TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Đinh thiếu gia đến đúng lúc lắm, chính là tên tiểu tử ngông cuồng này.

Quế Vĩnh Cần đưa tay chỉ thẳng vào mặt Liễu Tuấn, thái độ "tiểu tử, xem mày chết thế nào:.

- Là kẻ nào mù mắt, ngay cả hàng của Quế thiếu gia mà cũng dám tranh...

Kẻ tới là Đinh Quảng Hải, đằng sau còn có mấy cảnh sát, tựa hồ cảnh sát chính thức chỉ có một, còn lại là dân cảnh. Nhận được điện thoại của Quế Vĩnh Càn, Đinh Quảng Hải lập tức chạy tới, có thể thấy thường ngày quan hệ hai vị công tử này cũng không tệ.

- Liễu.. Liễu bí thư...

Đinh Quảng Hải đang quát tháo, tới trước mặt Liễu Tuấn đột nhiên mặt tái dại, miệng há hốc không khép lại được.

Mặt đối mặt, Liễu tỉnh trưởng cuối cùng nhớ ra, vị Đinh thiếu gia này quả nhiên vẫn như trước kia, cực kỳ hoàn khố. May mắn Đinh Quảng Hải không bao giờ quên Liễu bí thư, chính người này làm mình bị cha vả cho mấy cái.

Liễu Tuấn thuận miệng hỏi:
- Cậu là thằng bé nhà đồng chí Đinh Hải Dương à?

Câu hỏi này làm mọi người đều cảm thấy có chút quái dị, dù sao tuổi Đinh Quảng Hải nhìn qua lớn hơn Liễu Tuấn.

- Dạ... Dạ, Liễu bí thư, à không, Liễu tỉnh trưởng... Tôi là thằng bé nhà Đinh Hoài Dương...

Đinh Quảng Hải sợ chết khiếp rồi, nào suy nghĩ tới lời của Liễu Tuấn có vấn đề hay không, vội vàng cung kính đáp.

Liễu tỉnh trưởng.

Xưng hồ này làm tất cả mọi người đều tròn mắt, kể cả Quế Vĩnh Càn, ai nấy nhìn Liễu Tuấn trân trân, cứ như nhìn người ngoài hành tinh.

Bí thư có lớn có nhỏ, bí thư chi bộ đoàn cũng là bí thư, nhưng tỉnh trưởng là xưng hô đặc biệt.

Không ngờ người này là tỉnh trưởng.

Quế Vĩnh Càn không thẹn con nhà quan, lập tức nghĩ ra, cả nước công hòa này chỉ có một vị tỉnh trưởng trẻ tuổi họ Liễu, trừ Liễu Tuấn ra, đúng là không tìm ra vị tỉnh trưởng nào nhìn không quá 30 như vậy.

Chẳng lẽ mình may mắn như thế, đụng phải Liễu nha nội ở đây?

Nhưng nhìn phản ứng của Đinh Quảng Hải, có tới bảy tám phần là thật rồi.

Hoàn khố như Đinh Quảng Hải, không phải ai cũng dọa nổi.

- Mấy đồng chí kia là người của đồn nào?
Liễu Tuấn gật đầu hỏi, ngữ khí không nghiêm khắc lắm.

- Là, là chi đội trị an cục....

- Bọn họ đi làm nhiệm vụ hả?

- Dạ, dạ, vâng.. À không phải...

Đinh Quang Hải hoàn toàn choáng váng, ăn nói lẫn lộn hết cả, mồ hôi như suối không dám lau đi.

Liễu Tuấn cau mày lại:
- Các cậu nhận được điện thoại báo cảnh sát hay là hành vi cá nhân? Công an là cơ quan quyền lực của quốc gia, không phải là phục vụ cá nhân. Đồng chí lãnh đạo cục dạy bảo các cậu ra sao? Chuyện này bảo cha cậu tới đây giải thích cho rõ.

- Xin, xin lỗi tỉnh trưởng, tôi... Tôi thực sự không biết ngài ở đây... Tôi đáng chết... Nếu tôi biết, cho tôi mười cái lá gan tôi cũng không dám đến... Xin ngài giơ cao đánh khẽ! Tôi... Tôi đám bảo, tôi không dám nữa...

Đinh Quang Hải nghe nói muốn cha hắn tới giải thích rõ ràng, tức thì sợ tới hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ xuống lạy Liễu Tuấn rồi.

- Chưa nghe rõ lời của tôi à? Có cần tôi nhắc lại lần nữa không?
Liễu Tuấn chẳng hề động lòng, lạnh lùng nói.

