TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trong phòng đại hội cục quy hoạch thành phố Ngọc Lan, một đoàn người đông xúm quanh một cán bộ trẻ tuổi, đứng ở trước một tấm bản đồ lớn, một cán bộ trẻ trên ba mươi chỉ lên tấm bản đồ, giải thích cho mọi người.

- Căn cứ vào chỉ thị của tỉnh trưởng, muốn trong ba trăm mắt phải có vườn hoa, trong một kilomet phải có công viên, chúng tôi đã làm ra một quy hoạch đại khái, rất nhiều công trình kiến trúc, kể cả tòa nhà chính phủ và nhà dân phải di dời.

Người giải thích trước bản đồ là Tiết Hải Triều cục trưởng cục quy hoạch, đối tượng hắn báo cáo tất nhiên là Liễu phó tỉnh trưởng rồi.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Đồng chí Hải Triều, không phải là chỉ thị, mà là đề nghị.

Tiết Hải Triều rối rít gật đầu:
- Vâng, vâng là kiến nghị.

Nhưng cán bộ khác kẻ cả phó thị trưởng thường vụ Tô Kiệt đều lộ ra nụ cười.

Liễu Tuấn đúng là chỉ đề xuất một đề nghị, đề nghị này của Liễu tỉnh trưởng nghe ra rất đơn giản, muốn tạo nên một thành phố xanh, một thành phố sinh thái, một thành phố bảo vệ môi trường.

Các phó thị trưởng sau khi nghe xong đề nghị này, ai nấy đều mỉm cười gật đầu tán thành.

Đề nghị như thế không thể không gật đầu.

Nhưng Liễu tỉnh trưởng lập tức đề xuất ra chỉ tiêu, đó là bất kỳ ở đâu, trong ba trăm mét phải có vườn hoa, trong 1 kilomet phải có một công viên xanh.

Điều này thì không đơn giản nữa.

Các phó thị trưởng đưa mặt nhìn nhau.

Trước kia mọi người đề xuất xanh hóa thành phố, không phải là không có chỉ tiêu, có điều khác với Liễu Tuấn, thường chỉ là đại khái, ví như diện tích xanh hóa đạt bao nhiêu phần trăm, toàn thành phố ít nhất có bao nhiêu công viên, những chỉ tiêu đó dễ hoàn thành.

Bởi vì toàn thành phố là một khái niệm mơ hồ, một số xã ngoại thành cũng tính là thành phố, có sao đâu ,vẫn nằm trong phạm vi quản lý của Ngọc Lan mà. Trong thành phố cửa hàng cửa hiệu san sát, tấc đất tấc vàng, lấy ra xanh hóa là quá lãng phí, vậy trồng thêm ít cây, làm thêm vài bãi cỏ ở ngoại thành, thế là hoàn thành mục tiêu.

Nhưng làm theo đề nghị của Liễu Tuấn thì phiền phức rồi.

Có rất nhiều công trình phải di dời.

Có điều không ai nói gì.

Liễu Tuấn uy thế, cán bộ Ngọc Lan có ai không biết? Cho dù bản thân chưa được lĩnh giáo ít nhất cũng phải nghe rồi chứ? Cho dù có ý kiến với phương án của Liễu Tuấn cũng không thể tùy tiện phản đối.

Liễu Tuấn đã bắt đầu điều chỉnh cán bộ rồi, thư ký Ngưu Tiền Tiến trước đó không lâu làm khu trưởng khu Dương Xuyên, nghe nói khi thảo luận ở cuộc họp bí thư cũng không một ai phản đối, thậm chí không một ai do dự, Kim Lập Kỳ vừa mới nói rõ tình huống xong là mọi người gật đầu tán đồng.

Kim Lập Kỳ không nói đây là kiến nghị của Liễu Tuấn, nhưng ai cũng biết, điều chỉnh cán bộ luôn khó dấu được.

Liễu Tuấn trực tiếp nhúng tay vào điều chính cán bộ, hơn nữa lại là khu trưởng và bí thư huyện ủy, còn liên quan tới thư ký của Đinh Ngọc Chu, đủ để chứng minh Liễu Tuân không coi mình chỉ là thị trưởng.

Ngọc Lan có hai vị bí thư.

Trên cuộc họp thị trưởng đề xuất kiến nghị "không hợp lý " một cách rõ ràng như thế, ai biết có phải Liễu Tuấn đang câu cá hay không?

Có ai dại gì mà đi làm con cá đó.

Thấy cảnh này, Liễu Tuấn hơi cau mày.

Đây không phải là tác phong làm việc của y, y không thích làm nhất ngôn đường, không phải là vì vấn đề ảnh hưởng cá nhân, mà y không thích, y biết năng lực cá nhất có mạnh tới đâu không thể hoàn toàn chính xác, càng không thể vĩnh viễn chính xác. Đề nghị y đưa ra không ai phản đối không có nghĩa chứng minh là y chính xác.

Uông Quốc Chiêu là một minh chứng.

Đưa hạng mục sắt thép Vĩ Phong vào cũng từng đưa ra thảo luận ở cuộc họp thị trưởng, cũng không ai phản đối, nhất trí tán thành, kết quả không cần nói nữa.

Nhưng Liễu Tuấn biết cần một quá trình để thay đổi suy nghĩ các cấp phó này, thay đổi nhận thức của họ với y.

Ở loại chuyện thế này dùng mệnh lệnh mang tĩnh cưỡng chế là không được.

Thấy không có ai phản đối, Liễu Tuấn đề nghị do cục quy hoạch làm quy hoạch sơ bộ, xem có tồn tại bao nhiêu khó khăn rồi thương thảo tiếp. Tất nhiên cũng đồng ý toàn bộ.

Liêu Tuấn không cưỡng chế mọi người ra ý kiến, có điều vẫn mình cười nói mấy câu, hi vọng thành viên ban chính phủ là ban bệ đoàn kết, moi người đều có ý kiến riêng mình.

Thế là lần này các phó thị trưởng đều có ý kiến theo đúng yêu cầu của Liễu tỉnh trưởng, có điều toàn khen ngợi Liễu tỉnh trưởng, nói cái gì dưới sự lãnh đạo của Liễu tỉnh trưởng, nhất định sẽ là ban bệ đoàn kết, mà không phải nhất ngôn đường như trước kia.

Lời này rõ ràng "dìm" Uông Quốc Chiêu, đề cao Liễu Tuấn rồi.

Uông Quốc Chiêu đúng là có cái khuynh hướng nhất ngôn đường, Lý Huệ, Tô Kiệt bị hắn ép cho không nhúc nhích được, nói gì tới các vị phó tỉnh trưởng khác.

Mọi người đều rất bất mãn với hắn, kể cả phó thị trưởng thân cận với hắn, Uông Quốc Chiêu là kẻ có dục vọng quyền lực quá mạnh, thậm chí hơn hơn cả Đinh Ngọc Chu. Dù sao hiện giờ hắn là "hổ chết" ngại gì không lấy ra đả kích cho Liễu tỉnh trưởng vui.

Vì thế đề nghị này được "nhất trí thông qua" chuyển tới cục quy hoạch.

Tiết Hải Triểu nhận được chỉ thị của chính phủ, lại hứng phấn một hồi, hiển nhiên đề nghị này nếu tiến hành thuận lợi, đó là một công lớn của cục quy hoạch, bằng với việc Liễu tỉnh trưởng đem cơ hội thể hiện vào tay hắn rồi.

Biết tin Liễu Tuấn làm thị trưởng Ngọc Lan làm rất nhiều người vừa cả kinh lại hưng phấn.

Người trên quan trường luôn thích nghiên cứu với người kiệt xuất nội trội, người đáng nghiên cứu nhất tỉnh A, xếp như thế nào Liễu Tuấn cũng có tên , thậm chí nếu luận về "sức nóng" mà nói, Liễu Tuấn nhất định xếp ba số đầu.

Tiết Hải Triều nghiên cứu chi tiết con đường thăng tiết và đạo dụng người của Liễu Tuấn. Đương nhiên chủ yếu là đạo dùng người của Liếu Tuấn, chứ thân phận của Liễu nha nội không ai có thể "mô phỏng" nổi.

Đạo dùng người của Liễu Tuấn nói ra hết sức đơn giản, chuyện tấc bốc chạy chọt trên lưu hành trên quan trưởng không dùng trên người Liễu Tuấn được, không được một chút nào, mấy năm qua cán bộ Liễu Tuấn đề bạt lên toán là có năng lực mạnh, chính tích hiển hách.

Liễu tỉnh trưởng muốn xanh hóa thành phố, chính là một cơ hội lớn bày ra trước mặt Tiền Hải Triều.

Vì thế nhận được mệnh lệnh, Tiết Hải Triểu không dám có chút chậm trễ nào, bắt đầu tổ chức kháo sát toàn thành phố, chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi làm ra một phương án quy hoạch hoàn chỉnh.

Thời gian Liễu tỉnh trưởng cấp là mười ngày.

Ít nhất ở phương diện thời gian Tiết Hải Triều coi như hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn.

Im lặng nghe Tiết Hải Triểu nói xong, Liễu Tuấn trầm tư rất lâu, phòng hội nghị vừa rồi không khí còn sôi nổi tức thì trở nên tĩnh lặng, mọi người đều đóng chặt miệng, không ai dám lên tiếng, sợ làm phiền Liễu tỉnh trưởng.

- Đồng chí Hải Triều, làm quy hoạch không tệ.

Một lúc sau Liễu Tuấn mới chậm rãi nói.

Vừa rồi tuy Tiết Hải Triều nói "văng bọt" nhưng thực chất lòng lo sốt vó, Liễu Tuấn có yêu cầu nghiêm ngặt về công tác, phạm là cán bộ đối phó qua loa trên công tác, cơ bản đều đi hóng mát rồi, giờ Liễu Tuấn đích thân khẳng định, Tiết Hải Triểu thở phào, vội khiếm tốn nói:
- Đều do Liễu tỉnh trưởng lãnh đạo anh minh, chúng tôi chỉ là chân sai vặt thôi.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Nhìn chung mà nói quy hoạch này không tệ, lĩnh hội được ý đồ của chính phủ, có điều chỗ chi tiết, cần phải xem xét .... Ví dụ như khoảng không gian xanh hóa giữa hai làn đường thiết kế hơi to một chút, thành phố hoa viên có khung cảnh đẹp, nhưng phải suy nghĩ tới kinh tế, di dời quá nhiều, rất tốn kém. Đoán chừng đa phần mặt bằng được bán đi rồi, hiện giờ mua lại là khoản tiền cực lớn, cho nên phải tỉ mỉ hơn, chi tiết hơn, cố gắng quy hoạch làm tới mức hoàn mỹ.

- Vâng, tỉnh trưởng phê bình đúng, tôi công tác chưa tới nơi tới chốn.

Tuy Liễu Tuấn nói rất ôn hòa, nhưng Tiết Hải Triểu mồ hôi đẫm lưng.

Liễu Tuấn khoát tay, nói:
- Không thể nói thế, bất kỳ công tác nào cũng luôn trong giai đoạn không ngừng cải tiến, thế này, đồng chí Hải Triều, hay đem quy hoạch chỉnh thế này cải tiến chi tiết hơn, đồng thời cùng các đồng chí cục môi trưởng, cục nhà đất, đưa ra phương án tỉ mỉ về chi phí , tiến độ ... Ừm, cho các đồng chí mười lăm ngày, tiểu tổ này lấy đồng chí làm chủ

Bình luận

Truyện đang đọc