TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Ngày hôm sau vừa tới văn phòng không lâu Hướng Hàm lại tới chỗ Liễu Tuấn.

- Đồng chí Hướng Hàm, mời ngồi.

Liễu Tuấn từ sau bàn làm việc đi ra, cười nói.

- Tỉnh trưởng, có mấy nhân tuyển bổ nhiệm cán bộ tôi muốn báo cáo với tỉnh trưởng.

Kha Khải Phàm vừa lui ra, Hướng Hàm liền mỉm cười nói.

Liễu Tuấn thầm ngạc nhiên, cho dù sau khi y làm tỉnh trưởng, Hướng Hàm khá phối hợp với y, tin đồn bên ngoài Hướng Hàm đang ngả theo y, có điều chưa bao giờ chủ động tới nơi báo cáo bổ nhiệm cán bộ.

Thường mà nói, xuất hiện biến hóa này là có nguyên nhân.

Thái độ này của Hướng Hàm có nghĩa là cô ta tiến thêm một bược dựa vào Liễu Tuấn, tiếp tục phát triển nữa Hướng Hàm có khả năng chọn lại phe. Đương nhiên phe phái này chỉ có giới hạn trong tỉnh A thôi.

Ví dụ như Thôi Phúc Thành, quan hệ với Liễu Tuấn cực tốt, nhưng bản chất, Thôi Phúc Thành thuộc Hà hệ.

Liễu Tuấn mặt không thay đổi, mỉm cười xua tay:
- Hướng trưởng phòng, không cần phải nói những lời khách khí này đâu.

Về mặt công tác, Hướng Hàm luốn làn việc gọn gàng mau lẹ, khách khí vài câu là đi vào chính đề ngay, bắt đầu báo cáo tình hình cán bộ. Thường vào cuối năm không điều chỉnh nhân sự trọng yếu, trừ khi phát sinh tình hình bất ngờ. Bổ nhiệm mấy cán bộ mà Hướng Hàm báo cáo đều thuộc về tình huống bất ngờ, vừa để trống, cần có người bù vào.

Đương nhiên cũng không phải là chức vụ đặc biệt quan trọng, đại bộ phận là cán bộ cấp phó sở.

Liễu Tuấn nghe một hồi là biết Hướng Hàm vì sao muốn báo cáo với y rồi, mấy cán bộ cấp phó sở này, đa số chức vụ thuộc bản ngành chính phủ tỉnh, đáng ly phải do y đề xuất ra, nhưng giờ lại do Hướng Hàm nói, có thể thấy là ý của Lưu Phi Bằng.

Ở vấn đề nhân sự, gần đây Lưu Phi Bằng tỏ ra cứng rắn, cũng rất chủ động.

Xem ra Lưu Phi Bằng đã điều chỉnh sách lược đấu tranh của mình, trước kia vì yêu cầu của hệ phái, Lưu Phi Bằng dính lấy sự vụ hành chính, đấu đá với Liễu Tuấn, trước tiên về lý đã thua thiệt ba phần, có hiềm nghi "tay dài". Bại trận mấy lần liền, Lưu Phi Bằng đành phải điều chỉnh sách lược, bắt đầu dồn sức vào vấn đề cán bộ.

Lưu Phi Bằng làm thế là chiếm lý, cũng chiếm quyền chủ động.

Từ căn bản mà nói, ai nắm giữ mũ ô sa, thì kẻ đó sẽ chiếm quyền chủ động cuối cùng.

Lưu Phi Bằng coi như đã quay trở về "chính đạo".

Đối với chiêu này của Lưu Phi Bằng, Liễu Tuấn đúng là không dễ phá giải, tuy bổ nhiệm cán bộ trong ban ngành trực thuộc tỉnh, tỉnh trưởng có tiếng nói lớn, nhưng bí thư tỉnh ủy lại là chính quản, Lưu Phi Bằng làm thế chẳng ai nói được gì.

Vào lúc này sự "chủ động" của Hướng Hàm liền trở nên coi trọng.

Nhìn từ mấy nhân tuyển này là biết chắc chắn thuộc ý của Lưu Phi Bằng, đương nhiên cuối cùng có thể thông qua trên cuộc họp thường ủy hay không còn phải xem ý kiến của Liễu Tuấn.Cụ thể ở lệnh bộ nhiệm cán bộ quan trọng, Liễu Tuấn có thể dàn trận, lợi dụng thực lực của mình trên thường ủy phủ quyết, đưa cán bộ của mình lên, nhưng chuyện đó không thể làm mãi. Bí thư tỉnh ủy ở vấn đề sử dụng cán bộ không thể thực hiện được, bị tỉnh trưởng bóp chẹt, bản thân nó đã nói lên rất nhiều vấn đề.

Tw cũng tuyệt đối sẽ không ngồi yên.

Tới khi đó, ban bệ tỉnh A lại có thể đối diện với một lần điều chỉnh bất thường.

Lưu Phi Bằng muốn thông qua phương thức này ép Liễu Tuấn nhượng bộ, hoặc muốn Liễu Tuấn trong lúc tức giận, có hành động vượt quyền, Lưu Phi Bằng sẽ kiếm cớ tấn công.

Tình hình này Liễu Tuấn đã dự liệu sẵn rồi, Lưu Phi Bằng không phải kẻ ngốc, thời gian trước đó bị hệ phái làm ảnh hưởng, loạn thế trận, khiến Liễu Tuấn lợi dụng kẽ hở. Giờ bình tĩnh lại , tất nhiên sẽ có chiêu số lợi hại.

Người đứng thứ hai tấn câu người đứng đầu, trước tiên đã ở vào thế yếu.

Đó không phải là vấn đề năng lực, mà vấn đề chế độ.

Nói ra Liễu Tuấn cũng không có biện pháp ứng phó tốt lắm, chỉ đành gặp chiêu phá chiêu thôi.

Lần điều chỉnh này, có một vị trí phó sở trưởng sở công an, do Hướng Hàm đề xuất ra, thể hiện ý kiến của Trang Quốc Thắng.

- Tỉnh trưởng, ở đây tôi còn có một nhân tuyển bộ nhiệm vị trí phó sở trưởng chủ quản trị an của sở công an.

Hướng Hàm thông báo tình huống xong, kẽ vén tóc, chậm rãi nói.

- Tôi thấy đồng chí Vương Bác Siêu rất thích hợp, đòng chí này trước kia đảm nhận tổng đội trưởng tổng đội điều tra, luôn là chuyện gia tuyến đầu của chiến tuyến trị an, một đồng chí kinh nghiêm như vậy, đưa xuống cục thành phố, tựa hồ hơi uổng phí tài năng.

Liễu Tuấn khẽ mỉm cười.

Hướng Hàm đề nghị như thế có thể nói là đã rõ ràng dựa theo y rồi, ai cũng biết Vương Bác Siêu là thân tín do Liễu Tuấn đặc biệt điều từ tỉnh N sang.

Hướng Hàm cũng biết, Liễu Tuấn luôn muốn chen chân vào sở công an, Vương Bác Siêu năng lực cao, tư cách lớn, do hắn làm sở trưởng sở công an rất hợp lý, Trang Quốc Thắng cũng chưa chắc trấn áp được.

Nhưng vì sao vào lúc này Hướng Hàm chủ động ngả theo Liễu Tuấn là một vấn đề đáng phải suy nghĩ.

- Về cơ bản, tôi đồng ý với kiến nghị của Hướng trưởng phòng, Vương Bác Siêu là một nhân tuyển thích hợp.

Liễu Tuấn không do dự tán đồng, cho dù Hướng Hàm xuất phát từ nguyên nhân gì thì Liễu Tuấn cũng hoan nghênh, không thể cự tuyệt được.

- Vậy tôi sẽ dựa theo danh sách này đưa lên cuộc họp văn phòng bí thư.
Hướng Hàm cười, đóng tài liệu lại nói:
- Tỉnh trưởng tối nay có thời gian tới nhà tôi chơi không, Ngọc Hoa mang từ tỉnh S qua một số đặc sản, muốn thể hiện chút tài nghệ, muốn mời tỉnh trưởng và đồng chí Nghiêm Phi sang thưởng thức tài của anh ấy.

Liễu Tuấn cười:
- Nói như thế đồng chí Ngọc Hoa còn là người chồng gương mẫu, đúng là điều bất ngờ. Được, đồng chí Ngọc Hoa đã muốn trổ tài, tôi đương nhiên phải tới cổ vũ.

... ....

Tới bữa tối, Liễu Tuấn và Nghiêm Phi cùng xuất hiện tại nhà Hướng Hàm.

Hướng Hàm đích thân đợi ở cửa, mời hai người vào phòng khách.

Lý Ngọc Hoa nghe tiếng từ phòng bếp đi ra, đeo tạp dề, cùng với cả mũ đầu bếp màu trắng, cười tươi tỉnh nói:
- Liễu tỉnh trưởng và đồng chí Nghiêm Phi tới rồi, mau mời ngồi, tôi đang công tác không khách khí với hai vị nữa, ha ha, cũng xong ngay đây.

Nhìn trang phục này, Liễu Tuấn cười:
- Đồng chí Ngọc Hoa, thật không nhìn ra đồng chí còn là một đầu bếp.

- Không dám nhận là đầu bếp, chỉ nấu nướng khá hơn Hướng Hàm chút thôi, hồi mới kết hôn, tôi nếm đủ đau khổ, nên cắn răng hạ quyết tâm tự nấu nướng... Chủ tịch dạy chúng ta, tự mình làm cơm no áo ấm mà..

Lý Ngọc cười rất vang, cứ như mọi người là bạn lâu năm vậy.

Liễu Tuấn trêu:
- Nói thế là Hướng bộ trưởng trước kia ngược đãi đồng chí, nên bị ép lên Lương Sơn.

- Đúng thế, tỉnh trưởng chưa được ăn đồ cô ấy nấu thì không hiểu cảm thụ của tôi đâu.

Hướng Hàm trừng mắt:
- Này, anh muốn khoe tài thì cứ khoe, đừng nói xấu em, em làm mỳ rất ngon đấy.

Mọi người liền bật cười.

Liễu nha nội không khỏi nhớ tới mỳ do Bạch Dương nấu, đoán chừng Hướng Hàm và Bạch Dương cũng không phân cao thấp, thế thì đúng là khổ cho Lý Ngọc Hoa.

Trong biệt thư mười lăm có mùi thơm thoang thoảng.

Nghiêm Phi ngạc nhiên:
- Hướng trưởng phòng, nhà chị trồng hoa hồng sao?

- Chỉ có cánh hoa hồng khô thôi, không tốn nhiều tiền lắm, nhưng lại làm lòng người khoan khoái.

- Rất hay, tôi về nhà cũng kiếm một chút cánh hoa hồng.

Liễu Tuấn nói:
- Điều này dễ thôi, thông Dương Liễu trấn Phượng Đài có một vườn hoa hồng nghìn mẫu, có thể báo bọn họ mỗi ngày mang cho em một ít. Ký hợp đồng dài hạn là được, Hướng trưởng phòng chắc là làm như thế?

Hướng Hàm gật đầu:
- Đồng chí Nghiêm Phi nếu có ý đó, ngày mai tôi sẽ bảo với bọn họ mỗi ngày mang cho đồng chí một ít.

Nghiêm Phi nói:
- Hướng trưởng phòng, chị cứ gọi tên tôi đi.

Cô không ở trong thể chế, bị người ta cứ gọi là "đồng chí Nghiêm Phi", cảm thấy không tự nhiên.

Hướng Hàm cười:
- Được, vậy tôi học tỉnh trưởng gọi Phi Phi nhé. Ài, trước khi gặp cô, tôi thực sự không ngờ trên đời có mỹ nhân xuất trần như thế, tỉnh trưởng thật có phúc.

Đối với lời khen này, Liễu tỉnh trưởng cũng chẳng bảo giờ khiêm tốn, thoải mái nhận lấy.

Kỳ thực trong lòng y, 36 tuổi làm tỉnh trưởng chưa phải là điều y đắc ý nhất, mà chuyện Liễu tỉnh trưởng cảm thấy đáng kiêu ngạo nhất là mình có mấy hồng nhan tri kỷ thiên kiều bá mỵ, mỗi người một phong tư khác nhau.

Những cô gái đó, một người cũng là cả đời khó kiếm, y lại có mấy người liền, đúng là rất có phúc.

- Cám ơn chị.

Nghiêm Phi càng không biết khiếm nhường là gì, chỉ khẽ mỉm cười, rực rỡ vô cùng.

Trong phòng bếp truyền tới tiếng đồ bếp chạm vào nhau rồi từng làn hương thơm truyền tới, không bao lâu sau, Lý Ngọc Hoa mời mọi người vào bàn.

Liễu Tuấn vừa thấy mấy món ăn đó liền hơi sững người.

"Thái Hồ Tam Bảo", "Tùng thử quyết ngư" " Hưởng du thiện hồ"... Toàn là món ăn mà Bạch Vô Hà đã làm cho y. Không ngờ Lý Ngọc Hoa cũng biết làm, chỉ có điều món Tùng thử quyết ngư tay nghề chưa thuông, cá vẫn giống cá, không giống sóc.

Cũng chẳng trách được, dù sao Lý Học Hoa là giám đốc xí nghiệp, có thể làm được mấy món ăn này có chút ý vị đã là không dễ gì rồi.

Chỉ không biết rằng hai vợ chồng Lý Ngọc Hoa bỏ công lớn như thế, rốt cuộc có chuyện gì muốn nhờ vả Liễu Tuấn?

Kết hợp với cả chuyện Hướng Hàm chủ động báo cáo với y, nếu nói là vì để xích gần lại Liễu tỉnh trưởng thì không khỏi đánh giá mình quá cao rồi.

Trên đời này chẳng có gì là miễn phí.

Bình luận

Truyện đang đọc