TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Dì Diệp, cô giáo Trầm, không cần khách khí như vậy đâu, hôm nay tôi tới là muốn mời mọi người ăn cơm, ngoài ra giời thiệu một người bạn. .. Vị này là Khang Kính Ái, kinh doanh siêu thị ở Ngọc Lan, mọi người làm quen xem sau này có thể làm ăn một chút không.

Cận Hữu Vi không ngồi mà giới thiệu ngay nam nhân bên cạnh.

Khang Kính Ái tươi cười, hết sức khách khí với Trầm Nguyệt Sơn, bắt tay Trầm Nguyệ Sơn lắc một hồi, lấy danh thiếp ra đưa cho ông.

Trầm Nguyệt Sơn vừa xem, không khỏi thất kinh.

Chủ tịch siêu thị Ngân Hải.

Dù ông là người Đại Ninh, nhưng tới Ngọc Lan cũng đã tới siêu thị Ngân Hải, đó là tập đoàn chuỗi siêu thị lớn nhất Ngọc Lan, không ngờ đây là vị đại ca nghề tiêu thụ bán lẻ ở Ngọc Lan.

- Chú Trầm và dị Diệp tới Ngọc Lan, thế nào cũng phải mời ăn bữa cơm, đi thôi, hôm nay chúng ta đổi chỗ, tới khách sạn Ngọc Lan, nếm thử hương vị của Ngọc Lan chúng tôi.
Cận Hữu Vi giới thiệu Khang Kính Ái xong, lập tức đưa ra lời mời.

Trầm Nguyệt Sơn muốn nói khách khí mấy câu, nhưng Cận Hữu Vi hết sức "thô bạo", không từ chối được. Hơn nữa từ góc độ thương nhân hay từ góc độ Trầm Nhiêu, ông ta đều muốn tìm hiểu thêm về Cận Hữu Vi.

Thế là cả một đoàn người rời khỏi nhà khách, đi lên chiếc BMW đen chùi chũi của Cận Hữu Vi, tới thẳng khách sạn Ngọc Lan, xe của Khang Kính Ái theo sát đằng sau.

Trong phòng bao, Cận Hữu Vi oang oang mời rượu Trầm Nguyệt Sơn.

Trầm Nguyệt Sơn cũng nhiệt tình đáp lại, không khí nhanh chóng trở nên sôi nổi.

- Chú Trầm, giám đốc Khang là bạn của tôi, số sản phẩm của chú, sau này đưa tới siêu thị của ông ấy tiêu thụ đi, đảm bảo hơn một chút, đừng để lại găp phải loại người như Trương Thu nữa.

Trầm Nguyệt Sơn có chút xấu hổ, cám ơn Cận Hữu Vi xong, nói:
- Nhưng cái xưởng nhỏ của tôi không biết có được giám đốc Khang để mắt không...

Trầm Nguyệt Sơn chẳng phải nói lời khách khí, dù sao Ngân Hải quy mô quá lớn, nghe nói chẳng những có mấy cái ở Ngọc Lan, mà ở thành phố khác trong tỉnh A còn có mấy cái. Hoàn toàn không cùng một cấp bậc với cái xưởng gia công nhỏ xíu của ông, nếu chẳng phải có Cận Hữu Vi tiến cử, Giang Kính Ái chẳng thèm nhìn ông ta.

- Ha ha, giám đốc Trầm xa lạ quá, nếu ông là bạn Cận thiếu gia thì cũng là bạn tôi. Không cần phải nói, ông cứ đưa hàng qua, tôi sẽ bày ở chỗ bắt mắt nhất. Thực phẩm ông làm tôi ăn rồi, vị không tệ, rất hợp với người tỉnh A chúng tôi, hẳn bán chạy. Đương nhiên, tính tiền theo quy tắc của siêu thị chúng tôi, 90 ngày kết toán một lần, cái này giám đốc Trầm không ý kiến gì chứ.

Khang Kính Ái cười ha hả, kỳ thật trong lòng lấy làm lạ, tự tình hình trên đường tới đây có thể thấy Cận Hữu Vi và vợ chồng họ Trầm không quen biết mấy, hai người đó một mực gọi "Cận tiên sinh" tỏ ra rất câu nệ, ông ta không hiểu sao Cận Hữu Vi lại ra sức giúp Trầm Nguyệt Sơn như thế.

Vốn cho rằng Cận Hữu Vi và Trầm Nhiêu có quan hệ, không thấy Cận Hữu Vi gọi người ta là "chú Trầm" " dì Diệp" sao? Cận Hữu Vi đủ luận bối phận ngang hang với Trầm Nguyệt Sơn lại hạ mình khẳng định có nguyên nhân.

Nhưng rõ ràng nhìn vẻ mặt Trầm Nhiêu cũng không quen thuộc Cận Hữu Vi, Cận Hữu Vi cũng rất khách khí với Trầm Nhiêu.

Đúng là quái dị.

Có điều những nghi hoặc này chôn hết ở trong lòng, mặc kệ người ta có quen hệ gì, Cận Hữu Vi không phải là giả, năng lực của Cận công tử ở tỉnh A, Khang Kính Ái rõ lắm, nếu Cận công tử muốn ông ta chiếu có tới chuyện làm ăn của Trầm Nguyệt Sơn thì cứ bảo sao nghe vậy đi.

Làm ăn chú trọng hòa khí mà.

- Không ý kiến, không ý kiến, đương nhiên tất cả theo quy củ của giám đốc Khang.

Thấy Khang Kính Ái đồng ý, Trầm Nguyệt Sơn thiếu chút nữa ngất xỉu, đúng là bánh từ trên trời rơi xuống mà. Không ngờ tên khốn Trương Thu chơi ông ta một vố lại mang tới cơ hội lớn như thế.

Đúng là tái ông thất mã.

Diệp Ninh thì cẩn thẩn hơn chồng, luôn cho rằng trên đời không có cái gì miễn phí, nhưng thấy vẻ xa lạ giữa Cận Hữu Vi và Trầm Nhiêu đúng là không giống có chuyện "ám muội" gì.

Thật không sao hiểu nổi.

- Lão Khang, tôi biết thủ pháp kính doanh của siêu thị các ông, chủ yếu là chén ép các nhà cung cấp. Hắc hắc, chuyện này tôi phải nói cho ông rõ trước, bên phía chú Trầm ông không được ép giá quá dữ, làm người phải có đạo nghĩa phải không?

Cận Hữu Vi vỗ vai Khang Kính Ái nói.

Hôm nay là do Cận Hữu Vi tự mời Trầm Nguyệt Sơn, không phải vì được Liễu Tuấn phó thác. Cận Hữu Vi đối đãi với bạn bè khỏi phải nói. Nếu Liễu Tuấn "ngầm thừa nhận" quan hệ với Trầm Nhiêu, vậy hắn phải làm tròn đạo bạn bè.

Trầm Nguyệt Sơn tuy lần này lấy được lại tiền hàng, nhưng con đường tiêu thụ đã đứt, Cận Hữu Vi thấy mình đa đích thân ra tay giúp đỡ không thể làm nửa chừng.

Khang Kính Ái xấu hổ nói:
- Cận thiếu gia đừng nói thế, mỗi một ngành nghề đều có quy củ của mình, tôi cũng không thể tùy ý phá vả phải không? Đương nhiên, bạn của Cận thiếu gia lại là chuyện khác, lão Khang tôi sao không có mắt mũi thế được? Hàng của giám đốc Trần ở siêu thị của tôi trừ chi phí bình thường, tôi đảm báo không thu thêm một xu nào.

- Được, lão Khang có nghĩa khí, kết bạn với ông không phí.

Cận Hữu Vi giơ ngón cái lên.

Khang Kính Ái cười lắc đầu.

Nói ra chút hàng của Trầm Nguyệt Sơn trong mắt ông ta chẳng là cái gì, một doanh nghiệp hạn ngạch buôn bán một tháng có mấy chục ngàn, có kiếm chắc thì Khang Kính Ai cũng chỉ được chút bằng thịt muỗi. Khang Kính Ái tốt xấu gì cũng là đại ca nghề bán lẻ Ngọc Lan, không thể kém cỏi như thế.

Bữa cơm diễn ra vui vẻ.

Khang Kính Ái cáo từ rời đi, Cận Hữu Vi lại làm lái xe đưa cả nhà Trầm Nguyệt Sơn về, tới cửa nhà khách, Trầm Nhiêu ngồi trên xe không xuống, nói với cha mẹ:
- Ba mẹ nghi ngơi đi, cả đêm qua không ngủ ngon rồi. Chiều con có có hai tiết dạy, phải về trường học... Cận tiên sinh, có thể phiền anh đưa tôi về trường Thất Trung không?

- Không vấn đề gì.

Nhìn vợ có chút do dự, Trầm Nguyệt Sơn kéo áo vợ, cười nói:
- Được, con về trường đi. Cận tiên sinh, thật làm phiền anh quá.

- Đừng khách khí.

Cận Hữu Vi cười tạm biệt , xoay vô lăng, đi về hướng trường Thất Trung.

Trầm Nhiêu ngồi ở ghế phụ, cắn chặt môi, tay siết chặt, tỏ ra cực kỳ khẩn trương, tựa hồ có chuyện gì khó quyết định.

Điều khác thường này Cận Hữu Vi đương nhiên phát hiện ra, nhưng không nói gì, nhưng miệng mang nụ cười, mắt thi thoảng liếc qua Trầm Nhiêu, thấy dáng vẻ của cô rất thú vị.

- Ừm, Cận tiên sinh. Tôi... Tôi muốn hỏi một chút, anh có phải là bạn của Liễu Tuấn.
Trầm Nhiêu hít sâu một hơi cuối cùng cũng hỏi.

Cận Hữu Vi cười:
- Đương nhiên rồi, nếu không cô tưởng tôi là thần tiên hay sao mà biết cô gặp rắc rối.

Trầm Nhiêu gật đầu nghĩ một chút rồi hỏi:
- Vậy anh cũng làm việc ở chính phủ?

Cận Hữu Vi lắc đầu:
- Không phải không phải, nếu tôi làm việc ở chính phủ chẳng phải thành cấp dưới của y sao? Tên đó làm bạn không tệ, còn làm cấp trên hả... Hô hô, tôi không thích bị ngược đãi.

Cận Hữu Vi nói lời này là do cảm xúc đột phát.

Làm cán bộ dưới tay Liễu Tuấn, vừa có chính nghĩa lại có năng lực, đương nhiên không tệ. Cận Hữu lâc ca lấc cấc, một lòng chỉ muốn kiếm lợi, khó mà sống nổi. Liễu Tuấn tuy không thể thanh trừng toàn bộ quan viên như thế, nhưng ít nhất muốn thăng tiến độ khó chẳng bình thường.

Trầm Nhiêu ngạc nhiên :
- Làm việc ở chính phủ đâu nhất định là cấp dưới của anh ấy? Có thể là đồng nghiệp mà...

Lần này tới Cận Hữu Vi ngạc nhiên, vọt miệng nói:
- Cô không biết thân phận của cậu ấy à?

Nói xong câu này Cận Hữu Vi lập tức hối hận, rõ ràng Trầm Nhiêu không biết thân phận của Liễu Tuấn, không biết tên khốn đó làm trò gì, đã có ý với cô nương người ta lại che dấu thân phận của mình, vui lắm hay sao?

Có điều Liễu Tuấn che dấu thì hẳn phải có lý, mình lại tiết lộ, làm hỏng "chuyện tốt" của người ta, nhưng lời đã nói ra, làm sao vãn hồi được.

Trầm Nhiêu nói:
- Tôi biết anh ấy làm việc ở chính phủ, anh ấy nói với tôi, anh ấy là thị trưởng Ngọc Lan, hi hi.

Cận Hữu Vi cũng cười:
- Không phải thị trưởng Ngọc Lan là Lý Đào.

Không kể thế nào cũng phải "kháng cự" một chút, có lẽ Trầm Nhiêu còn trẻ, đầu óc đơn giản, dễ "bị lừa" thì sao?

- Ồ...

Trầm Nhiêu gật đầu không hỏi nữa.

Rất nhanh chiếc BMW tới trường Ngọc Lan, Trầm Nhiêu khách khí tạm biệt Cận Hữu Vi, bảo vệ nhìn chiếc BMW xa hoa cực độ kia, lại nhìn Trầm Nhiêu, cười đầy thâm ý.

Nhưng Trầm Nhiêu không có tâm tư đi chủ ý tới bảo vệ, thân phận của Liễu Tuấn là một câu đố cực lớn đè lên ngực cô. Trước kia Liễu Tuấn nói với cô là thị trưởng Ngọc Lan, cô hoàn toàn không tin, cho là y khoác lác, nhưng sau khi chứng kiến uy phong của Cận Hữu Vi, Trầm Nhiêu đột nhiên nhận ra, mình có thể sai thật rồi, Liễu Tuấn tuyệt đối không phải là loại cán bộ nhỏ trong cơ quan chính phủ như cô tưởng tượng.

Trầm Nhiêu không tới phòng học mà về phòng mình, mở máy ra lên mạng tìm kiếm tin tức liên quan tới "thị trưởng Ngọc Lan" và "Liễu Tuấn".

Rất nhanh sơ yếu lý lịch đơn giản của đồng chí Liễu Tuấn bị moi ra.

Trầm Nhiên nhìn trần trân vào khuông mặt quen thuộc trên màn hình.

Nụ cười sáng lạn của đồng chí phó bí thư tỉnh ủy tỉnh A kiêm bí thư thành ủy Ngọc Lan lúc này trong mắt cô Trầm, đáng ghét không sao nói lên lời

Bình luận

Truyện đang đọc