TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tới lúc cơm tối, Liễu Tuấn xuất hiện ở khách sạn Thu Thủy, đám Triệu Sư Phạm sớm đã tới đại sảnh chờ đại giá của Liễu thị trưởng. Hai ngày qua, mọi người chỉ nghe giọng không thấy người Liễu thị trưởng đâu, vừa gặp mặt, thấy cả người y phát tán ra một sự vui vẻ, làm đám người Triệu Sư Phạm thầm thắc mắc không biết Liễu thị trưởng nhặt được bảo bối ở đâu mà vui sướng như thế.

Liễu Tuấn hỏi:
- Mọi người ăn cơm tối chưa?

Triệu Sư Phạm đáp:
- Không phải thị trưởng nói muốn tới Chinatown sao? Nơi đó nổi tiếng nhất chính là quán ăn rồi.

- Sao, ăn ở khách sạn Thu Thủy không quen à?

- Khách sạn Thu Thuy đủ mọi phong cách ẩm thực, sao lại ăn không quen, có điều mọt người đều muốn để bụng, để thưởng thức xem đồ ăn ở Chinatown nổi tiếng là như thế nào.

Người làm của khách sạn Thu Thủy ở Chicago đương nhiên đại bộ phận là người bản địa, Chicago là thành phố lơn đủ các sắc tộc Á, Âu, Mỹ , Phi.. Có điều tỉ lệ người làm người Hoa vấn chiếm hơn một nửa, dù sao cái tên "Thu Thủy" nhìn một cái là biết do người Hoa mở mà.

Đám người Triệu Sư Phạm ở đây cũng không khác công cán trong nước là bao.

Liễu Tuấn cười:
- Quán ăn ở Chinatown rất nổi tiếng, có điều chủ yếu là hương vị ven biển, mọi người chắc gì ăn đã quen.. Thôi không nói nữa, đi dạo một vòng, hợp khẩu vị thì ăn, hông hợp thì trở về ăn bù.

Mọi người mỉm cười gật đầu, phiên dịch Tiểu Dương cười ra tiếng.

Tiểu Dương là phiên dịch tiếng Anh chuyên môn của ban đối ngoại chính phủ, có điều trước kia chỉ tiếp nhà đầu tư tới Tiềm Châu khảo sát, lần đầu tiên ra nước ngoài. Trước kia không tiếp xúc với Liễu Tuấn nhiều, trên đường tới Chicago, coi như quen biết Liễu Tuấn rồi, rất tò mò với Liễu thị trưởng.

Đương nhiên tiếng cười này không thể bài trừ hiềm nghi cố tình lấy lòng Liễu Tuấn.

Chinatown hay còn được gọi là phố người Đường của Chicago, con đường chính tên Vĩnh Hoạt, vừa đi vào cửa, liền nhìn thấy một tấm biển lớn hướng ra ngoài viết "Thiên hạ vi công", hướng vào trong viết "Lễ nghĩa liêm sỉ", khá có phong thái cổ, trên đường cửa hàng đa phần là quan ăn, tiếp đó là đồ lưu niệm, đồ thực phẩm.
*** Thiên hạ vi công: Ý nói thiên hạ là của người dân, thiên tử truyền vị, truyền hiền tài chứ không truyền cho con cái, tư tưởng chính trị lý tưởng hay hão cũng được nhưng ai cấm được ước mơ phải không? Nguồn gốc của nó từ ... Tq Chỉ biết có thế.

Vừa tiến vào phố Vĩnh Hoạt, mọi ngườ thấy một không khí quen thuộc, cứ như đang ở trong nước, đó là vì các cửa hàng nơi này đều treo biển tiếng Trung, đương nhiên cũng có tiếng Anh song song, có điều nhìn quen Chicago khắp nơi toàn tiếng Anh, đột nhiên thấy nhiều chữ Hàn quen thuộc như vậy, đúng là làm người ta rất thân thiết.

Mọi người đầu xuống xe, đi bộ trên đường, thưởng thức cảnh đêm lúc mới lên đèn.

Triệu Sư Phạm nhìn một lúc lắc đầu.

Liễu Tuấn hỏi:
- Sư Phạm, có gì cảm khái thế?

Triệu Sư Phạm cười:
- Khu Chinatown này nào nhiệt thật, nhưng hơi hỗn loạn.

So với các nơi khác ở Chicago, Chinatown đúng là có chật chội một chút, biển quảng cáo lộn xộn khắp nơi.

Liễu Tuấn cười:
- Đặc tính dân tộc mà, không thể nói náo nhiệt là sai! Dân tộc ta truyền thống là màu đỏ và náo nhiệt.

- Ừm, đúng là như thế, nối không cũng không có pháo hoa nổi danh thiên hạ.

- Thuốc súng là một trong bốn phát minh lớn của nước ta, đáng tiếc, chúng ta đi dùng làm pháo hoa, người Tây dùng làm súng ống...

Tiểu Dương còn trẻ tuổi không kìm được phát ra "tiếng nói phẫn nộ".

Trang Ích Khiêm trừng mắt nhìn, Tiểu Dương mới ý thức được không phải đang tán gẫu với đồng nghiệp bình thường, đối diện với mình là lãnh đạo chủ yếu trên tình, không khỏi rụt cổ lại, len lén nhìn Liễu Tuấn đi ở phía trên cùng.

Đáng tiếc không nhìn thấy mặt Liễu thị trưởng.

Liễu Tuấn cười:
- Nếu như tất cả thuốc súng đều dùng làm pháo hoa thì cũng tốt.

Mọi người đều lên tiếng phụ họa, nghe thấy Liễu thị trưởng không giận, Tiểu Dương mới yên tâm.

Cả đoàn người hết sức thư thái, Elisa phụ trách an toàn thì lại thần kinh căng như dây đàn, bởi vì trị an ở Chinatown xưa nay luôn rất phức tạp, mặc dù không giống như trong phim Hồng Kông khắp nơi to là xã hội đem chém giết, thậm chí nổ súng trên đường, nhưng đúng là rất phức tạp. Dù sao cô cũng là à người đứng đầu nhóm vệ sĩ, chức trách bảo vệ an toàn 100% cho Liễu Tuấn. Buổi chiều Liễu Tuấn đã thông báo tình huống cho Elisa, thân ở xứ người, Liễu Tuấn cũng rất chú ý an toàn.

Elisa cũng ý thức được, chỉ dựa mỗi vào bản thân và ba đồng nghiệp khó mà đảm bảo an toàn cho Liễu Tuấn ở Chinatown được, liền báo cáo về tổng bộ điều thêm mấy vệ sĩ tới, tản ra xung quanh Liễu Tuấn, hình thành vòng bảo vệ bí mật.

Cho dù là như thế Elisa vẫn theo sát Liễu Tuấn để tiện ứng phó với nguy hiểm bất ngờ.

Liễu Tuấn lững thững đi trên con phố Vĩnh Hoạt, giống như y dự liệu, nơi này quán ăn san sát nhưng đại đa số là món ăn ven biển, Liễu Tuấn học ở Nam Phương năm năm, quen với cách ăn này, liền đi vào một quán trong có vẻ khá cao cấp, tên là "Nam Phương cũ".

Nhân viên phục vụ ánh mắt rất chuẩn, nhìn một cái là biết ngay những du khách này tới từ phương đông xa xôi, những du khách này thường là tiêu của công, rất hào phóng.

Quan viên mà, thể diện là quan trọng nhất.

Thế là chủ quán đích thân ra mặt, dẫn mấy vị "khách tới từ tổ quốc" vào phòng bao xa hoa nhất.

Liễu Tuấn cười nói:
- Mọi người đừng khách khí, bữa này tôi mời.

Không ngờ y vừa nói câu này làm mọi người lập tức trở nên câu nệ, không ai chịu gọi món, mặc dù ai cũng biết Liễu thị trưởng nhiều tiền, nhưng thị trưởng là thị trưởng, ai dám "cắt xẻo" y?

Liễu Tuấn biết tâm tư của cấp dưới, không miễn cưỡng bảo chủ quán mang thực đơn ra, cái quán này tên "Nam Phương cũ" thật không uổng, riêng nhìn tên món ăn đúng là toàn thức ăn Nam Phương, còn về vị có biến đổi không thì phải ăn mới biết, Liễu Tuấn gọi bảy tám món, đều là món nổi tiếng đắt tiền, lại gọi thêm một chai rượu vang.

Thấy vì này tiêu pha hào phóng, chủ quán cười tít cả mắt, vâng dạ luôn mồm, thức phục vụ dùng tốc độ nhanh nhất mang thức ăn lên, lại đặc biệt nói rõ, quán ăn sẽ tặng một két bia lạnh, để biểu thị hoan nghênh với "khách tời từ tổ quốc".

Mọi người đều buồn cười.

Người làm ăn cái gì cũng lấy ra làm chiêu bài được.

Chờ thức ăn mang lên, Liễu Tuấn hỏi:
- Ừm, thị trưởng Sư Phạm, tập đoàn họ Liêu đề ra điều kiện gì?

Nhắc tới việc công, Triệu Sư Phạm liền trở nên nghiêm túc, trầm ngâm nói:
- Đầu tiên là mô hình hợp tác, bọn họ đề xuất ra là xí nghiệm ở Tiềm Châu là liên doanh chứ không tư doanh, hơn nữa do bọn họ nắm cổ phần.

Nhà đầu tư nước ngoài đầu tư vào TQ cũng trải qua mấy giai đoạn, ban đầu đều là liên doanh, gần như không có tư doanh , cho tới tận bây giờ, đại bộ phận cũng là liên doanh, nhà đầu tư nước ngoài tự bỏ vốn kinh doanh khá ít. Điều này liên quan tâm thái của nhà đầu tư nước ngoài, bọn họ không quen lắm với quy tắc cuộc chơi ở trong nước, nói trắng ra là không tin. Tư doanh quá nguy hiểm, người ta muốn chèn ép anh thì một chút sức kháng cự cũng không có, nếu không phải là công ty tuyệt đối tự tin vào thực lực của mình mới tự bỏ vốn làm ăn.

Điều này Liễu Tuấn cũng hiểu, nhưng không thề tùy tiện đồng ý:

- Liên doanh cũng được, nhưng cổ phần do chúng ta khống chế, chuyện này không có gì phải thương lượng. Đương nhiên có thể giao quyền kinh doanh cho bọn họ, nhưng có kỳ hạn, tạm định trong năm năm, sau đó dựa vào tình hình thực tế mà ký hợp đồng khác.

Liễu Tuấn phất tay quyết định.

Triệu Sư Phạm lộ vẻ khó xử, cơ bản hắn cũng đám phán theo đường lối này, nhưng người ta không chịu, đặt biệt là David Liêu, thái độ còn kiên quyết hơn Liêu Hoa Thành.

Thấy thế Vu Hoài Tin xen vào giải thích:
- Thị trưởng, Triệu thị trưởng cũng đám phán với họ như thế.

- Tôi biết, bọn họ còn đưa ra điều kiện gì nữa?

Triệu Sư Phạm nói:
- Thứ hai là tất cả mỏ quặng trong Tiềm Châu do công ty liên doanh này quản lý, tập đoàn họ Liêu đề xuất trong năm năm công ty liên doanh này phải có tính độc lập.

Liễu Tuấn cười:
- Muốn độc quyền à? Không được, năm năm, nếu như tập đoạn họ Liêu mạnh tay, bọn họ có thể tiêu hao số mỏ quặng hiện có của chúng ta tới bảy phần, thế chẳng phải là lũng đoạn à?

- Đúng đúng đúng, bọn họ muốn lũng đoạn.

Triệu sư Phạm vội gật đầu.

Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi nói:
- Muốn lũng đoạn cũng được, nhưng phải có ba điều kiện, thứ nhất tập đoàn họ Liễu phải đầu tư không dưới 1 tỷ USD, hơn nữa giải ngân hoàn toàn trong một năm. Thứ hai giá thu mua khoáng sản do chính phủ Tiềm Châu chỉ đạo làm chuẩn mực. Thứ ba tập đoàn họ Liễu không thể chỉ thu mua khoáng sản về xử lý, mà phải giúp chúng ta nâng cao kỹ thuật khai khoáng, đó là viện trợ không hoàn lại, không được kèm theo bất kỳ điều kiện gì.

Nghe Liễu tuấn nói với giọng chém đinh chặt sắt, Triệu Sư Phạm hơi choáng, nhỏ giọng nhắc:
- Thị trưởng, điều kiện như thế bọn họ không chấp nhận đâu.

Liễu Tuấn nói chắc chắn:
- Yên tâm, bọn họ sẽ chấp nhận.

Bình luận

Truyện đang đọc