Nói chuyện với Từ Quốc Vĩ cũng không có gì khó khăn vì hắn ta đã từng biết đến bản lĩnh của tôi.
Ngày hôm sau, đến thăm Phương Kim Đức xong xong, tôi đến xưởng rượu tìm Từ Quốc Vĩ, và gọi Trình Tân Kiến đến cùng đi. Trình Tân Kiến không vui vẻ là mấy. Khúc mắc giữa hai người này không nhỏ. Đương nhiên, chủ yếu là Trình Tân Kiến không muốn gặp Từ Quốc Vĩ.
Tôi cười khuyên giải: “Anh Trình à, anh cũng đừng nghĩ mãi những chuyện đó nữa. Từ Quốc Vĩ cũng chỉ là bị Từ Quốc Xương mua chuộc thôi, giờ đây Từ Quốc Xướng đã vào tù rồi, anh cũng nên nguôi giận đi thôi. Oan gia dễ giải không dễ kết, anh nói xem có phải là đạo lý này không nào?”
“Hì hì, đại thiếu gia à, cậu cũng đừng khuyên nữa, Lão Trình tôi có bao giờ là không nghe cậu đâu? Cậu nói thế nào thì là thế…Bà nó chứ, đã giúp đỡ Từ Quốc Vĩ nhiều đến vậy, cũng phải để cho hắn biết mới được…”
Dù cho da mặt của bổn thiếu gia tôi dày thì cũng khó tránh đỏ ửng lên.
Ông Trình Tân Kiến này, dù có hơi thô, nhưng không ngốc. Chỉ dùng một câu mà đã nói vào đúng mạch rồi. Nhưng tiểu tử nhà anh cũng đừng thẳng ruột ngựa như vậy chứ. Ít nhiều cũng để lại cho tôi ít thể diện mà. Thật đúng là!
Đỏ mặt thì đỏ mặt, nhưng đóng kịch thì vẫn phải đóng kịch, việc gì phải làm thì vẫn nên làm.
Từ Quốc Vĩ đã gầy đi nhiều, để râu, tinh thần không được tốt lắm. Điều này cũng khó trách ông ta. Vợ vào tù, muốn giảm nhẹ tội danh, rũ bỏ được những điều không may, thì cũng là một áp lực lớn không nói cũng có thể biết được.
Nhân công của xưởng rượu, nhất là mấy người làm trong ban xúc tiến bán hàng, ai cũng nhìn Từ Quốc Vĩ với ánh mắt là lạ. Không lạ gì nếu giờ hắn ta ra lệnh cũng không còn mấy giá trị nữa.
Đây là nhát dao chí mệnh đối với một người lãnh đạo.
Hồ Gia Huy lo lắng đến mức chạy đôn chạy đáo trong phòng làm việc. Chẳng dễ dàng gì xưởng rượu mới có chút tiếng trăm, hắn ta vừa bước chân lên vị trí này, thì lại xảy ra chuyện không hay. Nếu Từ Quốc Vĩ rớt đài thì làm sao tìm được một người khác phù hợp đến thay thế đây?
Vào thời điểm năm 79, nhân tài tinh thông về quản lý xúc tiến bán hàng không nhiều.
“Chú Hồ, có chuyện gì mà lo lắng đến vậy?”
Tôi cười hỳ hỳ, biết lý do nhưng vẫn cố tình hỏi.
“Ôi!”
Hồ Gia Huy buồn rầu đưa mắt sang Từ Quốc Vĩ.
“Hỳ Hỳ, xưởng trưởng Từ xem ra chẳng có chút tinh thần nào cả.”
“Tuấn thiếu gia đến rồi…”
Từ Quốc Vĩ vội vàng đứng lên, cố nặn ra một nụ cười trên gương mặt, chợt nhận ra Trình Tân Kiến đi đằng sau, bối rối không biết làm thế nào.
“Hèm”
Trình Tân Kiến e hèm một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía mấy bồn hoa.
Tôi cười, không để ý đến hắn ta .
“Xưởng Trưởng Từ, đừng hiểu lầm, tôi và anh Trình không phải đến để xem trò vui đâu.”
Từ Quốc Vĩ gật đầu, không nói được gì.
“Anh Trình, đóng cửa vào đi.”
Trình Tân Kiến đóng cửa theo lời nói của tôi. Hồ Gia Huy có chút ngạc nhiên, không ngờ một ông đội trưởng đội công an như Trình Tân Kiến lại nghe lời tôi đến vậy.
Tôi cũng không khách sáo, ngồi xuống trước mặt Từ Quốc Vĩ, chầm chậm nói: “Tối qua, tôi và anh Trình đã đến nhà Phương Kim Đức.”
Từ Quốc Vĩ lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, Hồ Gia Huy cũng dỏng tai lên nghe. Trình Tân Kiến kéo một chiếc ghế ra, cách Từ Quốc Vĩ khoảng tầm hai mét, gác hai chân lên nhau, cầm một tờ báo lên đọc.
Lúc này, Từ Quốc Vĩ cũng chẳng thèm để ý đến thái độ của Trình Tân Kiến rồi, nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Tôi cũng chẳng có ý định nói vòng vèo nên vào ngay vấn đề: “Phương Kiểm nói rồi, Trương Vân Hà là tòng phạm của vụ án này, có biểu hiện lập công, nếu tích cực hoàn trả lại tất cả khoản tiền tham ô, thì Phương Kiểm sẽ đề nghị lên tòa án giảm nhẹ mức độ phạm tội.”
“Viện trưởng Phương nói như vậy thật sao?”
“Bà nhà anh, Tiểu Tuấn đã bỏ ra bốn điếu Đại Tiền Môn, bốn bình rượu Mao Đài mới moi được câu ấy từ trong miệng Phương Kim Đức ra đó, anh còn không tin à?”
Trình Tân Kiến bực mình nói xen vào. Hắn ta đúng là không có thói quen làm xong việc tốt mà không ghi danh lại. Câu nói ấy còn chứa cả hàm ý khoa trương nữa.
Từ Quốc Vĩ và Hồ Gia Huy đồng loạt ngớ người ra!
Bốn bình rượu Mao Đài và bốn điếu thuốc Đại Tiền Môn không phải là con số ít, là một món nợ tình người rất lớn rồi, nếu tính theo giá cả của đời sau thì phải đến mấy nghìn tệ. Thấy mắt Từ Quốc Vĩ bắt đầu ươn ướt, những câu cảm ơn chuẩn bị ra khỏi miệng, tôi vội vàng giơ tay ngăn hắn ta lại.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, anh tìm biện pháp hồi tiền lại đi…Ừm, có khó khăn gì không?”
“Không…Không có khó khăn gì cả…”
Hồ Gia Huy không vui nói: “Lão Từ, có khó khăn gì thì nói ra, mọi người đều có thể giúp anh một tay. Nói đi nào, khoảng tầm bao nhiêu?”
Từ Quốc Vĩ nhìn tôi rồi lại nhìn sang Hồ Gia Huy, ngượng ngập nói: “Một nghìn tệ.”
Nói xong lại ủ dột cúi mặt xuống.
Một nghìn tệ, lúc đó là con số có thể dọa người khác kinh hồn bạt vía! Nghĩ mà xem, những người nông dân mỗi năm bình quân thu nhập mới có 12, 13 tệ! Một nghìn tệ đồng nghĩa với việc bảy tám người cực nhọc lao động mới tích cóp lại được. Còn một đôi vợ chồng bình thường, nếu nuôi hai đứa con, tiết kiệm một chút, một năm cũng chỉ tích được khoảng 2, 3 trăm tệ.
Hồ Gia Huy nghiến răng, nói quả quyết: “Tôi cho vay hai trăm.”
Hắn ta và Từ Quốc Vĩ không thân thiết, cũng mới chỉ đến xưởng rượu được vài tháng, lại đồng ý cho vay hai trăm, điều này cho thấy tấm lòng tiếc nhân tài của hắn ta .
Nước mắt của Từ Quốc Vĩ đã chảy xuống hai bên gò má.
Tôi cười: “Chú Hồ, thôi đi vậy, gia cảnh nhà chú cũng chẳng khá khẩm gì, đợi đến cuối năm được phát tiền thưởng thì cho vay cũng không muộn….Việc này, cứ để cháu nghĩ cách.”
“Cậu?”
Hai con ngươi Hồ Gia Huy suýt nữa thì rơi ra ngoài.
Tên nhóc nhà Tấn Tài này bị não úng thủy ư? Tận một nghìn đồng cơ đấy!
“Được rồi, đừng nhăn nhó mặt mày nữa, trời chẳng sập xuống được đâu, đi thôi, cùng ăn cơm với nhau một bữa, tôi mời.”
“Cháu mời?”
Hồ Gia Huy lại ngạc nhiên lần nữa.
“Được rồi, Lão Hồ, Tiểu Tuấn nói thế nào thì anh nghe thế đấy đi, đảm bảo với anh mọi chuyện ổn thỏa hết.”
Trình Tân Kiến vừa nghe đến ăn cơm,ngay lập tức lấy lại tinh thần.
Bốn người cùng bước ra ngòai, chen trên chiếc xe công an của Trình Tân Kiến, đi đến nhà ăn Nhân Dân. Trình Tân Kiến nói: “Xưởng trưởng Hồ à, ai cũng bảo xưởng rượu giờ phát tài rồi, tôi thấy anh cũng mua cái xe mà đi.”
Hồ Gia Huy cười.
Kết quả lên bàn rượu, Trình Tân Kiến bị Hồ Gia Huy làm tức đến chết. Ngoài “Ngũ Phong Lão Tửu”, Hồ Gia Huy không đồng ý bất cứ một loại rượu nào khác, còn nói hùng hồn: “Tôi là xưởng trưởng của xưởng rượu, không uống rượu của nhà mình thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Được, anh uống Ngũ Phong nhà anh, tôi uống Mao Đài của tôi.”
Tôi cười: “Anh Trình, điều này anh không đúng rồi, mọi người dù sao cũng đều là người huyện Hướng Dương, ủng hộ kiến thiết quê hương là điều nên làm mà.”
Bổn thiếu gia phát ngôn, Trình Tân Kiến ngay lập tức không nói gì nữa, nhưng vẫn lộ ra vẻ không vui.
“Được rồi, đợi tí nữa anh cầm hai bình rượu về, uống cho thỏa thuê!”
Trình Tân Kiến lúc này mới mặt tươi như hoa.
“Có điều, anh lại phải chạy một chuyến rồi.”
“Cậu nói đi.”
“Anh đến tiệm bánh mỳ của Lương Xảo, tìm Lương Xảo lấy cho tôi 1000 tệ đến đây.”
Tôi vốn định bảo hắn ta đón Lương Xảo đến đây nữa, nhưng nhìn sang Hồ Gia Huy, rồi lại nuốt lời vào trong. Hồ Gia Huy khá thân với cha, việc của Xảo Nhi không nên để ông ta biết. Nếu không cẩn thận thì bổn thiếu gia lại gặp phiền phức.
Đã ăn đồ của người ta thì phải nghe lời, Trình Tân Kiến lúc lắc chạy đi.
Nếu nói là lúc đầu Hồ Gia Huy và Từ Quốc Vĩ còn có chút hoài nghi, đến khi Trình Tân Kiến mang một đống “đại đoàn kết” đặt lên bàn, hai người họ cuối cũng đã phục.
Đơ người ra một lúc lâu, Hồ Gia Huy kinh ngạc nói: “Tiểu Tuấn, cháu lấy đâu ra tiền?”
“Tiệm bánh mỳ Xảo Xảo chắc mọi người đều biết chứ? Đó là người bạn tốt nhất của tôi mở, làm ăn cũng khá lắm, kiếm được chút đỉnh….Xưởng trưởng Từ, phiền chú viết một cái giấy ghi nợ nhé.”
“Ôi ôi…”
Từ Quốc Vĩ đồng ý, móc bút ra viết giấy ghi nợ.
“Bạn?”
Hồ Gia Huy lắp bắp một mình, không tin vào những điều mình nghe thấy, một tên nhóc như nó sao lại có người bạn giàu có thế này? Đúng là kỳ lạ. Nhưng cũng không hỏi thêm nhiều nữa. Nếu ông ta biết người bạn tốt nhất kia của tôi thực ra cũng chỉ là một cô bé mười lăm mười sáu tuổi thì sợ rằng sẽ ngất ngay tại trận mất.
…..Hơn một tháng sau, vụ án của Từ Quốc Xương đã phán quyết, Từ Quốc Xương phạm tội tham ô, phán án 5 năm tù. Đồng phạm Trương Văn Hà có biểu hiện lập công, lại là tòng phạm, phán án hai năm tù, kéo dài 3 năm nữa mới thi hành án.Từ ngày phán quyết, giải trừ tạm giam.
Tối hôm đó, Từ Quốc Vĩ liền dẫn Trương Vân Hà đến nhà tôi cảm ơn.
Cha không biết nội tình của chuyện này, nhưng Từ Quốc Vĩ cứ khẳng định trong đó có sự giúp đỡ của cha, nên vô cùng cảm kích. Cha nhận lời, rồi liếc mắt sang phía tôi.
Tôi cười, gật đầu. Cha bèn hiểu ra trong đó đã có sự nhúng tay của tôi.
Có thể thấy được rằng, cha rất hài lòng về việc làm của tôi. Lúc đầu khi ông quyết định dùng Từ Quốc Vĩ, ít nhiều cũng có hàm ý giúp đỡ cho Hồ Gia Huy, tránh việc người khác nghĩ là “con ông cháu cha”. Ai mà biết rằng Từ Quốc Vĩ lại là một nhân tài, làm việc vô cùng nỗ lực, làm cho xưởng rượu phát triển như vũ bão, trở thành trợ thủ không thể thiếu của Hồ Gia Huy. Cha xuất thân từ cán bộ kỹ thuật, rất coi trọng những cán bộ thật thà làm được việc này. Hơn nữa cách suy nghĩ của con người khi đó cũng đơn thuần, thấy lúc người ta gặp khó khăn dang cánh tay ra giúp đỡ là một chuyện bình thường, người xưa đã dạy rồi, làm người phải nghĩ đến hai chữ “nhân đức”.
“Tiểu Trương à, đã phán quyết rồi, thì sự việc này cũng coi như xong, đừng có suy nghĩ thêm nữa.”
Cha vui vẻ nói.
“Đương nhiên, vẫn phải thay đổi về nhân sinh quan thế giới quan của mình, dù sao thì cũng đã từng phạm sai lầm mà, về sau phải chú ý hơn nữa.”
Trương Vân Hà gật đầu lia lịa. Đã sớm nghe nói chủ nhiệm Liễu rất dễ gần, giờ được gặp mới biết danh bất hư truyền.
“Đồng chí Quốc Vĩ, giờ thì yên tâm rồi chứ? Ha ha….”
Từ Quốc Vĩ xấu hổ nói: “Chủ nhiệm Liễu, trước kia tôi chưa làm tốt…”
“Gia Huy sốt ruột lo lắng lắm đấy, chạy đến đây than thở với tôi mấy lần.”
Nghĩ đến cái bộ dạng sốt sắng của Hồ Gia Huy, cha bật cười. Ông Gia Huy này, cái gì cũng tốt, chỉ có điều tính tình sốt sắng, nên bị giảm chút phong độ.
Từ Quốc Vĩ cảm kích nói: “Đúng vậy đúng vậy, xưởng trưởng Gia Huy rất quan tâm đến tôi.”
Được, Hồ Gia Huy đã quy nạp được cánh tay phải này rồi.
“Xưởng trưởng Từ, trước mắt việc bán hàng của xưởng rượu Ngũ Phong cũng được coi là đã tìm được lối ra, nhưng có điều, cũng chỉ đang là đặt mình vào những bước đi đầu tiên thôi.”
Tôi nói chen vào.
“Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi vẫn chưa làm việc chu toàn lắm….”
Từ Quốc Vĩ nói rất khiêm tốn, nhưng nghe đi nghe lại, sao giống như tôi đang biểu dương hắn ta vậy. Nhưng thật lòng mà nói, tôi không có ý biểu dương hắn ta . Ở địa vị của tôi, xưởng rượu Ngũ Phong cũng mới chỉ đi vào bước đầu mà thôi, để bước đến thành công hay là huy hoàng còn phải đi một quãng đường dài nữa. Ngay lập tức tôi không khách khí ngắt lời hắn ta , nói: “Xưởng trưởng Từ, mấy câu khách sáo này không cần phải nói nữa, công việc vào giai đoạn trước của xưởng rượu không tồi, nhưng về sau phải triển khai thế nào, các chú có kế hoạch cụ thể hay chưa? Nói ra cho mọi người nghe coi.”
Từ Quốc Vĩ thì không sao, nhưng Trương Vân Hà thì vô cùng ngạc nhiên. Chủ nhiệm Liễu dễ gần như vậy, mà sao con trai của ông lại có vẻ không biết làm việc cho thấu tình đạt lý, nói chuyện già dặn đến vậy?
“Ừm, về việc này, trước mặt ở thị trường khu Bảo Châu, chúng tôi đã cơ bản triển khai rồi, trong những phòng tiếp đón của bảy huyện và một thành phố, những cơ quan lớn một chút đều có rượu Ngũ Phong của chúng ta, bước tiếp theo, chúng tôi dự định đi ra ngoài khu Bảo Châu, tiến quân vào thành phố Đại Ninh.
Nói đến công việc, Từ Quốc Vĩ ngay lập tức lấy lại được tinh thần.
Tôi cười nhạt: “Đi ra ngoài khu Bảo Châu, tiến quân vào thành phố Đại Ninh, mục tiêu này không tồi. Nhưng tiến quân thế nào, còn phải thương lượng thêm. Chỉ dựa vào kỹ thuật và chất lượng sản phẩm như bây giờ của xưởng rượu, muốn đánh vào thị trường Đại Ninh và đảm bảo không để đối thủ cạnh tranh được, còn phải mất nhiều thời gian lắm. Chuyện này nói sau, trước hết chúng ta nói đến khu Bảo Châu đã, xưởng trưởng Từ nghĩ rằng, rượu Ngũ Phong đã được dùng ở các phòng ban của khu, có mặt trên chợ khu, là đã chiếm lĩnh được thị trường khu Bảo Châu rồi hay sao? Vẫn còn sớm lắm…”
Trương Vân Hà há hốc miệng, Từ Quốc Vĩ vừa kinh ngạc vừa chờ đợi, mỗi lần gặp mặt hai cha con chủ nhiễm Liễu, dù là cha hay là con, đều có sự ngạc nhiên bất ngờ. Tuấn thiếu gia đã nói vậy, nhất định lại có chiêu gì mới rồi.
“Mời Tuấn thiếu gia dạy bảo…”
Nghe từ xưng hô này, tôi giật mình, liếc mắt nhìn sang cha, thấy cha không có ý kiến gì, mà cũng đang chăm chú chờ đợi tôi nói tiếp.
“Khu Bảo Châu có 7 huyện 1 thành phố, tính cả chợ Bảo Châu thì 90% là nông dân, không chiếm lĩnh được thị trường nông dân rộng lớn này, mà đã vội vàng muốn đi ra ngoài, có lẽ là sớm quá rồi.”
“Chúng tôi đã phát triển sản phẩm đến thị trường nông thôn,nhưng giá của Ngũ Phong Lão Tửu phải cạnh tranh với rượu Tây Phượng chứ, ở nông thôn….rất nhiều người không đủ tiền mà mua….”
Từ Quốc Vĩ cẩn thận nói từng câu một.
Tôi cười, đáp: “Vậy thì mọi người sao lại không nghĩ cách về phương diện đóng gói? Một bình không mua được, nhưng nửa bình thì có mua được không? Nếu nửa bình vẫn không mua được, thì hai lạng chắc chắn phải mua được chứ?”
“Nửa bình? Hai lạng? Ý cậu là bán rượu đóng gói phân lẻ ư?”
Từ Quốc Vĩ ngờ vực nói.
Tôi cười lắc đầu: “Xưởng trưởng Từ à, bán rượu lẻ chỉ có anh mới nghĩ ra được thôi. Vậy chẳng khác nào đã đi về con đường cũ rồi sao? Thế thì còn phát triển thế nào được? Anh không nghĩ ra được việc cho ra loại bình nửa cân hay là loại chén 2 lạng à? Ai nói là cứ phải đóng gói đầy 1 chai 1 cân vậy?”
“Đúng vậy đúng vậy, sao tôi lại ngốc đến vậy cơ chứ!”
Đúng là người vừa tỉnh ngộ, Từ Quốc Vĩ vỗ đầu, nói to.
“Loại bình rượu nhỏ này, ngoài đánh vào thị trường nông thôn, còn có thể mang đến bán ở những nơi như bến xe bến tàu, bán cho những người đi công tác, đi làm việc xa nhà, đúng là tiện lợi, tiện tay mua cái chén hai lạng, uống hết rượu rồi, còn có thể giữ chén lại làm chén uống trà nữa. Chẳng phải quảng cáo không công cho Ngũ Phong Lão Tửu hay sao? Tàu hỏa chạy đến đâu, là rượu của chúng ta chạy đến đấy, chẳng cần bỏ tiền ra quảng cáo.”
Nói đúng ra, thì đã kiếm được món hời lớn, cách làm này, ở kiếp sau cũng không thường thấy.
Từ Quốc Vĩ gật đầu lia lịa, vô cùng vui vẻ.