TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tuệ Tuệ cười nói: “À, cậu không cần khiêm tốn, Nhất Trung Bảo Châu có ai không biết cậu rất bận rộn chứ? Bận đến nỗi không có thời gian đi học, khi đi thi thì vẫn đứng vị trí số 1 chứ?”

Tôi lập tức nghẹn lời.

Cũng có lý.

Khi cậu lên học trung học thì đã không có thời gian lên lớp, bây giờ lên đại học rồi, đương nhiên càng bận hơn. May mà họ không biết tôi bận cái gì.

“Mau vào trong ngồi đi, căn ban đều đã thông báo hết cho mọi người, bây giờ đã đông lắm rồi.”

“Tuệ Tuệ, đủ tiền không?”

Phi Phi hỏi nhỏ.

Các bạn tụ tập, đương nhiên phải có người đứng ra chủ chi, nhưng những người tham gia vào cuộc tụ họp này, phần lớn là giống như tôi vừa lên đại học, thông thường đều là “Campuchia”

Có lẽ Tuệ Tuệ là người chủ trì, Nghiêm Phi sợ cô ấy không đủ tiền chi tiêu.

Bồn nha nội tuy là “Đại gia” nhưng không muốn thể hiện trước mặt các bạn học, dù sao hiện nay Phi Phi cũng là “Tiểu phú ông” chưa bao giờ trong ví ít hơn 5 ngàn, dùng hết bao nhiêu, tôi mỗi tháng lại đưa thêm cho. Chị ba và Phi Phi cũng tiêu hết không biết bao nhiêu tiền.

Thôi kệ cô ấy.

Hai người đó là bạn thân, Tuệ Tuệ nhận sự “Trợ giúp” của Phi Phi cũng sẽ không có tâm lý trách nhiệm.

“Lưu Vĩ Trường nói nếu không đủ thì cứ để anh ta lo liệu..”

Tuệ Tuệ cười, lắc đầu, nói nhỏ với Nghiêm Phi, vừa nói vừa nhìn sang tôi. Nhưng rõ ràng cái cô ta lo lắng là thừa, tôi không biết không biết có nghe thấy hay nghe thấy những giả vờ không nghe thấy. một năm không gặp, Lưu Vĩ Trường vẫn “Rộng rãi thoải mái” như xưa.

Muốn tôi tính toán với anh ta thì thật có chút khó khăn.

Tôi vừa nhẫn nại đợi Phi Phi và Tuệ Tuệ nói chuyện, vừa nghe chuyện của Lưu Vĩ Trường bên trong phong khách. Anh ta cùng với mấy người nữa đã lập 1 công ty, thời gian một năm kiếm không biết được bao nhiêu tiền, trong lời nói cũng có chút đắc ý.

“Thế hôm nay là do đại ông chủ Lưu của cậu mời à?”

Một bạn nữ nói.

“Không, chỉ ăn một bữa cơm có gì chứ? Bạn bè cũ tụ họp, quan trọng vui là chính, dựa vào tôi. Anh chị em sau này cần gì chỉ cần nói với tôi một tiếng..”

Lưu Vĩ Trường nói lớn.

“Thế…tivi màu 21inch cậu có làm được không?”

Vẫn là cô bạn nữ đó.

Khi đó lưu chuyển hàng hóa không thật thuận tiện, hàng tivi 21 inch tại thành phố Nam Phương tốt như hàng tại thành phố Bảo Châu. Một năm trước Phương Văn Thích có ý nhận hàng như thế này về, cũng nói với bác Năm nhưng lại bị tôi bác bỏ.

Tôi không muốn mấy năm sau lại lao vào cuộc tàn sát lẫn nhau trên phương diện giá cả tivi.

Tổng công ty linh kiện tiếp tục phát triển. với phương diện kỹ thuật trong hoàn cảnh xấu vẫn không dễ dàng chen chân được.

“Không vấn đề gì, cứ để tôi lo, một việc này sẽ làm được, mai cậu đến công ty tìm tôi là được rồi..”

Lưu Vĩ Trường lập tức sững ngay tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan.

Tôi cười lớn, chủ động bắt tay với anh ta.

Lưu Vĩ Trường thở phào nhẹ nhõm, ngại ngần nói: “Chào Liễu Tuấn”

Tuệ Tuệ vui vẻ dẫn chúng tôi vào ghế ngồi, có ý không sắp chỗ cho chúng tôi cùng bàn vói Lưu Vĩ Trường. sau khi sắp chỗ xong, mọi người mói bắt đầu nói chuyện tiếp những khí thế có phần giảm sút so với lúc đầu.

