TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Điều thứ nhất là nhắm vào người phụ trách xí nghiệp cải cách, không được phép có hành vi làm tổn hại tới của công. Điều này là là đương nhiên, không ai có thể nói gì cả.

Điều thứ hai là yêu cầu điều tra lại xem trong quá trình tinh giảm biên chế có hành vi gian lận hối lộ không. Vì thế, văn phòng lãnh đạo cải cách quốc xĩ sẽ phải nhân viên chuyên môn tới nói chuyện với các công nhân nghỉ việc, thu thập ý kiến. Đây cũng là chuyện hợp lý, nếu không làm thế khó yên cơn giận của những người công nhân nghỉ việc.

Điều thứ ba thỉ nghiêm trọng hơn, đối với những cán bộ lãnh đạo không kịp thời giải quyết vấn đề đơn vị trong quá trình cải cách, phải truy cứu trách nhiệm, thậm chí cách trức. Trong điều này Liễu Tuấn liệt kê rất nhiều quy định cụ thể, phàm cán bộ lãnh đạo vi phạm quy định đó đều cách chức hết.

Liễu Tuấn liệt kê ra từng điều, những người khác thái độ khác nhau.

Điền Hoằng Chính mắt sáng lên, có vẻ hết sức tán thành, cô luôn kiên trì nghiêm khắc với vấn đề cán bộ, những quy định cứng rắn này của Liễu Tuấn rất hợp với khẩu vị của cô.

Đinh Ngọc Chu thì như giếng sâu tĩnh lặng, thời gian này Đinh Ngọc Chu thu mình lại nhiều rồi, không "chọc ngoáy" lung tung nữa, dần dần có phong phạm "vô vi", phải nói Đinh Ngọc Chu thay đổi rất nhiều, các loại đánh giá đều có. Nhưng hiển nhiên các thường ủy hoan nghênh loại thay đổi này, Đinh Ngọc Chu tựa hồ đang vô ý học theo Liễu Tuấn.
*** vô vi: Ngắn gọn là tư tưởng đạo gia, do lão tử đề xuất, thuận theo vận động quy luật biến đổi tự nhiên. Đừng nhầm vô vi với vô tranh nhé.

Liễu Tuấn làm việc chỉ nắm phương hướng, không để ý vấn để nhỏ, để cho các thường ủy tự quyết trong chức phận của mình, Liễu bí thư chỉ đưa chỉ thị mang tính phương hướng, tuyệt không xen vào thao tác cụ thể.

Đinh Ngọc Chu bình tĩnh lại, sau khi phân tích cẩn thận, phải thừa nhận thủ pháp này cao mình, cao minh nhất là thực sự tạo dựng quyền uy cao vời khác biệt mọi người, không đặt mình ngang với các thường ủy.

Vì Liễu Tuấn không nhúng tay vào, nên các thường ủy thành ra kính sợ Liễu Tuấn.

Nếu như Liễu Tuấn phát biểu ý kiến về một chuyện cụ thể nào đó, các thường ủy không ai dám làm trái, chỉ biết chấp hành đúng y như chỉ thị của Liễu bí thư.

Thậm chí là điều phối cán bộ mà các lãnh đạo coi trọng nhất Liễu Tuấn cũng dám buông quyền, giao cho các thường ủy tiến cử cán bộ trong phạm vi quản lý, uy thế của Liễu Tuấn thể hiện trong phương diện điều phố cán bộ là thẩm tra và giám sát, danh sách thì ánh đưa, nhưng phải qua Liễu bí thư thẩm duyệt. Ở việc này Liễu Tuấn không hề qua quít chút nào, từ cơ quan trực thuộc tới các phường trấn, việc bổ nhiệm người đứng đầu dù bận rộn thể nào Liễu Tuấn cũng đích thân triệu kiến nói chuyện, sau đó dán bảng công bố, trong vòng một tháng, không có vấn đề gì có thể nhậm chức.

Nếu như sự thực chứng minh, cán bộ bổ nhiệm có vấn đề, thì chẳng những người đó bị xử phạt, mà lãnh đạo tiến cử cũng bị trách nhiệm liên đới, nhẹ thì bị Liễu bí thư phê bình, nặng thì thu hồi quyền tiến cử.

Làm như thế cán bộ được tiến cử thận trọng không dám phạm sai lầm, lãnh đạo tiến cử cũng càng thận trọng không làm rõ năng lực phẩm hạnh cán bộ được tiến cự không dám đề xuất. Từ đó việc bổ nhiệm cán bộ ở khu Trường Hà đi vào một vòng tuần hoàn vô cùng tốt đẹp. Cở bản hai năm Liễu Tuấn chấp chính, trừ thời gian ban đầu tra ra một số cán bộ có vấn đề, còn về sau gần như không phát sinh án lớn, khu Trường Hà phát triển cao tốc như kỳ tích có công lớn nhờ việc này.

Lập nên một đội ngũ cán bộ trong sạch vững mạnh, tạo nên lề thói quan trường tốt đẹp, là tư tưởng chấp chính hạch tâm của Liễu Tuấn, đi tới đâu cũng dốc toàn lực làm điều này. Đây mới là đảm bảo căn bản cho sự phát triển về sau, nếu không kinh tế phát triển càng nhanh, sâu mọt càng béo, đục khoét cơ cấu, chẳng những làm mất lòng dân, cuối cùng sẽ làm kinh tế trì trệ, thậm chí thụt lùi.

Đinh Ngọc Chu sau khi rút kinh nghiệm sương máu, phân tích thủ pháp chấp chính của Liễu Tuấn, cũng không thể không thừa nhận, người trẻ tuổi này trong hai năm ngắn ngủi tạo nên được thành tích to lớn và uy vọng cao vời, không phải là may mắn.

Vì thế hiện giờ phàm là kiến nghị Liễu Tuấn đưa ra Đinh Ngọc Chu không tùy tiện phát biểu ý kiến, phải làm rõ ý tứ của Liễu Tuấn mới ra quyết định.

Học tập một người hai mấy tuổi, Đinh Ngọc Chu tự ngẫm cũng thấy buồn cười.

Liễu Tuấn đưa ra biện pháp cứng rắn này, phạn ứng tự nhiên của Đinh Ngọc Chu là không tán đồng, nhưng lập tức nghĩ sâu hơn, liền phát giác không như thế thì không thể lập uy. Thời kỳ phi thường phải dùng biện pháp phi thường, để kéo dài vấn đề càng nghiêm trọng, lúc đó không ai có thể biện giải được.

Đinh Ngọc Chu tất nhiên là biết rõ cả lai lịch lẫn tư tưởng chính trị của Cù Hạo Cẩm và Thai Duy Thanh, cả hai đều không cùng đường lối với Nghiêm Liễu, nói cách khác bọn họ khả năng chẳng ưa gì Tiểu Liễu, lúc này công việc Liễu Tuấn quản lý xảy ra chuyện, nếu trước kia thì Đinh Ngọc Chu sẽ thấy "sướng" nhất.

Nhưng bây giờ Đinh Ngọc Chu không như thế nữa, nguyên nhân rất đơn giản, Cù - Thai không ưa Liễu Tuấn, cũng chắc gì đã ưa ông ta. Ông ta được công nhận là nguyên lão của Cận phái, Cận Tú Thật lui về tuyến hai rồi mà ý đồ thanh trừng thế lực bản địa của TW lại rất rõ ràng.

Cù Hạo Cẩm phải nhanh chóng đứng vững chân ở tỉnh A, mở ra cục diện mới, trừ năng lực và thủ đoạn bản thân phải cực kỳ xuất chúng, sự ủng hộ của TW là không thể thiếu được.

Chỉ cần Cù Hạo Cẩm có thể nắm chắc quyền khống chế thường ủy tỉnh ủy, nắm trong tay quản lý mũ ô sa, thì thanh trừ thế lực bản địa sẽ rất thông suốt, dù sao người trong quan trường đều rất có mắt nhìn, ai nắm tiền đồ của họ sẽ nghe theo người đó.

Đinh Ngọc Chu là bí thư lão làng của Ngọc Lan, rất có khả năng nằm trong nhóm bị điều chỉnh.

Hiện giờ nhu cầu của Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn là nhất trí, Ngọc Lan càng ổn định, kinh tế càng tăng trưởng thần tốc, thì chỗ ngồi của ông ta càng vững, cho dù muốn điều chỉnh TW cũng phải nghĩ tới thành tích mà ông ta làm được ở Ngọc Lan, điều chỉnh một chức vụ hợp lý cho ông ta chứ không phải "đi đày"! Đinh Ngọc Chu đột nhiên phát hiện, tiền đồ của ông ta không ngờ lại liên hệ chặt chẽ với tên nhóc con "ngứa mắt" này, nếu muốn dựa vào thành tích huy hoàng của Liễu Tuấn ở khu Trường Hà làm "vốn liếng", mà ông ta lại ném đá xuống giếng vào lúc này thì thực chất là tự gây chuyện với chính bản thân.

Thôi Phúc Thành thì khỏi phải nói, những phương án này hắn và Liễu Tuấn đã thương lượng nhiều lần, đa số còn là ý kiến của Thôi Phúc Thành, chỉ mượn miệng Liễu Tuấn nói ra. Thôi Phúc Thành trừ đoàn kết chặt chẽ, sóng vai tác chiến với Liễu Tuấn thì không còn cách nào khác.

Thái Tiên Phong thì nhắm mắt, tay cầm chén trà, dựa lưng vào ghế, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề hết sức trọng đại.

Hiển nhiên Thái Tiên Phong có điều không tán đồng với biện pháp cứng rắn của Liễu Tuấn, trong này liên quan tới quyền bổ nhiệm cán bộ, Liễu Tuấn phân công chỉ đạo cải cách khu cao tân và quốc xĩ, giới hạn phân công này là rất mơ hồ.

Liễu Tuấn có quyền chủ đạo là chắc chắn rồi, công tác cụ thể phải báo cáo, xin chỉ thị Liễu Tuấn thì mới được thi thành, nhưng không có nghĩa là Liễu Tuấn có quyền miễn nhiệm cán bộ phụ trách.

Rất nhiều quốc xĩ ở Ngọc Lan có cấp chính xử, cấp phó xử còn nhiều hơn nữa, quyền dị động những cán bộ phụ trách này đều nằm trong thành ủy, không phải một cá nhân nào có thể định đoạn, theo nguyên tắc bổ nhiệm cán bộ phải tuân theo tập thể, Đinh Ngọc Chu cũng không thể tự quyết.

Trước kia Đinh Ngọc Chu cực kỳ uy thế, Thái Tiên Phong còn không mất tiếng nói trong việc phân công cán bộ, hiện giờ càng có quyền hơn. Mặc dù bổ nhiệm cản bộ quốc xĩ không mẫn cảm lắm, nhưng dù sao vẫn là một miếng "thịt mỡ", Liễu Tuấn thực thi biện pháp cứng rắn này là bằng với nắm hết quyền bổ nhiệm cán bộ quốc xĩ trong tay.

Không ngờ hoàn cảnh ngặt nghèo mà Tiểu Liễu còn đi được nữa cờ nhất cử lưỡng tiện như thế!

Thủ đoạn rất cao!

Làm Thái Tiên Phong khó lên tiếng là tình hình nguy cấp, hắn không tiện phản đối cách làm của Liễu Tuấn, hay nói cách khác hắn không phản đối việc mau chóng bình ổn, đây là tư tưởng nhất trí của tất cả mọi người. Thái Tiên Phong làm phó bí thư nhiều năm rồi, muốn tiến lên một bậc là rất bình thường, hiện giờ cả Thôi Phúc Thành cũng đã tiến cấp, Thái Tiên Phong sao chẳng động lòng?

Nhưng con đường hắn đi trước kia không cùng hướng với cả Đinh - Thôi - Điền. Nhưng Đinh - Thôi - Liễu là người đứng đầu đảng chính phủ, làm ra thành tích có thể thấy ngay, Điền Hoằng Chính thì tiến bộ trong kỷ ủy. Thái Tiên Phong chỉ là cấp phó của Đinh Ngọc Chu, khó kiếm thành tích, đương nhiên khó phạm sai lầm. Hắn muốn biểu hiện, thì phải cho thấy năng lực nổi bật trong việc điều động cán bộ.

- Liễu bí thư, về nguyên tắc tôi tán đồng phương án này, cán bộ không xứng chứng, toàn bộ do phòng tổ chức phái cán bộ mới xuống tiếp quản.

Thái Tiên Phong tỏ thái độ rõ ràng, quyền miễn chức giao cho cậu, còn quyền bổ nhiệm thì không được! Coi như là một biện pháp trung gian rồi.

Liễu Tuấn nhìn hắn gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc