TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Rất tốt, tôi củng hộ.

Lục Duyệt và Phó Tây Lộc đều có cảm giác quai quái.

Không phải là lời này của Liễu Tuấn có gì đáng ngạc nhiên, với công tác của kỷ ủy và cục giám sát, Liễu Tuấn chỉ có thể có hai thái độ: Ủng hộ hoặc phản đối.

Đương nhiên cũng có khả năng ngầm thừa nhận, một loại ủng hộ không hoàn toàn.

Bọn họ quai quái là vì ngữ khí của Liễu Tuấn rất không bình thường, quá hời hợt, hoàn toàn như không đáng thảo luận.

Lục Duyệt phí báo nhiêu công sức mới làm ra kế hoạch này, trong mắt Liễu Tuấn, thành không đáng là gì.

- Hai đồng chí, vụ án Tống Đô có tiến triển mới....

Liễu Tuấn không bận tâm tới vẻ mặt của Lục Duyệt và Phó Tây Lộc, nói thẳng tới biến hoa gần đây của vụ án được đông đảo chú ý, hải hai đều là người phụ trách chủ yếu của kỷ ủy, Liễu Tuấn thông báo tiến triển vụ án với họ, không tính là vi phạm kỷ luật.

Lục Duyệt và Phó Tây Lộc nghe rất nghiêm túc.

Bọn họ không thể không biết vụ án này, có rất nhiều đường để nghe được, nhưng Liễu Tuấn chủ động trao đổi với bọn họ là hoàn toàn khác. Có điều tiến triển mới nhất bọn họ không biết, nghe tới Đồng Uy bị Lý Chính Nho và Nhạc Thuần Quang ép tự sát, hai người lộ vẻ chấn động.

- Có chuyện này sao? Hai kẻ đó gan lớn tày trời như thế?

Lục Duyệt không ngờ lại có nội tình như thế, tức thì mày dựng ngược đùng đùng nổi giận.

Liễu Tuán thản nhiên:
- Thế giới bao la không gì không có, đây gọi là tự tìm đường chết.

Lục Duyệt phẫn nộ nói:
- Đúng là tự tìm đường chết, bọn chúng quá xem thường quyết tâm đả kích tham ô cả đảng ta rồi.

- Vụ án này rất đáng cho chúng ta cảnh tỉnh, Tống Đô bị hạ bệ sáu thường ủy, ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, tỉnh ủy chú ý cao độ việc này, viện trưởng Trương Hạc Phi đã dẫn đội đưa cơ quan tư pháp tham gia rồi.
Liễu Tuấn thở dài nói.

Lục Duyệt gật đầu:
- Đúng là phải xử lý nghiêm khắc bọn chúng, quá vô sỉ.

- Hai đồng chí, vụ án này mặc dù phát sinh ở Tống Đô, nhưng với chúng ta không có ý nghĩa cảnh tỉnh sao? Thành phố Ngọc Lan chúng ta liệu có thể phát sinh ra vụ án tương tự không? Trước kia Tiềm Châu có vụ án huyện Bạch Hồ, có thể thấy loại hiện tượng này không phải là tồn tại riêng rẽ, chúng ta phải đề cao cảnh giác.
Ngữ khí của Liễu Tuấn dần trở nên nghiêm túc.

Lục Duyệt và Phố Tây Lộc bất giác ưỡn thẳng người, chăm chú nhìn Liễu Tuấn.

Hiện giờ bọn họ đã hiểu ra vì sao lúc đầu Liễu Tuấn hời hợt rồi, Liễu Tuấn không nghĩ tới chỉ mỗi vấn đề cán bộ cá biệt trong công tác giải tỏa di dời, y nghĩ tới kiến thiết đội ngũ cán bộ toàn thành phố, kỷ ủy và cục giám sát muốn chỉnh đốn tác phong, Liễu Tuấn ủng hộ, nhưng đó không phải điều Liễu Tuấn cần nhất.

- Ý bí thư là, muốn tiến hành một cuộc thẩm tra quy mô lớn toàn thành phố?

Lục Duyệt dò hỏi, hắn sớm đã vứt sự "khinh thường" vừa rồi của Liễu Tuấn lên tít chín tầng trời, đầu óc bắt đầu nghĩ vấn đề theo lối tư duy của Liễu Tuấn, giọng nói có chút hưng phấn.

Kỳ thực Lục Duyệt rất bội phục Liễu Tuấn, không vì thủ đoạn hay chức vị của y, mà bội phục chính khí của y, vụ án Tống Đô lần này sở dĩ có thể hoàn toàn bị vạch trần là do Liễu Tuấn. Không có Liễu Tuấn kiên trì không có ngày hôm nay.

Nhất là trước đại hội Đảng dám mạo hiểm chính trị lớn như thế, người thường không dám làm.

Hiện giờ điều y suy nghĩ càng cao hơn mình, toàn thành phố đang tiến hành các hạng công tác kiểm tra cuối năm, nói thật loại kiếm tra này chỉ là cho cố, là thói quen duy trì nhiều năm, hiệu quả ra sao chẳng nói cũng biết. Thậm chí chỉ là để cán bộ cơ quan cuối năm có cơ hội thu thêm vài cái phong bí vài gói quà bánh, nếu như thừa cơ tổ chức kiếm tra liêm chính quy mô lớn, có lẽ thu được hiệu quả bất ngờ.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu nói:
- Đồng chí Lục Duyệt, tổ chức kiểm tra liêm chính một lần hoặc vài lần có thể thu được hiệu quả nhất định, nhưng chỉ mang tính chất giai đoạn, trị ngọn không trị gốc. Chúng ta phải nghĩa tới kiên trì thực hiện chế độ kiềm tra này thời gian dài, quan triệt hoàn toàn. Làm sao để đạt được mục tiêu này, dùng cách thức gì để đạt được nó, đó là điều kỷ ủy và cục giám sát phải đặt ở vị trí thứ nhất, tra xét vụ án cụ thể không phải là chức năng của kỷ ủy mà là phải đề phòng vụ án phát sinh.

- Bí thư đúng là nhìn xa trông rộng, ánh mắt như đuốc.

Phó Tây Lộc vội nịnh bợ.

Liễu Tuấn nhìn hắn một cái, hơi cau mày lại.

Phó Tây Lộc điếng người, vội cúi đầu xuống, tim đập thình thịch, sao lại quên mất Liễu Tuấn không thích xu nịnh chứ?

Kỳ thực Liễu Tuấn tất nhiên là không thích xu nịnh, nhưng với cán bộ thi thoảng phạm sai lầm cũng tha thứ, dù sao đó là chuyện thường ở quan trường, y không thích không đại biểu tất cả cán bộ lãnh đạo không thích, bọn họ ở trong hoàn cảnh như thế, tạo thành thói quen nịnh bợ, đôi khi chỉ vọt miệng nói ra.

Chỉ có điều hiện giờ đang bàn luận vấn đề nghiêm túc như thế, Phó Tây Lộc không để tâm tư vào công việc, suy nghĩa theo đường lối của y như Lục Duyệt, mà lúc nào cũng nghĩ tới nịnh bợ ra sao, điều này Liễu Tuấn không ưa nổi.

Có lẽ đó là nguyên nhân Lục Duyệt làm tới bí thư kỷ ủy, Phó Tây Lộc chỉ là cán bộ cấp chính xử.

- Liễu bí thư, vấn đề bí thư đưa ra vô cùng quan trọng, tạm thời tôi không có biện pháp hữu hiệu, cần phải suy nghĩ kỹ càng...

Lục Duyệt cẩn thận nói.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu:
- Đồng chí Lục Duyệt, đây là vấn đề toàn cục đúng là cần suy nghĩ cho kỹ. Không phải gấp, cứ động não nhiều, thu thập ý kiến số đông, tin rằng có thể nghĩ ra biện pháp tốt.

Lục Duyệt nghiêm túc gật đầu.

... ...

Liễu Tuấn tiếp kiến Lục Duyệt và Phó Tây Lộc vượt quá thời gian dự định, Chung Vinh Minh đợi ở bên ngoài hơn mười lăm phút, thời gian đó với hắn mà nói rất gian nan.

Không phải là gặp bí thư thành ủy, hắn lại không có kiên nhẫn như thế, mà là Chung Vĩnh Minh nghĩ, điều này gián tiếp phản ánh một vấn đề, sức nặng của hắn trong lòng Liễu Tuấn không đủ.

Chung Vĩnh Minh tới báo cáo vấn đề đi sâu cải cách quốc xĩ, ngoài ra còn có đường lối chỉnh hợp các xí nghiệp nông thôn tầm trung và nhỏ, các xí nghiệp này ở Ngọc Lan, nhất là xí nghiệp sản xuất truyền thống giống như ở toàn quốc, đang đối diện với lúc thay thời đổi đại. Cùng với cạnh tranh thị trường ngày một khốc liệt, xí nghiệp nông thông tầm vừa nhỏ của Ngọc Lan ngày càng khó khăn, nếu không nhanh chóng nghĩ cách vượt qua, thì mấy năm sau sẽ lục tục đỏ sập, tới khi đó chẳng những ảnh hưởng tới phát triển kinh tế của Ngọc Lan, còn sẽ làm xa hội chấn động.

Thời gian qua, Chung Vĩnh Minh luôn nghiên cứu đề tài này, nhất là sau khi Tô Kiệt điều đi, hắn càng thêm chú tâm, thức ra không phải mình hắn, mà tất cả các phó thị trưởng, một số bí thư khu huyện xuất sắc và người đứng đầu cơ quan trực thuộc đều đang phấn đấu.

Mọi người đều biết đây là một cơ hội.

Thị trưởng do ai đảm nhiệm, bọn họ tạm thời không quan tâm, vì cơ bản không có một phó thị trưởng nào ở Ngọc Lan có thể lên được, ngược lại Cổ Tiến Hiền có những lời ủng hộ rất cao, cuối năm ngoài Uông Quốc Chiêu ra đi hắn đã có tâm tư này, hiện giờ càng thêm khát khao, kinh nghiêm đã đủ mà.

Làm sao định được chuyện này trước khi Cù Hạo Cẩm điều đi là vấn đề Cổ Tiên Hiền quan tâm nhất trong thời gian qua.

Còn đám Chung Vĩnh Minh rất thực tế, nhắm vao vị trí phó thị trưởng thường vụ, vốn chuyện này là do tỉnh ủy quyết định chứ không phải thnành ủy, nhưng Ngọc Lan thì là ngoại lệ, ngay cả vị trí bí thư Tống Đô Liễu Tuấn cũng lấy được, nói gì tới vị trí cấp phó thị trưởng.

Liễu nha nội là phó bí thư tỉnh ủy thực sự.

Căn cứ và "nguyên tắc" kiềm chế, cấp trên sẽ an bài một thị trưởng không cùng chiến hào với Liễu Tuấn, căn cứ nguyên tắc tương tự Liễu Tuấn cũng sẽ an bài cán bộ tin tưởng được vào vị trí phó thị trưởng thường vụ. Trước ki aLiễu Tuấn làm thị trưởng còn không sợ bí thư, huống chi lên làm bí thư rồi sao có thể chấp nhận một thị trưởng uy thế như mình?

Chung Vĩnh Minh tự tin, qua một năm nỗ lực, Liễu Tuấn nhất định nhìn ra sự cố gắng và trung thành của hắn, khi thời cơ thích hợp, Chung Vĩnh Minh bước lên một bước là hoàn toàn có thể.

Vì thế Liễu Tuấn không triệu kiến hắn đúng giờ làm trong lòng hắn vô cùng bất an, chỉ đáp lời nhát gừng với Kha Khải Phàm, mắt chăm chú nhìn vào cánh cửa, hi vọng tích tắc sau, Lục Duyệt và Phó Tây Lộc sẽ từ bên trong đi ra.

Lại qua mười phút nữa cửa văn phòng mới mở ra, hai người đó mới đi ra, Phó Tây Lộc đang lau mồ hôi lạnh trên trán.

Chung Vĩnh Minh chỉ hàn huyên qua loa, rồi lòng đầy hi vọng và cẩn thận đi vào gian trong.

Bình luận

Truyện đang đọc