TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu tỉnh trưởng không làm ra vẻ giàu có vào phòng là gọi sơn hào hải vị, mà cùng Tống Tiểu Lôi tới nhà ăn, gọi hai suất cơm, ba món ăn, hai bát canh, cùng Tống Tiểu Lôi ngồi đối diện với nhau.

Tống Tiểu Lôi ăn rất nhã nhặn, chiếc miệng anh đào cho từng miếng cơm vào miệng, đối diện Liễu tỉnh trưởng lại thú dữ đói mồi, ăn vừa nhanh vừa tục. Liễu Tuấn không chủ động lên tiếng, Tống Tiểu Lôi không dám nói chuyện trong lúc y ăn cơm. Mà thấy ý ăn ngon như thế, cũng không nỡ làm y mất hứng. Nhưng khóe mắt thi thoảng nhìn y.

Liễu Tuấn biết Tiểu Lôi nhìn trộm mình, nhưng chẳng để ý lắm, chẳng phải một hai người tò mò về y, y còn là ân nhân của Tống Tiểu Lôi, mười năm không gặp, cô tò mò là đương nhiên.

Đợi Liễu Tuấn ăn xong, ngay cả canh cũng uống không sót lại chút nào, Tống Tiểu Lôi mới ăn chỉ được một nửa suất cơm, canh chỉ uống vài ngụm. Thấy Liễu Tuấn ăn cơm xong, Tống Tiểu Lôi vội buông đũa xuống.

Liễu Tuấn lấy thuốc lá ra:
- Không sao, cháu cứ ăn tiếp đi, ăn cho no, chú hút thuốc đã, lát nữa nói chuyện.

- Dạ.

Tống Tiểu Lôi ngoan ngoãn gật đầu, cùi xuống ăn cơm.

- Tiểu Lôi này, vì sao không làm việc ở phòng tư pháp lại muốn ra ngoài làm?

Tiểu Lôi mãi mãi ăn xong, Liễu Tuấn hỏi.

Phòng tư pháp là biên chế cán bộ chính thức, mặc dù là luật sư, nhưng có cấp bậc hành chính, thân phận nhà nước. Từ chức ra ngoài làm, tự chịu lời lỗ. Đương nhiên cùng với hoạt động thương nghiệp ngày càng trở nên tấp nập, cùng với luật pháp quốc gia ngày một hoàn thiện, nhu cầu xã hội với luật pháp ngày một lớn, tiền đồ luật sư ngày càng rộng. Riêng luận về hiệu quả kinh tế, tốt hơn làm nhà nước nhiều. Làm việc ở phòng tư pháp, quan trọng nhất là yên ổn.

Nếu Tống Tiểu Lôi là nam thì Liễu Tuấn sẽ không hỏi như thế, còn các cô gái đa phần muốn cuộc sống yên bình.

Tống Tiểu Lôi đáp:
- Cháu chủ yếu muốn thực hiện giá trị nhân sinh của mình, giúp những người cần giúp... Cháu nghĩ làm thế sống có ý nghĩa hơn.. Giống như năm xưa chú giúp nhà cháu vậy. Cháu muốn làm người có cống hiến cho xã hội.

Liễu Tuấn gật gù.

Tống Tiểu Lôi nói lời này với vẻ mặt tự nhiên, có thể thấy là suy nghĩ trong lòng, năm xưa y giúp Tống Nguyệt Nguyệt, vốn chỉ là tấn chức, không ngờ có hiệu quả như thế, coi như là thu hoạch bất ngờ.

- Tiểu Lôi, lần này cháu tới Ngọc Lan là để tìm chú hay để làm việc? Tới một mình hay đi cùng bạn trai.

Liễu Tuấn không nhớ rõ tuổi của Tống Tiểu Lôi lắm, có điều còn nhớ khi xưa Tống Tiểu Lôi đang học cấp ba, đoán chừng mười sáu mười bảy, hiện giờ chắc đã tầm 26 rồi. Mặc dù Tam Giang là thành phố lớn, thường đề xường chuyện kết hôn muộn, nhưng cô gái tới tuổi này cưới gả rồi là chuyện bình thưởng, vì thế mới hỏi như vậy.

Gò má trắng của Tống Tiểu Lôi ửng hổng, nói với chút xấu hổ:
- Chưa ạ.. Cháu chưa có bạn trai.

Liễu Tuấn không khỏi ngạc nhiên, có điều đó là chuyện riêng của cô nương nhà người ta, Liễu tỉnh trưởng cũng không tiện hỏi quá nhiều.

- Chú Liễu, lần này cháu tới là để tìm chú, vốn muốn trực tiếp tới chính phủ tỉnh cầu kiến, lại sợ quá đường đột, nên viết thư trước. Nếu như hai ngày sau chú không trả lời, có thể cháu sẽ xông vào chính phủ tỉnh.

Tống Tiểu Lôi hiển nhiên cũng không muốn dây dưa ở vấn đề cá nhân, đi thẳng vào chủ đề.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Thực ra cháu có thể tới chính phủ tỉnh gặp chú... Gặp phải khó khăn gì? Trong điện thoại cháu nói là vụ án liên quan tới mạng người. Cháu nhận được vụ án hình sự của tỉnh A sao?

Thấy Liễu Tuấn hỏi tới chuyện này, Tống Tiểu Lôi không do dự nữa, đáp:
- Không phải ạ, là vụ án tỉnh Giang Hán, một vụ án cưỡng dâm giết người mười năm trước.

Liễu Tuấn nheo mắt lại.

Phải nói lời này của Tống Tiểu Lôi hơi bất ngờ, chuyện này chẳng liên quan gì tới Liễu Tuấn, dù Tống Tiểu Lôi có muốn đi cửa sau, cũng nhầm đối tượng rồi.

- Chú Liễu, vụ án này xảy ra ở thành phố Lộc Môn, phía bắc Giang Hán. Đương sự tên là Cổ Nhâm Hùng, khi xảy ra vụ án 22 tuổi. Khi ấy là năm 95, Lộc Môn hát sinh ra vụ án cưỡng dâm giết người, cơ quan công an dùng một tháng là phá án bắt được hung thủ, chính là Cổ Nhâm Hùng. Cả quá trình vụ án diễn ra rất nhanh, từ lúc bắt người, khởi tố, phát quyết, phúc thẩm, cuối cùng tử hình chỉ chưa tới 3 tháng, Cổ Nhâm Bình bị xử bắn...

Tống Tiểu Lôi chậm rãi nói, khuôn mặt tú mỹ hiện lên vẻ nghiêm túc.

Sắc mặt Liễu Tuấn bình tĩnh.

Nghe qua thì như một vụ án bình thường, giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, đó là chuyện đương nhiên.

- Nhưng, mười năm sau, chính là tháng 10 năm ngoái, vụ án đã phán xử kia đột nhiên có biến hóa mới. Cơ quan công an Tam Giang trong một lần kiểm tra thường lệ, bắt được một tên tội phạm bỏ trốn là Vương Mãnh. Vương Mãnh quê ở tỉnh Trung Nguyên, mưới năm qua luôn bỏ trốn, vì tội ác chồng chất, sau khi bị bắt Vương Mãnh chủ động khai báo, vụ án Lộc Mân 10 năm trước chính do hắn làm. Căn cứ vào lời khai của hắn, tình hình cơ bản giống với hiện trường vụ án. Có thể khẳng định hung thủ vụ án cưỡng dâm giết người đó là Vương Mãnh, Cổ Nhâm Hùng bị giết oan.

Vẻ mặt Liễu Tuấn tức thì trở nên nghiêm túc, nhướng mày lên hỏi:
- Giết oan? Đã được xác nhận chưa?

- Rồi ạ, cục công an Tam Giang vì thận trộng, liên lạc cục công an Lộc Môn, tra duyệt hô sơ năm xưa của vụ án này, lời khai Vương Mãnh trùng hợp với tình hình vụ án tới hơn 90%. Vì Vương Manh không phải là người Lộc Môn, mười năm trước hắn bỏ chạy tới đó, nhất thời thú tính bốc phát gây ra vụ án kia. Vì thế, nếu như hắn không phải là hung thủ, hắn không thể bịa ra chi tiết chính xác như thế. Có thể khẳng định, hắn là hung thủ thực sự. Như thế liền nảy sinh vấn đề. Năm xưa dựa vào cái gì định tội Cổ Nhâm Hừng? Chú Liễu, có thể chú không biết, Cổ Nhâm Hùng là con trai độc nhất trong nhà. Cha mẹ Cổ Nhâm Hùng khi tìm cháu khóc rất thương tâm, cháu cũng không kìm được khóc mấy lần...

Nói tới đó mắt Tống Tiểu Lôi lại ươn uớt, liền lấy khăn giấy lau đi.

Liễu Tuấn nhíu chặt mày.

Theo lời Tống Tiểu Lôi mà xét đây là điển hình của coi mạng người như cỏ rác.

- Vốn cháu không định nhận vụ án này, văn phòng luật sư bọn cháu chủ yếu tiếp nhận vụ án kinh tế... Nhưng trưa hôm đó, cha mẹ Cổ Nhâm Hừng không biết vì sao tới cửa văn phòng bọn cháu ăn xin.. Bọn họ cáo tráng từ Lộc Môn tới Tam Giang, hết tiền phải ăn xin.. Hai người đều trên 60 rồi, người cha còn không đi lại được. Cháu thấy bọn họ đáng thương nên hỏi chuyện, bọn họ kể vụ án ra. Chú Liễu, cháu thực sự không nhẫm tâm...
Tống Tiểu Lôi nghẹn ngào nói:
- Bọn họ rất đáng thương...

- Tiểu Lôi, cháu làm vậy là đúng.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Vậy có quan chính pháp tỉnh Giang Hán xử lý vụ án này ra sao?

- Cơ quan chính pháp Giang Hán?
Tống Tiểu Lôi cười khổ lắc đầu:
- Bọn họ căn bản không quan tâm, đuổi hai ông bà già đi... Cho nên cháu quyết định làm luật sư đại diện cho họ! Nhưng..

- Nhưng làm sao?

- Tòa án không không thụ lý. Cháu tìm toàn án trung cấp Lộc Môn, tòa án cao cấp tỉnh! Đều không nhận. Muốn phản ánh với lãnh đạo chính pháp ủy Giang Hán, thì cửa chẳng qua được. Không còn cách nào, cháu dẫn bọn họ tới ĐTH, Nhật báo Giang Hán phán ánh tình hình, nhưng bọn họ cũng không dám cho đăng... Cháu có một người bạn làm ở tòa báo, thông qua quan hệ tư nhên tìm anh ta cũng vô dụng. Anh ta nói, vụ án này không ai dám nhận đâu, vì cục trưởng cục công an Lộc Môn năm xua hiện giờ là bí thư chính pháp ủy Giang Hán hiện nay... Chú Liễu, vì sao lại thế? Tòa án chúng ta, chính phủ chúng ta, không phải là làm chủ cho dân sao? Vì sao bọn họ không giống chú năm xưa?

Tống Tiểu Lôi hỏi, ánh mắt hoang mang hỗn loạn, phối hợp với khuôn mặt mỹ lệ, khiến người ta lòng như dao cắt.

Liễu Tuấn nghĩ một lúc ròi hỏi:
- Vậy hiện giờ cháu định làm thế nào?

Tống Tiểu Lôi lắc đầu nói:
- Cháu không biết phải làm thế nào.. Văn phòng luật sư đã ngừng hợp đồng với cháu. Nghe nói họ nhận được cảnh cáo, nếu tiếp tục giúp cháu sẽ bị đóng cửa. Chú Liễu, cháu không biết phải làm sao, sau chỉ muốn lấy lại công bằng cho hai ông bà già, giống như chú năm xưa. Nếu không cháu học luật pháp có tác dụng gì? Nhưng hiện ra xem ra rất khó...

Hai hàng lệ trong suốt lăn quá má Tống Tiểu Lôi, chậm rãi rơi xuống.

Liễu Tuấn không vội đáp, lấy thuốc lá ra, dựa vào lưng ghế hút, rơi vào trầm tư.

Bọn họ không ai chủ ý lúc này có mấy nam nữ trẻ tuổi đi vào, ngồi xuống cách bọn họ không xa, đồng thời đã nhận ra Liễu tỉnh trưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc