TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tấn Tài rất coi trọng ý kiến đồng Yên có khả năng tăng giá của con trai.

Liễu Tấn Tài tay kẹp thuốc lá, trầm ngâm nói:
- Ừ, phân tích của con có lý nhất định, nếu đúng là thật thì chúng ta sẽ thiệt lớn.

Liễu Tuấn nói:
- Ba, còn thấy nên ngừng đàm phán đi, nếu như bọn họ muốn đầu tư vào trong nước thì được, còn chuyện cho vay thì thôi.

Sau khi nói chuyện với Liễu Tấn Tài mới biết, cuộc đám phán giữa tỉnh J và ngân hàng Nhật Bản đã tiến vào giai đoạn mang tính thực chất, khoản vay cũng là 2 tỉ Yên.

Đoán chừng không tới hai năm, dựa theo giá hiện nay mà tính, sẽ phải trả lại cho tiểu quỷ tử từ hai tỉ mấy tới ba tỉ Yên.

Liễu Tấn Tài gật đầu nói:
- Phải tìm cái cớ để dừng cuộc đàm phán này lại, không thể ảnh hưởng tới quan hệ thân thiện bình thường.

Lòng tin của ông với con trai của còn hơn cả Nghiêm Ngọc Thành, đã trực tiếp suy nghĩ tới vấn đề chi tiết rồi.

Liễu Tuấn biết cha mình khẳng định sẽ tìm được cái cớ thích hợp, ở trên quan trường, bản lĩnh khác có thể không biết, chứ bản lĩnh "né tránh" thì nhất định phải biết.

Nếu không đừng mong lăn lộn được ở chốn này.

Liễu Tấn Tài gõ mặt bàn chậm rãi nói:
- Có điều như thế thì tài chính để mở khu du lịch di tích cách mạng lại không còn nữa rồi.

Phía tây tỉnh J, là thánh địa cách mạng nổi tiếng nhất, là cái nôi của cách mạng trong nước, đời sau là một thành phố du lịch nổi tiếng, có điều hiện giờ mới là năm 93, kinh tế trong nước còn chưa đạt tới độ cao nhất định, còn phải hai ba năm nữa mới thực thi kỳ nghĩ hai ngày trong tuần ở phạm vi cả nước, lúc này mở thành phố du lịch, có thích hợp hay không, Liễu Tuấn cũng không nắm chắc.

Liễu Tuấn vừa nghĩ tới đó, liền nói với Liễu Tấn Tài:
- Ba, hiện giờ làm du lịch có phải là hơi sớm không?

Liễu Tấn Tài suy nghĩ đáp:
- Hiện giờ từ mức độ sôi động của kinh tế trong nước mà xét, trong thời gian ngắn khó mà có làn sóng du lịch được, tuy nhiên lập nên một thành thị du lịch, chính là "danh thiếp thành thị" mà con đã nói đấy thôi, mà cũng chẳng phải là chuyện một sớm một chiều, giống như Quỳnh Hải vậy, năm 88 là đặc khu kinh tế lớn nhất cả nước, lấy du lịch lập nghiệp, kinh doanh cho tới bây giờ đã năm năm rồi, dốc hết sức toàn tỉnh ra mà cũng mới chỉ có quy mô sơ bộ. Cho nên hiện giờ bắt đầu chuẩn bị là cần thiết, không nhất định là phải có thành tích trong nhiệm kỳ của cha, quan trọng là lập nên được cơ sở tốt.

Liễu Tuấn giơ ngón tay cái lên.

Xem ra cha mình đúng là loại cán bộ "chí công vô tư", đem việc phát triển về sau làm hàng đầu, mờ không chỉ chú ý tới thành tích trước mắt.

Thấy con trai "nịnh bợ", Liễu Tấn Tài cười trêu chọc:
- Với cha mình cũng giờ trò à?

Liễu Tuấn gãi đầu nói:
- Là con phục thật lòng, không phải là nịnh ba, à ba này, chuyện tài chính hay là để con nghĩ cách cho.

Liễu Tấn Tài nheo mắt lại, nói:
- Phía Lương Xảo hả?

Liễu Tuấn quẫn bách, nhưng cũng chỉ đành gật đầu, dù sao chuyện Tiểu Thanh, có đánh chết anh chàng cũng không dám nói với Liễu Tấn Tài.

- Con có thể bảo cô ấy đổi một danh nghĩa khác, không cần tự mình xuất hiện.

Liễu Tấn Tài suy nghĩ rồi lắc đầu nói:
- Vẫn không thỏa đáng lắm, hiện giờ đầu tư du lịch, phía chính phủ làm còn có thể hiểu được, dù sao là một quy hoạch tầm xa, hành vi thuần thương nghiệp mà chu kỳ thu hồi vốn quá dài, sẽ bị người ta nghi ngờ, đợi mấy năm nữa hãy nói.

Liễu Tuấn gật đầu, biết cha mình suy nghĩ chu đáo.

- Ba, con thấy bảo anh Triệu Ngọc mở tập chi nhánh của đoàn ở bên này nhé, hiện giờ trình độ hiện đại hóa của tỉnh J còn chưa bằng tỉnh N, nông nghiệp là căn bản, nghề nuôi trồng đều đáng quảng bá.

Liễu Tuấn lại chỉ chiêu cho cha.

Hiện giờ tổng công ti Đằng Phi có ba sản nghiệp cơ sở, điều hòa không khí, công nghiệp nặng, thức ăn gia súc. Trong đó mảng thức ăn gia súc là do Triệu Ngọc nhớ kỹ lời dặn của Liễu Tuấn năm xưa, bỏ không ít công sức, hiện giờ đã ăn nên làm ra, thương hiệu nổi danh toàn quốc, hàng hóa phủ khắp đại bộ phận thôn quê.

- Chủ ý này không tệ.
Liễu Tấn Tài gật đầu, nếu như có thể mở công ty thức ăn gia súc ở tỉnh J, đúng là có tác dụng nhất định với việc xúc tiến nghề nuôi trồng ở tỉnh này.

- Tiểu Tuấn này, bác Nghiêm của con nói phải phát biểu một bài báo trên tạp chí uy tín toàn quốc nói về xu thế tài chính quốc tế, cha thấy là một cách khá đó, nếu như có thể được cao tầng chú ý, sẽ có lợi cho quốc gia, hiện giờ đầu tư nước ngoài của chúng ta có hơi mất phương hướng.

Ý nghĩ của Liễu Tấn Tài lại quay về chuyện "khoàn vay không lãi".

- Vâng, con trở về sẽ suy nghĩ nghiêm túc, ba, công tác phòng lũ ở bên Giang Châu cha có tới thị sát chưa?

Lúc này ở bên ngoài nhà đã vang lên tiếng mưa tí tách, Liễu Tuấn đột nhiên nhớ tới Giang Châu bị thủ tướng chỉ trích vì "rút ruột công trình" của những chiếc đê phòng lũ, liền nhắc nhở Liễu Tấn Tài một câu.

Giang Châu nằm ở phía bắc tỉnh J, gần sông lớn, là tuyến phòng lũ số một, mấy năm lại có một cuộc kháng chiến chống lũ.

Liễu Tấn Tài uống trà nói:
- Tới xem rồi, không lạc quan lắm.

Liễu Tấn mập mờ nhắc nhở:
- Phòng lũ kháng lũ là chuyện lớn đó ba.

- Ừ vấn đề này tài chính đang khó khăn, cho nên xây dựng công trình phòng lũ đúng là một cái lò đôt tiền.

Liễu Tấn Tài có chút bất lực.

Nhà nghèo khó làm việc.

Liễu Tấn Tài dường như trở về lúc làm chủ nhiệm cải cách huyện Hướng Dương, lúc đó huyện Hướng Dương cũng nghèo rớt mùng tơi, nền kinh tế toàn huyện ở vào bên mép bờ phá sản, nhưng Liễu Tấn Tài không cảm thấy bất lực như bây giờ.

Dù sao kiến thiết kinh tế một huyện còn xa lắm mới bì được với một tình.

Liễu Tuấn trầm ngâm nói:
- Ba à, con cảm thấy chuyện kiến thiết tỉnh J, còn tồn tại vấn đề là nam trước hay bắc trước nữa.

Hiện trạng kinh tế của tỉnh J là phương bắc vào trung bộ khá phát triển, phía nam tương đối khép kín, ngay cả đường sắt cũng chưa được thông suốt, mà tỉnh J có rất nhiều tài nguyên khoáng sản được thăm dò phát hiện ra ở phía nam.

- Nếu như có thể khai thác được tài nguyên khoáng ở phía nam thì tỉnh sẽ có một nguồn tài nguyên cực lớn.

Đây là theo lối suy nghĩ của công ty than Hưng Thịnh, Liễu Tuấn cho rằng dùng ở tỉnh J có lẽ còn thích hợp hơn, chỉ cần có đủ tài chính, vậy thúc đẩy kinh tế của cả tỉnh cũng không phải là chuyện hoàn toàn không thể.

Liễu Tấn tài khen:
- Con có thể nghĩ tới điều này đúng là lại có tiến bộ rồi, nếu như muốn khai thác tài nguyên ở phía nam, thì đó là một công trình lớn, không có mấy trăm triệu đầu tư vào thì chỉ xây đường thôi cũng đủ mệt rồi.

Mấy trăm triệu vào khi đó mà nói quả thực là một con số rất lớn rồi.

- Nhưng mà đáng làm.

Liễu Tuấn mắt đần phát sáng, bất giác ngồi thẳng dậy, trong lòng có hào khí như đang chỉ huy thiên quân vạn mã.

- Tài chính thì thế nào cũng có biện pháp, một mặt có thể xin quốc gia ủng hộ, chỉ cần lập nên được hạng mục, trung ương hẳn là sẽ cho vay, con vẫn theo lối suy nghĩ đó, tài chính của chính phủ, chủ yếu là phải dùng ở việc xây dựng nền mòng, phát triển thương nghiệp thì có thể dùng thu hút đầu tư để giải thích. Thương nhân hám lợi, chỉ cần có lãi là bọn họ sẽ không từ chối.

Liễu Tấn Tài cũng bị con trai cảm nhiễm, cười nói:
- Con nói thế làm lòng ba hơi ngứa ngáy rồi đấy, ngày mai ba sẽ bảo bọn họ lập ra một phương án sơ bộ tới hội nghị văn phòng tỉnh thảo luận, nếu như có thể được, ngại gì mà không thử một lần.

Liễu Tuấn cũng cười.

Cha con xa nhau lâu ngày, nhưng vẫn ăn ý như cũ.



- Tỉnh trưởng, tôi nghe nói bên phía tình J đã ngừng đàm phán với phía Nhật Bản rồi, không định vay không lãi nữa.

Sau khi Nghiêm Ngọc Thành và Trương Quang Minh trao đổi vấn đề điều chỉnh cán bộ và kiến thiết kinh tế xong, Nghiêm Ngọc Thành tỏ ra rất tủy ý nhắc tới việc cho vay không lãi với Trương Quang Minh.

Trương Quang Minh cười nói:
- Tôi cũng nghe nói rồi.

Nghiêm Ngọc Thành lại nói:
- Vậy thì tỉnh trưởng có tìm hiểu nguyên nhân cụ thể chưa?

- Tôi đúng là đã thảo luận với đồng chí Tấn Tài, đồng chí ấy có hơi lo về vấn đề đồng Yên tăng giá về sau.

Trương Quang Minh biết Nghiêm Ngọc Thành nhất định đã nói chuyện điện thoại với Liễu Tấn Tài rồi, nhưng vẫn trả lời theo quy củ, dù thế nào cũng chẳng thể nói: Anh biết rồi lại còn hỏi tôi.

Thái độ thoải mái của Trương Quang Minh làm Nghiêm Ngọc Thành lo lắng.

Hình như đồng chí tỉnh trưởng chẳng cùng suy nghĩ với đồng chí Tấn Tài.

- Tỉnh trưởng thấy chuyện này như thế nào?

Trương Quang Minh vẫn mỉm cười xã giao, nói: - Chuyện đó tôi thấy không cần phải lo. Sau hiệp nghị năm 85, đồng Yên vẫn luôn tăng giá, kinh tệ Nhật Bản tình thế khá nghiêm trọng, hiện giờ tôi thấy đồng Yên không còn không gian để tăng nữa rồi, còn tăng thêm sợ là kinh tế Nhật Bản sẽ suy thoái.

Phải nói Trương Quang Minh thân là tỉnh trưởng, vẫn có nghiên cứu và hiểu biết nhất định về tài chính thế giới, đưa ra được phán đoán này cũng không phải lạ.

Nghiêm Ngọc Thành trầm ngâm một chút nói:
- Nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, mặc dù quy mô vốn vay không lớn lắm, nhưng dự tính ban đầu vay không lãi là để giúp chúng ta kiến thiết, nếu như lại biến thành vay nặng lãi thì không ổn lắm.

Nghiêm Ngọc Thành nhắc nhở rất khéo.

Trương Quang Minh hơi ngẩn ra, rồi chậm rãi gật đầu, trước khi điều lên tỉnh, đường làm quan của Trương Quang Minh khá thuận lợi, sau khi làm tỉnh trưởng, gặp phải Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài càng "ghê gớm" hơn ông ta, làm gì cũng vướng chân vương tay, mặc dù hiện giờ Trương Quang Minh rất uy thế, nhưng chung quy không thể tiến được một bước, không khỏi có chút tiếc nuối.

Vốn nghe phán đoán của Liễu Tấn Tài với đồng Yên tăng giá, ông ta cũng do dự, không phải là lo lắng lợi tức sau này tỉnh không gánh vác nổi, mà là lỡ chẳng may đồng Yên tăng giá thực, sẽ chứng minh rằng tầm nhìn chiến lược của Liễu Tấn Tài trên mình, đó là điều Trương Quang Minh khó tiếp thụ được.

Huống chi hiện giờ Nghiêm Ngọc Thành lại trịnh trọng nhắc nhở như thế, xem ra đúng là phải suy tính kỹ càng rồi.

Trên quan trường nhiều việc rất là kỳ quái, thường thường chỉ là một chuyện nhỏ không đáng đê vào mắt, có thể biến thành "lực đẩy" mà cái "lực đẩy" này lại thường có thể phát huy tác dụng vào lúc không ngờ tới.

Bình luận

Truyện đang đọc