TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tạ Viện trực tiếp gọi điện thoại cho Liễu Tuấn.

"Liễu bí thư, tôi có chuyện muốn báo cáo với bí thư!"

Trong điện thoại Tạ Viện không có hỏi han khách khí chút nào, trực tiếp nói ngay, trong giọng nói hình như mang theo vẻ bất mãn.

Liễu Tuấn mỉm cười: "Hoan nghênh!"

Tạ Viện cũng không nhiều lời, lập tức cúp điện thoại. Ước chừng 5p sau Tạ Viện đi tới phòng làm việc của Liễu Tuấn. Kha Khải Phàm vội đứng dậy đón chào, trong đầu thì thầm kinh ngạc, thường ngày bí thư Tạ Viện chú trọng nhất phong độ mà ngày hôm nay có chút khác thường, bước đi rất vội, chỉ một đoạn đường Tạ phó bí thư đã thở dốc không ngớt. Bộ ngực cao vót dưới bộ áo bó bằng tơ đen không ngừng phập phồng.

Đương nhiên, Kha Khải Phàm không dám nhìn chằm chằm vào vòng 1 của Tạ bí thư, mỉm cười chào Tạ bí thư.

Tạ Viện xụ mặt gật đầu, một chữ chưa từng nói.

Kha Khải Phàm cũng không ý kiến. Hắn biết, trong khoảng thời gian này Tạ Viện bí thư tương đối khổ sở. Kỷ ủy thành phố đồng thời áp dụng biện pháp cưỡng chế đối với ba cán bộ thân cận nhất do một tay bà đề bạt lên. Tạ bí thư cảm nhận được nguy cơ chưa từng có.

Lúc này tới cửa, phỏng chừng là đến để khởi binh vấn tội.

Khi Tạ Viện đi vào phòng làm việc của Liễu Tuấn, Liễu bí thư đã đứng dậy, đang chờ ở chỗ tiếp khách.

Kha Khải Phàm lại kinh ngạc, tình hình này ngày trước không thấy nhiều. Tạ Viện tuy quyền cao chức trọng nhưng trước đây khi đến phòng làm việc của bí thư trao đổi việc công, Liễu bí thư chưa từng khách khí qua như vậy.

Tạ Viện có tâm sự nên cũng không đi lưu ý những chi tiết này.

"Chào Liễu bí thư!"

Mặc dù Tạ Viện rất phiền muộn, lễ tiết cơ bản trên quan trường vẫn chưa từng quên, bà khẽ gật đầu chào Liễu Tuấn.

"Ha ha, Tạ bí thư ngồi đi!"

Liễu Tuấn mỉm cười nắm tay chào hỏi với Tạ Viện rồi mời bà ngồi xuống ghế sofa.

Kha Khải Phàm dâng lên trà xanh.

"Tạ bí thư, có chuyện gì muốn thương nghị với tôi vậy?"

Liễu Tuấn hỏi, trên mặt trước sau vẫn mỉm cười ôn hòa, nhìn không ra bất cứ tia dị dạng nào. Tuy nhiên điểm khác thường của Tạ Viện thì Liễu bí thư đã nhìn ra. Tạ Viện xưa nay chú ý phong độ, khí chất ưu nhã, rất chú ý tới trang phục. Tạ Viện trước mắt vẫn một bộ chức nghiệp vừa người, áo lót buộc ngực màu đen, từ xa nhìn lại rất hấp dẫn. Tuy nhiên mặt đối mặt Liễu Tuấn đã nhìn ra vẻ tiều tụy giấu trong nội tâm của Tạ Viện. Đoán là không được ngủ đầy đủ, viền mắt đã hơi thâm quầng, mặc dù đã trang điểm che giấu nhưng khi nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện rõ vết tích.

Liễu Tuấn và Uông Quốc Chiêu đồng thời phát lực, Tạ Viện còn có thể ăn ngon ngủ say được mới là quái sự!

Tại tỉnh A, hiện nay chưa tìm được người nào có thể trái ngăn Liễu Tuấn, phải chống Uông Quốc Chiêu.

Tạ Viện nghiêm túc nói: "Liễu bí thư, tôi có ý kiến đối với cách làm của Kỷ ủy thành phố và đồng chí Hàn Kình Vũ sắp tới!"

Quả nhiên là khởi binh vấn tội.

Phải nói, Tạ Viện vẫn có điều lý giải đối với tính cách của Liễu Tuấn, biết y không thích ăn nói lan man, vì vậy dứt khoát nói ra ý đồ mình đến đây.

Liễu Tuấn mỉm cười không nói gì, đợi đoạn sau.

"Liễu bí thư, đồng chí Hàn Kình Vũ và Kỷ ủy thành phố xét xử các cán bộ Hám Chí Bưu, tôi cho rằng chính là ôm hận trả thù, có hiềm nghi châm chích."

Thấy Liễu Tuấn không lên tiếng, Tạ Viện hơi nặng lời thêm. Vốn Tạ Viện cũng rất rõ Hàn Kình Vũ và Kỷ ủy thành phố vào lúc này đột nhiên xuất thủ, một mạch tra xét tất cả 3 cán bộ cấp Phó xử do bà đề bạt lên, phía sau khẳng định có chủ ý của Liễu Tuấn. Thường thức về quan trường nói cho Tạ Viện, một phó bí thư Thành ủy ngang nhiên làm khó dễ một phó bí thư Thành ủy khác, vậy thì nhất định là có mưu đồ rất lớn. Huống chi tại Thành ủy Tạ Viện bài danh trên cả Hàn Kình Vũ, mọi người cũng biết phía sau Tạ Viện là bí thư Tỉnh ủy, Hàn Kình Vũ không có ủng hộ cường lực thì sao dám liều như thế?

Nhưng việc đã đến nước này, Tạ Viện tuyệt đối không thể khoanh tay chịu chết, dù cho đối mặt là Liễu Tuấn cũng đành phải chống lại.

Thực sự Tạ Viện đã không còn đường lui.

Liễu Tuấn mỉm cười: "Tạ bí thư nói như vậy có căn cứ gì không?"

Tạ Viện thoáng sững sờ: "Liễu bí thư, tôi thừa nhận Hám Chí Bưu và mấy cán bộ đều là do tôi đề cử. Nhưng ta đề cử họ hoàn toàn là nhìn vào sự cố gắng trên công tác của cá nhân họ, cũng không có tư tâm. Mấy người Hám Chí Bưu quả thực có chút khuyết điểm, nhưng mà nhân vô hoàn nhân, dù cho ai cũng có khuyết điểm. Cách thức làm việc của Hám Chí Bưu có chút thô bạo, có đôi khi không biết chừng mực, chú ý chi tiết. Tuy nhiên độ khó của công tác Quản lý thành phố Liễu bí thư anh cũng rất rõ. Một số quần chúng rất gian xảo, anh không cho họ biết lợi hại thì hoàn toàn quản không được. . .

Liễu bí thư, thành phố vườn hoa là do anh đích thân đề nghị làm, tôi nghĩ thành phố vườn hoa chân chính không chỉ có hoa tươi xanh hoá còn bao quát cả nhân văn nội hàm. Nếu như một thành phố nơi nơi điểu ngữ hoa hương cũng nơi nơi đều là hàng quán không giấy phép bày loạn, chỉ sợ cũng sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố Ngọc Lan chúng ta mà phải không? Chúng ta có thể nào bởi vì một số lời ồn ào trên internet thì tin là thật, tùy ý áp dụng cách xử trí tổ chức đối với những cán bộ cơ sở nghiêm túc phụ trách công tác chứ? Đây không phải là đả kích tính tích cực trong công tác của mọi người sao? Nếu như bởi vậy mà xử lý mấy người Hám Chí Bưu, tôi cho rằng rất không thỏa đáng. Xin Liễu bí thư và đồng chí Hàn Kình Vũ hãy liên hệ một chút vấn đề này, công tác Kỷ ủy cũng phải tuân theo đại cục!"

Thấy vẻ kích động của Tạ Viện, trên mặt Liễu Tuấn lập tức thu lại dáng cười, trở nên nghiêm túc hơn.

"Tạ bí thư, theo tôi được biết, mấy cán bộ này không chỉ cách thức làm việc thô bạo, sau lưng họ còn tồn tại những vấn đề càng nghiêm trọng hơn. Thí dụ như Hám Chí Bưu, tồn tại tình hình lợi dụng quyền thế, nhận hối lộ, thậm chí có quần chúng phản ánh, Hám Chí Bưu lợi dụng chức quyền, dâm loạn phụ nữ. Căn cứ vào tình hình hiện nay nắm được, Hám Chí Bưu rất có thể còn tồn tại vấn đề càng nghiêm trọng hơn nữa, có khả năng dính líu đến tội phạm hình sự. Cán bộ loại như vậy nếu như chúng ta không xét xử thì làm sao ăn nói với quần chúng? Làm sao ăn nói với các cán bộ của TP.Ngọc Lan đây?"

Liễu Tuấn trầm giọng nói.

Trên thực tế, mấy người Hám Chí Bưu dưới thế tiến công của Kỷ ủy đã khai báo rất nhiều vấn đề nghiêm trọng hơn cả những điều này, cũng đã khai báo cả việc có quan hệ tới họ đút lót cho Tạ Viện. Chỉ là công tác bảo mật của Hàn Kình Vũ và tổ điều tra Kỷ ủy làm rất chu đáo. Tạ Viện không rõ nội tình mà thôi.

Một khi thời cơ thành thục, Liễu Tuấn sẽ áp dụng động tác càng nghiêm khắc hơn.

Tạ Viện lập tức nói: "Liễu bí thư, đã như vậy vì sao mấy vấn đề này không thảo luận trên Hội nghị xử lý thường vụ bí thư, nếu quả thật nghiêm trọng như thế, tôi nghĩ Kỷ ủy cần phải thông báo với lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy về tình huống phá án chứ? Xử lý cán bộ cấp xử chung quy cũng phải do Thành ủy tới gõ nhịp quyết định. Kỷ ủy thành phố và đồng chí Hàn Kình Vũ làm như vậy có thể đã trái với nguyên tắc của tổ chức."

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Tạ bí thư, Kỷ ủy điều tra án kiện trái với kỷ luật xưa nay vẫn tiến hành độc lập. Điểm này, tôi nghĩ đồng chí Tạ Viện hẳn là rất rõ. Đương nhiên, nếu như tình huống là thật, chứng cứ vô cùng xác thực, cuối cùng như xử lý ra sao khẳng định phải thảo luận tại hội Thường ủy."

Tạ Viện không khỏi nghẹn lời.

Những lời này của Liễu Tuấn trên cơ bản hoàn toàn kín kẽ, chẳng qua một khi đến lúc đó thì tất cả cũng đã trễ. Mấy cán bộ Hám Chí Bưu có phải sẽ bị bắt hay không vốn Tạ Viện cũng không cần vội như thế. Nếu như cán bộ chỉ do một tay bà ta đề bạt lên bị xử lý, tuy đối với uy tín của bà là một đả kích lớn nhưng vẫn còn chưa chạm đến gốc rễ. Trên quan trường những kẻ nịnh nọt không thiếu, bắt Hám Chí Bưu Tạ Viện vẫn có thể lại đề bạt Lý Chí Bưu, Vương Chí Bưu. Vấn đề then chốt ở chỗ, bản thân Tạ Viện có gút mắt rất sâu với mấy cán bộ này. Nếu như họ bị bắt, Tạ Viện cũng không tin mấy người Hám Chí Bưu sẽ nói nghĩa khí cùng bà ta, không kéo bà ra khỏi túi cùng!

"Nếu bí thư đã nói vậy, bọn Hám Chí Bưu có thể đã phạm vào tội hình sự, như vậy tôi kiến nghị, cơ quan chính pháp cần phải sớm tham gia, điều tra cùng Kỷ ủy. Như vậy có thể rút ngắn thời gian phá án, sớm ngày đưa phân tử phạm tội ra công lý!"

Tạ Viện nghẹn một hồi mới lời nghiêm nghĩa chính nói.

Hiện giữ bí thư Chính pháp ủy TP.Ngọc Lan kiêm cục trưởng Công an là Lưu Du, chính là cán bộ tâm phúc do Thai Duy Thanh một tay đề bạt. Để Lưu Du tham gia chung quy ổn thỏa hơn so với cá nhân Hàn Kình Vũ, tối thiểu có thể thám thính được tin tức chuẩn xác hơn.

Đây kỳ thực chính là mục đích chủ yếu ngày hôm nay Tạ Viện cầu kiến Liễu Tuấn.

Biết rõ tình huống không ổn, nhưng tin tức gì cũng dò xét không được, Tạ Viện cũng bị nghẹn gần chết!

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Đề nghị này của Tạ bí thư rất có đạo lý, đồng chí Kính Vũ phỏng chừng trong hai ngày tới sẽ báo cáo tình huống điều tra với Thành ủy, đến lúc đó chúng ta sẽ thương nghị một chút vấn đề này."

Có thể thấy Tạ Viện vẫn chưa tình nguyện mấy. Y theo ý của Tạ Viện là đương nhiên chỉ mong sao Lưu Du lập tức tham dự vào, nhưng Liễu Tuấn đã nói đường hoàng như vậy cũng rất khó để phản bác.

Hơn nữa, theo lý giải của Tạ Viện đối với Liễu Tuấn, phản bác cũng là vô dụng.

Người này cũng không biết có bao nhiêu chủ ý có thể nắm được.

***

Tạ Viện rời khỏi không lâu, Liễu Tuấn đang dựa vào ghế xoay hút thuốc trầm tư, lúc này điện thoại lại vang lên.

"Xin chào, tôi là Liễu Tuấn."

Thanh âm của Liễu bí thư vẫn bình tĩnh như trước.

Trong điện thoại truyền đến giọng trầm thấp của Hàn Kình Vũ: "Bí thư, vừa rồi bí thư Kỷ ủy tỉnh đồng chí Hứa Hồng Cửu đã gọi điện qua cho tôi, biểu thị quan tâm đối với án kiện chúng ta điều tra Hám Chí Bưu!"

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Kỷ ủy tỉnh quan tâm cái gì?"

Ba cán bộ điều tra lần này, một Chính xử hai Phó xử, quả thực là không liên quan gì tới Kỷ ủy, hoàn toàn trong phạm vi chức quyền của Kỷ ủy thành phố.

"Hứa bí thư nói, hy vọng chúng ta có thể nắm chặt chính xác tiến trình tra án, phải kiên trì độc lập phá án, đừng chịu nhân tố bên ngoài quấy nhiễu, đặc biệt là hệ thống Kỷ ủy không thể sao vào để làm công cụ đấu tranh chính trị!"

Trong điện thoại Hàn Kình Vũ lại thuật lại nguyên văn những lời của Hứa Hồng Cửu.

Sau đó, Hàn Kình Vũ nghe được một câu trả lời cực kỳ đặc sắc.

Liễu Tuấn lạnh lùng nói: "Nói vớ vẩn!"

Hàn Kình Vũ cười ha ha cũng nói hai chữ: "Chuẩn luôn!"

Hứa Hồng Cửu đột nhiên biểu thị quan tâm đối với án kiện bình thường mà Kỷ ủy TP.Ngọc Lan đang điều tra, bản thân chính là mang theo "ý chỉ" nào đó. Bản thân Hứa Hồng Cửu đã trở thành một phương đấu tranh chính trị, nhưng đường hoàng nói những lời này với Hàn Kình Vũ không phải vô nghĩa thì là gì?

Bình luận

Truyện đang đọc