TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Buổi chiều Liễu tỉnh trưởng thị sát khu Khai phá Nam Than. Trọng điểm tham quan khu nghiên cứu & phát triển kỹ thuật máy tính của Cty internet Triều Lưu.

Lần này chỉ có tổng tài công ty Trương Thiên đích thân đi cùng mà không có Bàn Đại Hải, cũng không biết là nguyên nhân gì. Có thể là bởi vì vóc dáng quá "gai mắt" nên Bàn Đại Hải xưa nay không thích lộ mặt ở trước nơi công chúng. Lại nói tiếp, Lâm tổng là người vẫn tương đối sống khép kín. Có điều lần này Bàn Đại Hải không có tự mình đứng ra đi cùng Tuấn thiếu gia thị sát, cũng không phải bởi vì ngại mà là xác thực có việc hệ trọng.

"Trương Thiên, việc xác nhập Cty Tư Thanh tiến triển thế nào rồi?"

Nói thật thì Liễu tỉnh trưởng đối với kỹ thuật máy tính trên cơ bản là một người ngoài ngành, rất nhiều thứ Liễu Tuấn xem không hiểu. Y đến đây thị sát phần lớn là biểu thị một loại thái độ, một loại quan tâm. Quan viên chính phủ có đôi khi chính là cần làm dáng như thế, không chỉ yêu cầu về mặt chính trị cũng là yêu cầu về tình hình thực tế.

Một tỉnh trưởng không có khả năng tinh thông toàn bộ kỹ thuật thì việc anh ta cần phải làm là bày mưu nghĩ kế để đẩy mạnh sản nghiệp tổng thể đi lên.

Trương Thiên vội đáp: "Tỉnh trưởng, chuyện này Lâm tổng đang nói chuyện với bên kia. Có điều theo Lâm tổng nói, thái độ của Cty Tư Thanh tương đối thành khẩn, cũng không cò kè mặc cả. Lâm tổng cảm thấy cũng hợp lý nên hiện tại đang tiến hành bàn bạc một số vấn đề tính chi tiết. Đại thể cũng đã định rồi, không có biến hóa gì."

Đối với tình huống này Trương Thiên quả thực là không rõ đầu đuôi. Trước đó không lâu vẫn là phó bộ trưởng bộ sản nghiệp Thông tin Thịnh Đạo Minh đích thân dẫn đội đến nói muốn điều tra Cty Triều Lưu, song mới chớp mắt lại biến thành Cty Triều Lưu sát nhập với Cty Tư Thanh. Màn ảo thuật này diễn thế nào, đến bây giờ Trương Thiên vẫn như lọt vào trong sương mù, không thể lần ra được tình hình.

Trương Thiên tại Cty Triều Lưu nhiều năm như vậy vẫn hiểu rõ Bàn Đại Hải là một nhân vật thủ đoạn thông thiên, hôm nay cuối cùng hắn cũng đã nhìn ra, hậu trường lớn nhất của Bàn Đại Hải chính là Liễu Tuấn. Đoạn thời gian trước, Đào Tư Thanh và Cty internet Tư Thanh hăm he Cty Triều Lưu, đã có tư thế "gió thổi mưa giông trước cơn bão", nào ngờ bị Liễu Tuấn giơ tay diệt tan, kết cục là Đào Tư Thanh ngoan ngoãn nhượng lại Cty Tư Thanh. Sau khi hoàn thành xác nhập, Cty Triều Lưu hoàn toàn xứng đáng trở thành Cty internet đệ nhất quốc nội, một bước tiến sẽ bỏ xa các Cty internet khác ở phía sau. Trải qua một trận chiến này cũng sẽ không còn Cty internet nào có can đảm vuốt râu hùm nữa.

"Trương Thiên, sau khi hoàn thành xác nhập, siêu cấp hàng mẫu thì phải do anh chế tạo. Anh phải động não, làm sao để biến Cty Triều Lưu thành siêu cấp Cty internet nhất lưu thế giới thì phải nhìn anh thế nào rồi."

Liễu Tuấn mỉm cười nói.

"Xin tỉnh trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức!"

Trương Thiên lập tức vỗ ngực cam đoan.

Liễu Tuấn cười gật đầu: "Ừ, xưa nay tôi vẫn rất tin tưởng cách anh làm việc."

Thị sát xong khu Khai phá Nam Than, sau khi tiệc tối Liễu Tuấn ở khách sạn Hạ Tháp triệu kiến vài cán bộ phụ trách của TP.Tiềm Châu. Thế nhưng ngoài dự liệu của mọi người chính là trong những đối tượng Liễu Tuấn triệu kiến không ngờ không có Phan Tri Nhân. Hiện tượng này rất là khác thường, và mãi đến ngày hôm sau mới thấy được đáp án.

Căn cứ vào an bài hành trình lần này Liễu Tuấn thị sát Tiềm Châu, địa điểm ngày hôm sau muốn tới là TP.Giang Thành. Từ khi TP. Giang Thành tạo nên lễ văn hóa và sản nghiệp văn hóa đó, Liễu tỉnh trưởng vẫn chưa đích thân nhìn qua. Lần này nếu tới thì cũng phải dành chút thời gian để đến thăm quan một chút.

Liễu tỉnh trưởng chỉ thị, không cần nhiều người đi cùng với y đến TP.Giang Thành. Phan Tri Nhân là "người tiếp khách" cho toàn bộ hành trình lần này của Liễu tỉnh trưởng đến Giang Thành. Những lãnh đạo Thành ủy khác thì một người cũng không cần theo.

Ai cũng không dám không tuân theo phân phó của Liễu tỉnh trưởng.

Chiếc Audi màu đen chạy như bay trên tuyến quốc lộ TP.Giang Thành.

Thời gian Liễu Tuấn đảm nhiệm thị trưởng Tiềm Châu, đã từng đưa vào số vốn rất lớn để tiến hành cải tạo thăng cấp toàn bộ tuyến đường ở Tiềm Châu. Tuyến quốc lộ mặc dù không bằng rộng rãi như đường cao tốc Ngọc Tiềm, nhưng tình hình giao thông cũng rất tốt, có thể chạy đủ tốc độ. Có điều cũng không phải là hoàn toàn không có giới hạn, Tiết Tử Dịch cũng không dám chạy quá nhanh, vẫn duy tr tốc độ 80 km/h.

Song song ngồi cùng với Liễu Tuấn ở hàng ghế sau chính là Phan Tri Nhân.

Nói đúng thì Phan Tri Nhân cũng không phải là phó thị trưởng Thường vụ của TP.Tiềm Châu, trong văn kiện bổ nhiệm của bộ Tổ chức Tỉnh ủy đã truyền xuống, chức vụ chính thức hiện tại của Phan Tri Nhân là sở trưởng sở Thẩm kế tỉnh A. Mấy ngày nay, hắn ở lại TP.Tiềm Châu cùng người kế nhiệm tiến hành thủ tục giao tiếp, vừa lúc gặp được Liễu Tuấn đến đây thị sát, bằng không thì hai ngày nữa sẽ phải đến tỉnh thành nhậm chức.

Tuổi tác của Phan Tri Nhân lớn hơn Liễu Tuấn, ở tuổi 37, 38 trở thành cán bộ cấp Chính sở, ở trong tỉnh cũng thuộc dạng phái trẻ trung. Tuy nhiên tính cách Phan Tri Nhân thường trầm ổn, ở trước mặt Liễu Tuấn càng sẽ không bày ra vẻ đắc ý.

"Tri Nhân, công tác thẩm kế không dễ làm, anh phải chuẩn bị tâm lý."

Liễu Tuấn hơi dựa vào ghế da mềm mại của xe Audi, nhẹ nhàng nói.

"Vâng, tỉnh trưởng, tôi hiểu mà."

Phan Tri Nhân trầm ổn đáp.

Hắn biết rõ, lời này cũng không phải Liễu Tuấn nói khách sáo. Sở Thẩm kế tỉnh vẫn luôn được Lưu Phi Bằng tự mình nắm trong tay, sở trưởng tiền nhiệm Ngô Vĩnh Hoa là người tâm phúc của Lưu Phi Bằng. Có thể nghĩ được, nòng cốt chủ yếu của sở Thẩm kế đều là một tay Ngô Vĩnh Hoa đề bạt lên, sau khi Phan Tri Nhân qua đó sẽ tốn rất nhiều tinh lực để làm tốt quan hệ nội bộ.

Liễu Tuấn hình như biết được Phan Tri Nhân đang suy nghĩ cái gì, nói: "Có một số việc anh hiểu được, nhưng còn một số chuyện anh chưa hẳn hiểu được đâu."

Phan Tri Nhân nhất thời kinh hãi: "Tỉnh trưởng, xin chỉ rõ!"

Kha Khải Phàm ngồi ở vị trí phó lái cũng dựng lên lỗ tai. Trên thực tế, dọc theo đường đi Kha Khải Phàm đều nghe tỉ mỉ cuộc đối thoại giữa Liễu Tuấn và Phan Tri Nhân, rất sợ để sót một câu. Cần biết bây giờ Phan Tri Nhân ngồi ở phía sau cùng hắn cũng là thư ký của Liễu Tuấn. Chỉ sau thời gian 10 năm ngắn ngủi đã từ một cán bộ bình thường trở thành cán bộ cấp Chính sở, cũng được coi là điển hình của thư ký. Kha Khải Phàm rất muốn qua những lời đối thoại giữa Liễu Tuấn và Phan Tri Nhân để tiến thêm một bước đề cao bản thân.

"Chuyện thứ nhất, anh không có thời gian."

Liễu Tuấn chậm rãi nói: "Y theo trình tự bình thường, anh vừa mới nhậm chức thì tôi nên cho anh một chút thời gian để anh quen thuộc hoàn cảnh công tác, tạo một chút quan hệ nội bộ, nhưng mà tình huống hiện tại đã không cho phép. Tổ công tác của Kỷ ủy tỉnh và bộ Tổ chức đã được phái xuống, nhóm thẩm kế của sở Thẩm kế thì không thể chậm trễ. Chúng ta không thể đợi tiếp, nhóm thẩm kế phải lập tức phái xuống. Rất nhanh sẽ đến cuối năm rồi, báo cáo thẩm kế phải nhanh chóng đưa ra. Cho nên, phương pháp công tác làm từng bước không thể thực hiện được."

Phan Tri Nhân lập tức nói: "Tỉnh trưởng, việc này không đáng lo. Quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân, công tác là công tác. Mấy ngày nữa tôi sẽ đến sở Thẩm kế báo danh, lập tức phái xuống nhóm nhẩm kế. Mặc kệ trước đây họ là người do ai đề bạt lên, cũng không quản họ có quan hệ thân cận hơn với ai thì điều này cũng không phải là trọng điểm, tôi chỉ cần nhìn kết quả thẩm kế. Nếu thẩm kế nghiêm túc thì biểu dương, không nghiêm túc qua loa cho xong thì nên phê bình. Đây cũng là điều mà tỉnh trưởng đã từng chỉ cho tôi biết. Chỉ cần nắm công tác, vậy thì cách tính toán của họ sẽ hoàn toàn không thực hiện được."

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

Xem ra Phan Tri Nhân đã nắm giữ rất tốt ngự hạ chi đạo. Tại cơ quan các loại mâu thuẫn, quan hệ nhân sự phức tạp. Phương pháp tốt nhất, chính là bỏ qua tất cả những mặt mâu thuẫn này, chỉ tóm lấy chủ đề công tác, vậy thì loại mâu thuẫn này sẽ không thể nào thể hiện ra được.

"Rất nhiều người đều cho rằng tôi để anh đảm nhiệm sở trưởng sở Thẩm kế là chỉ dùng người thân. Đơn giản là vì bài trừ đối lập nên nắm vững bộ môn thẩm kế trong tay, để trở thành công cụ công kích các cán bộ không nghe lời. Cho nên, kết quả thẩm kế lần này, bất kể kết luận thế nào đều sẽ bị người lên án. Nếu như không có xảy ra vấn đề gì, có người sẽ phê bình anh làm qua loa, nếu như thẩm kế xảy ra vấn đề lớn, lại có người sẽ nói là bè cánh đấu đá!"

Phan Tri Nhân bình tĩnh đáp: "Không làm tốt công tác, xảy ra vấn đề đương nhiên phải xử phạt, còn họ thích nói như thế nào thì cứ kệ họ. Nếu như nói xử lý cán bộ có vấn đề chính là bè cánh đấu đá, vậy bè cánh đấu đá thế này nên xử lý thế nào mới phải."

Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Những lời đồn đãi này có thể không cần để ý tới. Anh phải nhớ kỹ, công tác thẩm kế phải làm được công khai công chính, phải cố định được quy tắc để trở thành một khuôn mẫu. Sau khi anh đến sở Thẩm kế, công lao lớn nhất không phải là anh thẩm kế ra bao nhiêu cán bộ có vấn đề mà là phải thành lập một chế độ thẩm kế hoàn chỉnh, để cho toàn bộ cán bộ thẩm kế đều có thể làm được 'hữu pháp khả y', đây mới là kế lâu dài. Anh may mắn bắt được một hai con cọp lớn cũng không tính là gì, chỉ có khi thành lập được chế độ và quy tắc, đạt được sự chứng thực hữu hiệu mới là gốc rễ để chúng ta phản hủ xướng liêm, để cho 'thanh kiếm thẩm kế' lúc nào cũng treo trên đầu các cán bộ. Đối với họ đều là một sự đốc thúc và cảnh tỉnh, để cho các cán bộ không phạm sai lầm hoặc là ít phạm sai lầm mới là sự bảo vệ lớn nhất đối với họ."

Phan Tri Nhân nghiêm nghị nói: "Vâng, tỉnh trưởng, tôi hiểu rồi."

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, y tin Phan Tri Nhân đã thật sự hiểu hàm nghĩa trong lời nói của mình, hơn nữa năng lực làm việc của Phan Tri Nhân rất mạnh, chắc là có thể quán triệt chỉ thị của y rất tốt.

Đã đến tầng cấp hôm nay như Liễu Tuấn, thẩm kế dù cho có bắt được một hai cán bộ lãnh đạo chủ chốt thì Liễu Tuấn cũng không quá đặt ở trong lòng. Giống như bản thân Liễu Tuấn đã nói, thành lập một chế độ thẩm kế hoàn chỉnh đồng thời trường kỳ kiên trì nó mới là đại sự Liễu Tuấn yêu cầu phải thận trọng suy nghĩ.

Xe chạy rất nhanh, hơn 1 giờ đã ra khỏi TP.Giang Thành. Lý Huệ đặc biệt dặn dò bí thư Thành ủy Giang Thành Tô Duyên Quang và thị trưởng Tưởng Hoành Mục không được làm nghi thức hoan nghênh gióng trống khua chiêng, để tránh Liễu tỉnh trưởng mất hứng. Cho nên Tô Duyên Quang và Tưởng Hoành Mục không có suất đội đi chờ đón mà tại trụ sở Thành ủy tập trung các lãnh đạo chủ chốt của tứ sáo ban tử, tổ chức một nghi thức hoan nghênh nho nhỏ.

Liễu tỉnh trưởng không phê bình Lý Huệ, nhưng chưa chắc sẽ không phê bình họ.

Liễu Tuấn thấy thế rất là thoả mãn, cùng mọi người nắm tay chào hỏi, thái độ rất hoà nhã.

Bình luận

Truyện đang đọc