TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

“Tiểu Tuấn, tỉnh lại chưa?”

Nhận được điện thoại của Hà Mộng Doanh, đầu tôi vẫn còn đang nặng như cùm. Nhưng nghe giọng nói hơi ỏn ẻn đó, vẫn làm tôi ngay lập tức nhớ đến vị đại tiểu thư nhà họ Hà đó.

“Chị Mộng Doanh, là chị à....hôm qua cảm ơn chị!”

Câu này nói từ thật lòng, nếu không phải cô ấy đã tránh cho tôi vài li, không chừng tôi sẽ xuyên thời gian lần nữa mất. Nếu không may lạc về thời hồng hoang, thì có lẽ đã bị mang đi tế thần rồi!

“Ha ha, không phải khách khí thế. Ừ, chút nữa cậu có rỗi không?”

“Có việc gì thế?”

Tôi thuận miệng hỏi.

“Muốn nói chuyện với cậu một chút.”

Câu này gợi cho người ta nhiều suy nghĩ. Mặc dù tôi không phải đã quen với việc giả tạo của Hà Mộng Doanh, nhưng không thể phủ nhận, Hà Mộng Doanh cũng được xem là một người phụ nữ trưởng thành đầy sức hút. Chỉ nói về sức hút với đàn ông thôi, có lẽ đứng trên cả Hà Mộng Khiết.

“Ha ha, sao em lại được sủng ái thế!”

Hà Mộng Doanh cười nhè nhẹ trong điện thoại.

“Được rồi. Ở đâu thế?”

“Tôi đứng ở cửa chính của trường cậu. Chiếc Santana màu đỏ.”

Có lẽ cô ấy không biết việc tôi và Xảo Nhi sống cùng nhau.

Tôi nhìn đồng hồ, sắp đến giờ ăn trưa rồi. Tối qua đầu đau như gõ búa, nên sáng nay liền trốn học.

“Xảo Nhi. Anh có chút chuyện gấp phải ra ngoài ngay bây giờ. Trưa không ăn cơm nhà nữa nhé.”

Tôi cất cao giọng nói với Xảo Nhi đang làm việc trong nhà bếp.

“Việc gì thế?”

Xảo Nhi thò đầu ra, có chút không vui.

“Ừm, trường có chút việc.”

Tôi vốn muốn nói với Xảo Nhi rằng Hà Mộng Doanh hẹn tôi ra ngoài, nhưng nghĩ rồi lại thôi. Mặc dù Hà Mộng Doanh là chị của Hà Mộng Khiết, hơn tôi đến quá 10 tuổi, nhưng phụ nữ khi đã ghen thì không nghĩ được nhiều đến thế.

“Vậy...Anh đi đi...”

Tôi đi đến cửa.

Xảo Nhi lại chạy ra ngoài hỏi một câu: “Tối có về ăn cơm không?”

Tôi cười nói: “Tối nhất định sẽ về ăn cơm.”

“Anh muốn ăn món gì?”

Tôi đột nhiên nghĩ đến một câu chuyện cười ở kiếp trước đã từng xem, thuận miệng nói: “Ăn em!”

Xảo Nhi liền đỏ mặt.

............

Đến cổng trường đại học Hoa Nam, từ xa đã nhìn thấy chiếc xe đỏ rực, Hà Mộng Doanh mặc một chiếc áo len đen, chiếc váy lông cừu đen và chiếc boot đen đứng dựa vào cửa xe, đeo một cái kính râm, giống như điệu bộ của một bà trẻ vậy, hơi có chút phong tình, làm cho thầy trò bước từ cổng trường ra đều phải ngắm nhìn.

Hà Mộng Doanh dường như rất thích ánh mắt này của mọi người, thỉnh thoảng lại thò tay vuốt vuốt tóc, rồi nở một nụ cười.

Tôi chầm chậm bước đến, huơ huơ tay với cô ấy.

Hà Mộng Doanh thấy tôi, hơi kinh ngạc: “Tiểu Tuấn, sao cậu lại không đi ra từ trường học?”

“Em sống ở ngoài.”

Hà Mộng Doanh hơi nghiêng đầu, rồi lại nở ra một nụ cười.

Người con gái thông minh này, nhất định đã đoán ra tôi và Xảo Nhi ở cùng nhau rồi. Tình ý của Xảo Nhi với tôi, bất cứ ai cũng có thể nhận ra.

“Lên xe đi.”

Tôi gật đầu.

Hà Mộng Doanh đạp ga, chiếc xe từ từ lăn bánh, tôi cũng không hỏi đi đâu. Trong lòng chỉ là đang nghĩ ngợi, cô ấy hẹn tôi ra đây có ý gì. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra lý do.

Thôi, thế này, nhất định cô ấy sẽ mời tôi ăn cơm, đến lúc đó thì hai năm rõ mười cả thôi.

Có lẽ không đến độ đã thích tô!

Hà hà.

Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước một quán ăn mang cái tên “Kim Manh”.

Cải cách mở cửa mười năm, ở một đô thị lớn như thành phố Nam Phương này, quán ăn nước ngoài đã không còn là xa lạ hi hữu. Nhưng giá cả ở đó không phải là thứ dân thường có thể chịu nổi, vì thế những người ra vào nhà hàng nước ngoài, hầu như đều là những nhân sĩ thành công mặc áo tây quần âu chỉnh tề. Đương nhiên, cũng có một số ít giống như tôi đây, mặc bộ đồ bình thường đi vào.

Thực sự tôi không hứng thú gì với đồ âu cả, vì cứ nhìn thấy nó là lại nghĩ đến mấy ông tiếp thị.

“Ăn chút gì nhỉ?”

Tôi vừa Hà Mộng Doanh ngồi đối diện nhau, Hà Mộng Doanh nho nhã hỏi.

“Cho hai suất cơm lá sen, một suất sườn nướng, và một suất thịt mai.”

Tôi không do dự dặn người phục vụ.

Hà Mộng Doanh cười nói: “Đây là nhà hàng đồ Tây.”

Tôi cười lạnh lùng: “Cũng không ai nói rằng ở nhà hàng đồ Tây không được ăn đồ Trung Quốc mà.”

“Vậy cậu cũng không cần phải bao đồng chứ.”

Nhất định cô ấy nghĩ rằng có một suất tôi gọi cho cô ấy.

Tôi cười nói; “Hai suất đều là của em ăn, còn chị Mộng Doanh muốn ăn gì thì tự gọi.”

Hà Mộng Doanh nhoẻn miệng cười: “Suýt nữa thì quên mất tuổi của cậu.....Em gái, cho một suất bò hầm, chín đến bảy phần thôi nhé....một ly nước cam.....Đúng rồi, cậu có uống chút rượu gì không?”

“Nếu ăn cơm lá sen mà uống rượu thì không đúng vị nhỉ?”

Tôi cười nói.

“Nói đúng. Vậy thì hai ly nước cam?”

“Cho một canh tim heo nữa.”

Tôi là một động vật ăn thịt, nên dùng mọi cách làm khó con heo.

Hà Mộng Doanh lại cười nhẹ nhàng, tháo chiếc kính râm xuống, nhìn tôi một cách rất hứng thú.

“Không ngờ một phú ông trẻ tuổi nhất lại có một cuộc sống dân dã như thế này.”

Tôi ngầm ngạc nhiên.

Thật lòng mà nói, không phải tôi không tin Hà Mộng Doanh. Mà là chủ đề này quá mẫn cảm, tôi đang cố gắng biến mình thành một học sinh bình thường, nếu không phải là tụ họp bạn bè thân quen, tôi không bao giờ mặc những đồ hàng hiệu như Amani và Versace. Hà Mộng Doanh đã chỉ thẳng ra thân phận “phú ông” của tôi, không phải là việc gì tốt đẹp cả. Dù sao thì tôi và cô ấy cũng mới chỉ gặp nhau đến ba lần.

“Chị Mộng Doanh, câu này nghe cứ kỳ kỳ sao ấy.”

Đôi mắt trong vắt của Hà Mộng Doanh nhìn tôi, rồi cười nói: “Ăn cơm trước đã, xem ra cậu cũng đói rồi. Vừa ăn vừa nói chuyện. Yên tâm đi, cậu đã gọi tôi là chị Mộng Doanh, thì nên tin tôi không có ác ý gì cả.”

Tôi hơi gật đầu, móc ra một điếu thuốc trong túi áo và đưa lên miệng.

“Hút thuốc trước mặt phụ nữ không phải là việc những người thân sĩ nên làm đâu.”

Hà Mộng Doanh cười nói.

Tôi cười, móc ra chiếc bật lửa rồi châm thuốc, hít vào một hơi, rồi nói: “Em vốn dĩ không phải là thân sĩ, chỉ là một học sinh đến từ địa phương thôi.”

Hà Mộng Doanh cười nhìn tôi, dường như cảm thấy người con trai vừa trẻ tuổi lại rất thông minh trước mặt mình vô cùng hứng thú.

Tôi gọi hai suất cơm lá sen, cũng chẳng khiêm nhường gì, gật đầu với Hà Mộng Doanh, rồi bắt đầu ăn ngon lành. Thấy tôi ăn như hổ đói, Hà Mộng Doanh lộ ra một nụ cười hiếu kỳ.

Khi có đồ ăn, tôi không bao giờ nghĩ đến hình tượng của mình.

Đến khi thịt bò hầm của Hà Mộng Doanh được đưa lên, về cơ bản hai suất cơm lá sen đã chẳng còn thừa mấy phần rồi. Tôi đang ăn đĩa sườn cuối cùng một cách ngon lành, mắt lại nhìn thấy bát canh tim heo nóng hổi trước mặt.

Thực lòng mà nói, với lượng ăn cơm bình thường của tôi, hai suất cơm lá sen đúng là không đủ lắm, một lúc sau phải đi ăn chút đồ ngọt.

Không ngờ Hà Mộng Doanh hầu như cũng đã nhìn ra tôi vẫn chưa ăn no, dặn dò: “Em gái ơi, cho một suất bánh ga tô ngọt.”

Tôi gật đầu: “Cảm ơn chị.”

Hà Mộng Doanh hơi thở dài, nói: “Đúng là hâm mộ cái dạ dày của cậu đó.”

“Lúc có đồ ăn thì phải ăn cho nhiều một chút.”

Hà Mộng Doanh cười, lông mày hơi cong lên.

“Có suy nghĩ như vậy, thảo nào cậu còn trẻ thế này mà đã trở thành nhân vận phong vân rồi.”

“Nhân vật phong vân?”

Tôi hỏi ngược lại một câu.

“Chẳng phải sao? Đất đai, tiền tài, gái đẹp, nhân vật phong vân đều phải có, cậu có thứ nào là thiếu đâu?” Rồi cô ấy lại nói tiếp: “Đừng nói với tôi cậu và Lương Xảo là bạn bình thường. Việc này, cậu có khi chỉ lừa được Lương Kinh Vĩ thôi.”

Cuối cùng tôi cũng ngừng nhồm nhoàm, nhìn thẳng vào mắt cô ấy, ngay lập tức sầm mặt lại: “Ai nói em muốn giấu Lương Kinh Vĩ?”

“Vậy ý của cậu, là cậu sẽ lấy cô ấy sao?”

Hà Mộng Doanh xem ra đã tìm hiểu, có hơi hiểu rõ về tình hình của tôi và Lương Xảo.

Tôi cười, nói lạnh lùng: “Chị Mộng Doanh, có gì thì nói thẳng ra đi!”

Hà Mộng Doanh cười nói: “Cậu yên tâm, hôm nay tôi hẹn cậu ra đây, không phải muốn uy hiếp cậu. Tôi chỉ muốn thành tâm thỉnh giáo cậu, một con người, phải làm thế nào, mới có thể đến khi 18 tuổi là đã có một gia sản nghìn vạn?”

Tôi lại một lần nữa nhìn thẳng vào mắt cô ấy, hơi mỉm cười: “Năm nay chị bao nhiêu tuổi rồi?”

“27.”

Trên mặt Hà Mộng Doanh lại hiện ra một nụ cười.

“Sao, ăn cơm trong bát rồi mà vẫn ngó thứ trong nồi à?”

Tôi cười nói: “Có người đàn ông nào là không nghĩ như vậy?”

Hà Mộng Doanh ưỡn ngực, nói ngọt ngào: “Vậy thì ít nhất là, cậu phải biến cái nồi này trở thành tài sản của mình đã. Nếu không thì cậu chỉ được đứng đó ngó thôi.”

Tôi suýt nữa thì bị đánh đổ.

Rất khó có thể tưởng tượng được, người này lại là chị em ruột cùng một mẹ sinh ra với Hà Mộng Khiết, điều càng khó tưởng tượng hơn là, một người uy nghiêm như Hà Quân Trường, lại có một đứa con gái thế này, công khai dụ dỗ một học sinh mới gặp mặt đến ba lần.

Tôi lại rút ra một điếu thuốc, chầm chậm hít một hơi, nói: “Vậy chị phải nói cho em trước, giờ chị đang làm gì?”

“Tôi ấy à, nói cho hay ho là cán bộ bộ đội, còn nói chẳng ra gì là dân thất nghiệp, còn nói cho thành thật, là một bà chủ nhỏ của một công ty tự mở.”

“Công ty gì?”

Tôi hỏi theo.

“Công ty mậu dịch Hoa Hưng.”

Tôi cười ha ha: “Chị Mộng Doanh, hôm nay chị đến đây chỉ để đùa em cho vui phải không?”

Hà Mộng Doanh chau mày nói: “Cậu nhìn thấy điều đó ở đâu thế?”

“Lưng dựa vào cái cây cổ thụ Hà Quân Trường, lưng dựa vào tư nghiệp khổng lồ của tập đoàn quân, chị đừng nói với em là chị không kiếm ra tiền.”

Tôi nhìn cô ấy, chẳng khách khí nói.

Hà Mộng Doanh càng chau mày hơn nữa: “Thứ nhất, cha tôi không ủng hộ tôi làm kinh doanh, ông ấy là một người rất truyền thống. Thứ hai, vì cha tôi không ủng hộ, vì thế cái đống tiền lớn đó giờ tôi cũng chỉ đứng ngoài trông vào mà thôi, không làm cách nào ăn được nó.”

Tôi cũng chau mày: “Đã vậy, thì em cũng chẳng giúp được gì rồi. Chẳng lẽ em còn có thể thuyết phục Hà Quân Trường ủng hộ cho chị à?”

“Cậu có thể.”

Tôi lại vừa bực vừa thấy buồn cười.

Bổn thiếu gia biết mình “thông thái”, nhưng cũng không tự phụ đến độ nghĩ rằng mình có thể thuyết phục được Hà Quân Trường.

“Cậu không cần phải đi thuyết phục cha tôi. Trên thế giới này, người có thể thuyết phục được ông ấy, bao gồm cả ông nội tôi, có lẽ cũng không quá 5 người. Cậu chỉ cần đưa tiền là được rồi.”

Ngay lập tức tôi đã hơi hiểu.

“Ý cậu nói là, dùng danh nghĩa hợp đồng để mở ra nguồn tài nguyên của tập đoàn quân?”

Hà Mộng Doanh mỉm cười, một nét đẹp không thể tả được hiện lên trên gương mặt của cô ấy.

“Đúng vậy. Xem ra tôi không tìm nhầm người.”

“Chị đúng là tìm nhầm rồi. Chị phải đi tìm Xảo Nhi. Cô ấy mới là bà chủ lớn.”

Hai con mắt của Hà Mộng Doanh hừng hực như bốc lửa, ngay lập tức, hừ giọng nói: “Nói lâu thế rồi, sao cậu lại vòng về chỗ cũ? Tôi biết cha cậu là thị trưởng thành phố Bảo Châu, tôi cũng biết trung ương có quyết định cấm con cái cán bộ làm kinh doanh. Tôi cũng không muốn lật ra cái đuôi của cậu. Mọi người đều là người thông minh, tôi hi vọng có thể dùng cách nói chuyện của người thông minh, dùng cách của người thông minh để hợp tác với nhau.”

Tôi nhấc cốc nước cam lên uống một hớp, rồi nheo đôi mắt, thò tay ra gõ lên bàn.

Hà Mộng Doanh biết mình đã thuyết phục được người đàn ông trước mặt mình rồi, nhìn tôi một lúc, rồi cúi đầu xuống cắt miếng thịt bò, bỏ vào miệng một cách rất nho nhã.

“Nếu như tiền đủ, thì chị định đầu tư hạng mục gì?”

Tôi quyết định thử người phụ nữ này một lần nữa.

“Nếu tiền đủ, tôi định mở một khách sạn.”

Tôi cười một chút.

Dạ dày của người phụ nữ này quả thật không nhỏ, giờ không phải là ba năm trước, muốn mở một khách sạn, không có hai, ba vạn thì đừng nghĩ đến.