- Vâng, vâng.. Tôi.. Tôi đi gọi điện thoại đây.

Đinh Quảng Hải thấy vẻ mặt của Liễu Tuấn, tim gan tan nát, tay run rẩy lấy điện thoại ra, những không sao cầm chắc được cái điện thoại nhỏ, mấy lần thiếu chút nữa thì rơi.

Khâu Tình Xuyên cau mày:
- Liễu Tuấn, bỏ qua đi, không phải trong một đêm mà thế giới đại đồng được.

Khâu chủ tịch lên tiếng, Liễu tỉnh trưởng không tiện giữ ý mình, liền phất tay, chẳng thèm nhìn Đinh Quảng Hải một tiếng.

Đinh Quảng Hải như được đại xá, vái Liễu Tuấn xin lỗi luôn mồm, rồi lại vái Khâu Tình Xuyên mấy cái liền, sau đó không dám ở lại một khắc, ôm đầu lủi đi như chuột.

Chuyện có biến hóa lớn như thế, chẳng ai dự liệu được.

Quế Vĩnh Càn sắc mặt giống như Đinh Quảng Hải vậy, tái me tái mét, đầy một bụng rượu biến thành mồ hôi lạnh bốc ra hết rồi, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

Hết cả rồi.

Người này là Liễu Tuấn thật.

Còn về phần giám đốc Hầu và Điền đội trưởng cấp bậc quá thấp, còn chưa nghĩ tới tỉnh trưởng tỉnh A, chỉ thấy Đinh Quảng Hải sợ mất hồn vía, cũng biết hôm nay đắc tội với một nhân vật siêu câu rồi.

Đinh Hoài Dương trong mắt người ta cũng chẳng khác gì một người qua đường.

Phải biết cục trưởng cục công an thủ đô cấp bậc như phó cục trưởng tổng cục hàng không dân dụng, đều là cấp phó bộ.

- À, chuyện này... Liễu tỉnh trưởng... Tôi... Tôi thực sự không biết là ngài tới... Chuyện... Chuyện này... Ngài là đại nhân không trách tiểu nhân, tôi.. Mù mắt, xin ngài tha thứ...

Quế Vĩnh Càn biết rõ, chuyện này càng kéo dài càng nghe hiểm, người ta vốn đã định đi, nhưng mình quát người ta đứng lại. Hiện giờ người ta đứng lại, ác mộng của mình bắt đầu.

Liễu Tuấn hỏi Tiểu Mẫn:
- Tiểu Mẫn, người quấy rầy em có phải là hắn không?

Tiểu Mẫn lúc này hoàn toàn choáng váng, sao bạn trai của Trầm Nhiêu lại là tỉnh trưởng? Quá điên rồ! Cô cảm thấy như người trong mộng, thấy Liễu Tuấn hỏi mới tỉnh lại, lắp bắp nói:
- Chính.. Chính là hắn...

Quế Vĩnh Càn ý thức được, chuyện quan trọng ở trên người Tiểu Mẫn, đúng là không ngờ Tiểu Mẫn có "bạn trai" như vậy, mình đụng vào "nhân tình" của Liễu Tuấn, đây là mối thủ không hóa giải được.

Còn nhớ nhiều năm trước Trương Dương chính vì chuyện giống như thế này mà mất đầu.

Lần đó cũng đắc tội vị trước mắt này.

Chỉ có điều khi ấy Liễu Tuấn còn chưa phải là tỉnh trưởng, Liễu Tấn Tài chưa phải là thủ tướng. Hiện giờ càng tồi tệ hơn.

Nhưng, ai mà ngờ được chứ?

Tiểu Mẫn cũng thật là, có "bạn trai" như thế lại giấu không cho người ta biết, làm thế không phải là "hại người" sao? Trong chớp mắt Quế Vĩnh Càn đã nổi lên bao nhiêu suy nghĩ.

Có điều hắn không nghĩ tới một điều, Tiểu Mẫn nếu đúng là "bạn gái" Liễu Tuấn, người ta cũng sẽ không công khai.

Đương nhiên, chuyện này bây giờ không quan trọng nữa rồi.

- Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn, thật sự xin lỗi, tôi... Tôi không có ác ý gì, cô hiểu lầm rồi, tôi thực sự không có ác ý gì.

Quế Vĩnh Càn van xin Tiểu Mẫn hết sức tội nghiệp, ngũ quan gần như ép lại một chỗ, làm Quế công tử trông chẳng ra sao càng thêm khó coi.

Tiểu Mẫn hừ một tiếng, không thèm để ý tới hắn.

Nha đầu này cũng thông minh, biết lúc này phải lên mặt một chút, dù sao anh bạn trai Liễu Tuấn này chỉ là tạm thời, chẳng may sau này đám Quế Vĩnh Càn biết được chân tướng thì mình nguy.

Mói ra Tiểu Mẫn vẫn không hiểu rõ đối với Quế Vĩnh Càn mà nói, Liễu Tuấn là sự tồn tại cao vời ra sao, đừng nói Liễu Tuấn công khai bảo vệ cô, chỉ cần có khả năng đấy, thì sau này hắn không dám lớn tiếng với cô nửa câu. Thậm chí từ xa thấy cô còn vòng đường khác mà đi.

Càng hoàn khố càng hiểu, chuyện này không thể đi sai nửa bước.

Bất kỳ một nhân vật lớn nào đều không cho phép kẻ khác có ý đồ với nữ nhân của mình, nếu nhầm một chút là thành kẻ từ thù, đối khi chỉ là hiểu lầm cũng có thể chết người.

- Liễu Tuấn, đi thôi.
Khâu Tình Xuyên bình thản nói.

- Ừ.
Liễu Tuấn gật dầu, không để ý tới đám Quế Vĩnh Càn nữa, xoay người rời đi.

Vốn muốn gọi Quế Khả An tới "trừ nạn" cho Tiểu Mẫn, nhưng hiện giờ Đinh Quảng Hải tới, Quế Vĩnh Càn đã biết thân phận của mình, mục đích đã đạt được không cần tốn thời gian nữa.

Tiểu Mẫn mơ mơ hồ hồ đi theo hai người.

Bóng lưng Liễu Tuấn vừa biến mất sau khúc rẽ, Quế Vĩnh Càn toàn thân mềm nhũn, ngồi phệt mông xuống đất, hai mắt thất thần, như mất đi nửa hồn phách.

Liễu Tuấn vừa tới đại sảnh, có một nam nhân trung niên trên 50 từ ngoài cửa lao vào như một viên đạt.

- Liễu tỉnh trưởng.. Liễu tỉnh trưởng...

Nam nhân đó vừa thấy Liễu Tuấn lập tức chạy tới, thở hồng hộc gọi.

- Chào đồng chí Quế Khả An.
Liễu Tuấn thầm lắc đầu, dừng bước chào.

- Xin, xin chào Liễu tỉnh trưởng...

Quế Khả An vội đưa tay ra muốn bắt Liễu Tuấn, nhưng thấy y hoàn toàn không có ý đó, ngượng ngập rụt tay lại, mặt đỏ như gấc, đảo mắt một cái thấy Khâu Tình Xuyên đi bên cạnh Liễu Tuấn, lại cúi đầu một chập nữa.

- Khâu chủ tịch, thật khéo quá.

- Chào Quế cục.

Lần này Khâu Tình Xuyên chủ động đưa tay ra bắt tay ông ta.

- Chào ngài, chào ngài.`

Quế Khả An tươi cười, lòng than thầm, té ra thằng con bảo bối của mình không chỉ đắc tội với một mình Liễu Tuấn.

- Hôm nay là cái ngày gì đây?

- Xin lỗi Liễu tỉnh trưởng, đều do tôi gia giáo không nghiêm, không giáo dục tốt thằng hỗn lão Quế Vĩnh Càn đó, tôi xin lỗi tỉnh trưởng, nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, xin tỉnh trưởng tha cho nó một lần.
Quế Khả An vừa lau mồ hôi, vừa khom lưng nói.

Tiểu Mẫn từng từ xa nhìn thấy Quế Khả An trên một đại hội, biết ông ta là phó cục trưởng tổng cục hàng không, Quế Vĩnh Càn dựa vào chiêu bài của ông ta hoành hành trong cục. Hôm nay thấy Quế Khả An đúng là sợ chết khiếp, không khỏi càng thấy thân phận Liễu Tuấn thần bí khó lường.

- Quế cục, bỏ qua đi, trẻ nhỏ không hiểu chuyện. Ông dạy bảo nó cho cẩn thận, đừng để nó nói lung tung.
Không đợi Liễu Tuấn lên tiếng, Khâu Tình Xuyên đã nói, mang theo ý ra lệnh rõ ràng.

- Vâng vâng, nhất định, xin Liễu tinh trưởng, Khâu chủ tịch yên tâm, tôi nhất định quản giáo nó nghiêm khắc, tuyệt đối không cho nó nói lung tung.

Quế Khả An không khỏi thở phào, đặc biệt nhấn mấy mấy chữ không nói lung tung, biểu thị mình hoàn toàn hiểu ý, xin hai vị thủ trưởng yên tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc