TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Gian phòng số một nhà khách Thiên Nga, hết sức mát mẻ dễ chịu, có điều Bạch bí thư và Liễu phó bí thư đều lấm tấm mồ hôi, vì hai người dính vào cùng một chỗ, mà lại dích hơi quá sát một chút.

Đương nhiên, y phục thì vẫn mặc chỉnh tề, chỉ có điều Liễu Tuấn ngồi trên ghế sô pha, còn Bạch Dương thì rúc cả người vào lòng y, thi thoảng lại hoạt động ngón tay, không biết làm gì.

Khi ở cùng với những cô gái của mình, Liễu Tuấn chưa bao giờ nghiêm chỉnh cả, đó là thói quen của y, mới đầu Bạch Dương rất khó tiếp nhận, cô thừa nhận, cái đêm trong gian phòng tổng thống khách sạn Thu Thủy đó, mình có khoái cảm nguyên thủy lớn nhất trong cuộc đời, tình cảm với Liễu Tuấn cũng mau chóng chuyển từ "yêu chiều" ( theo lời của Bạch Dương) chuyển thành "yêu" rồi.

Nhưng Bạch Dương vẫn giữ phòng tuyến cuối cùng, đó là bình thường ở cùng nhau vẫn giữ khoảng cách nhất định, nhưng tiểu ngoan đồng chẳng hề bận tâm tới quy củ của Bạch Dương, cứ thấy là ôm ngay vào lòng, còn đôi tay thì không thanh thực chạy khắp toàn thân.

Người này từ nhỏ học võ, thân thể hùng tráng, thần khí sung túc, sức lực kinh người, chị Bạch Dương liễu yếu đào tơ, làm sao mà thoát nổi? Thường thường vặn đi vặn lại, còn làm bản thân mềm nhũn mất hết sức lực, Liễu nha nội tới mấy lần, Bạch Dương liền sa ngã bằng đấy lần, nên chẳng kháng cự nữa, mặc cho tiểu ngoan đồng muốn làm gì thì làm, thủy chung chỉ Bạch Dương vẫn đầy "cưng chiều" tiểu ngoan đồng mà!

Có điều lần này Bạch Dương thực sự khó mà chấp nhận được, tiểu ngoan đồng không ngờ lại dùng tư thế này để cùng cô đàm luận "phong ba" cực lớn sắp triển khải trong tỉnh, thực quá thiếu trang trọng.
Bạch Dương ngồi thẳng dậy, nhìn Liễu Tuấn nói:
- Tiểu Tuấn, chuyện này phiền phức lắm đấy!

- Đúng là rất phiền phức, không cẩn thận một chút thôi là thua trắng bàn.
Liễu Tuấn gật đầu.

Bạch Dương không tán đồng lắm, nói:
- Cũng đâu nghiêm trọng như thế, chỉ cần sự thực rõ ràng, chứng cứ xác đáng, thì chẳng ai có thể bao che được cho bọn chúng.

Liễu Tuấn mỉm cười, châm một điều thuốc rít liền mấy hơi, chậm rãi nói:
- Hạ được mấy kẻ đó không phải là khó lắm, nhưng cục diện về sau sẽ càng phức tạp.

Tối ngày hôm qua Liễu Tuấn và Nghiêm Ngọc Thành đã thương lượng việc này rất lâu, mặc dù hiện giờ chưa nắm được chứng cứ xác đáng, không biết không biết lần bình chọn cá nhân tiên tiến và phân phối biên chế, rốt cuộc có "lỗ đen" lớn nhường nào, nhưng có thể khẳng định là có, chắc chắn không phải trăm phần trăm sạch sẽ, phòng tố giác nhận được tin báo không ít, dùng thủ đoạn sấm sét điều tra, tất nhiên sẽ có thu hoạch, hạ mấy cán bộ cấp chính xử vấn đề không lớn, nhưng chuyện Nghiêm Ngọc Thành muốn giải quyết không phải là nó.

Tra ra những con sâu mọt này, song cần phải đạt được mục đích của Nghiêm Ngọc Thành, chứ nếu để bọn chúng ôm đồm bao che nhau, cuối cùng hạ được mấy cán bộ, thì được không bằng mất.

Nói nghiêm trọng một chút, thì việc này ảnh hưởng tới tiền đồ chính trị của Nghiêm Ngọc Thành, mà tiền đồ của ông chắc chắn liên quan tới tiền đồ của Liễu Tuấn, mười mấy năm nay Liễu Tuấn vắt hết óc, từng bước đem Nghiêm Liễu tiến tới vững chắc, cũng đã thành lập nên "nội các nhỏ" của mình, tiền đồ đang không thể đo đếm được, nếu lúc này Nghiêm Ngọc Thành gặp phải vấn đề, Liễu Tuấn tất nhiên gặp ảnh hưởng lớn.

Vì thế Liễu Tuấn chậm rãi giải thích tính phức tạp của tỉnh hiện nay.

Bạch Dương thông minh hơn người, lập tức lĩnh hội được, đôi hàng mi đẹp cau lại, thực tế trong điện thoại Bạch Kiến Minh cũng đã mập mờ nhắc nhở cô về tình thế phức tạp của tỉnh, ý tứ bảo cô phải thận trọng, giữ thái độ trung lập không tham gia vào.

- Vậy phải làm sao đây? Tiến lui đều không được cả.

Liễu Tuấn đột nhiên cười, nhẹn nhàng chạm vào sống mũi thẳng tắp của cô nói:
- Hoàn toàn dựa vào chị đấy.

Bạch Dương giật mình, ngạc nhiên nói:
- Dựa vào chị? Nghĩa là sao?

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Nếu như bác Bạch đồng ý, thì chỉ sắp thăng quan rồi.



- Dật Phi, uống trà đi.

Trong phòng khách rộng rãi của nhà họ Bạch, Bạch Kiến Minh đích thân rót một cho Chu Dật Phi một chén trà vàng óng, hiện giờ Bạch Kiến Minh cũng thích pha trà ở nhà rồi, không phải ông mê trà, mà là ông thích cái quá trình pha chế đó, cảm thấy rất có ý cảnh.

Bạch Dương cũng ngồi một bên, cô trở về kinh thành từ hôm qua, bí thư huyện ủy cũng phải có kỳ nghỉ chứ, quá vất vả rồi phải nên nghỉ ngơi một phen.

Đối với việc Chu tiên sinh tới thăm, Bạch Kiến Minh không tỏ ra bất ngờ lắm, địa vị của Chu tiên sinh hiện giờ ngày càng siêu thoát, thỉnh thoảng làm khách quý của thủ trưởng số một, lại không mang theo sắc thái hệ phái rõ ràng nào, hai người thỉnh thoảng qua lại với nhau cũng không có gì kiêng kỵ cả.

Chu tiên sinh tóc đã bạc hết rồi, Bạch Kiến Minh thì tốc vẫn đen nhánh, nên nhìn qua giống như còn lớn tuổi hơn Bạch Kiến Minh, thực tế đương nhiên là Bạch Kiến Minh nhuộm tóc thôi, địa vị của hai người không giống nhau, hình tượng bên ngoài cũng phải khác, Bạch Kiến Minh là quan lớn cấp phó quốc gia, tất nhiên phải lấy hình tượng " trẻ trung khỏe khoắn", còn Chu tiên sinh tuy ở trong thể chế, nhưng đa phần biểu hiện ra hình tượng học giả và cố vấn, nên tóc trắng bạc phơ trông càng thể hiện đức cao vọng trọng,

- Tài nghệ pha trà của sư huynh càng cao minh rồi.

Chu tiên sinh cầm chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, mỉm cười nói:
- Ha ha, cậu đừng tâng bốc tôi làm gỉ cả, tôi biết hết rồi.
Bạch Kiến Minh cũng mỉm cười, nửa như nói đùa nửa như thật.

Chu tiên sinh ngạc nhiên:
- Sư huynh sao lại nói lời ấy?

- Nghĩ coi Chu Dật Phi cậu tâm cao khí ngạo thế nào? Đã khí nào khen ngợi người khác? Hiện giờ nói lời trái lòng với mình, chính là ứng với câu, vô cớ săn đón, ắt có mưu đồ!

Bạch Kiến Minh cười ha hả, ánh mắt lại trở nên sắc bén, Chu tiên sinh cười, tránh đi, nói:
- Hóa ra huynh đệ đồng môn mấy chục năm trời, trong lòng sư huynh, Dật Phi lại là một hạng tiểu nhân vừa kiêu ngạo lại vừa giảo hoạt như thế sao?

Bạch Kiến Minh cười nói:
- Không thể nói là tiểu nhân được, có điều đôi khi cậu vì đám học sinh đệ tử, mà bất chấp cả nguyên tắc mà thôi.

Bạch phu nhân cũng ngồi ở bên trùng mắt nhìn ông chồng già, gắt:
- Lão Bạch, ông nói kiểu gì thế? Dật Phi khó khăn lắm mới tới được một chuyến, ông lại cứ đuổi người ta ra ngoài..

Bạch Dương ở bên cạnh cổ vũ:
- Đúng đó ba, nếu ba không hoan nghênh chú Chu tới thì cứ nói thẳng đi.

Bạch Kiến Minh nhìn Bạch Dương một cái, thần sắc không nghiêm khắc lắm, nhưng Bạch Dương lại cảm thấy như một cây trâm đâm vào tim, bất giác rùng mình.

Hiện giờ Bạch Kiến Minh là quan cao tay nắm đại quyền , khí thế nhường nào? Cho dù là con gái ông cũng cảm thấy áp lực.

- Ha ha, Dương Dương này, ở huyện Ninh Bắc phối hợp với Tiểu Tuấn, hợp tác vui vẻ chứ?
Chu tiên sinh đổi đề tài, nói với Bạch Dương.

Bạch Dương vô cớ cảm thấy mặt hơi nóng lên, chuyện phối hợp đó, nào chỉ có "vui vẻ" thôi!

- Vâng, rất tốt ạ, Tiểu Tuấn rất giỏi.

Bạch Kiến Minh "hừm" một tiếng, nói:
- Quá giỏi rồi ấy chứ?

Bạch Dương khựng lại, hờn giận:
- Ba, hôm nay làm sao thế? Sư đồ chú Chu có chỗ nào đắc tội với ba chứ?

Bạch Kiến Minh lại "hừm" một tiếng, nâng chén trà lên uống. Chu tiên sinh lại trịnh trọng nhìn Bạch Kiến Minh hỏi:
- Sư huynh, thực sự là không có chỗ để xoay chuyển sao?

Bạch Kiến Minh cầm chén trà vân về, trâm ngâm chốc lát rồi hỏi lại:
- Dật Phi, cậu thấy chuyện này tôi xen vào có thích hợp sao?

Chu Dật Phi thản nhiên:
- Chỉ cần lợi cho quốc gia, ngại gì phúc họa cá nhân.

Bạch Kiến Minh hơi biến sắc, không vui nói:
- Lời này hơi nặng rồi, tỉnh chỉ là một góc quốc gia, sao ảnh hưởng đến thế?

Chu tiên sinh cũng cầm chén trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi nói:
- Vị đó về sau sẽ còn tiền bước nữa, con người của Ngọc Thành sư huynh cũng biết rồi, bất kể năng lực hay là phẩm hạnh cá nhân, đều xứng đáng, cán bộ như thế, nếu vào trung ương, chẳng lẽ không phải là may mắn cho quốc gia? Sư huynh nắm giữ tổ chức, vào lúc quan trọng, chẳng lẽ không bảo hộ cho cậu ta?

Chu tiên sinh cho dù lời nói ôn hòa, không mang theo ý sắc bén nào, nhưng sức nặng như ngàn quân, ánh mắt khí thế của Bạch Kiến Minh tức thì thu lại, lần nữa rơi vào trầm tư, Chu tiên sinh cũng không thúc giục, chỉ ngồi uống trà. Bạch Dương đặt bình Tử Sa lên lò lửa, pha một ấm trà nữa, rót cho ba vị trưởng bối.

Hồi lâu sau, Bạch Kiến Minh hỏi:
- Định an bài thế nào?

- Chủ nhiệm phòng giám sát thứ nhất kỷ ủy tỉnh.

Bạch Kiến Minh khẽ thở dài, nói:
- Con người và phẩm đức của Ngọc Thành tôi biết, cũng rất coi trong năng lực của cậu ta. Chỉ có điều tôi thực sự không muốn Dương Dương vất vả như thế. Dật Phi không dấu gì cậu, tôi muốn để Dương Dương làm cán bộ cơ sở nửa năm nữa, rồi điều nó về thủ đô, vợ chồng tôi đều già cả rồi...

Bạch Kiến Minh nói rồi nhìn Bạch Dương, đôi mắt đầy vẻ từ ái, Bạch Dương trong chớp mắt đó cảm động vô cùng, cúi đầu xuống, nói nhỏ:
- Vậy con trở về.

Bạch Kiến Minh cười khổ:
- Dương Dương à, con đừng dấu ba nữa, ba đây già rồi, nhưng mắt vẫn còn dùng được, tên nhóc Liễu Tuấn đó, đúng là có chút bản lĩnh.

Tim Bạch Dương tức thì đập loạn xạ, không biết ông nói thế là có ý gì, may mà Bạch Kiến Minh nói tiếp luôn:
- Trước kia con mỗi lần về nhà, đều u sầu buồn bã, người cũng lờ đờ, chẳng có chút sức sống của người trẻ tuổi phải có, nhưng hiện giờ, từ khi Liễu Tuấn điều tới huyện Ninh Bắc, thì tinh thần diện mạo đều thay đổi, trở nên bừng bức sức sống, phấn đấu hướng lên trên, ba và mẹ con thấy vậy cũng mừng, hiện giờ điều về thủ đô, đó là hại con! Được rồi, nếu con đã không hiềm gian khổ, vậy cứ thẳng tay mà làm đi, ba ủng hộ con.

Bạch Kiến Minh hạ quyết tâm không hề có dấu hiệu nào báo trước, quan trường huyện Ninh Bắc đột nhiên lại khơi lên chấn động lớn, bí thư Bạch Dương được bổ nhiệm làm chủ nhiệm phòng giám sát thứ nhất kỷ ủy tỉnh, cấp bậc điều chỉnh thành phó sở.

Biến hóa này làm huyện Ninh Bắc từ trên xuống dưới đều không ngờ tới, tức thì lưu truyền rất nhiều chuyện xung quanh vị trí bí thư mà Bạch Dương để lại, bàn tán xôn xao song chưa ngã ngũ. Có điều đó chỉ là một góc chấn động thôi, cùng với việc Bạch Dương điều đi, cuộc giao tranh sắp tới ở tỉnh càng kịch liệt.

Bình luận

Truyện đang đọc