TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Hàn Dịch rất tiều tụy, đầu tóc bù rù, mặt mũi bầm dập. Thấy bộ dáng như vậy, mẹ của hắn và Trương Hiểu Mạn khóc ầm lên, mẹ của hắn thậm chí còn ôm lấy con, khóc không thôi. Cũng may cha của hắn vẫn rất bình tĩnh, đỡ vợ.

"Khóc cái gì? Trước tiên phải xem chuyện gì xảy ra đã chứ..."

Vừa nói hắn vừa nhìn về phía Liễu Tuấn cùng Trình Tân Kiến.
Mặc dù Trương Hiểu Mạn không có giới thiệu thân phận của Liễu Tuấn nhưng Trình Tân Kiến là phó cục trưởng, hơn nữa lại ở thành phố. Trình phó cục trưởng lại rất cung kính với Liễu Tuấn từ đó có thể thấy Liễu Tuấn địa vị không phải là tầm thường. Chỉ không biết sao con mình lại quen người như vậy.

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Anh bị thương có nặng không?"

"Không sao." Dịch Hàn thấy Liễu Tuấn có phần xấu hổ.

"Thực xin lỗi! Liễu Tuấn à, lúc nào cũng làm phiền cậu."

"Bạn học cũ không cần phải khách khí như vậy... Vị này chính là phó cục trưởng cục công an thành phố. Anh hãy nói mọi chuyện cho anh ấy nghe."

Dịch Hàn là người trong cuộc nhưng bình tĩnh hơn Trương Hiểu Mạn nhiều. Hắn lập tức kể rõ mọi chuyện. Hắn kể giống như Trương Hiểu Mạn nhưng mà cái mà hắn quan tâm không phải là tên khoa trưởng kia.”

"Trình cục trưởng, Liễu Tuấn, cái tên đó rốt cuộc là làm sao? Đó là tiền của công ty quyên cho trường, vậy mà sao lại thành tiền của giáo ủy? Bọn họ có lý do gì mà giữ lại? Đã thế còn muốn phụ huynh quyên tiền? Lấy đâu ra cái lý đó! Chuyện này, xin các anh hãy giúp tôi xử lý!"

Trình Tân Kiến liền nhìn Liễu Tuấn một cái. Hắn là trưởng cục công an chỉ phụ trách chuyện Dịch Hàn đánh nhau còn chuyện cấp tiền thì hắn không tiện ra mặt.

Liễu Tuấn mỉm cười vỗ vai Dịch Hàn nói : "Yên tâm. Trường học nhất định sẽ xây xong đúng kì hạn, tôi bảo đảm đấy!"

Dịch Hàn cũng thấy yên tâm, cười nói: "Vậy là tốt rồi. Nói thật tôi cũng không phải thanh cao. Cậu không ở đây nên cậu không biết, lũ trẻ rất kính mến giáo viên. Tôi muốn làm cho chúng chút gì đó, thật ra tôi không làm được gì, tất cả đều là do cậu làm, tôi lại khiến cho mọi chuyện rắc rối rồi..."
Liễu Tuấn cảm khái gật đầu: "Dịch Hàn, đừng nói như vậy, tôi phải học tập anh mới đúng!"

Dịch Hàn có chút xấu hổ, nhìn cha mẹ của mình rồi nhìn Trương Hiểu Mạn nói : "Cha, mẹ, Hiểu Mạn không cần lo lắng cho con. Cái tên khoa trưởng đó chắc là bị thương không nặng, cái phích nước nóng đó không có nhiều nước, con cũng không cố ý làm hắn bị bỏng ..."

Liễu Tuấn liền trưng cầu ý kiến Trình Tân Kiến. "Tiểu Tuấn, chi bằng chúng ta đến viện xem sao?"

"Được." Liễu Tuấn cũng đang có ý đó.

