TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Kì thực Nghiêm Ngọc Thành đảm nhiệm chức chuyên viên (thị trưởng) này cũng không thật lâu. Thư kí Trung tạm thời vẫn là cán bộ cấp chính khoa, nhưng nói tóm lại là với tư cách là thư kí của một lãnh đạo đứng đầu của một thành phố chỉ cần không phạm phải sai lầm, được lãnh đạo tín nhiệm, thông thường thì sau 3 năm đều có thể nhậm một chức thực sự cấp sở phó.

“Ttiểu Tuấn cậu đừng gọi như vậy, cảm thấy có chút xa lạ, cậu cứ gọi tôi là anh Trung được rồi”

Trưởng sở Trung mỉm cười nói có ý trách. Câu nói vừa nhiệt tình lại vừa có chút thân thiết.

Tôi thấy con người này cũng là người hiểu chuyện.

“Đuơc, anh Trung”

Tôi cũng cứ thế mà gọi vậy.

Thư kí Trung cười tươi, nói: “Em đợi một lát, tôi đi thông báo”

Chưa kịp báo cáo thì giọng Nghiêm Ngọc Thành đã vọng ra: “Tiểu Trung, cho nó vào đi”

Thì ra lúc này Nghiêm Ngọc Thành không phải tiếp khách, những lời nói hai chúng tôi ngoài cửa đều bị bác ta nghe thấy hết cả.

Tôi vào phòng, còn thư kí trung sau khi pha trà cho chúng tôi cũng lui ra ngoài. Trước khi ra còn nói thêm: “Tthị trưởng, ngàu có cuộc họp luc 9 giờ”
Nghiêm Ngọc Thành gật đầu.

Thư kí Trung liền đóng cửa ra ngoài.

“Gan cháu quả không nhỏ”

Tôi chưa kịp nói gì. Nghiêm Ngọc Thành đã ra lời trước.

Tôi nhún vai. Với thái độ như không: “Thật chẳng có chuyện gì giấu được thị trưởng Nghiêm,”

Nghiêm Ngọc Thành “Hêng” một tiếng: “Chỉ thiếu mỗi cái cho ta ngạc nhiên đó, cháu sao lại bảo Uông Văn Khải đi gặp Tôn Hữu Đạo Hữu Đạo. Việc của Tôn Hữu Đạo Hữu Đạo chưa xong thì Uông Văn Khải lại bị bắt vào rồi”

Tuy bên ngoài thị trưởng Nghiêm không quan tâm tới việc này nhưng lại có những điều tra rất rõ ràng rồi. Đương nhiên lại là do Tiêu Chí Hùng báo cáo cho bác ta, nhưng cũng chẳng sao. Tôi vốn không quan tâm, nếu mà có giấu bác ta thì tôi cũng không mời Tiêu Chí Hùng đến.

“Có vào hay không thì bây giờ vẫn chưa kết luận được”

“Còn nói”

Nghiêm Ngọc Thành lườm tôi.

“Cháu nghĩ chiếc đồng hồ mà Tôn Hữu Đạo Hữu Đạo nhận là hàng giả”

Tôi cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề luôn.

“Hả?”

Khuôn mặt của Nghiêm Ngọc Thành có chút kinh ngạc.

Tôi hơi có chút đắc ý, hi hi, thì ra cũng có truyện bác ta chưa biết? đừng có rằng “Tiểu tử thối” thật sự dễ chợi như vây!

“Đừng nói những chuyện khác nữa, cháu nói ra lí do đi”

Nghiêm Ngọc Thành con người này đã có thói quen đi vào trọng tâm của vẫn đề, đã quá quen với điều này, tôi cũng chỉ biết kể lại tỉ mỉ cho bác ta mà thôi.

“Nếu như chiếc đồng hồ này là giả, thì mọi chuyện đã có thể tạm hiểu là có người đứng sau giật dây…”

“Hơ”

Nghiêm Ngọc Thành không khách khí mà chen ngang vào lời tôi nói.

“Coi như là giả, Tôn Hữu Đạo Hữu Đạo cũng đã nhận rồi dù là thế nào thì cũng đã nhận rồi, đều là nhận hối lộ của người ta”

“Cái này!dù sao Tôn Hữu Đạo Hữu Đạo cũng là người trong “Nội các” của tôi, không thể nói như vậy chứ.

“Bác Nghiêm, cháu nghe nói, Tôn Hữu Đạo Hữu Đạo cũng không biết giá trị của chiếc đồng hồ đó. Anh ta còn cho rằng nó cũng giống như sản phẩm trong nước thôi. Thế thì giá trị của nó cũng chỉ tầm vài trăm thôi, nếu biết nó giá mấy vạn thì chắc chắc anh ta cũng không dám nhận đâu”

Nghiêm Ngọc Thành nhìn tôi có lẽ đang suy nghĩ câu tôi vừa nói.

Tôi biết lúc này nhất định phải kiên quyết nếu không làm được như vậy thì mọi cố gắng coi như đổ hết xuống sông xuống biển. Nghiêm Ngọc Thành tuy là người hiểu biết thông minh, nhưng không thể vì một Tôn Hữu Đạo Hữu Đạo mà vứt đi nguyên tắc của mình.

Bác ta hiểu đạo lý “Nước không trong không thấy cả, người không đánh giá thì không có tiền đồ”, cũng không yêu cầu các cán bộ ai ai cũng phải là người hoàn thiện, họ là con người đương nhiên sẽ có khuyết điểm chỗ này chỗ khác, nhưng đó chỉ là khuyếm thiêu xót trên công việc và thực lực thôi, còn sai lầm về việc nhận hối lộ thế này, thì càng khó có thể thoát được nguyên tắc. Giả sử bác ta nhận định Tôn Hữu Đạo Hữu Đạo có bản tính tốt, thế thì Tôn Hữu Đạo Hữu Đạo có thể vượt qua cửa ải này, chỉ sợ từ nay về sau sẽ bị đánh dấu đen trong danh sách của Nghiêm Ngọc Thành, mãi không được trọng dụng.

Nếu cứ giữ cái “Phế nhân” cho Tôn Hữu Đạo Hữu Đạothì không phải là điều tôi muốn.

“Cháu hiểu rồi, cháu đi đây!”

Nghiêm Ngọc Thành khua khua tay.

Tôi đứng dậy, mỉm cười nhìn bác ta, rồi đi ra ngoài.

Tại một lầu khác, Lưu Văn Cửvăn cử cau mày nhăn nhó hỏi Uông Văn Khảivới một sự cẩn thận dè dặt đáng sợ.

Uông Văn Khảingẩng đầu nói : “Bí thư Lưu, tôi có khi nào tôi đích thân tiếp xúc với Hữu Đạo chứ?”

Với một cán bộ cấp chính khoa như Uông Văn Khải thế này, cho dù có phạm sai lầm ở đâu, thì cũng không cần bí thư ủy ban kỉ luật thành phố đường đường hỏi như thế này, đầu tiên là do ủy ban chính trị pháp luật và ủy ban kỉ luật khu Tú Thành thẩm tra, chẳng nhẽ có họ là thừa? Lưu Văn Cửvăn cử làm như vậy, thì đã tự mình đi tìm rắc rối, hiểu lầm của người khác.

Không ngờ đích thân mình ra tay vậy mà Uông Văn Khải vẫn không nhận tội, Lưu Văn Cửcũng có chút phẫn nộ.

“Đồng chí Uông Văn Khảitổ chức yêu cầu đồng chí thành khẩn khai báo. Đồng chí nói như vậy thế thì chiều hôm qua đồng chí đến phòng giam thành phố làm gì?”

Vì vấn đề của Tôn Hữu Đạo Hữu Đạo vẫn chưa được điều tra rõ ràng, ủy ban kỉ luật tuy khống chế hành vi của Tôn Hữu Đạo Hữu Đạo nhưng lại không công khai, do đó mới nói chuyện với anh ta tại đó
Uông Văn Khải trả lời rất vô tội, nói : “Bí thư Lưu, hôm qua tôi đến làm việc tại phòng trật tự trị an …”

Uông Văn Khải gan nhỏ tinh thần yếu là sự thật, nhưng cũng không thể quá ngốc ngếch làm việc gì cũng rất cẩn thận. nhưng điểm sơ hở ở đây lại có thể nhận ra được.

Lưu Văn Cử “Hêng”một tiếng, nói: “Đúng là nói dối, kiểm tra công tác bảo vệ an ninh gì chứ?”

Câu nói này thật chẳng có chút trình độ nào cả.

Trong lòng Uông Văn Khảicó chút coi thường Lưu Văn Cử. Đương nhiên trên khuôn mặt vẫn rất hiện ra những nét cẩn thận, đáp: “Bí thư Lưu, cơ quan công an khôn có khái niệm thật giả. 1 năm 365 ngày, không thể có chút sơ hỏ nào!

Đã nhắc đến công tác, thì hiện nay Lưu Văn Cử không thể nhận ra được Uông Văn Khảimột con người nhu nhược bên ngoài, nhưng lại rắn rỏi bên trong, vô cùng lợi hại.

“Đồng chí kiểm tra công tác an ninh , tại sao cần đích thân đến gặp Tôn Hữu Đạo Hữu Đạo?”

Lưu Văn Cử văn cử hơi kìm nén lại, hỏi.

“Không có đâu bí thư Lưu, khi tôi đi qua đó, chào hỏi với mấy đồng chí ủy ban kỉ luật, nó chuyện đôi câu. Đến lúc đó tôi mới biết chuyện của Tôn Hữu Đạo, cụ thể việc như thế nào, tôi cũng không rõ”

Trước khi đi gặp Tôn Hữu Đạo, Uông Văn Khảicũng đã có những đối sách ứng phó, lúc này mới có thể trả lời trôi chảy như vậy, lại khôn chút giả dối nữa.

Lưu Văn Cử tuy đã tức ứ ở cổ, đã không chịu được nữa đập tay xuống bàn.

Mình đường đường là phó bí thư ủy ban thành phố, bí thư ủy ban kỉ luật vậy mà không thể nói lại được một cán bộ cấp khoa.

Uông Văn Khảivới tư cách là đảng viên, một cán bộ, đồng chí đều nhận toàn bộ trách nhiệm với những gì hôm qua đã làm làm sự giảo biện của hôm nay!”

Lưu Văn Cử cố gắng nhẫn nhịn không đập tay xuống bàn, những giọng điệu uy quyền tron lời nói được thay bằng sự tức giận.

Trong lòng như mở cờ, Uông Văn Khải lại tỏ ra kính cẩn đáp: “Bí thư Lưu, việc hôm qua tôi làm đều có thể để tổ chức đi điều tra…”

Đây chính là điều chứng minh cái gan nhỏ của Tôn Hữu Đạo, nếu như là những cán bộ thuộc tuyến Nghiêm Liễu thì có lẽ đã nó những câu làm cho Lưu Văn Cử phải cứng họng rồi.

Đang nói được nửa câu, tiếng chuôngđiện thoại kêu lên. Lưu Văn Cử nhấc điện thoại tức giận nói “A lô”. Nghe được mấy câu ở đầu dây bên kia thì sắc mặt càng khó nhìn hơn, liền vẫy tay cho Uông Văn Khải đi ra, theo anh ta nghĩ có thể là điện thoại của tổ chuyên án của ủy ban kỉ luật khu Tú Thành. Tiểu Tuấn liệu việc như thần, xem ra chiếc đồng hồ đó là hàng nhái thật!

Tôn Hữu Đạo Hữu Đạovốn không phải có quá nhiều vấn đề lớn gì, tiếp tục điều tra anh ta và Uông Văn Khảicũng chẳng có ý nghĩa gì.

Uông Văn Khảivẫn giữ thái độ lịch sự, chào Lưu Văn Cử rồi mới quay đầu đi,.

Sau khi đi qua cổng kiểm tra của cửa bảo vệ chiếc xe của cha được lái vào tận bêm trong tòa nhà làm việc tỉnh N.

“Thị trưởng Liễu, đến rồi 1”

Thư kí của Liêu Khánh Khai mỉm cười bắt tay với cha.

Mỗi năm tết đến cha đều đến chúc tết Liêu Khánh Khai, Bạch Kiến Minh và Chu tiên sinh những cán bộ ủy ban tỉnh, với những cán bộ của họ, đương nhiên cũng không thể xem thường đều phải giữ lê nghĩa. Do đó Điền Văn Minh cũng rất lịch sự với cha.

“Tỉnh trưởng triệu kiến, làm sao có thể không đến?”

Cha cũng cười đáp lại.

“Là việc tốt, tỉnh trưởng thấy bài viết của đồng chí trên báo, muốn gọi đến khen thưởng”

Điền Văn Minh cười cung cấp tin vui.

Đây cũng là những điều cần có trong câu chuyện, thấy Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài đều là những cán bộ nhận được sự trọng dụng của tỉnh trưởng Liêu, cũng chính là những người thuộc tuyến trên, lại là những người tuổi trẻ tài cao, cho nên tỏ thái độ gần gũi cũng là cần thiết.

Nghe Điền Văn Minh nói như vậy, cha cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy trước đó cũng không nghĩ đây là việc xấu gì nhưng nghe được những câu nói này của Điền Văn Minh thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

“Thị trưởng Liễu, xin mời!”

Điền Văn Minh nhìn đồng hồ, rồi nói dẫn đường.

Đi trên tấm thảm mềm mại tại văn phòng chính quyền tỉnh, cha không hề cảm thấy thoải mái mà trong lòng lại thấy có chút kì lạ. mười năm trước, cha ngày ngày chỉ có đi lại với những kĩ sư sửa chữa, làm sao có thể nghĩ được rằng sẽ có ngày có thể đến phòng chính quyền tỉnh, lại còn trực tiếp báo cáo đại sự với tỉnh trưởng nữa?

“Thị trưởng Liễu, đồng chí có 40 phút để báo cáo, cần tranh thủ thời gian, nhấn mạnh vào trọng điểm!”

Đến trước văn phòng tỉnh trưởng. Điền Văn Minh lại xem đồng hồ lần nữa, rồi nhắc nhở cha

“Cảm ơn đồng chí chủ nhiệm Điền!”

Cha nói lời cảm ơn.

Điền Văn Minh đã đi theo Liêu Khánh Khai mấy năm rồi, kinh nghiêm cũng có,chức vụ chính thức vẫn là phó chủ nhiệm văn phòng chính quyền tỉnh, cách gọi thông thường là “ Đại thư kí”, cán bộ cấp phó, tương đương với cha.

Điền Văn Minh cười, rồi gõ cửa đi vào thông báo.

“Tỉnh trưởng, phó thị trưởng thường vụ thành phố Bảo Châu Liễu Tấn Tài đến rồi..

“Mời đồng chí ấy vào!”

Liêu Khánh Khai nói.

“Tỉnh trưởng Liêu, xin chào!”

Cha kính cẩn chào ông ta.

“Ừm, đồng chí tấn tài đến rồi, mời ngồi!”

Ánh mắt của Liêu Kháng Khai dừng lại vài giây trên đống giấy tờ, rồi mới ngẩng đầu gật đầu với cha, khuôn mặt không chút ngạc nhiên.

“Cảm ơn tỉnh trưởng Liêu”

Cha ngồi ngay ngăn xuống chiếc ghế gỗ đỏ ngay trước bàn làm việc lớn của Liêu Kháng Khai.

Điền Văn Minh bưng trà vào cha hơi dịch người một chút rồi lấy lại tư thế nhanh chóng.

“Đồng chí TấnRài, đi đường có mệt không?”

Sau khi Điền Văn Minh lui ra ngoài, Liêu Khánh Khai liền vui vẻ cười nói với giọng ôn hòa hơn.

“Đường đi cũng rất thuận lợi, không mệt”

Cha trả lời.

Liêu gật đầu, nói: “Đồng chi Liễu Tấn Tài, bài viết của đồng chí trên báo tỉnh, “ Khó khăn và lối thoát”, tôi đã xem qua rồi, viết rất hay, rất mới mẻ, hôm nay mời đ đến, chính là muốn nghe phương án cụ thể của đồng chí”

Cha hôm qua nhận được tin triệu kiến của Liêu Khánh Khai, là về việc thay đổi kinh doanh của các doanh nghiệp nhà nước, đương nhiên cũng đã có những chuẩn bị, huống hồ cha cũng đã có những hiểu biết căn bản về công tác này, đến bây giờ cứ thế nói ra, không gặp chút khó khăn nào.

“Tỉnh trưởng Liêu, hiện nay cái khó khăn của doanh nghiệp nhà nước là do nguyên nhân thể chế và quan niệm tư tưởng của nhân viên cũng đã không còn linh hoạt nữa. Từ trên xuống dưới không chịu suy nghĩ mà cứ đợi cách của nhà nước và chính phủ, cái quan niệm ỷ lại vẫn còn rất nghiêm trọng..”

Liêu gật đầu, đột nhiên hỏi: “Nghe nói con trai của đồng chí Nghiêm sau khi chuyển từ quân đội ra, được phân công làm xưởng trưởng tại một nhà máy tại tỉnh của các đồng chí, trong nửa năm đã rất tốt, có phải là vì chuyện này?”

Cha hơi có chút kinh ngạc.

Nghiêm Minh được làm xưởng trưởng của nhà máy đúc, Liêu Khánh Khai cũng biết, Liêu Khánh Khai tỏ ý khen ngời Nghiêm Ngọc Thành qua Long Thiết Quân nữa. Không ngờ sau 1 năm rồi mà Liêu Khánh Khai vẫn còn nhớ.

“Vâng, tỉnh trưởng Liêu, có việc như vậy…”

Cha rất cẩn thận trả lời câu hỏi của ông ta.

Liêu Khánh Khai nghe rất chăm chú, thi thoảng hỏi chen vào 1 câu. Đường đường là trưởng của một tỉnh, lại chú ý đến một nhà máy nhỏ mấy chục công nhân, đương nhiên rất có ý nghĩa.

“Là thế này, đồng chí Tấn tTài, việc này rất tốt đó, không ngờ trong nhà của đồng chí Nghiêm, còn có anh hùng trẻ tuổi nữa, ha ha…”

Liêu Khánh Khai vui vẻ cười, bất giác cũng thay đổi cả cách xưng hô, càng thể hiện sự thân thiết nữa. cha cũng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Đối với câu “Bình luận” của liê, cha đương nhiên không dễ nhận, trong tỉnh ai cũng biết quan hệ thân thiết giữa cha và nghiêm ngọc thành, nếu như Liêu có ý nói mấy câu như vậy,khó tránh có ý hiềm nghi “Tự làm tự khen”, khi đó chỉ đành cùng cười theo.

“Thế trong thành phố của các đồng chí đã nghĩ đến việc mở rộng nhà máy đó ra cả thành phố chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc