TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trường đại học Thủy Lợi của thành phố Đại Ninh là một trường đại học chuyên ngành thuộc giáo ủy tỉnh N quản lý. Liễu Tuấn cũng không chê cười ý của Long Diễm Lệ. Năm nay, con gái có thể thi vào đại học chuyên ngành quả là rất giỏi rồi. Thi đỗ đại học là có thể chính thức độc lập sống. Không giống như đời sau, chỉ cần có tiền, là ai cũng có thể học đại học. Đương nhiên, phân biệt đẳng cấp đại học cũng rất lớn.

Có vẻ trường Liễu Tuấn kiếp trước thi vào là một trường đại học chuyên nghiệp rách nát, còn không bằng trường Thủy Lợi nữa cơ.

Bất kể thế nào, khuôn viên trường Thủy Lợi rất đẹp, diện tích lớn, cây xanh cũng rất nhiều. Kiếp trước lúc Liễu Tuấn học đại học ở thành phố Đại Ninh, cũng từng đến đây chơi mấy lần, động cơ rất không trong sáng, đó chính là đi tán gái.

Tuy nhiên thu hoạch không tốt lắm, toàn bị lườm nguýt.

Hôm nay đến lại nơi này, thì hoàn toàn khác với trước đây.

Kiếp trước thời gian Liễu Tuấn tán gái ở trường Thủy Lợi, đại khái là cuối những năm 80, hiệu ứng hồ điệp trùng sinh đối với trường Thủy Lợi hoàn toàn không ảnh hưởng. bố cục khu viên trường Thủy Lợi trong trí nhớ của y hoàn toàn giống nhau, không cần Long Diễm lệ phải chỉ dẫn, mà rất quen thuộc lái xe đến nhà ăn nhỏ của trường ở gần đó.

“Liễu Tuấn, trước đây bạn đến trường bọn mình rồi à?”

Long Diễm Lệ có chút thắc mắc nên hỏi.

“Đến một hai lần gì đó.”

Liễu Tuấn đáp lai một tiếng.

Long Diễm Lệ chỉ Liễu Tuấn đến một chỗ trang nhã của nhà ăn nhỏ, bên trong đã có 3 sinh viên đang đợi rồi, một nam hai nữ. Thấy Long Diễm Lệ cùng Liễu Tuấn đến đều đứng dậy chào đón.

“Liễu bộ trưởng, xin chào!”

Vài sinh viên rất cung kinh cẩn trọng, lúc bắt tay với Liễu Tuấn đều dùng hai tay, ánh mắt nhìn y ít nhiều cũng có vẻ tò mò.

Mặc dù bọn họ có lẽ không rõ cấp bậc cụ thể phó bộ trưởng bộ trường đoàn tỉnh ủy, nhưng ba chữ “đoàn tỉnh ủy” đối với sinh viên mà nói đã đủ làm lay động rồi.

Thấy tuổi của Liễu Tuấn với bọn họ cơ bản là ngang nhau, vậy mà đã làm lãnh đạo đoàn tỉnh ủy, có chút ngạc nhiên cũng đúng.

Liễu Tuấn đương nhiên sẽ không làm bộ trước mặt bọn họ, mỉm cười ngồi xuống.

Long Diễm Lệ liền đưa thực đơn ra, nói: “Liễu Tuấn, bạn gọi đồ đi!”

Liễu Tuấn cười nói: “tùy ý thí chủ, bạn gọi… gọi cái gì tôi ăn cái ấy.”

Long Diễm Lệ cũng không khách sáo, khẽ cười nói: “ vậy để mình gọi vậy, nếu mà không hợp khẩu vị thì đừng có trách mình đấy nhé.”

Liễu Tuấn cười lắc đầu.

Long Diễm Lệ gọi một vài món ăn bình dân, nhà ăn nhỏ của trường đại học, cũng không có món gì cao quý cả, chỉ cần ăn hợp là được rồi. Lúc thức ăn mang đến, Long Diễm Lệ lại gọi thêm vài chai bia nữa.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, vài vị này quả nhiên đều là học sinh đi chi giáo, chủ yếu hỏi Liễu Tuấn vài việc cần chú ý của chi giáo.

“Long Diễm Lệ, bạn được phân về chi giáo ở đâu?”

Liễu Tuấn hỏi.

“Ừm, một trường tiểu học ở thôn Thất Lĩnh Trùng huyện Ninh Bắc.”

Liễu Tuấn liền cười.

Thật là trùng hợp quá.

“Bạn cười gì thế?”

Long Diễm Lệ có vẻ không hiểu.

“Không có gì, Hiệu trưởng trường trung học Thất Lĩnh Trùng huyện Ninh Bắc, Dịch Hàn là bạn học đại học của tôi. Nếu bạn gặp khó khăn gì, có thể nhờ anh ta giúp đỡ, anh ta còn kiêm phó chủ nhiệm giáo ủy huyện.”

Liễu Tuấn cười, giải thích cho cô ấy.

“Vậy thì tốt quá, mình đang lo không biết tìm người quen nào nói chuyện đây…”

Lời nói này thật trẻ con quá.

Là giáo viên, điều khác có thể lo lắng, chứ cô độc không cần phải lo lắng không có ai nói chuyện cùng.

Liễu Tuấn cười, lắc đầu, trong lòng lại có một cảm giác khác thường, luôn cảm thấy có điều gì không đúng. Nghĩ kĩ ra, đúng rồi, rất trẻ con. So sánh Tuổi của Long Diễm Lệ và y, nhỏ cũng chỉ nhỏ hơn vài tháng, xem như là người lớn rồi. Huống hồ, bề ngoài và cách ăn mắc trang điểm của cô ấy rất nữ tính, xinh đẹp quyến rũ, thậm chí còn có phần yêu nghiệt, rất không giống kiểu trẻ con.

Có lẽ, con gái bản thân đã kì lạ thế rồi, thành thục và ngây thơ lẫn lộn không phân biệt được.

“Liễu bộ trưởng, lần 200 biên chế việc trong tỉnh này, định phân phối thế nào?”

Một nữ sinh viên dò hỏi.

Vấn đề này, lúc đàm than bồi dưỡng chính là tiêu điểm mà học sinh chi giáo quan tâm nhất. Bây giờ ngồi đối diện lãnh đạo chủ quản Liễu Tuấn, tất nhiên lại muốn hỏi lại.

Có lẽ bốn sinh viên ngồi ở đây đều nhắm vào 200 biên chế công việc này.

Liễu Tuấn nghĩ một lát, nói: “Điều này lúc bồi dưỡng cho các câu, đã giảng giải rất tỉ mỉ rồi, sẽ phân cho các sinh viên thể hiện xuất sắc trong học động chi giáo.”

“Vậy thì ai sẽ là người quyết định ai là sinh viên xuất sắc đây?”

Câu hỏi này phát ra từ Long Diễm Lệ, đôi mắt to quyến rũ nhìn Liễu Tuấn.

“Tất nhiên là do tổ chức rồi. Do đoàn tỉnh ủy lãnh đạo, một tổ nhỏ chuyên khảo sát bình luận của tổ hội phòng tài chính, phòng nhân sự và ủy giáo tỉnh sẽ tìm xem học sinh chi giáo nào biểu hiện tốt…”

Liễu Tuấn nói.

“Nói vậy thì do bạn quyết định rồi?”

Long Diễm Lệ không phải là người trong thể chế, đối với “câu nói của quan” không có hứng thủ, trực tiếp hỏi thẳng, ánh mắt thật nóng bỏng.

Liễu Tuấn cười, xua tay nói: “Thế này thì bạn đề cao tôi quá, làm sao mà một mình tôi có thể quyết định được? tôi nhiều nhất chỉ có quyền phát biểu một chút mà thôi.”

Liễu Tuấn thế này không phải cố ý tỏ phong độ. Hoạt đồng chi giáo này, nó ra là do đoàn tỉnh ủy lãnh đạo, nhưng trong bốn bộ môn liên hợp pháp văn, luận đến thực quyền, thì đoàn tỉnh ủy là yếu nhất. Việc khác tỉnh giáo ủy, phòng nhân sự và phòng tài chính người ta sẽ không tương tranh với đoàn tỉnh ủy , mà 205 biên chế công việc này, trong có có 5 cái là biên chế của đơn vị trực thuộc đoàn trung ương, miếng thịt to 205 biên chế, sao có thể không mơ ước được? trong việc này, đoàn tỉnh ủy muốn “nuốt hết”, hoàn toàn không thể được. Không chừng còn không có quyền phát biểu nữa ấy chứ.

Không cần đợi đến hoạt động chi giáo đến kì một năm, chỉ sợ bây giờ đã bắt đầu mỗi người tìm các mối quan hệ, âm thầm tranh giành 200 biên chế này. Càng đến lúc hoạt động biên chế kết thuc thì cuộc tranh giành này càng kịch liệt. Không biết lại sẽ bao nhiêu nhân vật có quyền mở cửa đón tiền tài vào cửa đây.

Dưới thể chế hiện tại,biên chế sự nghiệp của đơn vị trực tỉnh và đơn vị trực thị, theo nghĩa nào đó mà nói, quả thật là đủ khả năng để quyết định vận mệnh một đời của một người.

Liễu Tuấn lúc đầu đưa ra kế này, chủ yếu là vì sự thuận lợi của hoạt động chi giáo, chứ không hề nghĩ đến sẽ tồn tại nhiều chuyện phiền phức thế này.

Tuy nhiên, đối với Liễu Tuấn mà nói, vấn đề này không lớn. Đến lúc mở to mắt ra mà nhìn, xem bọn họ bày trò gì. Nếu mà làm thái quá, thì nhân cơ hội này mà lập uy.

Liễu Tuấn có thể tạm thời chưa cần dùng “công cụ” này, Nghiêm Ngọc Thành và bố y, những vị đại lão này mới dùng được.

Thấy Liễu Tuấn khiêm tốn nói, Long Diễm Lệ thản nhiên cười, không nhắc đến chuyện này nữa.

Cứ coi là bạn học cũ có lòng giúp đỡ, cũng sẽ không trước mặt mọi người ở trong lúc ăn uống thế này công khai ra mặt được.

Mãi mới ăn xong, Liễu Tuấn nhìn đồng hồ, nói: “Cảm ơn sự tiếp đãi của các bạn, tôi phải về làm việc rồi.”

Thế là mấy sinh viên đó thức thời đứng dậy cáo từ y.
“Liễu Tuấn, buổi chiều mấy giờ bạn đi làm?”

Long Diễm Lệ hỏi.

“Hài giờ.”

“Vậy bây giờ hãy sớm, mình dẫn bạn vào trường ngồi một lát nhé. Phong cảnh của trường chúng tối rất đẹp.”

Long Diễm Lệ rất hy vọng nhìn Liễu Tuấn, chỉ sợ bạn ấy cự tuyệt.

Liễu Tuấn do dự một lát, rồi gật đầu.

Lúc hai người từ nhà ăn nhỏ đi ra, ánh nắng mặt trời tháng 6 nóng như lửa đốt, chiếu vào làn da cảm thấy thật rát. Long Diễm Lệ lấy mũ che nắng màu đen ra đội, lại đeo thêm chiếc kính râm màu đen, cả người từ trên xuống dưới, đen thì rất đen, trắng thì rất trắng, đối lập với nhau, càng khiến cho Long Diễm Lệ gợi cảm mê hồn.

Liễu Tuấn nhìn một lát rồi quay đi, không dám nhìn nhiều.

Dù sao Liễu Tuấn cũng phải là người nhìn thấy con gái xinh đẹp gợi cảm mà chỉ nghĩ những điều xấu xa, mà “nổi máu dê”. Bạn ta cũng không định học tập kiểu con quan lớn.

“Liễu Tuấn, chúng ta đến công viên nhỏ bên kia ngồi một lát được không? Nhiều năm rồi không gặp, mình rất muốn được nói chuyện với bạn nhiều hơn nữa.”

Long Diễm Lệ có ý tương cầu nhẹ nhàng.

“Được.”

Đã đồng ý đi với người ta rồi, thì cũng không thể hẹp hòi được.
Trong trường Thủy Lợi, có hai ba công viên nhỏ như thế này, qui mô không lớn lắm, nhưng trong đó, cây cối xanh tươi đung đưa, phong cảnh hợp lòng người.

Hai người song vai bước trên con đường làm bằng đá hình trứng vịt, một cơn gió thổi đến, thật là sảng khoái.

“Liễu Tuấn, bạn có bạn gái chưa?”

Long Diễm Lệ hỏi một cách tùy ý.

“Có rồi.”

Liễu Tuấn gật đầu.

“Ai vậy? nhất định rất xinh đẹp nhỉ?”

Giọng nói của Long Diễm Lệ có chút thất vọng.

“Ừ, rất xinh đẹp. Phải nói là tuyệt đỉnh xinh đẹp.”

Liễu Tuấn không hề khiếm tốn.

Nghiêm Phi quả thật rất xứng đáng với lời bình này.

“Tuyệt đỉnh xinh đẹp?”

Long Diễm Lệ đầu tiên hết sức ngạc nhiên, sau đó nhẹ nhàng bĩu môi, có vẻ không tin cho lắm.

Trong mắt con gái, chỉ có con tra tuyệt đỉnh đẹp trai, chứ không có con gái tuyệt đỉnh xinh đẹp.

“Kì thực là bạn cũng biết đấy, bạn học thời tiểu học, Nghiêm Phi…”

Liễu Tuấn cười nói.

“À, là cô ấy à? Con gái bí thư Nghiêm tỉnh ủy…”

Lông mày Liễu Tuấn có chút dương lên. Long Diễm Lệ biết Nghiêm Phi là con gái bí thư tỉnh ủy Nghiêm, xem ra đối với nhân vật lớn đi ra từ huyện Hướng Dương rất quen thuộc mà.

“Đúng.”

Long Diễm Lệ cười, nói: “Hai cậu, có thể coi là môn đăng hậu đối…”

“Môn đăng hậu đối không phải là quan trọng nhất, quan trọng là chúng tôi là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, tình cảm mười mấy năm rồi.”

Liễu Tuấn bình tĩnh nói. Y cũng nhìn ra được là, Long Diễm Lệ có ý với y. Điều này rất bình thường, với điều kiện của y, toàn tỉnh N không tìm được người thứ 2, liệu có cô gái nào mà không “mơ ước” chứ?

Nhưng Liễu Tuấn không muốn cho Long Diễm Lệ cơ hội “cạnh tranh”.

Người phụ nữ của y đã không ít rồi.

“Là thế này…”

Long Diễm Lệ thì thào nói nhỏ.

Bỗng nhiên, “kít” một tiếng, âm thanh phanh xe từ một chiếc ô tô nhỏ hết sức chói tai, chiếc ô tô dừng bên công viên, ba nam thanh niên bước xuống từ trên xe, bước nhanh thẳng đến đằng này.

“Liễu Tuấn, bạn giúp mình với…”

Mặt Long Diễm Lệ biến sắc, run giọng nói.

“Cái gì…”

Không đợi đến lúc Liễu Tuấn hiểu là có chuyện gì, Long Diễm Lệ đã chạy vào trong lòng Liễu Tuấn, ôm chặt Liễu Tuấn, đầu dựa sát vào vai cậu ấy.

Chân mày Liễu Tuấn cau lại, đang định đẩy Long Diễm Lệ ra, thì nam thanh niên kia đã quát lớn lên.

“Long Diễm Lệ, cô đang làm cái gì thế?”

Long Diễm Lệ đúng lúc buông ra khỏi Liễu Tuấn, chân chuyển động một chút, hít sâu một cái, chuẩn bị tốt ứng phó với chuyện đang xảy ra.

Ba người này, quả thật không giống người lương thiện.

Đều là hai mươi mấy tuổi, trông cũng không gày lắm, một người cầm đầu, mặc một chiếc áo may ô màu đen, quần cộc lớn, mặt đầy vẻ dữ tợn, lúc đi đến, từng thớ thịt trên người như rung chuyển, cơ bắp trên cánh tay cuồn cuộn như một con rồng, hai người đằng sau thì không được như y, nhưng cũng không kém phần cơ bắp mãnh thú, mặt mũi khó coi.

Tuy nhiên chiếc xe mà bọn họ đi đến là một chiếc Mitsubishi còn mới, giá không thấp, không giống nhìn một lũ côn đồ bình thường có thể đi được.

“Các người là ai?”

Liễu Tuấn lãnh đạm nói.

Đối phương chỉ có ba người, mặc quần áo mùa hè đơn giản, không giống kiểu giấu vũ khí, mặc dù hai bên không cân người nhưng Liễu Tuấn không hề để tâm đến. Huống hồ Từ văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn đã một bên trái một bên phải nhanh chóng ở đó, thế nên càng không phải lo lắng.

“Phì! Mày dám hỏi tao? Tao còn đang hỏi mày là cái giống gì ấy chứ!”

Tên béo mập cầm đầu hung tợn “phì” một tiếng, đôi mắt chừng chừng nhìn Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn khóe miệng nở một nụ cười.

Trên thế giới này, người thích gây sự thật là không ít.

Tuy nhiên Liễu Tuấn có thể nhìn ra, tên này có mối quan hệ gì đó với Long Diễm Lệ, nếu không sẽ không nhìn Liễu Tuấn với ánh mắt thù địch như thế.

“Này, Tam Tử,ngươi đừng có mà đến đây, bạn ấy là cán bộ đoàn tỉnh ủy, bố bạn ấy là bí thư thành ủy Đại Ninh…”

Long Diễm Lệ sợ Liễu Tuấn gặp điều không hay, vội vàng nói rõ thân thế cậu ấy ra. Tuy nhiên lúc nói ra, lại vẫn nép đằng sau Liễu Tuấn, chỉ sám thò đầu ra. Xem ra có vẻ rất sợ tên Tam Tử này.

“Ha ha, được thôi, được thôi, thì ra là con trai bí thư thành ủy, thì ra gái điếm người tìm chỗ dựa lớn đến thế, không xem Tam Tử tao ra gì à?”

Tam Tử ngửa mặt lên trời cười ha hả, lại tiến lên phía trước một bước, rồi lại nhổ nước bọt xuống đất một cái.

“Phì! Mày định dọa ai cơ chứ? Nhìn cái mặt này, nếu bố nó mà làm bí thư thành ủy, thì tao mới là bí thư thành ủy, bố nó ấy à… ha ha…”

Một cái bạt tai, Liễu Tuấn tát cho tên Tam Tử kia. Động tác Liễu Tuấn vừa nhanh, Tam Tử không ngờ y nói ra tay là ra tay, nên lập tức không thể tránh, kết cục bị ăn một cái bạt tay, lập tức răng hàm không biết bay đi mấy cái.

Tam Tử ôm mặt, chưa kịp hồi lại.

Hai người đi cùng y chắc chưa từng thấy Tam Tử chịu cảnh như thế, trong chốc lát cũng ngẩn ra.

Long Diễm Lệ càng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch ra.

“Mày… mày dám đánh tao? Mày không muốn sống nữa rồi… Đánh nó cho tao… Ai da Ai da…”

Trong chốc lát, Tam Tử hồi lại thần sắc, miệng đầy máu văng khắp nơi, kêu lên như một con sói, chẳng qua chỉ là hai câu, rồi lại liên tiếp kêu “ai da”, má bên phải lại ăn một cú nhớ đời, răng gần như không thấy đâu rồi.

Hai người đi theo hắn cũng kêu lên, đồng thời bị ngã xuống đất.

Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn thấy Liễu Tuấn ra tay trước, lập tức cũng liên tiếp rat ay đánh hai tên đi cùng.
… …

Liễu Tuấn không hề để ý tới Tam Tử, quay đầu nhìn Long Diễm lệ.

Long Diễm Lệ run rẩy một lúc mới bình tĩnh lại, liếc sang Tam Tử, lắp bắp không dám nói. Liễu Tuấn cười hì hì, thủ hạ ra tay tàn nhẫn được ngay, hai cái tát dường như làm rụng cả hàm răng của Tam Tử. Tam Tử người như tê liệt, ngay lập tức không dám nhìn Liễu Tuấn, mà chỉ nhìn Long Diễm Lệ một cách hung tợn.

Thấy Long Diễm Lệ bị dọa như thế, Liễu Tuấn hơi cau mày lại, hỏi: “Tên này là cái thá gì chứ?”

“Hắn… hắn là con trai của phó hiệu trưởng trường bọn mình.”

Liễu Tuấn lại càng cau mày lại.

“Phó hiệu trưởng tên là gì?”

“Kinh… Kinh Lương, trông nom tổng vụ hậu cần trường học…”

“Thế hắn tên là gì?”

Liễu Tuấn chỉ vào Tam Tử, lườm y bằng ánh mắt đầy hung ác, không khỏi chán ghét trừng mắt nhìn y, Tam tử sợ lập tức cúi đầu xuống.

“Hắn tên là… Kinh Vô Úy…”

Liễu Tuấn không nhịn được cười.

Cái tên này quả nhiên nghe có vẻ hung ác, không hổ với ngoại hình “cuồn cuộn” của hắn.

“Có phải hắn ta là thần gây rắc rối không?”

Liễu Tuấn thấy tình hình này, ít nhiều cũng đoán đại khác, dung mạo Long Diễm Lệ xinh đẹp, gợi cảm mê hồn, thất đúng là đối tượng mà thanh niên “cuồn cuộn” tam tử này thềm thuồng. Chả trách bản thân cùng với Long Diễm Lệ vừa ngồi ở công viên này chưa được vài phút, tam tử đã nhanh chóng xuất hiên, có lẽ giữa Long Diễm Lệ và tên này không chỉ là “quấy rối” và “bị quấy rối” đơn giản như vậy, mà phải còn có mối quan hệ thâm sâu hơn nữa, nếu không tam tử sẽ không điên cuồng như thế này.

“Ừ”

Long Diễm Lệ gật đầu.

“Đồ gái hư hỏng, cô… cô là người của tôi, vì sao lại “thông đồng cấu kết” với hắn?”

Tam tử hét to lên, mặc dù e sợ Liễu Tuấn, sau khi do dự một chút, nhưng vẫn can đảm nói ra 4 chữ “thông đồng cấu kết”, vừa ra sức giãy dụa, muốn thoát khỏi hai người Từ- Ngụy, nhưng làm sao có thể thoát được?

Liễu Tuấn nghiêm mặt, bất kể tam tử với Long Diễm Lệ có mối quan hệ thế nào, tên này mở miệng nói là “đồ gái điếm hư hỏng” thì rất đáng bị ăn tát.

“Chỗ này thị phi, không thể ở lại lâu!”

Ánh mắt Từ Văn Hòa nhìn quanh một lượt, đột nhiên nói.

Bố của Kinh Vô Úy là phó hiệu trưởng trường Thủy Lợi, ở đây là địa bàn người ta, Từ Văn Hòa thế này là nhắc nhở Liễu Tuấn.

“Đi thôi!”

Liễu Tuấn xua tay.

Chỉ nghe thấy một tiếng “ai dô”, Tam tử là ăn một đòn nhớ đời, lập tức ngất đi, không tỉnh.

Liễu Tuấn trực tiếp dẫn Long Diễm Lệ đến phòng làm việc của Trình Tân Kiến.

Lúc ở trên xe, Long Diễm Lệ giấu giấu giếm giếm nói qua tình hình cho Liễu Tuấn.

Thì ra tên Kinh Vô Úy này, dựa vào bố là phó hiệu trưởng trường Thủy Lợi , lại chăm nom hậu cần, trong trường làm một vài kiểu như phục vụ xã, rất kiếm được tiền. Lại chơi cùng với mấy con em giáo viên, còn chơi với mấy tên lưu manh ngoài xã hội, trong trường hoành hành vô kỵ, ức hiếp cái học sinh trong trường, chuyên rat ay với các nữ học sinh xinh đẹp.

Long Diễm Lệ đang học năm thứ hai ở trường Thủy Lợi, thì bị y quấy rối. Long DIễm Lệ thứ nhất là sợ “quyền thế” y, thứ hai là tham mộ hư vinh nên qua lại với y.

Tuy nhiên bản thân Long Diễm Lệ nói, chỉ là qua lại bình thường.

Long Diễm lệ nói như thế, thì Liễu Tuấn cũng nghe như vậy. Những kiểu câu nói này, chỉ có đi lừa trẻ con, chứ nhìn hành động của Kinh Vô Úy, làm sao có thể giống “người chủ nghĩa tình yêu tối cao”, y nếu tiêu tiền và thời gian cho bạn, trừ khi là lên giường chứ không có mục đích gì khác.

Cuối những năm 80 và đầu những năm 90, chính là thời gian phong trào “giải phóng cơ thể” rầm rộ cả nước.

Là một sinh viên tiếp thu những sự vật mới nhanh nhất, cũng là người dẫn dắt trào lưu này.
Có vẻ lúc Liễu Tuấn kiếp trước đi học ở thành phố Đại Ninh, cũng đã làm vài “chuyện” như thế này rồi.

Chỉ là việc liên quan đến danh tiết một người phụ nữ chưa lập gia đình, là lại bạn học cùng quê huyện Hướng Dương, Liễu Tuấn cũng không tiện “bóc trần” sự việc.

Long Diễm Lệ nói bây giờ sắp tốt nghiệp rồi, không muốn có bất kì quan hệ gì với y nữa, nhưng Kinh Vô Úy cứ quấn lấy cô ấy không rời, hôm nay dựa vào cơ hội này, Liễu Tuấn ra tay đánh rụng hết hàm răng của Kinh Vô Úy, người này nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.

Ngụ ý của Long Diễm lệ rất rõ ràng.

Cậu, con trai bí thư thành ủy, nên người ta dựa vào cậu. Giờ vẫn còn học ở trường thủy Lợi, giấy chứng nhận tốt nghiệp và đều trong tay người ta nắm giữ, nếu mà ngươi bỏ lại mặc kệ, thì tôi lần này thiệt thòi quá lớn.
Không biết Tam Tử sẽ tiến hàng báo thù thế nào.

Liễu Tuấn liền chầm chậm gật đầu.

Chỉ là một tên nhãi, cũng không phải nói nhiều. Liễu Tuấn cho Trình Tân Kiến đi nói chuyện với y. Trường Thủy Lợi chỉ là thuộc cấp đoàn huyện, một phó hiệu trưởng trong trường thì còn có thể là một nhân vật lớn, nhưng ra khỏi trường thì chẳng là cái gì. Chỉ là Liễu Tuấn không thể chịu được hành vi ngang ngược của Tam Tử, người như thế này chính là cặn bã của xã hội, xử lý nhẹ, thì không nhớ được, lại còn có thể làm càn.

Bình luận

Truyện đang đọc