TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Cận Hữu Vi, về sau anh đừng tới thủ đô làm địa ốc nữa, yên ổn ở lại Ngọc Lan đi, tiền kiếm bao nhiêu cho đủ.

Ở Thúy lam chi dạ, Liễu Tuấn vừa lên lầu vừa nói với Cận Hữu Vi.

Hiện giờ đã là cuối năm 2005, sắp Tết nguyên đán 2006 rồi, chính cục tỉnh A nhìn qua cực kỳ ổn định, các công tác triển khi trật tự, Liễu tỉnh trưởng có được chút nhàn rỗi, nhận lời mời của Cận Hữu Vi tới Thúy Lam chi dạ thả lỏng.

Cận Hữu Vi nghe lời này thì ngẩn ra, chẳng hiểu gì cả:
- Cậu có ý gì?

Thì ra Liễu Tuấn nhớ tới lời bình của Bạch Vô Hà với địa ốc Tinh Vũ, nghe thế thì nói:
- Ở thủ đô ngọa hổ tàng long, nhiều công ty địa ốc thực lực siêu quân, cá địa ốc Tinh Vũ của anh, tới chỗ người ta chẳng là cái gì. Làm đầu gà không làm, lại đi làm đuôi trâu? Có gì mà vui.

Cận công tử trợn mắt lên:
- Này cậu không được miệt thị tôi nhé.

Cận Hữu Vi cái gì không để ý, nhưng để ý tới thể diện, địa ốc Tinh Vũ qua mấy năm phát triển đã gần như thành long đầu đại ca của địa ốc tỉnh A, Cận công tử uy phong ngờ ngời, tới miệng người này sao thành "chẳng là cái gì" rồi?

Biết y có tiền, nhưng cũng không nên đả kích tự tôn của người ta như thế, nói thế nào mọi người còn là bạn mà.

- Tin hay không mặc anh, cái nhà anh xây ở thủ đô người ta bình thẩm thế này, công ty nhỏ ngoại tỉnh, thực lực bình thường.

Liễu tỉnh trưởng tựa hồ tâm tình không tệ, tiếp tục trêu Cận công tử..

- Hừ! Đứa nào mù mắt thế? Bọn chúng nói thế là ghen ghét! Ghen ghét đấy, hiểu không?

Cận công tử dương dương đắc ý, hẳn lả trong lòng đang tự sướng. Hắn tuy là công tử bí thư tỉnh ủy, không dựa vào trời không dựa vào đất, càng không dựa vào cha, hai tay trắng dựng nghiệp, kiếm được gia sản lớn, đúng là đáng kiêu ngạo.

Cũng chỉ Cận công tử mới dám hỏi Liếu tỉnh trưởng "hiểu không?"

Liễu Tuấn cười không nói.

Vốn y chỉ nói đùa với Cận Hữu Vi, nghe v hay không cũng chẳng sao.

Đột nhiên trong đầu Liễu Tuấn lại hiện lên thân hình yểu điệu của Bạch Vô Hà, không biết hiện giờ cô ấy sống ra sao? Không Học Hải đầu tháng 10 bị song quy, hiện giờ đang khai báo vấn đề, đoán chừng sau tết sẽ chuyển sang thẩm phán tư pháp.

Sau khi biết Bạch Vô Hà và Khổng Học Hải có quan hệ, Liễu Tuấn sai Trình Tân Kiến tìm hiểu sâu hơn. Bạch Vô Hà mấy năm trước mới tới thủ đô không lâu liền quen biết Khổng Học Hải ở CLB Hoa Đô, Khổng Học Hải kiền triển khai tấn công Bạch Vô Hà, sau đó hai người sống chung, nghe nói sinh một đứa con trai, hiện giờ Khổng Học Hải bị bắt, đoán chừng cuộc sống của cô rất gian nan.

Như lời y đã nói, mười năm có thể xuất hiện một trạng nguyên, mười năm chưa chắc có một nghẹ sĩ tài ba. Bạch Vô Hà có thiên phú âm nhạc cực cao, vì thế mà mai một không khỏi đáng tiếc.

- Chào tỉnh trưởng, chào Cận công tử.

Vừa lên tới lầu bốn, một phòng bao mở ra, Hạ Hâm Xương chạy tới khom người chào hỏi. Ông ta nhận được điện thoại thông báo của đại sảnh, liền ra nghênh đón.

Liễu Tuấn chỉ khẽ gật đầu.

Cận Hữu Vi cười hỏi:
- Lão Hạ, có hàng tươi trẻ ngon lành một chút không?

- À ..à... cái này..

Hạ Hâm Xương ngại ngùng nhìn Liễu Tuấn.

- Ông nhìn cậu ta làm gì? Chúng ta có làm việc gì xấu đâu, mát xa chính quy, tỉnh trưởng đại nhân sao quản tới được?

Hạ Hâm Xương cười:
- Nếu nói mát xa thì thợ kinh nghiệm phong phú làm thư thái hơn, người mới thủ pháp kém một chút.

Đúng lúc này trên lầu bốn liền có vấn đề, trong một phòng bao có tiếng cãi vã, tiếp đó là giọng nữ thét lên kinh hãi và tiếng chửi thô tục của nam nhân.

Hòng bao đó bật mở, một cô gái tóc tai rối bời chạy ra, y phục mát xa trên người bị xí tan tành, lộ bầu ngực trắng như tuyết.

- ***, con điếm thối này, nể mặt không muốn, mày tới nay này là bán thân, giả vờ thanh cao cái gì? Chủ tịch Miêu nhìn trúng mày, là phúc của mày.. Mày dám kiêu à?

Tiếp đó là một nam nhân mặc đồ mát xa từ trong phòng đi ra, tóm lấy tóc cô gái, tát hai cái, vừa tát vừa chửi những lời dơ dáy.

- Dừng tay.

Liễu Tuấn thấy thế liền nổi giận quát.

- Mày là *** gì? Liên quan chó gì tới mày .. Á...

Tên nam nhân đó cực kỳ ngang ngược, quay đầu lại chửi Liễu Tuấn, không ngờ Hạ Hâm Xương đi ngay tới tát cho hắn một cái.

- Ông... Giám đốc Hạ? Ông đánh tôi? Ông điên à?

Đợi cho nam nhân đó nhìn rõ người tát mình là ông chủ Thúy lam chi dạ, không khỏi ngạc nhiên, lập tức nổi khùng rống lên với Hạ Hâm Xương, con mắt trợn trừng đầy tia máu, tuy cách không gần, nhưng hơi rượu nồng nặc xộc tới.

- Hạ Hâm Xương, gọi bảo vệ của ông tới đây không chế hắn lại, lập tức thông báo cho đồn công an tới xử lý.

Liễu Tuấn đặc biệt ghét loại khốn kiếp ỷ thế ức hiếp người khác, lạnh lùng hạ lệnh. Vừa rồi Hạ Hâm Xương phản ứng rất nhanh, được Liễu Tuấn thừa nhận.

- Vâng thưa tỉnh trưởng.
Hạ Hâm Xương chấp hành mệnh lệnh không chút do dự.

- Máy *** tỉnh trưởng? Ai là tỉnh trưởng?

Nam nhân kia đang muốn gây sự với Hạ Hâm Xương, nghe ông ta đáp lời không khỏi sững người nhìn qua bên này, ánh mắt lờ đờ. Xem ra hắn nốc quá nhiều rượu rồi, trước mặt tỉnh trưởng cũng không nhận ra.

Cận Hữu Vi thấy kẻ này thì cười lớn:
- Tương ai, ra là Hồ Bân. Ha ha ha, giám đốc Hồ, chủ tịch Miêu đâu? Ở bên trong hà? Nốc rượu ỷ thế hà hiếp người khác, ý đồ cưỡng dâm, gan không nhỏ, bảo hắn ra đây nói chuyện! Cho mọi người thưởng thức một chút.

Liễu Tuấn cau mày:
- Anh biết người này à?

- Biết! Giám đốc tiêu thụ địa ốc Hào Uyển, họ Hồ tên Bân, thực tế nói trắng ra là một con chó do Miêu Chính Cường nuôi, Miêu Béo bảo hắn cắn ai hắn cắn kẻ đó, răng sắc lắm.

- Mày.... Cận công tử, tôi đâu có đắc tội với anh.

Hồ Bân nghe thấy lời khắc bạc này gần như tức bể phổi, có điều hắn đã nhận ra Cận Hữu Vi, sợ uy danh của Cận công tử, không dám lên tiếng chửi bới. Có điều mắt nhìn Cận Hữu Vi như con sói đói, tựa hồ chỉ cần có cơ hội, sẽ nuốt chửng người ta.

Cận Hữu Vi khinh bỉ nói:
- Đắc tội với tao? Mày là cái đếch gì mà đòi đắc tội với tao! Ha ha, Hồ Bân, con bà nó mày vui tính thật đấy.

Hồ Bân mắt ánh lên hung tợn, nhưng không dám nói gì.

Hắn có ngông cuồng tới đâu cũng hiểu rõ sự chênh lệch đôi bên, Cận công tử muốn xử hắn chẳng phí một giọt mồ hôi, ít nhất cũng chẳng cần vòng vèo tốn công. Cho dù ông chủ Miêu Chính Cương của hắn cũng rất kiêng kỵ Cận Hữu Vi.

- Ác bá!

Liễu Tuấn căm ghét đưa ra định luận.

Chỉ nghe trên cầu thang tiếng bước chân sầm sầm, mấy gã bảo vệ vội vã chạy tới.

- Là kẻ này, giữ lấy, không cho hắn làm càn.

Hạ Hâm Xương chỉ Hồ Bân, ra lệnh cho bảo vệ.

Bảo vệ dạ ran, hai người cường tráng đi tới, một trái một phải giữ chặt lấy Hồ Bân.

Hồ Bân lúc này tỉnh rượu không ít, cuối cùng cũng nhận ra người trẻ tuổi cao lớn trước mặt, không nhận ra thì thôi, nhận ra rồi giám đốc Hồ xón ra quần, xương cốt toàn thân như bị rút hết, người nhũn ra, xụi xuống đất.

Mẹ tôi ơi, là Liễu tỉnh trưởng thật.

Vì công ty địa ốc rất mẫn cảm với các chinh sách, Hồ Bân không xa lạ gì các nhân vật lớn của tỉnh, vị tỉnh trưởng này vốn cũng được người ta chú ý.

Hồ Bân không ngờ mình say rượu làm càn gặp ngay phải Liễu tỉnh trưởng.

Số con rệp.

Hạ Hâm Xương nhìn Liễu Tuấn xin chỉ thị.

Vốn Liễu Tuấn có chỉ thị rồi, nhưng Hạ Hâm Xương làm giải trí, chú trọng hòa khí sinh tài, nếu bắt Hồ Bất tới đồn công an, sẽ kết thù oán với Miêu Chính Cường. Cái gì chưa nói, họ Miêu là khách sộp của Thúy lam chi dạ, mỗi năm không biết mời bao nhiêu khách khứa quan trường lẫn bàn hàng tới ăn tiêu, không nể sư cũng phải nể phật, có thể không đắc tội với Miêu Chín Cường vẫn hơn.

Là công ty địa ốc thực lực mạnh nhất tỉnh A, tài phú của Miêu Chính Cường hơn xa Hạ Hâm Xương, chốn thương trường, đôi khi đẳng cấp rất nghiêm, Hạ Hâm Xương là xuất thân đại ca lưu manh, Miêu Chính Cường cũng là nhân vật lợi hại của hắc bạch đạo.

Ánh mắt Liễu Tuấn trở nên nghiêm khắc.

Hạ Hâm Xương không khỏi rùng mình, không dám chần chừ nữ lấy ngay điện thoại ra báo cảnh sát. Miêu Chính Cường tất nhiên không dễ đắc tội, Liễu Tuấn thì vạn vạn lần không thể đắc tội.

Cận Hữu Vi thì cực kỳ khoái trá, cười ha hả đi vào phòng bao đó, liếc nhìn bên trong mọt cái, cười càng khoái trí hơn, hét toáng lên:
- Chủ tịch Miêu còn trốn trong đó hả? Ra đi. Cái phòng này nhỏ tí tẹo, giấu sao được cái đống thịt của mày. Ra đi , ra cho mọi người xem ông chủ Miêu của địa ốc Hào Uyển làm cái chuyện chó chết gì.

Tinh Vũ và Hào Ủy tranh đấu dữ dội, kết thù rất sâu. Cận Hữu Vi có chiêu bài Cận Tú Thậ bảo vệ, Miêu Chính Cường không dám thái quá. Có điều cùng nghề là oan gia, nút thắt này không dễ cởi.

Cận Hữu Vi hôm nay có được cơ hội này đúng là ngàn năm khó gặp, sao chịu bỏ qua, bất kể thế nào cũng phải làm bẽ mặt tên Miêu Béo.

Xem xem thằng béo này về sau có dám đối nghịch với Cận công tử không?

Bình luận

Truyện đang đọc