Bạn học ngồi cùng bàn---đều bắt tay với hai chúng tôi, Nghiêm Phi biết tôi không ấn tượng gì với những người khác, liền “Dẫn đường trước”

“Bạn học” ba năm vẫn không biết tên họ nhau.

Thời gian này, bổn nha nội hơi đỏ mặt, có chút xấu hổ, liền gật đầu làm lễ, có ý “Xin lỗi”

Sau một hồi, Lưu Vĩ Trường lại trở lại trạng thái vui vẻ ban đầu, mọi người lại nói chuyện vui vẻ, sự náo nhiệt như dần trở lại.

Khi thức ăn được mang lên, mọi người liền nâng chén, chúc mừng nhau. Nhưng trong bữa tiệc lưu công tử có chút không cam tâm, thi thoảng lại đưa mắt liếc nhìn chúng tôi.

Còn Nghiêm Phi thì không thèm để ý đến anh ta, chỉ chú tâm vào tôi, chỉ khổ cho tâm tình của anh ta đã hoang phí.

Tuệ Tuệ ngồi bên cạnh Phi Phi thi thoảng gắp thức ăn cho Phi Phi.

“Nào nào, tiểu Tuấn, tôi mời cậu một chén…”

Đột nhiên, từ bên ngoài cả một đoàn người đi vào, trong tay ai cũng cầm chén rượu, chính là Uông Văn Khải, Tôn Hữu Đạo, Vương Bá. Thì ra họ cũng tụ họp tại đây, trông thấy tôi đương nhiên phải mời rượu tôi rồi.

Mọi người hơi ngạc nhiên, Uông Văn Khải vẫn còn đang mặc cảnh phục.

“Sao mọi người cũng ở đây?”

Tôi hơi ngạc nhiên.

“Đúng đúng, chủ nhiệm Tôn hôm nay cao hứng, bảo mọi người tụ họp. không ngờ tiểu Tuấn cũng ở đây, ha ha….các cậu…”

Uông Văn Khải cười.

“Các bạn tụ họp”

“Ừ, bạn bè tụ họp, tốt, tốt đó”

Uông Văn Khải cõ lẽ hơi quá chén, đã có chút hồ đồ. Tôi cười nhấc chén rượu.

“Từ từ….”

Tôn Hữu Đạo nói.

“Làm sao nữa?”

Uông Văn Khải hỏi.

“Tuấn thiếu gia sao lại uống loại rượu này? Đây như nước lã vậy, mau lấy mao đài ra đây”

Vương Bá nói, chạy ra ngoài.

Tôi cười nói: “Thôi đi, các bạn tập trung, mọi người vui vẻ là chính, không cần cầu kì quá đâu”

Vương Bá đã chạy ra ngoài, cầm một bình mao đài đặt ngay trước mặt tôi.

“Nào, Tuấn thiếu gia, cạn một chén”

Tôn Hữu Đạo cũng có chút say say. Người này tuy gày gò, tửu lượng lại rất tốt, hôm nay coi như là gặp chuyện vui.

“Á, cứ nói trước đã, tôi chỉ uống một chén, uống nhiều sẽ bị mắng đó”

“Ha ha, Tuấn thiếu gia thật buồn cười, ai dám mắng cậu…”

Tôi cười nhìn sang bên Phi Phi.

Tôn Hữu Đạo ngà ngà say, đến lúc này mới thấy đại mỹ nhân ngồi bên cạnh tôi, lập tức thấy ngại ngùng, toát mồ hôi, nói: “Là tôi say, nên phạt nên phạt….tôi uống trước, anh thì tùy ý…”

Uông Văn Khải cũng nói: “Đúng đúng, chúng tôi uống trước chịu phạt, Tuấn thiếu gia thì tùy…”

“Liễu Tuấn, người khi nãy có phải cục trưởng cục công an không?”

Trong gian phòng có chút yên tĩnh, Tuệ Tuệ đột nhiên hỏi nhỏ.

Tôi gật đầu.

“Thế, người đi cùng anh ta có phải là chủ nhiệm Tôn của phòng thu hút vốn không?”

Tôi có chút ngạc nhiên: “Tuệ Tuệ, cậu biết họ sao?”

Tuệ Tuệ có chút không yên tâm, hơi do dự.

Tôi cười cũng không hỏi thêm.

Sau những chuyện đó, thì Lưu công tử cũng không nói thêm câu nào nữa.

Nói thật, tôi không muốn thể hiện trước mặt mọi người.

“LiễU Tuấn, tôi, tôi có lời muốn nói với cậu”

Đợi đến khi tan tiệc, các bạn học lần lượt ra về, Tuệ Tuệ cố ý kéo tay Phi Phi nói chuyện đến tận cuối cùng, thấy không có ai bên cạnh, lúc này mới nói.

Tôi sớm sớm đã đón được ý của cô ta liền gật đầu.

Tuệ Tuệ nhìn Nghiêm Phi, có chút dè dặt.

Nghiêm Phi cười nói: “Làm sao, cậu muốn nói chuyện với anh ấy mà ngay cả mình cũng không thể nghe hay sao?”

Trong lời nói đó có chút trách móc.

Cô ấy đương nhiên rất tin tưởng quan hệ giữa tôi và Tuệ Tuệ tuyệt đối sẽ không có mờ ám gì.

Tuệ Tuệ có chút xấu hổ, cười nói: “Tớ biết tính cậu không thích nghe những chuyện thế này”

“Không sao, cậu nói đi,tớ thích nghe thì sẽ cho vào tai nếu không thích thì sẽ nhanh quên thôi”

Nghiêm Phi cười tươi.

Nha đầu này, thật sự cũng chưa biết đối nhân xử thế.

Tuệ Tuệ hơi do dự. mím môi, nói: “LiễU Tuấn, tôi….tôi xuống nhờ anh giúp một việc….anh…anh có thể nhờ cục trưởng ……và chủ nhiệm Tôn thả tôi cha được không?”

Tôi hơi ngạc nhiên: “Cha cậu?”

“Đúng, tôi biết chú Trương đắc tội với chủ nhiệm Tôn và cục trưởng…, nhưng cha tôi….”

“Từ từ, cậu đừng vội, từ từ nói, nói rõ ràng đi…”

Trong chốc lát tôi cũng bị cô ấy làm cho hồ đồ.

“Việc cụ thể, tôi cũng không thật rõ ràng, chỉ biết mấy ngày này, cha tôi có lẽ rất sốt ruột, nghe nói là chú Trương…”

“Chú Trương nào? Trương Tú Minh”

Tôi bắt đầu hiểu một chút.

Tuệ Tuệ có lẽ thở phào nhẹ nhõm liền gật đầu: “Đúng, chính là phó chủ nhiệm Trương Tú Minh của phòng thu hút vốn thương nghiệp khu Tú Thành, chú ấy có quan hệ tốt với cha tôi.”

Tôi hơi cau mày.

Xem ra Tôn Hữu Đạo đã bắt đầu phản kích rồi, Trương Tú Minh đã đi con đường của Diêu Ngữ Mai, cha của Tuệ Tuệ là trưởng nhân sự của cục tài chính chính trị thành phố hoặc cũng có liên quan tới những công việc này chưa chắc.

Tuệ Tuệ khá quan tâm tới những công chuyện xã hội, trong nhà xảy ra chuyện đại sự như thế này vậy mà khi nãy cô ta vẫn cười nói với chúng tôi, xem ra cô nương này cũng khá kiên cường.

Tôi vừa có thiện cảm vừa khâm phục cô ta.

Tuệ Tuệ hơi căng thẳng nhìn tôi, có lẽ trong giây phút này tôi có thể quyết định đến khoảng cách từ nay về sau của những thành viên trong gia đình cô ấy.

Tôi ngẫm nghĩ, rồi từ từ lắc đầu.

“LiễU Tuấn, xin cậu đó, họ tôn trọng cậu như vậy, lời cậu nói họ nhất định nghe theo…”

Tuệ Tuệ hơi lo lắng, hai mắt nhìn không chớm.

Phi Phi không đợi được nữa, nói: “Tiểu Tuấn, anh nếu như có thể giúp được, thì giúp một tay đi…”

Tôi lúc này lắc đầu không phải là từ chối lời cầu xin của Tuệ Tuệ mà chẳng qua là thói quen mỗi khi suy nghĩ mà thôi, không ngờ làm cho cô ta hiểu lầm.

“Được, tôi nói giúp cậu”

“Cảm ơn cậu, Liễu Tuấn…”

Tuệ Tuệ vội vàng nói lời cảm ơn.

Tôi cười khua khua tay.

‘Nói đi, việc đó, đã tiến triển thế nào rồi?”

Ngày hôm sau, vẫn tại khách sạn Tú Thành, tôi triệu tập Tôn Hữu Đạo và Uông Văn Khải cùng vài người nữa tụ tập.

“Căn bản đã thông báo xong”

Tôn Hữu Đạo và Uông Văn Khải nhìn nhau, vui vẻ. việc hôm qua chúc rượu cũng tại quán này không ngờ đã làm được một chuyện vui thông báo cho tôi.

Tôi không thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt nói: “Nói chi tiết đi”

Tôn Hữu Đạo thấy thái độ của tôi như vậy, trong lòng hơi có chút tụt hứng, niềm vui cũng dần dần thu lại. Bắt đầu báo cáo.

Quả nhiên vấn đề của Trương Tú Minh không hề nhỏ, nhận hối lộ của bên thương nghiệp, cùng với việc có quan hệ bất chính với phụ nữ những tội trạng này của Tôn Hữu Đạo đều là do ông ta gây ra, hơn nữa làm cũng rất có tính toán.

Tôn Hữu Đạo có ý phản kích lại có thêm sự trợ giúp của cục trưởng cục công an nữa thì tạo tội cho Trương Tú Minh cũng chẳng có gì khó khăn.

“Thế chuyện của trưởng khoa nhân sự thành phố là thế nào?”

Thấy Tôn Hữu Đạo thao thao nói, lại có chút đắc ý, tôi đột nhiên lạnh nhạt hỏi một câu.

“tTrưởng khoa Đào? Ông ta sao. Là bạn nối khố của Trương Tú Minh, hai người còn có một quan hệ họ hàng xa với nhau. Trương Tú Minh chính là tuyến của Diêu Ngữ Mai, trước đây Trương Tú Minh cũng là cán bộ làm việc tại cục tài chính khu vực….Tuấn thiếu gia, vấn đề của cục tài chính cũng không hề nhỏ, ngay cả Diêu Ngữ Mai cũng chẳng sạch sẽ gì…”

“Thế có phải Lưu Văn Cử cũng không trong sạch gì?”

Tôi lạnh nhạt nói thêm một câu.

Diêu Ngữ Mai tuy là trợ thủ của Chu Bồi Minh, quan hệ với Lưu Văn Cử cũng không tồi. Rất nhiều lúc, khi bản thân Chu Bồi Minh không tiện ra mặt, vẫn cần thông qua cô ta để thể hiện.

“Tuấn thiếu gia, thì ra cái gì cậu cũng biết?”

Tôn Hữu Đạo ngạc nhiên, nói.

Trong lòng tôi cũng cảm nhận được sự ngạc nhiên của anh ta, nhưng trên khuôn mặt vẫn giữ sự bình tĩnh, nói: “Ý của chủ nhiệm Tôn, có phải hạ bệ của Diêu Ngữ Mai và Lưu Văn Cử?”
Nghe tôi nói ra 3 chữ “Tôn chủ nhiêm”, Tôn Hữu Đạo liền vội vàng nói: “Tuấn thiếu gia, tôi…”

“Được, cậu đừng nói. Việc này, bản thân cậu trực tiếp nói với bí thư Nghiêm đi. Tôi không quản được”

Tôi đưa tay ra ngăn lại câu nói “Giải thích” của anh ta.

Tôn Hữu Đạo và Uông Văn Khải nhìn nhau, sắc mặt lập tức hơi trắng ra.

Tôi ngồi tại đó, châm điếu thuốc hút, ngón tay thì gõ gõ vào mặt bàn. Thói quen này, là học từ cha từ lúc nào không hay.

Tôn Hữu Đạo và Uông Văn Khải biết có chỗ nào không đúng, căng thẳng nhìn tôi, không dám thở mạnh.

Chỉ là việc này không phải do Tuấn thiếu gia đồng ý mà làm sao? Làm sao…

“Việc này, Tiêu Chí Hùng biết không?”

Tôi đột nhiên hỏi.

“Biết…biết một chút”

Tôn Hữu Đạo ngại ngùng nói.

Nếu như Tôn Hữu Đạo ngay cả tài liệu của Diêu Ngữ Mai cũng đã hoàn thành, nếu không có sự trợ giúp số 1 của cục trưởng cục tài chính Tiêu Chí Hùng thì là sao có thể làm được.

Bình luận

Truyện đang đọc