TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Thấy chị Xảo Nhi đầm đìa nước mắt, chân tay tôi lập tức luống cuống.

Không làm rõ ràng mối quan hệ với Nghiêm Phi, tôi cảm thấy rất hổ then với Xảo Nhi. Dù sao Xảo Nhi cũng biết, tuổi tác của chúng tôi có sự chênh lệch, chi ấy có thể dang chính ngôn thuận làm " Liễu phu nhân" là điều rất khó có thể xảy ra, trong nhà của chuyên viên Liễu, đặc biệt là mẹ tôi, quả nhiên khó có thể chấp nhận một người lớn tuổi hơn con trai mình làm con dâu.

Nếu sau này tôi đối sử không tốt với Nghiêm Phi, nói không chừng người trở mặt đầu tiên với tôi chính là mẹ.

Mẹ tôi rất thương yêu, cưng chiêu tôi, nhưng một khi động phải vấn đề nguyên tắc, mẹ không bào giờ hàm hồ.

Bây giờ tôi và Nghiêm Phi đã có " Tư định chung thân " rồi, nếu sau này có xảy ra biến cố gì, dựa vào tính cách của Nghiêm Ngọc Thành, sẽ không tha cho tôi, sợ rằng quan hệ giữa hai nhà Liễu, Nghiêm sẽ trải qua một trận bão lốc.

Sự việc đã như thế rồi, tôi sao dám tìm một lí do biện minh để tha thứ cho bản thân đây?

Huống hồ, tôi lại rất yêu Xảo Nhi, cũng không phải không có tình cảm gì với Nghiêm Phi. Đối với hai người con gái, rốt cuộc tôi yêu ai nhiều hơn, đến tôi cũng không biết.

" Xảo Nhi...."

Tôi bước tới, nhẹ nhàng ôm Xảo Nhi vào lòng, nhất thời không biết an ủi chị thế nào. Ngày thường mưu trí là thế, đối mặt với người con gái mình yêu thương đang khóc, sao tôi lại bối dối như vậy.

Có rất nhiều việc, chỉ thực hiện bằng hành động không thể qua lời nói.

Xảo Nhi nằm im lặng trong lòng tôi, hai tay ôm chặt thắt lưng tôi, cúi đầu vào xuống.

" Tiểu Tuấn, chúng ta rời khỏi khu vực Bảo Châu đi, không ở đây nữa....."

Một lúc sau, Xảo Nhi nói nhỏ.

" Được."

Tôi đáp ứng lời nguyện cầu của chị.

" Thật không?"

Xảo Nhi ngẩng đầu lên, giống như hoa mận gặp được một trận mưa, mỉm cười, đúng là " Anh hùng khó qua ải mĩ nhân."

Tôi ôm chặt cô ấy vào lòng mình, rồi lau nước mắt trên khuôn mặt, rồi vuốt qua đôi môi mềm mại, Xảo Nhi từ từ hôn lên môi tôi.

Toàn thân tôi mềm nhũn.

Có thể nói, đây cũng là nụ hôn đầu tiên của Xảo Nhi.

Hai người hôn nhau rất ngọt ngào, càng ngày ôm nhau càng chặt, thân thể hai chúng tôi co sát vào nhau. Lúc đó tình háo sắc của tôi đột nhiên bùng phát.

Lúc đó, tôi thật sự chỉ muốn Xảo Nhi hôn tôi từng cái từng cái một, tôi thực sự không muốn rời xa cô ấy....."

Hai người âu yếm, ân cần trên chiếc giường nhỏ, có lúc sau....tôi di chuyển đôi môi của mình, bắt đầu hôn mặt, rồi di chuyển xuống cổ, từng phân, từng phân một, dần dần di chuyển xuống dưới...."

Cơ thể Xảo Nhi uyển chuyển, mềm mại giống như đất sét, trước mặt tôi không kháng cự, trông rất hấp dẫn.

Nếu bên ngoài không phải có tiếng âm thang người bước lên cầu thang, tiếp theo có chuyện gì xảy ra, không ai có thể đoán được.

Người nào mà đáng ghét như vậy.

" Xảo Nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Con nói rõ ràng cho cha biết được không..."

Lương Quốc Thành nói từ ngoài vọng vào, sắc mặt hằm hằm.

Đương nhiên, lúc dó tôi và Xảo Nhi sớm đã rời xa nhau rồi, thậm chí tôi cũng đã rời khỏi Phòng Xảo Nhi, ra phòng khách rồi. Phòng của Xảo Nhi, vẫn khoá trái cửa, Lương Quốc Cường không thể nhìn thấy mặt con gái.

" Ở đây không có ngươi ngoài, con mở cửa ra, nói cho cha biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...."

Lương Quốc Thành thúc giục.

Im lặng một lúc, Xảo Nhi cuối cùng cũng mở cửa, hai mắt đỏ đỏ nhìn Lương Quốc Thành.

Nhìn thấy dáng bộ chịu uất ức của con gái, Lương Quốc Thành ngập ngừng nói không ra lời, chỉ biết thở dài, ngồi xuống ghế, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rôi hút mấy hơi.

Lương Xảo lau nước mắt, mang hai cốc cha đến, đặt trước mặt cha, không nói câu gì, ngồi đối diện Lương Quốc Thành.

Uống một ngụm chà, Lương Quốc Cường do dự một lúc, chầm chậm nói: " Xảo Nhi, con cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc phải đi lấy chồng rồi....Tiểu Hùng đó, là anh con đặc biệt giới thiệu cho con, điều kiện của cậu ấy cũng không tồi, có rất nhiều cô gái theo đuổi, nhưng cậu ấy không thích...."

" Cha muốn cưới thì cha đi mà cưới, con không thích."

Tâm trạng của Xảo Nhi đã tốt lên rất nhiều, không ngờ chị lại nói những lời không lễ phép như vậy, dù sao đây cũng là cha chị mà.

"Hai, con đó, sao lại ăn nói như vậy, chẳng lẽ người mà anh con giới thiệu lại kém cỏi được hay sao? Tiểu Tuấn, cháu nói có đúng không?"

Lương Quốc Thành tức giận.

Lương Quốc Cường này cũng kì thật, không để ý quan hệ giữa tôi và Xảo Nhi là không bình thường sao?

" Chú Quốc Cường, cháu nói thật cho chú nghe nhé, chú đừng có trách cháu đấy....Tiểu Hùng này, trong mắt người bình thường, thì không chê được, nhưng không xứng với chị Xảo Nhi..."

Tôi cẩn thận lựa chọn từng từ một, không để những lời mình nói ra quá khó nghe.

Thực tế, bản thân tôi cũng không xứng đôi với chị.

Lương Quốc Cường trận mắt nhìn tôi, nói: " Ôi trời, như thế vẫn chưa xứng sao? Người ta muốn tài có tài, muốn địa vị, có địa vị, công việc ổn định.... Gia đình chúng ra là nông thôn, còn muốn tìm người như thế nào?"

Hi hì, tư tưởng của Lương Quốc Thành cổ hủ quá, chị Xảo Nhi xinh đẹp như vậy, sao lại kết luận đúng bốn chứ" Gia đình nông thôn" .

Bởi vậy có thể thấy, gia đình làm quan, thân phận công tử cao giá như thế nào.

Tư tưởng cổ hủ của Lương Quốc Thành, tôi quả thực không biết khuyên thế nào. Riêng bản thân tôi, trong chuyện này cũng có phần không phải. Cho tôi có thể hạ quyết tâm, mọi người trong gia đình tôi, Nghiêm Ngọc Thành và Nghiêm Phi sẽ thế nào, bây giờ nói với Lương Quốc Thành rằng tôi sẽ lấy Xảo Nhi làm vợ, sợ rằng chú ây sẽ nhảy dựng lên mất. Tuổi của tôi và Xảo Nhi có sự chênh lệch, mọi người trong nhà nhất định không chấp nhận, Lương Quốc Thành cũng vậy thôi. Năm nay tôi chưa đủ 17 tuổi, theo < Luật hôn nhân> có quy định, thì vẫn phải đợi hơn 5 năm nữa. Trong 5 năm này, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì?

" Cha, việc của con, con sẽ có cách giải quyết, cha không phải lo lắng đâu..."

Lương Xảo lập tức giải vây cho tôi.

" Con cũng 22 tuổi rồi, còn phải đợi đến khi nào?"

Lương Xảo trầm lại: "Con cũng không phải là người ăn không ngồi dồi, mọi người muốn con đi lấy chồng vậy sao?"

" Ai, con bé này, cha có bảo con là kẻ ăn không ngồi dồi đâu? Cha và mẹ con đều lo lắng, con gái có tuổi rồi, tìm đối tường không được dễ ."

Lương Quốc Thành nói ra lỗi khổ tâm trong lòng.

" Việc của con, bản thân con biết lo liêu....Bây giờ việc kinh doanh ở của hàng bánh không tồi, con cũng có để dành được ít tiền, con vẫn muốn đi ra ngoài mở rộng tầm mắt...."

Lương Quốc Thành ngây người, chậm dãi hỏi: "Xảo Nhi, con thật sự muốn đi ra bên ngoài sao?"

" Vì sao lại không? Con đến thành phố Nam Phương, đến chỗ anh mở của hàng làm bánh, nhân tiện cũng học hỏi thêm kiến thức."

Nghe nói đến thành phố Nam Phương, trong lòng Lương Quốc Thành yên tâm phần nào, nhìn thấy thái độ của con gái kiên quyết như vậy, nói cũng không có hiệu quả gì, im lặng một lúc, lắc đầu, nói: "Vậy...Vậy thì tiếp tục chờ vậy....."

....................

" Xảo Nhi, chúng ta đến thành phố Nam Phương đi."

Lương Quốc Thành ăn cơm trưa ở của hàng làm bánh, chiều lập tức về thôn Phong Thụ. Trong căn phòng nhỏ của Xảo Nhi, chúng tôi cùng ngồi trên giường, tôi cầm đôi bàn tay mềm mại của Xảo Nhi và nói.

Xảo Nhi nhìn tôi.

" Chúng ta đến thành phố Nam Phương, đến chỗ anh em?"

Đương nhiên rồi, anh chuẩn bị đăng kí thi trường đại học Hoa Nam, ở thành phố Nam Phương. Tháng 7 năm nay là thi, nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, tháng 9 anh sẽ đến thành phố Nam Phương.

" Vậy thì tốt quá, em có thể mở của hàng bánh bên cạnh trường học của anh..."

Xảo Nhi mỉm cười.

A đầu ngốc này, trong mắt lúc nào cũng chỉ có cửa hàng làm bánh. Nhưng cũng không nói được gì, mở cửa hàng bánh bên cạnh trường đại học Hoa Nam, nói không chừng làm ăn lại phát đạt.

Tôi còn nhớ kiếp trước bên cạnh trường tôi có một cửa hàng làm bánh và cửa hàng đồ ăn tây, việc kinh doanh cũng không tồi.

" Cửa hàng làm bánh có thể mở, nhưng cũng không nên động tay vào, như vậy sẽ tốt hơn."

" Như vậy không được, ngày nào cũng không làm việc, sẽ không quen..."

Xảo Nhi lắc đầu, nhếch mũi lên.

Tôi cười, véo mũi nàng: " Ngốc à, làm gì có chuyện không làm việc, nói cho em biết, đến thành phố Nam Phương rồi, em phải làm rất nhiều việc đó..."

Xảo Nhi liếc nhìn tôi, hỏi: " Thì ra là anh sớm đã có sắp xếp rồi, nói cho em biết đi..."

Tôi mỉm cười, cũng không giấu diếm, nói: "Là như thế này, anh à, đã cho người mua hai mảnh đất gần trường đại học Hoa Nam rồi, không to, nhưng cũng có thể xây một căn nhà 3-4 tầng, bây giờ cũng sắp đi vào xây dụng rồi. Dự định tầng một cho mọi người thuê, làm cửa hàng bán cơm, quà tặng gì đó, tầng hai phân thành nhiều phòng, cho thuê.

Việc này tôi sớm đã có sắp xếp, tôi giao việc cho Hắc Tử đi thu xếp.

" Cho ai thuê?"

Xảo Nhi tò mò hỏi.

Tôi cười.

"Đương nhiên là cho sinh viên thuê rồi, trường đại học có mấy vạn học sinh, các đôi yêu nhau không ít, còn sợ không ai thuê sao?"

Đây chính là phương pháp mà tôi nhớ lại ở kiếp trước, bên cạnh trường học, việc kinh doanh cho thuê phòng và nhà trọ còn mơ hồ.

Bỗng nhiên Xảo Nhi đỏ mặt, liếc nhìn tôi, trong lòng nghĩ thầm, thằng bé này ít tuổi mà nghĩ đến nhiều chuyện như vậy? Trong lúc đó, nhớ lại cảnh " Lửa nóng" lúc nửa buổi, Xảo Nhi lập tức xấu hổ.

" Những ngôi nhà này, đều là mang tên em, em làm chủ."

Tôi mỉm cười ghẹo Xảo Nhi.

Xảo Nhi ngạc nhiên, lắc đầu liên tiếp: " Hả, việc này không được, tất cả đều là tiền của anh cơ mà..."

Tôi nhăn mặt, giả bộ không nghe thấy :" A đầu ngốc, còn phân khai anh và em? Của anh không phải của em sao? Chẳng lẽ em quản lí tiền, anh vẫn không yên tâm sao?"

Xảo Nhi mỉm cười, thẹn thùng, không nói lại nữa.

Thực ra, trước khi sắp xếp chuyện này tôi cũng đã nghĩ qua rồi. Trong lòng tôi, Xảo Nhi và Nghiêm Phi quan trọng như nhau, thơ ngây, và rất nghe lời tôi.

Từ lúc mở cửa hàng bánh, Xảo Nhi quản lí cũng không được chặt chẽ, không phải là do trình độ văn hoá của cô ấy thấp hoặc không linh hoạt, mà là do tính cách của cô ấy là như vậy. Tôi đã quyết định rút lui khỏi tổng công ty Đằng Phi, tài chính và những hạng mục đầu tư sau này chỉ giao cho những người tin tưởng đi làm. Nói đến người trung thành nhất, thì Xảo Nhi đứng ở vị trí đầu, sau đó mới đến chị tiểu Thanh.

Chúng ta không thể để tất cả trứng gà vào một cái giỏ, không may xảy ra sự cố gì, hối hận cũng đã muộn rồi. Cha không ngừng thăng quan, tiến chức, đối thủ cạch tranh cũng càng ngày càng nhiều. Nếu làm việc không cẩn thận, rất dễ bị người khác bắt được cái đuôi.

Từ lúc Nghiêm Ngọc Thành và cha dự định nói đến chuyện " Nhập sĩ ", tôi luôn luôn chuẩn bị kế hoạch cho chuyện này. Mang theo 1 tỉ vạn trong người, việc đi lại rất kho khăn. Nha nội có tiền thì có tiền đấy, nhưng sĩ diện cũng không thấp. Mặc dù vừa nói có " Hồng đính thương nhân ", nhưng chỉ cần có " Hồng đính tử ", thương nhân vẫn là thương nhân, chỉ chờ đến lúc hưởng thụ, những việc này hoàn toàn có thể xảy ra. Tôi cũng chưa nghĩ đến sau này mình sẽ làm quan hay làm thương nhân.

Nhưng nếu đi làm quan, phải vứt bỏ tiền tài, không hiện thực.

Rất đơn giản, con người mà, ai chẳng có lòng tham, đặc biệt là tôi, đoán trước được mọi thứ, cơ hội phát tài là rất lớn.

Xây mấy phòng cho thuê, mục đích là cho Xảo Nhi quản lí, nếu cô ấy quả thực không có thiên phú tiền tài, vậy thì bỏ đi. Tôi không để Xảo Nhi phải phiền lòng đến những vấn đề này, chỉ cần lấy tên của chị, tài chính sau này sẽ dễ quản lí hơn.

Không nhất thiết phải tìm một lí do, như vậy, lúc tôi cần tiền để đầu tư, chỉ cần nói một câu, tương đối thuận tiện.

" Vậy, tất cả các phòng đều cho thuê, mỗi tháng ngoài đi thu tiền thuê phòng ra, ngày bình thường em không phải làm gì sao..."

Ôi, a đầu này, người ta đang không muốn làm việc, đằng này mình sợ không có việc để làm.

" Vậy bình thường không có việc gì để làm, có thể xem TV, dạo phố...Thành phố Nam Phương là một thành phố lớn, phồn hoa và láo nhiện hơn thành phố Đại Trữ của tỉnh chúng ta rất nhiều, có rất nhiều nơi vui chơi giải trí...Hơn nữa, mỗi ngày em ở nhà thu dọn sạch sẽ, anh về nhà có thể ăn cơm nóng do chính tay em nấu, như vậy không tốt hay sao?"

Xảo Nhi giật mình, lập tức hiểu ra ý định của tôi, nhẹ nhàng dựa vào tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều vừa vui mừng, vừa xấu hổ.

Bình luận

Truyện đang đọc