Trước khi đi, hắn còn dặn dò phải đối xử tốt với Hàn Dịch, hỏi xem hắn có cần thuốc nước hau ăn uống gì không. Thật ra chỉ cần thấy sự hiện diện của cấp trên ở chỗ Hàn Dịch, bọn họ cũng không dám "Ngược đãi" hắn.
Trình Tân Kiến nể mặt Liễu Tuấn nên mới như vậy, hắn cũng biết Liễu Tuấn không phải là người để chọc giận.

Sự thật xác thực là như thế, Liễu Tuấn rất coi trọng tình nghĩa. Khoa trưởng của giáo ủy nằm trong phòng bệnh đặc biệt. Phòng bệnh đặc biệt thực chất là một phòng đơn. Không giống như sau này, trong phòng có TV, phòng vệ sinh, máy móc…

Khi bọn họ đến đó, phó chủ nhiệm giáo ủy và một số cán bộ đều ở đó, trong phòng bệnh đầy các loại hoa quả, đường sữa chất như núi, chắc phải dùng giỏ mới xách đi hết được.
Không biết từ khi nào, quan trường ngày càng phức tạp. Đây mới chỉ là một cán bộ có chức quyền cấp huyện nằm viện mà người đến thăm đã không dứt. Họ coi như đây là “ chuyện hỷ”, đến ngay cả những đồng nghiệp không thân thiết cũng góp tiền đến thăm.

Mấy quan chức trường học biết tin cũng đến thăm. Như vậy cũng không thể trách cứ cá nhân nào. Khi nhận ra Trương Hiểu Mạn là vợ của Dịch Hàn thì trong phòng đột nhiên im lặng, mọi người đều “ giận dữ” nhìn cô, như kiểu họ là kẻ thù .

Thấy thế Trương Hiểu Mạn và bố mẹ của Dịch Hàn đều bối rối. Liễu Tuấn liền đi ra phía trước, tự giới thiệu, nóidh là bạn đồng học, hắn đang làm ở đoàn tỉnh ủy, rồi hỏi thăm thương thế của khoa trưởng.

Khoa trưởng mặt lạnh, nói mình bị thương rất nghiêm trọng, phải nằm viện trị liệu, có cần giải phẫu hay không, còn phải chờ viện quyết định, bọn họ phải nhanh chóng nộp ba nghìn.

Mấy đồng sự của hắn cũng bắt đầu mở miệng, nói Dịch Hàn quá dã man, dám đánh người, thế mà làm giáo viên à? Có người còn nói Dịch Hàn là "Kẻ man rợ", nhất định phải thanh lọc đội ngũ, không thể để một con sâu làm rầu nồi canh" .

Bởi vì có Liễu Tuấn cùng Trình Tân Kiến ở đây, nên mới đầu, Trương Hiểu Mạn còn nhẫn nhịn nhưng về sau bọn họ nói không ra gì, Trương Hiểu Mạn cũng tức giận nói: "Dịch Hàn nói, là các người động thủ đánh người trước, mấy người đánh anh ấy, anh ấy chỉ là phòng vệ thôi!"

"Hắn phòng vệ? Chẳng lẽ tôi bị thương là giả sao?" Khoa trưởng kích động bỏ áo giữa ngực và bụng lộ ra một mảnh sưng đỏ, diện tích khá lớn.
Thấy vậy Liễu Tuấn cũng yên tâm.

Thương thế, căn bản không thể gọi là “ thương tổn” theo pháp luật, đến ngay cả cấp nhỏ nhất cũng chưa đến. Theo như vụ án dân sự bình thường thì Dịch Hàn có thể được thả ngay.

"Khoa trưởng, có phải là phòng vệ hay không thì chúng ta không tranh luận, chuyện này đã có các đồng chí công an điều tra làm rõ." Liễu Tuấn nhàn nhạt nói.

"Ngược lại tôi muốn thỉnh giáo, tiền xây dựng trường học Thất Lĩnh Trùng do hội thanh niên của đoàn tỉnh ủy phát do công ty Đằng Phi quyên tặng. Theo lý số tiền kia hẳn là dùng để xây trường, vì sao giáo ủy lại không cấp cho trường?"

Khoa trưởng trừng mắt nhìn hắn khinh thường nói: "Đây là chuyện của giáo ủy, không cần anh quản.”

Liễu Tuấn lạnh lùng cười: "Không được. Chuyện khác tôi có thể kệ nhưng chuyện này thì không. Tôi là người vận động công ty Đằng Phi quyên tiền, hơn nữa tiền này là do đoàn tỉnh ủy cấp để xây trường do đó tôi có quyền tiến hành giám sát”

Khoa trưởng thấy hắn tuổi còn trẻ, luôn mồm đoàn Tỉnh ủy, cứ như hắn có thể thay mặt đoàn tỉnh ủy vậy, trong nội tâm càng không vui nói: "Hì, ngươi không cần phải mở miệng ra là đoàn tỉnh ủy? Đoàn tỉnh ủy không quản hết chuyện của huyện chúng ta!"

Liễu Tuấn cười, cảm thấy không cần phải cùng hắn nói tiếp. Cái tên này chỉ là chức quan nhỏ, cần gì phải nhiều lời.

"Là như vậy sao, được, vậy thì chúng ta đi thôi." Liễu Tuấn xoay người mời Trình Tân Kiến đi ra ngoài.

"Các người không thể đi như thế được, tiền chữa trị đâu!" Khoa trưởng tức giận nhảy khỏi giường tóm lấy bọn họ.

"Chờ một chút, mời, đợi chút..." Phó chủ nhiệm giáo ủy như nhớ ra gì đó, vội vàng chạy tới kêu lên.

Nghe thấy “ mời” Liễu Tuấn dừng bước, quay đầu lại.

"Xin hỏi quý tính đại danh của anh? Anh làm ở bộ ngành nào của tỉnh ủy?"
Hắn cẩn thận hỏi.
Liễu Tuấn cười cười, nói : "Tôi vừa giới thiệu rồi thôi,tôi là Liễu Tuấn đang công tác tại phòng giáo học của tỉnh ủy."

"Liễu... Trưởng phòng?" Phó chủ nhiệm sắc mặt đột biến, thử thăm dò kêu lên.

Liễu Tuấn gật gật đầu, đáp: "Là tôi!"

"Ôi, anh xem trí nhớ của tôi... Liễu trưởng phòng, thật sự xin lỗi, xin đừng trách..."

Phó chủ nhiệm đột nhiên mặt đầy tươi cười, bước nhanh lên, đưa tay ra mời, và có chút sợ hãi, tựa hồ không dám khẳng định Liễu Tuấn có bắt tay hắn hay không.

Liễu Tuấn ngược lại mỉm cười vươn tay ra, phó chủ nhiệm vui mừng quá đỗi, hai tay nắm chặt tay hắn, dùng sức khẽ lay lay. Tất nhiên, cũng phải có chừng mực.

"Thực xin lỗi thực xin lỗi, Liễu trưởng phòng, đều là lỗi của chúng tôi, xin anh bỏ qua cho... Cái này cái này... Khoản tiền xây dựng trường học chúng tôi lập tức cấp cho trường... Ngày mai sẽ cấp toàn bộ. Mặt khác,chuyện hôm nay là hiểu nhầm, đồng chí Dịch Hàn và Lão Vu đều có chút hiểu lầm, đương nhiên, chủ yếu do thái độ của lão Vu... Chúng tôi sẽ phê bình... Nếu như đồng chí Dịch Hàn có bị tổn thương gì thì chúng tôi sẽ lo phí tổn..."
Phó chủ nhiệm bởi vì kích động, nói chuyện có phần dồn dập, còn thoáng thở dốc, đôi mắt trông chờ nhìn sang Liễu Tuấn, tựa hồ sợ hắn không vui.

Liễu Tuấn cười nói: "Dịch Hàn bây giờ còn đang ở phòng giam của công an."

"Anh xem, đầu óc tôi thật là…hay là bây giờ tôi xuống cục công an nói rõ mọi chuyện với bọn họ để họ lập tức thả đồng chí Dịch Hàn ra? Đúng là hiểu lầm mà..."

Thấy phó chủ nhiệm thần sắc đột nhiên thay đổi, cả phòng bệnh trợn mắt há hốc mồm. Khoa trưởng thấy mình bị “ phê bình giáo dục” thì méo mặt. Đúng là thay đổi 180 độ.
"Nói rõ tình huống là chuyện đương nhiên. Muốn thả người thì cũng phải do người của cục công an quyết định. Vị này chính là cục trưởng cục công an thành phố Trình Tân Kiến, nếu như các đồng chí ở huyện có gì không rõ thì có thể xin chỉ thị của anh ấy."

Liễu Tuấn mỉm cười nhìn Trình Tân Kiến. Cũng chỉ có Liễu Nha Nội mới có thể mời được nhân vật lớn đến cái huyện nhỏ này.

"Xin chào, xin chào, trình cục trưởng, quả thật là có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn..." Phó chủ nhiệm bắt tay cục trưởng Trình Tân Kiến.

Trình Tân Kiến không như Liễu Tuấn trầm mặt, không nói một tiếng.

"... Liễu trưởng phòng, Trình cục trưởng, chúng tôi sẽ đến cục công an để nói rõ mọi chuyện?Hai vị xem giờ cũng không còn sớm nữa, lát nữa là đến giờ ăn trưa, tôi sẽ mời Tiền chủ nhiệm của giáo ủy tới.." Phó chủ nhiệm có chút xoay người, ngẩng đầu nhìn Liễu trưởng phòng.

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Chủ nhiệm, ăn cơm thì thôi đi. Tôi còn có việc, phải lập tức về ngay. Chuyện thế nào thì phiền các đồng chí làm rõ, rồi xử lý thỏa đáng, được chứ? Tạm biệt."

Nói xong, Liễu Tuấn chủ động bắt tay phó chủ nhiệm rồi cùng Trình Tân Kiến đi khỏi. Cha mẹ của Dịch Hàn còn đang do dự, thì Trương Hiểu Mạn đã tươi cười rạng rỡ, kéo bố mẹ chồng đi theo.

Thấy phó chủ nhiệm cung kính như vậy thì còn có gì đáng lo, chắc tối nay Dịch Hàn sẽ được thả ra, chậm nhất là đến ngày mai. Bây giờ cô mới thực sự chứng kiến sự uy phong của Liễu Nha Nội. Không cần cáu giận, chỉ cần nói một câu thôi đã đủ để dọa cho bọn họ sợ vãi tè.

Phó chủ nhiệm vui vẻ tiễn họ đến cầu thang, mãi tới khi Liễu Tuấn khẽ liếc nhìn thì hắn mới đứng im đó, không dám đi theo mà chỉ đứng nhìn họ đi khuất, rồi móc khăn tay trong túi ra lau mồ hôi vã ra trên trán.

"Chủ nhiệm..." Vu khoa trưởng kêu lên.

"Đại họa rồi."
Phó chủ nhiệm hung hăng nhìn hắn, chạy vội ra bên ngoài.

"Thông báo ngay cho Tiền chủ nhiệm, mau chóng tìm cách giải quyết..."
Tất cả người trong phòng bệnh đều ngây ra không hiểu gì.

Dịch Hàn đánh nhau với Vu trưởng khoa không có gì là lạ nhưng hắn lại là bạn của Liễu Nha Nội, mời một người có máu mặt như thế đến giải quyết thì đương nhiên phải làm cho khéo.

Vấn đề ở chỗ, giáo ủy vô cớ giữ lại tiền của công ty Đằng Phi là vi phạm nguyên tắc. Số tiền kia đã bị cục tài chín ăn bớt, nên khi đến giáo ủy huyện cũng không còn đủ, giáo ủy huyện cũng chỉ là "Học theo" . Nếu như để Liễu bí thư biết được mà tức giận truy cứu thì đúng là cái mũ quan của hắn không giữ được.

Người ta là cha con lẽ nào lại không nói đỡ một tiếng. Chuyện này, phải giải quyết cho xong trong đêm nay.

Bình luận

Truyện đang đọc