vay vốn ngân hàng, trong huyện hình thành công ty chuyên thu mua thịt bò, quản lý chế phẩm từ thịt bò, về cơ bản, đã làm được cả hai mặt là sản xuất và tiêu thụ. Trải qua sự phát triển mấy năm nay, đã hình thành quy mô nhất định, trước mắt chế phẩm từ thịt bò của chúng tôi đã tiêu thụ ở mười mấy thành phố trên toàn quốc, thu nhập của người dân trong thôn đã tăng lên gấp mấy lần, chẳng phải thế sao, rất nhiều người đã xây được nhà mới, những cô gái trẻ đẹp cũng đã đồng ý gả về đây rồi...”

Trong hội trường lại rộ lên một tràng cười.

Lê Ngũ Phúc ngay lập tức nói tiếp: “Đúng vậy, nếu không, thì làm sao Tam Cẩu Tử có thể lấy được cô vợ xinh xắn như vậy?”

Tam Cẩu Tử chính là cháu của Lê Hữu Đức lấy vợ ngày hôm nay.

Lê lão lại dãn đôi lông mày ra, nói: “Ừm, thống nhất quản lý tốt, có tổ chức là sẽ không bị loạn....Nhưng có điều, bí thư Tiểu Phạm à, cái công ty trách nhiệm hữu hạn chế biến thịt bò đó của các anh nhất định phải quản cho nghiêm, không được phép để nó bắt nạt nhân dân! Trong tay có quyền lực rồi, nếu không giám sát cho chặt, nhất định sẽ xảy ra việc lớn.”

Lê lão không hổ là cán bộ lão thành lâu năm, vừa nhìn đã thấy được vấn đề tiềm ẩn ngay.

Phạm Thư Hồng rất khâm phục, vội gật đầu: “Chỉ thị của Lê lão thật chính xác quá, quyền lực mà thiếu đi sự giám sát, nhất định sẽ gây ra vấn đề lớn. Năm trước, công ty tiêu thụ có một phó giám đốc, tham ô tiền, sau khi bị điều tra ra, đã phải chịu trách nhiệm hình sự!”

Lê lão “hừm” một tiếng, rồi nói: “Làm đúng lắm, những phần tử thế này, phải nghiêm khắc trừng phạt không được buông tha! Nếu không thì, sự tín nhiệm của quần chúng nhân dân với Đảng và chính phủ nhất định sẽ giảm sút, đây là vấn đề nguyên tắc lớn, nhất định không được xem thường.”

“Đúng vậy đúng vậy, chỉ đạo của Lê lão thật là chính xác...”

Cả Long Thiết Quân và cha, tất cả mọi người đều gật đầu lia lịa.

Lê lão nhấc chén trà lên uống một ngụm, rồi nói: “Nào nào nào, mọi người ăn hạt dưa đi, đừng khách khí giữ phép tắc thế mà....”

La cười hà hà nắm một vốc lạc đưa cho đám người đằng sau. Phạm Thư Hồng và mấy người khác thấy thế, cũng vội đứng lên lấy lạc và hạt dưa đưa cho những người đằng sau. Lát sau, tiếng cười nói vang dội trong căn phòng nhỏ.”

“Ngũ Phúc à, ngoài nuôi bò, các bà con còn làm gì nữa?”

Lê Ngũ Phúc nói: “Chú à, khi chúng cháu nông nhà, cũng làm chút nghề phụ, chủ yếu là trồng mấy loại thuốc bắc. Trong thôn còn có mấy người đi là mở công ty thực nghiệp Đằng Phi, kiếm được tiền.”

Câu này rất phù hợp với tình hình Lê lão nhìn thấy ở khu Cao Tân hôm qua.

“Người trẻ tuổi, học thêm kỹ thuật là điều tốt.”

Lê lão rất tán thành vấn đề này.

“Chú à, giờ đây cuộc sống của người dân ngày càng tốt lên rồi, mọi người đều thấy tất cả sức lao động của mình đều có chỗ dùng...”

Lê Ngũ Phúc nói.

“Đúng vậy, chú à, giờ đây cuộc sống của chúng cháu đã tốt lên rất nhiều, tất cả đều cảm ơn chính sách của đảng và chính phủ....”

Đám người đằng sau bắt đầu cất tiếng phụ họa.

Lê lão cười hà hà nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nhìn thấy cuộc sống của người dân ngày càng phát triển, tôi cảm thấy rất vui mừng.”

Mọi người đều vỗ tay, càng vui vẻ hơn, bắt đầu nói chuyện rôm rả, họ nói về chính sách chính phủ tốt thế nào, rồi lại nói về cán bộ của huyện làm việc tận tụy cho dân ra sao, Lê lão mỉm cười nhìn, gật đầu.

Thấy đêm đã về khuya, cha bèn giơ tay lên xem đồng hồ, gật đầu với Long Thiết Quân ngụ ý. Long Thiết Quân liền liếc mắt sang thư ký của Lê lão. Thư ký biết ý, lên đằng trước nói vào tai Lê lão vài câu.

Lê lão cười nói: “Không sao, tối nay vui lắm, nói chuyện lâu hơn chút cũng không sao.”

Lê Ngũ Phúc vốn thông minh, biết rằng không thể để ảnh hưởng đến nghỉ ngơi của chú, bèn nháy mắt với Lê Hữu Đức. Lê Hữu Đức và mấy người già khác đứng lên cáo từ với Lê lão.

“Hà hà, anh xem tôi cũng quên mất việc này rồi, anh Hữu Đức và mấy vị đây, đều đã có tuổi cả rồi, phải nghỉ ngơi cho sớm....”

Ồn ào một lúc sau, rồi ai về nhà nấy.

Long Thiết Quân và cha đều đứng dậy, Long Thiết Quân nói: “Lê lão nghỉ sớm đi.”

Lê lão mỉm cười gật đầu: “Ừm, được, các anh cũng vất vả cả ngày rồi, cũng về nghỉ cho sớm đi.”

Sau khi Lê lão nghỉ ngơi, thư ký đưa cho cha một tờ danh sách, và nói: “Bí thư Liễu, ngày mai sẽ mở cuộc họp đàm về những người công nhân nghỉ hưu, mấy người này, Lê lão dặn mời họ tham gia.”

Cha nhận tờ giấy nhìn, mý mắt liền nháy mấy lần.

Đây đều là những “hộ phỏng vấn chuyên nghiệp”, xem ra bài tập của người khác cũng rất đầy đủ đấy chứ!

Bình luận

Truyện đang đọc