TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

“Chúc thọ” vở kịch này đã diễn qua, Hắc Tử chuyển ánh mắt về phía Lương Kinh Vĩ. Đây là lần đầu tiên Hắc Tử gặp mặt Lương Kinh Vĩ, hai người này đều có thể coi là hai vị đại hán, anh hùng võ nghệ, chẳng qua có xuất phát điểm khác nhau, Hắc Tử là từ những kẻ anh chị mà ra, còn Lương Kinh Vĩthì lại là anh hùng từ trong chiến đấu quân đội.

Hai hán tử này gặp nhau trên bàn tiệc, trong lòng mỗi người chắc cũng đang có những đánh giá khác nhau về đối phương.

Tửu lượng của Hắc Tử rất tốt, uống hết chén rượu mao đài 53 độ này đến chén khác sắc mặt không thay đổi mà nhịp tim cũng không có chút loạn nhịp nào, khí phách đáng làm cho người khác kinh sợ. Ai biết rằng, Lương Kinh Vĩcũng không kém phần, uống rượu mà như uống nước trắng vậy, không có chút thay đổi nào trên mặt cả.

Chai rượu mao đài đã nhìn thấy đáy rồi, hai người đọ tưu lượng, thật là không nhịn cười được,nhưng tôi cũng chẳng muốn suy nghĩ gì nhiều, đang tập trung tư tưởng nghĩ cách đối phó với một con cua to nữa.

Tục ngữ nói “Cua cái tháng chín thì vàng, cua đực tháng mười thì béo.” Mùa này mà ăn cua thì là phù hợp nhất. sản phẩm từ cua thì cũng rất đa dạng, cổ nhân đã phân chúng ra thành 9 loại, loại một phải kể đến cua tại hồ cao bưu của dương châu, hồ thiệu bác và thái hồ, dương trừng của giang nam. Đây là con cua tươi ngon rất hợp khẩu vị của bổn nha nội.

Đang thưởng thức cái ngon, thì có một vị khách từ bên ngoài tiến vào. Một cô gái với dáng người thon thả, khuôn mặt khá quen nhưng tôi không thể nhớ ra cô ta là ai.

Dù sao những người giống nhau trên thế gian này cũng rất nhiều, dáng thon thả cũng không phải duy nhất, hơn nữa trong khoang ngồi của chúng tôi cũng không phải không có người đẹp, ha ha!

Còn hai vị đang đo tửu lượng này có lẽ là hòa thôi. Hắc Tử có tiếng là quan tâm tới vợ, Thạch Tú lệ nói thì anh ta cũng không nói lại câu nào. Lương Kinh Vĩcó phải sợ vợ hay không, cái này thì cũng không dám nói bừa, nhưng Hắc Tử có hạ chén thì anh ta cũng không thể tìm được đối thủ!

“Được rồi, đừng có uống nữa đi, nhiều thức ăn thế này, không ăn thì sẽ rất tiếc đấy..”

Tôi cười rồi giơ con cua to lên, mời cả nhà cùng ăn. Xảo Nhi ngồi bên cạnh cũng đưa cho mỗi người một con, cười nói: “Mọi người ăn cua đi”

Tô Kiến Trung đứng dậy đi ra ngoài. Tôi hỏi : “Đi đâu?”

“Đi phòng vệ sinh”

Khi đó trong khoang uống rượu của các quán rượu, rất ít có phòng vệ sinh, điều này, khách sạn Nam Phương không giống như khách sạn Thu Thủy. Thiết kế của khách sạn Nam Thiên, không có cách làm như cách làm của bổn nha nội.

Tôi Kiến Trung vừa bước ra cửa, đột nhiên có một tiếng bụp, hai tay ôm đầu, loạng choạng quay lại, xô phải một chiếc ghế…

Đi theo Tô Kiến Trung đi vào bên trong là 4 tên tay sai hung hãn, bốn người vây lấy một, trong tay đều mang theo 1 chiếc gậy thép ngắn, phía sau còn có thêm ba tên, hai tên mang theo dao bầu, một tên cũng cầm theo 1 gậy thép.

Trong khoảnh khắc này, ngoài Hà Mộng Khiết ra, ba người phụ nữ kia đều sợ đến nỗi không nói lên câu nào.

Lương Kinh Vĩ và Hắc Tử phản ứng rất nhanh, Lương Kinh Vĩ liền lấy ngay chai rượu đã hết trên bàn ném về phía nhóm người kia, “Bộp” một tiếng, ném trúng ngay đầu của một tên, ngay lập tức tại chỗ đó máu chảy ra dòng dòng. Hắc Tử nghiêng người đá nhanh chiếc ghế về phía một tên, chiếc ghế bay nhanh đến nỗi trúng ngay hai tên, chúng không tránh kịp liền ngã lăn ra đất.

Ba tên còn lại cũng rất hung hãn, nhưng lại không thèm để ý đến những tên đang nằm trên mặt đất kia, một tên cao to chạy lại định giáng một dao vào đầu tôi. Nhưng bổn nha nội đã có đề phòng, một dao này đâu cần phải để ý tới? ngay lập tức nắm chặt tay, đưa chân đá vào ức ngực của hắn. Cú đánh này khá là lợi hại, động tác ra nhanh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng kêu rắc rắc của những chiếc xương đang gẫy ra, không dừng lại đó tôi lại tiếp tục đấm vào hàm dưới của tên đó mạnh đến nỗi máu tưới chảy ra không ngừng, người bên Hắc Tử cũng đã giải quyết xong, sau khi thu quyền thì răng của tên đó thi nhau rơi rụng khéo phải tới 7-8 cái, mấy thanh thép kia cũng rơi lẻng kẻng dưới nền đất.

Lương Kinh Vĩ ngồi bên trong, cách một cái bàn nên không có cơ hội để thi thố.

Hai kẻ cuối cùng bao gồm cả tên đầu xỏ, cũng luống cuống đứng dậy.

“Không được đụng đây, hạ vũ khí xuống, hai tay ôm đầu, ngồi xuống!”

Hai tên đó định phản kháng lại, ngước mắt nhìn, mặt cắt không một giọt máu, ngay lập tức run rẩy quay người lại, ngoan ngoan hạ vũ khí, hai tay ôm đầu, quỳ xuống.

“Mẹ mày, quỳ xuống!”

Hắc Tử nói một cách dữ dằn, làm hai tên kia chân tay mềm nhũn lập tức quỳ xuống.

“Kiến Trung, vẫn ổn chứ?”

Nhìn thấy Hà Mộng Khiết và Lương Kinh Vĩ rút súng ra. Cục diện đã hoàn toàn thay đổi, tôi cũng không thèm để ý đến cục diện hỗn loạn này mà chạy lại xem tình hình của Tô Kiến Trung.

Tô Kiến Trung xuất thân từ quân nhân. Thân thể rất cường tráng. Đầu bị đập một cái, may mà anh ta vừa mới ra ngoài bị bọn đánh người kia đánh không quá mạnh vào đầu nên chị bị vết thương trên da đầu thôi, có chảy máu nhưng cũng không quá nguy hiểm.

“Không sao”

Tô Kiến Trung nắm lấy chiếc khăn tay thấm máu, lắc lắc đầu.

“Nói, là chuyện gì thế, ai bảo chúng mày đến đây?”

Thấy Tô Kiến Trung không sao, Lương Kinh Vĩ liền lập tức tra hỏi.

Sua khi giải quyết xong mấy tên đó, cần tra hỏi cho rõ ràng, dù sao cũng không hiểu do nguyên nhân gì mà 8 người đang ngồi uống rượu, chẳng có ai đắc tội với kẻ nào tại thành phố Nam Phương này vậy mà có cả đám người tới gây sự.

Tôi và Xảo Nhi cùng Tô Kiến Trung cũng chỉ mới đến mấy ngày nay, vẫn chưa hiểu tình hình tại đây. Vợ chồng Hắc Tử thì chuyển đến từ thành phố Bảo Châu, có lẽ hiểu rõ hơn chún tôi. Phạm Thanh Linh lại ở đây cũng nhiều ngày rồi, nhưng cô ta là phụ nữ, thuê phòng gần với trường đại học, bản thân cũng không phải bà chủ, cho dù có gây hiểu lầm với người khác cũng không đến nỗi người ta phải vác dao đến thế này.

Nói ra, chỉ có Lương Kinh Vĩ và Hà Mộng Khiết hai vị này, thân là con gái diệu của có chức quyền cao nhất, Lương Kinh Vĩ cũng là đội trưởng của binh đoàn chủ lực, cho dù có thù với ai cũng không đến nỗi nặng nề như thế này. Hơn nữa nếu thật sự vợ chồng họ có kẻ thù thật, đối phương cũng phải biết anh ta là anh hùng chiến đấu, thân thủ tài giỏi, lại luôn đem theo súng nữa, cũng không thể phái những tên kém cỏi đến ngoan ngoãn chịu trói như thế này được.

Chỉ có thể là nhận nhầm người ?

Nếu thật như vậy, thì thật đáng giận. Một bữa tiệc sinh nhật vui như vậy, lại xảy ra sự việc như thế này thật là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

“Là, là anh Xuân bảo chúng tôi đến…”

Những tên này có lẽ trong lòng cũng đang có chút lo lắng, đâu dám ngờ được ại gặp phaỉ tình huống thế này, đám người kia không những tài giỏi không có đối thủ, lại đem theo súng thế này không phải quân nhân thì cũng là cảnh sát.

“Anh Xuân là ai?”

“Anh Xuân là..là đại ca của chúng tôi…”

Câu này là thế nào, sai đàn em đến giết người ta, đương nhiên là đại ca rồi, chẳng nhẽ lại là bụi đời.

Mộng Khiết thu súng lại, nói: “Thôi vậy, hỏi ở đây cũng không được, gọi cảnh sát đi…hai người bị đánh kia, cũng đến bệnh viện đi, để tránh tình hình tồi tệ hơn…tiểu Tuấn phải thận trọng”

Câu nói cuối cùng lại là vừa cười vừa nói, chứng tỏ chị ta không ngờ tôi lại có thân thủ tốt như vây, vừa ra tay đã đáng kẻ xấu còn mạnh hơn cả Hắc Tử ra tay nữa. Nhìn nhóm người kia, toàn thân sây xát, mồm chảy máu, xem ra nội thương cũng không phải nhẹ.

Lương Kinh Vĩ cười nói: “Là đồ đệ của chú Quốc Cường, cũng là sư đệ của tôi, quả thật không tồi..”

Hà Mộng Khiết cười nói: “Anh lại nói quá rồi”

Lúc này, đã có rất nhiều người vây quanh xem sự việc, tất cả đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Hắc Tử nhấc điện thoại đước lắp ngay trong khoang ngồi, gọi cho phục vụ, không lâu sau, một thanh niên mặc đồ âu khoảng 30 mấy tuổi vội vàng chạy lại, xưng là giám đốc quản lý hành chính của khách sạn, họ Xung.

Giám đốc Xung gửi lời xin lỗi, tay thì không ngừng lau mồ hôi.

“Giám đốc Xung, khách sạn của các vị quản lý thế nào vậy?”

Hắc Tử tức tối nói.

Thật không hổ danh là tổng giám đốc của Thu Thủy, vừa mở miệng đã nhắc tới “Quản lý”

“Xin lỗi, xin lỗi, các vị, đều dô chúng tôi quản lý không có hiệu quả, bữa tiệc hôm nay chúng tôi mời, thật ngại quá, tôi nghĩ đây là hiểu nhầm..”

Giám đốc Xung lại nói lời xin lỗi, au đó rút từ túi áo ra mấy tấm thẻ khách vip tặng chúng tôi.

“Các vị, đều do chúng tôi quản lý không tốt, đây là thẻ vip của khách sạn chúng tôi, sau này nếu các vị đến đây thì sẽ là khách vip tại đây, sẽ được ưu đãi 30% “

Ha ha, ngươi này thật nhanh nhạy, “Giải quyết nguy cơ” rất có kinh nghiệm, làm thế này lại có thể kéo thêm vài người khách quen cho khách sạn.

Tôi không khách khí, nhận ngay tấm thẻ đó, cười nói: “Được rồi, giám đốc Xung, anh cũng đừng nghĩ đã giải quyết sạch sẽ vụ việc này, rốt cuộc có phải hiểu nhầm không, chún tôi tự điều tra làm rõ. Nếu như thật sự có dính líu tới các vị thì chuyện không dễ nói đâu….anh gọi điện báo cảnh sát đi”

“Á, cái này, cái này, quý khách họ gì vậy?”

Giám đốc xung nghe thấy báo cảnh sát, mặt liền biến sắc, vội vàng hỏi.

“Tôi họ Liễu, sao vây? Có gì không tiện sao?”

Tôi nói bằng giọng lạnh nhạt.

“Là thế này ạ, Liễu tiên sinh, lần này thật sự là hiểu nhầm…”

Giám đốc Xung vội vàng nói.

“Từ từ, miệng nói là hiểu nhầm, chẳng nhẽ ông và bọn chúng là đồng bọn?”

Mộng Khiết cắt ngang lời nói của giám đốc Xung.

Đừng cho rằng Mộng Khiết xinh đẹp ưu tú lại không mặc quân phục, có thể thấy đó là thục nữ của gia đình danh giá, câu nói này khi nói ra, lại tỏ rõ sự mãnh mẽ của mình. Dù sao sống trong môi trường quân sự đó thì tính cách này cũng dần dần được hình thành.

Giám đốc Xung hơi hoảng sợ, mồ hôi toát ra ngày càng nhiều, vội vàng lấy tay lau, vội vàng nói: “Cô gái này đừng hiểu nhầm như vậy, khách sạn của chúng tôi rất là chuyên nghiệp, có quy tắc, dù sao cũng là làm kinh doanh, coi trọng hòa khí, xin các vị hiểu cho..”

Lương Kinh Vĩ cau mày nói: “Anh đừng có ở đây nói lung tung, anh không báo cảnh sát, thì chúng tôi báo, tránh ra”

Giám đốc Xung thấy không thể ngăn được những người này gọi cảnh sát cho nên đành bảo nhân viên gọi.

Sau một lúc, có 3 vị cảnh sát đến, không hỏi nguyên do mà lại hỏi giấy tờ của chúng tôi.
Hà Mộng Khiết cau mày nói: “Mấy vị là sở nào cử đến?”

Người cảnh sát đó liền có thái độ kiêu ngạo nói: “Là sở Giang Tân lộ cử đến. giấy tờ của mấy người đâu?”

Hà Mộng Khiết lấy chứng nhận quân nhân của mình ra. Vừa thấy giấy đó, người cảnh sát kia hơi ngạc nhiên,so đi so lại vài lần không tin được rằng người con gái xinh đẹp như vậy lại là quân nhân.

“Sao, không tin chứng minh thư của tôi à? Có cần gọi điện xác nhận lại không?”

Tôi lạnh nhạt nói: “Đồng chí cảnh sát, quy trình điều tra không phải như vậy chứ? Chúng tôi đến đây ăn cơm vậy mà mấy vị kia lại hung hãn xông vào, chúng tôi là người bị hại, đồng chí nên hỏi rõ nguyên nhân mới đúng chứ”

Người cảnh sát đó nhìn vào tôi, nói: “Chúng tôi điều tra như thế nào, cần cậu phải dạy sao? Hơn nữa ai là người bị hại, ai là hung thủ, bây giờ vẫn chưa rõ ràng! Chứng minh thư của cậu đâu!”

Tôi mỉm cười: “Quả nhiên là rất có uy! Tôi là tân sinh viên đại học, thẻ sinh viên vẫn chưa có”

“Nói như vậy là thất nghiệp, đi, theo chúng tôi về đồn”

Vị cảnh sát này nể thân phận quân nhân của Hà Mộng Khiết nên không dám nói năng hồ đồ với chị ta, đành tỏ cái uy với tôi.

Ha ha, không cẩn thận thành vô công không nghề, cũng hay đấy chứ.

Tôi cười nói “Đến đồn giải quyết mới là đúng đó”

Một đoàn người đi ra khỏi khoang ghế ngồi, hai người bị thương được đồng bọn đỡ, bị tôi đánh cho như vậy đương nhiên là không nhẹ rồi, có lẽ không thể tự đi một mình được, cần hai người đỡ hai bên.

Bình luận

Truyện đang đọc