TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Bên trên một chiếc xe cam nhông có mấy bồn vạn tuế và hoa lan, Nghiêm Phi đang chỉ chỏ mấy người công nhân đi theo xe vận chuyển vào phòng Liễu Tuấn, đặt từng cái theo đúng ý của cô.

Liễu Tuấn chỉ cười đứng xem ở một bên.

- Cái phòng làm việc này của anh thiếu một chút cây xanh, quá đơn điệu, không khí cũng không được tươi mát.
Nghiêm Phi giải thích cho việc làm của mình.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Em là nhà thiết kế, đương nhiên lời em nói là phải có lý rồi.

Y chẳng hiểu nổi vì sao Phi Phi đột nhiên nghĩ ra chuyện trang trí phòng làm việc của mình, chắc là cô nàng muốn thực hiện chức trách của người vợ rồi, hiện giờ tuổi hai người ngày càng lớn, sắp bước vào phòng đăng ký hôn nhân, nên lúc này Phi Phi tới làm chức trách thê tử không có gì lạ.

Hơn nữa đừng nói Phi Phi chỉ đặt mấy cái cây ở trong phòng làm việc của y, mà cho dù là cô muốn xới tung cả văn phòng của y lên để trang trí lại từ đầu, thì Liễu Tuấn cũng sẽ để cho cô thoải mái làm theo ý muốn.
Phi Phi chịu ảnh hưởng lớn của Giải Anh, chuyện trên quan trường cô không xen vào, nhưng chuyện nhà cửa, ăn ở như thế nào đều do nữ chủ nhân quyết định.

Liễu Tuấn vui lòng chiều ý Phi Phi.

Trong mắt của Liễu huyện trưởng, Nghiêm đại tiểu thư quá nhu thuận, không hề biết gây chuyện, nếu biết cô quấy rầy một chút càng tốt hơn. Nuông chiều Nghiêm Phi đối với Liễu Tuấn mà nói cũng là một loại hưởng thụ đặc biệt.

Chỉ có lúc ở cùng Nghiêm Phi, Liễu Tuấn mới thấy hoàn toàn bình an êm đềm, không cần lo lắng tới việc tranh đầu trên quan trường, chẳng cần lo lắng tới biển áo của thương trường, hoàn toàn thả lỏng bản thân.

Phan Tri Nhân cũng ở bên ngoài đứng nhìn.

Chính lúc bên trong phòng làm việc đang bề bộn công việc, thì Truân Chí Quang nối nhau tới, bọn họ muốn thương thảo chuyện xóa khu gộp xã với Liễu Tuấn.

Xóa khu gộp xã tới giai này không còn nghi ngờ gì nữa chính là bữa tiệc lớn phân phối lại quyền lực cơ sở của huyện Ninh Bắc, mỗi người trong ban bệ huyện ủy có ai là không muốn xin một chén canh ở trong bữa tiệc này?
Truân Chi Quang nắm phòng tổ chức, Thạch Trọng là phó thị trưởng thường vụ thì càng khao khát hơn.

Phan Tri Nhân vội vàng ngăn cản hai vị lãnh đạo.

Hai người nhìn vào bên trong, thấy Nghiêm Phi mặt ngọc mày ngài đang chỉ huy công việc, Liễu huyện trưởng thì đứng một bên nhìn.
Hai vị này đều gặp qua Nghiêm Phi một lần, nhưng đều không thể quên cô con gái đẹp như tiên của bí thư tỉnh ủy, nên nhìn nhau cười, biết mình đến không đúng lúc, thức thời lặng lẽ đi ra ngoài.

Không ngờ Liễu huyện trưởng đã nhìn thấy bọn họ, liền mỉm cười ra hiệu xem như chào hỏi.

Hiển nhiên là Liễu huyện trưởng lúc này cũng chẳng có tâm tư nào nói chuyện công việc với họ.

Hai người vội gật đầu đáp lại, Nghiêm Phi cũng chú ý tới, hỏi:
- Em không làm phiền công việc của mọi người chứ?
Hai người thấy ngay Liễu huyện trưởng cười lắc đầu ngay tức thì.

Cả hai không tiện bỏ đi ngay lập tức nữa, lại gật đầu với Nghiêm Phi nhưng không ai nói gì.

Bởi vì họ không biết phải xưng hô như thế nào mà.

Gọi Nghiêm Phi khẳng định là không ổn rồi, gọi thẳng tên là thiếu lịch sự, nhưng thêm vào hai chữ "đồng chí" thì lại quá chính quy, có cảm giác xa lạ quá. Còn nếu như gọi Tiểu Nghiêm thì càng là sai lớn, thôi thì cứ ngậm miệng ăn tiền cho xong.

- Huyện trưởng cứ làm việc, chúng tôi xin đi trước.
Thạch Trọng lên tiếng rồi kéo Truân Chí Quang lủi mất.

Liễu Tuấn trêu Nghiêm Phi:
- Em xem đó, sức sát thương của em thật lớn.

Nghiêm Nghi cười tươi như hoa:
- Hi hi, em đâu có hung dữ với bọn họ cơ chứ.

Liễu Tuấn lắc đầu, cực phẩm mỹ nữ lại thêm vào một người cha làm bí thư tỉnh ủy, là sẽ có loại "sức sát thương này".

- Tiểu Tuấn này, hết giờ làm chúng ta cùng về nhé, anh trai em và chị hai anh cũng tới đó.
Cây cối được bày biện xong, Nghiêm Phi lấy tiền trả cho công nhân, rồi cười nói với Liễu Tuấn.

Cửa phòng làm việc không đóng, Phan Tri Nhân nghe thấy Nghiêm Phi gọi Liễu huyện trưởng là "Tiểu Tuấn" không khỏi kinh hãi, trong mắt của hắn thì Nghiêm Phi chẳng qua là một cô gái nhỏ, kiểu như cô em gái hàng xóm nhà kế vậy, còn Liễu Tuấn vừa tới huyện Ninh Bắc thì đã là lãnh đạo của hắn, Phan Tri Nhân sớm đã quên mất tuổi tác của Liễu Tuấn, luôn coi Liễu huyện trưởng như bề trên, mà năng lực và thủ đoạn của Liễu Tuấn cũng làm người ta không thể lúc nào cũng nhớ tới tuổi thật của y.

Phan Tri Nhân là thư ký của Liễu Tuấn, hiểu rất rõ uy vọng của y hiện nay ở huyện Ninh Bắc cao tới chừng nào.

Không ngờ một cô gái nhỏ lại đi gọi Liễu huyện trưởng "gian xảo lão luyện" là "Tiểu Tuấn", nhất thời làm lối suy nghĩ của Phan Tri Nhân bị chập mạch không bắt kịp.

Liễu Tuấn vui vẻ nói:
- Tốt quá! Hay là anh nghỉ việc sớm, chúng ta về trước một chút nhé!

- Làm thế hình như không hay thì phải?
Nghiêm Phi tỏ ra không tán thành cho lắm.

Kỳ thực cô nàng làm việc ở trong nhà văn hóa thành phố Đại Ninh đã tự do hết mức độ rồi, hoàn toàn không tới nhà văn hóa làm việc, đó chẳng phải là do cái danh tiểu thư của bí thư tỉnh ủy tác quái, quan trọng là cô đã kiếm cho nhà văn hóa biết bao phí quản lý, vì có nhà thiết kế Nghiêm Phi này, mà nhà văn hóa Đại Ninh đoán chừng là nơi lắm tiền nhất trong các nhà văn hóa cấp thành phố rồi.

Người trong nhà văn hóa từ trên xuống dưới, có ai là không coi cô như báu vật.

Có điều ở trong một đơn vị nhàn nhã như thế, Nghiêm Phi lại là cán bộ bình thường có bỏ làm thế nào cũng chẳng sao, còn Liễu Tuấn hiển nhiên là không được, một huyện trưởng phải làm gương cho cán bộ toàn huyện chứ.

Liễu Tuấn Chính đang muốn nói "không sao cả", thì thấy Mai Văn Hoa kéo Quách Hữu Vi hơn hở chạy tới.

Liễu Tuấn lắc đầu thở dài:
- Ôi xong, xem ra anh có muốn nghỉ sớm cũng không được rồi.

Mai Văn Hoa còn chưa vào tới nơi, đã lớn tiếng nói:
- Huyện trưởng, có tin tốt lành đây.

Phải nói hiện giờ Mai Văn Hoa phục Liễu huyện trưởng sát đất rồi, công ty Nam Hoa ngừng hợp đồng giữa chừng, bồi thường hơn một triệu tiền vi phạm hợp đồng, Mai Văn Hóa nghĩ tới hơn nghìn mẫu hoa quả trong thị trấn mà sốt ruộn vạn phần. Một triệu đồng đền bù cho nghìn mẫu vườn quả bị vứt bỏ chỉ như một sợi lông trên người con trâu!

Trước kia chính hắn tới tận từng nhà phát động nông dân trồng táo, hiện giờ thì hay rồi, người ta không làm nữa, Mai Văn Hoa còn chẳng phải bị người dân chửi cho chết chìm trong nước bọt sao?

Không ngờ Liễu huyện trưởng chẳng hề bận tâm, trong lúc ung dung nói cười đã hóa giải nguy cơ này, thuyết phục được ông chủ Mike Trần của công ty Chấn Trung tiếp nhận toàn bộ hạng mục đồ uống, lại cướp luôn Quách Hữu Vi tới làm xưởng trưởng xưởng đồ uống, tiếp tục làm hạng mục dang dở của công ty Nam Hoa.

Thu đoạn như thế Mai Văn Hoa sao chẳng phục chứ.

Liễu Tuấn cười vui vẻ:
- Văn Hoa, có chuyện gì mà cao hứng như vậy?

- Chúng tôi..
Mai Văn Hoa tiến vào phòng làm việc, mới nói được có hai chữ đã đứng thuỗn mặt ra, câm bặt.

Rất nhiều người lần đầu tiên gặp Nghiêm Phi đều như vậy, trong chớp mắt có cảm giác như hoa mày chóng mặt.

- Văn Hoa, giám đốc Quách, giới thiệu cho hai người một chút, đây là Nghiêm Phi vợ chưa cưới của tôi.

Tình hình này Liễu huyện trưởng đã chẳng lạ lùng gì nữa, mỉm cười giới thiệu với mọi người, Nghiêm Phi liền gật đầu với Mai Văn Hoa và Quách Hữu Vi, hai vị này tất nhiên vội vàng đáp lễ.

Quách Hữu Vi còn khá, dù sao ông ta chỉ ngạc nhiên vì vẻ đẹp của Nghiêm Phi, Mai Văn Hoa thì biết cô gái này là con gái của bí thư tỉnh ủy, liền trở nên hết sức gò bó cứ đứng ngây ra đó, không dám nói gì cả.

- Văn Hoa, giám đốc Quách, có tin tức gì tốt vậy?

. Mai Văn Hoa lắp ba lắp bắp nói:
- Hả? À ...à vâng...chuyện là thế này, loại đồ uống đầu tiên của chúng ta đã nghiên cứu thí nghiệm thành công, tôi tới báo tin vui cho huyện trưởng

Liễu Tuấn sớm đã nhìn thấy trong tay Quách Hữu Vi cầm một bình thủy tinh dùng trong phòng thí nghiệm bên trong chứa chất lỏng màu xanh, hẳn là đồ uống mà bọn họ điều chế rồi.

Nhìn cảnh này thì hẳn là đã thành công.

Quách Hữu Vi bối rối nói:
- Tôi đã bảo là không cần phái quấy nhiếu Liễu huyện trưởng rồi mà lại.

Thí nghiệm điều chế thành công một loại đồ uống mà nói, đối với ông ta mà nói thực sự là chuyện quá vặt vãnh, hoàn toàn không có gì đáng phải ngạc nhiên. Nhưng Mai Văn Hoa cứ cố ép kéo ông ta tới huyện ủy.

Sự kính trọng của Quách Hữu Vi với Liễu Tuấn, cũng tương tự như Mai Văn Hoa.

Thực sự không biết sức ảnh hưởng của vị huyện trưởng trẻ tuổi này với công ty Chấn Trung lớn cỡ nào, mà chỉ một cú điện thoại là đã giải quyết xong chuyện tiếp nhận hạng mục đồ uống. Hơn nữa hiếm có là Liễu Tuấn làm việc vô cùng hào phóng, gửi luôn một triệu tiền bồi thường của công ty Nam Hoa cho ông ta, coi như là "chi phí săn người" mời ông ta làm chủ trì hạng mục này, công ty Chấn Trung cũng có đãi ngộ cao hơn công ty Nam Hoa, Quách Hữu Vi thực sự không ngờ mình đi tới đại lục chuyến này lại gặp được "kỳ ngộ" như vậy, sự nghiệp và thu nhập đều thăng lên một cấp.

Liễu Tuấn cười, mời Quách Hữu Vi và Mai Văn Hoa ngồi xuống ghế sô pha.

- Có chuyện vui, đáng phải ăn mừng.

Mai Văn Hoa sau khi ngồi xuống, hồn phách trở lại, mắt liếc trái liếc phải, nhận ra sự khác biệt của phòng làm việc, ngạc nhiên nói:
- Ồ văn phòng làm việc của huyện trưởng thay đổi rồi.

- Đúng đấy, cậu thấy thế nào?
Liễu Tuấn luôn giữ nụ cười tâm tình rất tốt.

- Đẹp, trước kia quá đơn điệu, tuy uy phong nhưng thiếu sức sống.
Mai Văn Hoa không hổ tốt nghiệp đại học chính quy, năng lực so sánh không tệ.

Liễu Tuấn cười nói
: - Đây là công lao của Phi Phi, nhà thiết kế nổi tiếng, quả nhiên là không tầm thường.

Thấy việc làm của mình được mọi người tán thưởng, Nghiêm Phí hé miệng cười, rất là sung sướng.

Nghe nói là Nghiêm Phi bố trí, Mai Văn Hoa không dám nói nhiều ở đề tài này nữa, mắt nhìn dáo dác.

Liễu Tuấn hỏi:
- Văn Hoa, làm gì thế?

- À tôi tìm một cái chén, mời huyện trưởng thưởng thức đồ uống mới nhất của chúng ta.

Liễu Tuấn nói:
- Chuyện này cậu phải đi tìm Tri Nhân, cậu ấy mới quản lý việc này, tôi thấy thứ đồ uống này nhất định không tệ, chỉ nhìn mỗi màu sắc thôi mà đã thấy thèm rồi.

Trong lúc nói chuyện Phan Tri Nhân đã mang mấy chiếc chén tới, nhìn bình thủy tinh trong tay Quách Hữu Vi lộ ra vẻ tò mò.

Phải nói vào thời đó đồ uống không đầy ngoài đường phố như đời sau, nhưng cũng chẳng phải hiếm có lắm, nhưng đồ uống do huyện mình sản xuất ra thì ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.

Mai Văn Hoa rót cho mỗi người một cốc, Liễu Tuấn thử qua, chua chua ngọt ngọt, càm giác không tệ.

- Ngon lắm, giám đốc Quách vất vả rồi, tôi cho rằng thứ đồ uống này không tệ, hi vọng mọi người tranh thủ xây dựng nhà xưởng, lắp đặt thiết bị đi vào sản xuất, năm sau đưa ra thị trường.
Quách Hữu Vi và Mai Văn Hoa liên tục gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc