TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tuấn ngày hôm sau đi làm, không phải hội kiến giám đốc Ngô của ngân hàng kiến thiết tỉnh, mà triệu kiến Mạnh Kế Lương.

Ngày hôm qua, Sở Kiến Huy xấu hổ một hồi cuối cùng cũng nói ra nguyên do của sự việc. Thì ra trong thời gian đi học, hắn quen một cô bạn gái, nói ra thật buồn cười, cô bạn gái đó là cô gái không đàng hoàng ngoài xã hội. Chuyện này khác hẳn với tình yêu ở trường Đại Học, thường thì tân sinh viên dù yêu đương, đối tượng cũng là bạn học của mình, không nhất định bạn đại học, mà bạn thời trung học, vẫn tiếp tục yêu nhau.

Tân sinh viên đi yêu cô gái ngoài xã hội rất hiếm có.

Liễu Tuấn nghe Sở Kiến Huy nói như thế liền ý thức được chuyện này có thể có vẫn đề.

Quả nhiên cô gái kia lôi kéo Sở Kiến Huy ăn uống chơi bời, đương nhiên toàn là do Sở Kiến Huy trả tiền. Thế chưa đáng nói, yêu đương đúng là luôn khá tốn kém, với hoàn cảnh nhà họ Sở, dù Tiểu Vũ không thỉnh thoảng tiếp viện, chú Sở và dì Đông cũng dư thừa để nuôi Sở Kiến Huy.

Siêu thị nhỏ kia, buôn bán không tệ.

Nhưng không lâu sau, cô gái kia dụ dỗ Sở Kiến Huy tham gia cờ bạc, qua một thời gian tiếp xúc, cô gái kia biết gia cảnh Sở Kiến Huy không tệ, là anh chàng có tiền, xem như gặp phải dê béo rồi.

Kiểu đánh bạc này, vốn là thứ được bố trí sẵn, lừa gạt những người tính cảnh giác không cao lại hám lợi sa vào, đầu tiên cho anh thắng vài trận nhỏ, đợi khi anh mắc câu rồi mới vét sạch, rất nhiều người táng giá bại sản, mang nợ lớn vì nó.

Theo như Liễu Tuấn biết, tỉnh A hai năm trước, có rất nhiều quan viên cơ sở, đặc biệt là người phụ trách quỹ tín dụng, lún vào vũng bùn cờ bạc, ít nhất có năm người vì cơ bạc mà tham ô khoản tiền công quy lớn, về sau không cách nào bù lại được nên bị bại lộ.

Đoán chừng Cổ Kiến Huy mới sa vào không lâu, nếu không chẳng thể chỉ xin 500 đồng mà xong chuyện được.

Nghe nói con trai lại đi yêu nữ nhân ngoài xã hội, lại dính vào thói cờ bạc, dì Đông giận tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu. Nếu chẳng phải ngại Liễu Tuấn ở đó, đã lấy chổi lông gà cho Sở Kiến Huy một trận, sinh viên với sinh viên cái gì, hôm nay là mẹ già dạy dỗ đứa con không biết nghe lời.

Tiểu Vũ cũng bị em trai làm cho mặt đỏ bừng bừng, nhìn Sở Kiến Huy không còn nói ra lời.

Sở Kiến Huy cũng biết mình gây ra rắc rối cực lớn rồi, cúi đầu không dám nói gì.

Khi đó Liễu Tuấn cũng không tiện trách Sở Kiến Huy, nói ra thì hắn chỉ là đứa bé to đầu, bị đủ thứ cám dỗ ngoài xã hội mê hoặc, không chống đỡ được là bình thường.

Liễu tỉnh trưởng chỉ đành làm người hòa giải, an ủi gì Đông và Tiểu Vũ.

- Xem ra, cái thói xấu này phải chỉnh đốn tử tế một hồi mới được.

Trước khi đi, Liễu tỉnh trưởng như lẩm bẩm nói một câu như thế.

Dì Đông và Sở Kiến Huy tất nhiên không hiểu hàm nghĩa của câu này, nhưng Tiểu Vũ thì hiểu, e rằng không bao lâu sau, Ngọc Len sẽ nổi lên một trận giống tố cấm đánh bạc rồi.

Có điều Tiểu Vũ không ngờ giông tố lại tới nhanh như thế.

Mạnh Kế Lương tập trung 120% tinh thần đối phó với cuộc triệu kiến của Liễu Tuấn, trước kia khi hai người cấp bậc tương đương, hắn đã coi Liễu tuấn như cấp trên, giờ cấp bậc Liễu Tuấn còn cao hơn hắn hai bậc, là lãnh đạo cấp trên thực sự rồi.

Hơn nữa Liễu Tuấn là người đứng đầu chính phủ, đứng thứ hai đảng ủy, hoàn toàn khác với thị trưởng bình thường, y được điều xuống lúc thế cục bấp bênh, được Đinh Ngọc Chu tỏ thái độ toàn lực ủng hộ cả nơi công khai lẫn nơi tư nhân.

Không một ai hoài nghi lời đó của Đinh Ngọc Chu.

Ba năm trước khi Cận Tú Thật lui về, Đinh - Liễu đã kết thành đồng minh, giờ Đinh Ngọc Chu quyết không thể trước khi về hưu có xung đột gì với Liễu Tuấn, đó không phải là chuyện không sáng suốt, mà có thể nói thẳng là ngu xuẩn.

Trung tổ bộ an bài một phó tỉnh trưởng làm thị trưởng, theo phân tích của tất cả mọi người, đều không có gì cần nghi ngờ chính để tiếp nhiệm của Đinh Ngọc Chu.

Nói cách khác, một năm sau. Liễu Tuấn sẽ vào trung tâm quyền lực của tỉnh A, tới khi đó Mạnh Kế Lương lại cảng phải ngước mắt lên nhìn rồi.

Quan trọng nhất là lần này Uông Quốc Chiu gặp "rủi ro", toàn bộ cán bộ Trì hệ đều bị một đả kích nặng nề, kỳ thực sau khi Cù - Thai tới tỉnh A, toàn bộ phái bản địa đều không dễ sống, nhưng Trì An Phong - Uông Quốc Chiêu mau chóng ngả theo Cận Tú Thật, cán bộ Trì hệ coi như có cơ hội thở lấy hơi. Uông Quốc Chiêu biểu hiện xuất sắc, dần được Cù Hạo Cẩm tín nhiệm, làm cán bộ Trì hệ vui mừng, Uông Quốc Chiêu chính thức thay Trì An Phong, thành lãnh tụ mới của Trì phái, nhưng chẳng ngờ mọi người vui mừng không được bao lâu, văn kiện ổn định vĩ mô phát xuống, Uông Quốc Chiêu tức thì thành "tiên phong" vi phạm quy định.

Nếu như chuyện này xảy ra sớm một năm có lẽ còn có cơ hội cứu vãn, những giờ sắp diễn ra đại hổi đảng, Cù Hạo Cẩm quá nửa sẽ rời khỏi tỉnh A, cho dù Uông Quốc Chiêu không mất sự tín nhiệm của ông ta, thì không còn mấy thời gian để Đông Sơn tái khởi nữa.

Uông Quốc Chiêu là cán bộ sai phạm bị cách chức, thế nào cũng phải hóng mát một hai năm, không thể vừa mới tuyên bố cách chức, chớp mắt an bài cho vị trí thực quyền khác được.

Cho dù Cù Hạo Cẩm bất chấp những lời chất vấn, thì làm sao trả lời cho Hồng thủ tướng.

Hồng thủ tướng kiên trì xử lý cán bộ vi phạm, là bảo vệ chính lệnh của TW được chấp hành nghiêm chỉnh, Cù Hạo Cẩm mà làm thế là ngầm chống đối.

Thời khắc quan trọng này, Cù Hạo Cẩm tuyệt đối không vì Uông Quốc Chiêu khiến Hồng thủ tướng nổi trận lôi đình, chuốc lấy phiền phức được.

Vì thế trước khi Cù Hạo Cầm rời khỏi tỉnh A, cơ bản Uông Quốc Chiêu hết cơ hội rồi.

Tời giờ gần một tháng Uông Quốc Chiêu vẫn chưa được an bài công việc mới, gián tiếp cho thấy thái độ của tỉnh ủy.

Cùng với thời gian trôi đi, Trì An Phong già cả, xa rời quyền lực trung tâm, Uông Quốc Chiêu gặp đại nạn, một khi Cù Hạo Cẩm đi, Thai Duy Thanh thay thể, hoặc TW nhảy dù một vị bí thư tỉnh ủy xuống, cán bộ Trì hệ sẽ bơ vơ không nơi nương tựa.

Là bạn thân của Uông Quốc Chiêu, cấp dưới Trì An Phong tín nhiệm nhất, Mạnh Kế Lương sống càng khốn khó, sao lại chẳng càng cẩn thận hơn.

Nhận được điện thoại của Liễu Tuấn, Mạnh Kễ Lương không nói hai lời, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.

- Chào Mạnh bí thư.

Kha Khải Phàm rất khách khí.

- Chào Tiểu Kha.

Mạnh Kế Lương tươi cười, trước kia hắn chưa bo giờ khách khí như thế với thư ký của Uông Quốc Chiêu hay Đinh Ngọc Chu.

- Mạnh bí thư đợi một chút, tôi xin chỉ thị Liễu tỉnh trưởng.

- Được, làm phiền.

Rất nhanh, Kha Khải Phàm dẫn hắn vào văn phòng Liễu Tuấn.

- Chào Liễu tỉnh trưởng.

Mạnh Kế Lương hơi khom người, đi nhanh tới đưa hay tay ra, nắm chặt tay Liễu Tuấn.

- Đồng chí Kế Lương tới rồi, mời ngồi.

Liễu Tuấn mỉm cười nói.

- Cám ơn tỉnh trưởng.

Mạnh Kế Lương cũng là kẻ khôn khéo, nhẹ nhàng bỏ đi chữ Liễu, dù hắn cũng biết mình không thể leo lên được thuyền của Liễu Tuấn, nhưng cố gắng làm tốt quan hệ là nên, chỉ cần Liễu Tuấn không nhắm vào hắn là được rồi, đương nhiên nếu Liễu Tuấn lộ ra thiện ý, Mạnh Kế Lương nói không chừng đổi phe thật.

Con người hướng lên trên mà.

Mạnh Kế Lương ngồi ngăn ngắn, mắt nhìn thẳng Liễu Tuấn, điểu bộ lắng nghe chi bảo.

- Đồng chí Kế Lương, tôi tìm hiểu được một chuyện, gần đây thói cờ bạc có khuynh hướng ngóc đầu dậy, nhất là những thành phần bất hảo ở xã hội dụ dỗ quần chúng vô tri cuốn vào, tạo thành ảnh hưởng rất xấu, những tổ chức đánh bạc này, thậm chí đã vươn tới trường đại học rồi, điều này rất không tốt.

Liễu Tuấn thong thả nói.

Mạnh Kế Lương hơi yên lòng.

Nếu chỉ vì việc này thì dễ xử lý, tỉnh trưởng không hài lòng về lề thói xã hội, hắn lập tức nghiêm trừng tổ chức cờ bạc, trả lại Ngọc Lan một trời đất sáng sùa là được.

- Tỉnh trưởng, tôi xin kiểm điểm, đây là do tôi công tác thiếu sát sao.
Mạnh Kế Lương trước tiên tỏ thái độ thành khẩn tự phê bình, rồi lập tức nói:
- Xin tỉnh trưởng yên tâm, cơ quan chính pháp lập tức bố trí hành động, quét sạch tổ chức bài bạc này.

Bình luận

Truyện đang đọc