TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Ngày hôm sau, tới dự tiệc cùng Liễu Tuấn còn có Giang Hữu Tín. Là tỉnh trưởng Ích Đông, Giang Hữu Tín cũng có rất nhiều hạng mục cần tới bộ ủy quốc gia trải chuốt quan hệ, đương nhiên lúc này về thủ đô không đơn giản là vì xin hạng mục, mọi người cần tụ họp thương lượng một số chuyện.

Buổi trưa ăn cơm ở nhà, Liễu Tấn Tài đã mập mờ nhắc tới sự điều động nhân sự của bộ tài chính.

Vị quan viên có liên quan tới Vu Hướng Hoành, được xưng là "đại thần tài chính", chuẩn bị điều động tới bộ tài chính. Bên Nghiêm Ngọc Thành đã phát động tấn công, Liễu Tấn Tài cũng phải tăng cường phối hợp, trong chuyện điều động cán bộ nhìn đơn giản này, mang hàm nghĩa rất sâu sa.

Liễu Tấn Tài căn hặn bọn họ phải đặt tinh lực vào kiến thiết kinh tế của tỉnh mình, chuyện khác không cần bận tâm. Câu này chủ yếu là nói với Giang Hữu Tín, còn với Liễu Tuấn, không cần ông phải bảo, y muốn không bận tâm cũng không được. Chuyện này y đã dính lưu quá sâu, có thể coi là chủ lực.

Người ngoài có thể không biết chứ Liễu Tấn Tài sao có thể không biết.

Giang Hữu Tín điều tới tỉnh Ích Đông, cho dù thế cục gian gian, nhưng dựa vào phẩm cách chính trực vô tư và năng lực hơn người, dần dần mở ra được cục diện mới. Hiện giờ cái tỉnh nghèo khó xa xôi đó, đã có bước tiến dài, chính tích vững chắc đó là cơ sở tốt để Giang Hữu Tín tiến thêm một bước. Trong tập đoàn, đoán chừng Giang Hữu Tín là dự bị cho Dung Bách Xuyên và Quách Kỳ Lương, thêm vào Liễu Tuấn và Nghiêm Minh, Nghiêm Liễu hệ đã dần hình thành đội ngũ dự bị hoàn thiện, bất kỳ cấp độ tuổi nào cũng có nhân tài.

Đó là điều đảm bảo cho tập đoàn chính trị lớn trường thịnh.

Liễu Tuấn mới Giang Hữu Tín cùng tham dự cuộc tụ hội này cũng có suy tính. Vương Minh Vượng là phó bộ trưởng nông nghiệp, tỉnh Ích Đông là tỉnh nông nghiệp sâu trong nội địa, Vương Minh Vượng có thể giúp được.

Nếu như hắn đã muốn ngả theo Nghiêm Liễu hệ thì phải cho hắn một cơ hội để thể hiện, đồng thời để tuyên bố chính thức với mọi người, Vương Minh Vượng đã chọn phe, tránh cho kẻ này lại dùng trò "ngó nghiêng" của tiểu thế gia kinh thành.

Muốn ba phải trước mặt Liễu Tuấn, là cực kỳ khó khăn.

Vốn trung lập ủng hộ có giới hạn, là điều hệ phái lớn có thể chấp nhận thậm chí là hoan nghênh. Những người này thậm chí là bộ phận chủ yếu tạo thành cả tập đoàn, gọi là thế lực ngoại vi. Bất kỳ một phe phái nào, đều không đủ tinh lực và năng lực bồi dưỡng lên thật nhiều cốt cán hạch tâm. Thành viên hạch tâm vĩnh viên là số ít, thực sự khiến cho một hế phái lớn trông "hừng hực khí thế" là nhớ vào thế lực ngoại vi đông đảo.

Cho nên có thể giải thích được vì sao hướng gió vừa đổi, một số tập đoàn lớn nhìn như phong quang vô hạn, trong khoảnh khắc đã lụi bại. Phá hủy một tập đoàn lớn, chỉ cần đánh bại hoàn toàn nhân vật hạch tâm của nó là đủ. Thế lực ngoại vi không đáng tin cậy, sẽ theo gió bẻ lái.

Giống như đánh trận, chỉ huy là mục tiêu đả kích đầu tiên, cũng là mục tiêu bảo vệ trọng điểm.

Đương nhiên, thành viên thế lực ngoại vi, tiến bộ cũng chỉ có hạn, không vào hạch tâm, đại biểu không thể vào vòng quyền lực tối cao.

Nhưng hiện giờ Nghiêm Liễu hệ đang ở giải đoạn phát triển nhảy vọt, cụ thể tới Liễu Tuấn, còn chưa hình thành được thế lực vững chắc của mình, cho nên hiện giờ y cần là thành viên hạch tâm như không phải lực lượng ngoại vi.

Kẻ có nhãn quang hiện giờ khẩn trương dựa vào Liễu Tuấn là một cơ hội cực tốt, đương nhiên cũng là sự mạo hiểm lớn. Điều này có nghĩa là tiền đồ chính trị bản thân lẫn tính mạng của người thân, đều gắn chặt vào Liễu Tuấn.

Nếu như đặt cược thất bại, sau này Liễu Tuấn sụp đổ không gượng dậy nổi, như thế thành viên hạch tâm đi theo y, cũng bị sa lầy, không còn cơ hội thoát thân.

Trong mắt người ngoài, Liễu Tuấn vẫn còn quá trẻ, có phải là lãnh tụ đáng để đi theo không còn cần thời gian nghiệm chứng.

Cho nên Hà Mộng Doanh nói, lựa chọn này của Vương Minh Vượng là lần mạo hiểm lớn nhất cuộc đời của hắn.

Trong đại sảnh của khách sạn Thu Thủy, Lăng Quân Khánh và Vương Minh Vượng đều đang đợi sẵn, bọn họ đã tới được chừng mười phút rồi. Khách sạn Thu Thủy ngày nào cũng có nhiều quan viên tới dự tiệc hoặc mời khách, Lăng Quân Khánh và Vương Minh Vượng là nhân vật đại biểu cho tiểu thế gia kinh thành, quen biết rộng, nên chỉ mười phút ngắn ngủi đã có mấy nhím người qua chào hỏi hàn huyên với họ rồi.

Mọi người đều lấy làm lại một vị quan chính bộ một vị phó bộ, không biết nhân vật lớn nào đáng để họ đứng đợi ở đại sảnh.

Tất nhiên lời này không thể hỏi, có hỏi cũng chẳng có câu trả lời. 6h30, chiếc Audi của Liễu Tuấn xuất hiện ở cửa khách sạn.

Lăng Quân Khánh thuộc lòng biển số xe này rồi, lập tức cùng Vương Minh Vượng lên đón. Cho dù Lăng Nhã và Liễu Tuấn đã có kết quả, Lăng Quân Khanh cũng lên làm ông ngoại, nhưng trước mặt Liễu Tuấn, quy tắc quan trường nắm giữ chừng mực rất khéo.

- Chào Liễu tỉnh trưởng .. A, Giang tỉnh trưởng cũng tới rồi, thật sự là không ngờ, hoanh nghênh, hoan nghênh.

Lăng Quân Khánh nhìn thấy Giang Hữu Tín có chút ngạc nhiên, rồi lập tức vui mừng nắm chặt tay hắn.

Danh vọng của Giang Hữu Tín ở bên trong Nghiêm Liễu hệ không kém Liễu Tuấn. Đám Lăng Quân Khánh phân tích, vì tuổi tác, Giang Hữu Tín rất có khả năng bước vào vòng hạch tâm trước Liễu Tuấn một bước.

Liễu Tuấn mời cả Giang Hữu Tín tới dự tiệc, không phải là cấp thể diện cho Vương Minh Vượng, hắn chưa đủ phân lượng. Cái thể diện này là cấp cho Lăng Quân Khánh, Liễu Tuấn dùng phương thức này để khéo léo biểu đạt sự tôn trọng với ông ta.

Vì thế Lăng Quân Khánh rất vui mừng, ai dám nói Liễu Tuấn còn non? Người này làm việc thực lão luyện lắm rồi! Lăng Quân Khánh ngày càng hài lòng với anh "con rể" này.

- Chào Lăng bộ trưởng, chào đồng chí Minh Vượng.

Liễu Tuấn bắt tay hai người, lời nói phân chia rõ "thân sơ", Lăng Quân Khánh là cán bộ được Liễu Tấn Tài coi trọng, tuổi lại cao, đáng được sự tôn trọng này.

Giang Hữu Tin cũng mỉm cười chào hỏi hai người.

Vương Minh Vượng hơi khom lưng dẫn ba vị khách vào phòng bao. Hắn là một kẻ khôn khéo, Giang Hữu Tín vừa xuất hiện, hắn hiểu ngay ý tứ của Liễu Tuấn, cũng mừng rỡ hết sức.

Mời Liễu Tuấn, Vương Minh Vương tất nhiên đặt phòng bao "thiên nhiên" cao cấp nhất, vừa mới đi vào thấy không khí mát mẻ, nước chảy róc rách, như ở ngoại ô, làm người ta cực kỳ khoan khoái.

Tên chiếc bàn ăn lớn đã bày đủ loại thức ăn cùng rượu Mao Đài lâu năm.

Có Lăng Quân Khánh giúp, tất nhiên Vương Minh Vượng an bài thỏa đáng, không có chút sơ xẩy nào.

Tổng cộng có bốn người, không phân chia chủ khách gì, mọi người tùy ý ngồi, lần đầu tiên đối diện với hai nhân vật ưu tú nhất của Nghiêm Liễu hệ, Vương Minh Vượng ít nhiều có chút thiếu tự nhiên, mặt có chút căng thẳng.

Vương Minh Vượng khá cao, mặt chữ điền, nhìn qua có vẻ như là người hết sức khôn khéo. Hắn tự mình mở bình rượu rót cho mọi người.

- Vương bộ trưởng, tôi là khách không mời, vốn định ngày mai tới bộ bái phỏng Vương bộ trưởng. Nghe Liễu Tuấn nói hôm nay cùng Vương bộ trưởng dùng cơm, nên tự ý quấy rầy, ha ha ...

Giang Hữu Tín nói.

Vương Minh Vượng vội nói:
- Giang tỉnh trưởng, đừng nói chuyện bái phỏng gì, tỉnh trưởng có gì sai bảo, cứ gọi một cú điện thoại là được. Chỉ cần tôi làm được, nhất định sẽ tận lực, không dám chậm trễ.

Đó là đãi ngộ đặc thù của Liễu Tuấn và Giang Hữu Tín ở bộ ủy ban quốc gia, còn các vị tỉnh trưởng khác chớ mơ.

- Ha ha, Minh Vượng, không phải cậu nói với tôi có một số lý luận nông nghiệp thiếu thực tiễn chức minh sao? Hai vị này đều là cáo thủ kiến thiết kinh tế nông thôn, hôm nay cậu có thể thỉnh giáo thêm rồi.

Lăng Quân Khánh nhớ kỹ thân phận của mình, mở đường Vương Minh Vượng.

Ông ta biết vì tuổi tác và lý lịch nhậm chức, chức vị bộ trưởng này là điểm cuối trong sĩ đồ của mình rồi. Căn cứ vào quy định độ tuổi sử dụng cán bộ, làm hết khóa này, ông ta vừa khéo chạm giới hạn. Nên điều bây giờ ông ta coi trọng nhất chính là tiến thêm một bước mở rộng mối quan hệ, mình không dùng tới được nữa, nhưng bạn bè thân thích, nhất là Lăng Thao lại hết sức cần.

Vương Minh Vượng cũng xem như là nhân vật khá xuất chúng trong tiểu thế gia kinh thành, tuổi lại chỉ mới trên 50, chỉ cần Liễu Tuấn nhìn trúng, tiền đồ sẽ vô hạn. Trước tiên cứ "trồng" ân tình này xuống, tới khi cần tự nhiên sẽ có thu hoạch.

Những người khác còn có thể nghi ngờ tiền đồ của Liễu Tuấn, chứ ông ta thì không, thậm chí hiện giờ ông ta dùng ánh mắt nhìn cấp trên với Liễu Tuấn rồi.

- Đương nhiên, đương nhiên, đây là cơ hội ngàn ngăm khó gặp, tôi rất muốn thình giáo Giang tỉnh trưởng và Liễu tỉnh trưởng. Chỉ không biết hai vị lãnh đạo có thời gian không.
Vương Minh Vượng vội tiếp lời.

Liễu Tuấn cười:
- Vương bộ trưởng khách khí rồi, bộ trưởng là chuyên gia lĩn vực kiến thiết nông nghiệp, nhất quan điểm chú trọng hỗ trợ hộ nông dân nghèo khó, cùng nhau làm giàu, tôi hết sức tán đồng. Giang tỉnh trưởng có khi còn tán đồng hơn tôi, hộ nghèo nông thôn của tỉnh Ích Đông, nhiều hơn ở tỉnh A nhiều.

Giang Hữu Tín nói:
- Quan điểm này của Vương bộ trưởng tôi đã nhiều lần đề xuất ra trên cuộc họp thường vụ chính phủ để mọi người cùng tham khảo. Hiện giờ chúng tôi đang dựa theo đường lối đó để thành lập quỹ hỗ trợ nông thôn. Chuyến n ày tới thủ đô cũng là vì muốn thương lượng với lãnh đạo bộ nông nghiệp.

- Vậy thì tốt quá, chúng tôi cũng rất mong lý luận trở thành thực tiễn.
Vương Minh Vượng cao hứng nói

Bình luận

Truyện đang đọc