“Ý này không tồi. Khách sạn Hải Giang là sản nghiệp của quân đoàn hay sư đoàn?”

“Là của quân đoàn.”

“Vậy thì thu hồi nó về đây, rồi cải tạo một chút, đầu tư sẽ không lớn lắm.”

Hà Mộng Doanh nói ngay theo: “Dựa vào danh nghĩa của khách sạn Thu Thủy?”

“Dựa vào danh nghĩa của công ty Hoa Hưng.”

Hà Mộng Doanh cười.

“Công ty Hoa Hưng đó của chị, tổng cộng có bao nhiêu tiền?”

Hà Mộng Doanh liền xấu hổ, mặt đỏ lên một chút, rồi nói: “Khoảng ba, năm chục vạn.”

“Em đầu tư vào đó 500 vạn, chiếm 70% cổ phần. Công ty để chị vận hành, nhưng về tài vụ thì em phải cho người đến quản.”

Tôi cũng chẳng nói vòng vo.

“Cậu chiếm 70% cổ phần tôi không có ý kiến gì. Nhưng......năm trăm vạn có hơi ít chút không?”

Hà Mộng Doanh thấy tôi đồng ý rồi, ngữ khí ngay lập tức biến thành dịu dàng, trên mặt lại lộ ra chút lòng tham.

Tôi cười nói: “Cải tạo một khách sạn Giang Hải, vẫn không dùng hết 500 vạn nhỉ?”

Hà Mộng Doanh bê cốc nước cam lên uống một hớp, giống như đang giấu giếm điều gì.

Tôi nhìn cô ấy, chờ đợi một cách rất kiên nhẫn.

Hà Mộng Doanh thấy tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, hơi lộ ra chút lo lắng, cắn cắn răng, rồi nói: “Thực ra, quân đoàn vẫn còn hai mảnh đất, chính là ở khu Hải Giang, trước đó là trạm trung chuyển vật chất...”

Mắt tôi lộ ra một tia sáng, cười nói: “Có thể lấy được không?”

“Hơi khó, nhưng có thể thử xem. Ở trong quân đoàn, giờ đây kinh phí cũng rất sát sao.”

Tôi cười.

Trước khi cắt giảm quân số, số lượng bộ đội là rất lớn, chiếm đất cũng nhiều, giờ đây rất nhiều đất đang nhàn rỗi. Muốn dùng số đất đó, nhất thời thì rất tốn tiền. Ở một tương lai không lâu, rất nhiều người có đường ra, đã dựa vào thứ này để phát triển.

Nhưng chỉ là hai khu đất, dù là ở một thành phố phồn hoa như khu Giang Hải, tôi cũng chẳng thèm để ý. Mục tiêu của bổn thiếu gia tôi không nằm ở đó.

“Thế này di, chúng ta, cũng không dậu đổ bìm leo, có thể lựa chọn hợp tác với quân đoàn. Đất vẫn là của họ, chúng ta phụ trách khai thác, lợi nhuận thì chia đều, thế nào?”

Đã quyết định hợp tác với Hà Mộng Doanh, tôi cũng mở miệng khép miệng “chúng ta chúng ta” rồi.

Hà Mộng Doanh lộ ra vẻ vui mừng: “Nếu như vậy, có 90% có thể lấy được.”

“Tại sao không phải là 100%?”

“Còn 1% phải để dành cho ông trời.”

Hà Mộng Doanh cười chỉ chỉ lên trên, khuôn mặt yêu kiều của cô lộ ra một vẻ tinh nghịch.

Thiện cảm của tôi đối với Hà Mộng Doanh ngay lập tức tăng lên hai phần, bưng cốc nước cam lên, nói: “Hợp tác vui vẻ!”

“Hợp tác vui vẻ!”

Đặt cốc nước cam xuống, tôi đột nhiên hỏi một câu: “Chị Mộng Doanh, chị kết hôn chưa?”

“Kết hôn rồi.....Nhưng li hôn rồi....Sao thế, cậu có điều gì khúc mắc sao?”

Hà Mộng Doanh cười mà như không cười nhìn tôi.

Tôi cười nói: “Nếu chị chưa li hôn. Em sẽ chọn hợp tác với ông xã của chị!”

Bình luận

Truyện đang đọc