TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Nghe xong lời này của Bàn Đại Hải, Hắc Tử nhất thời không vui. Lại nói tiếp, Hắc Tử cũng là loại nhân vật cường thế, cả đời uy phong lẫm lẫm, cũng chưa từng đánh mất uy danh biệu hiệu của mình. Hôm nay nắm trong tay tập đoàn công nghiệp khách sạn dây chuyền lớn nhất toàn cầu, tài sản trên 10 tỷ, huynh đệ vô số, không ngờ Đào Tư Thanh nói muốn triệt để tiêu diệt Cty Triều Lưu, đá ra khỏi ngành IT, sao không khiến Hắc Tử giận dữ?

"Tuấn thiếu gia, Đào Tư Thanh này xưa nay chỉ toàn khoác lác, trong tay có chút tiền, phía sau có chỗ dựa thì cuồng vọng đến mức không biết mình họ gì. Tôi thấy nên động thủ đi, thu thập hắn trước, cũng nhắc nhở cho bên kia luôn!"

Hắc Tử lạnh lùng nói.

"Đúng vậy, Tuấn thiếu gia, nghe nói Đào Tư Thanh lui tới rất mật thiết với rất nhiều nhân vật cấp quan trọng bên kia, đặc biệt là một số nhân vật cao tầng của ngân hàng, lấy tiền của quốc gia làm vốn vui chơi. Cẩm Quan Thành hầu như trở thành động dâm ô của bọn chúng, cũng chẳng khác gì đại án Đông Nam năm đó. Tôi thấy thời cơ cũng đã đến rồi, động thủ thu thập hắn còn có thể ôm cỏ đánh thỏ, tiện thể bắt luôn Triệu Tuệ Anh. Triệu Tuệ Anh này ở bên kia phân lượng cũng không nhẹ đâu!"

Bàn Đại Hải lập tức ở một bên cổ vũ.

Cái gọi là Triệu Tuệ Anh chính là người phụ trách chủ chốt của một ngân hàng thương nghiệp quốc hữu, ngân hàng này có người nói cũng là ngân hàng trái quyền lớn nhất của Cty internet Tư Thanh và Cẩm Quan Thành, có quan hệ không thông thường với Đào Tư Thanh. Bàn Đại Hải kết luận quan hệ giữa Triệu Tuệ Anh và Đào Tư Thanh, tuyệt đối không thuần túy như vậy.

Mà Triệu Tuệ Anh lại là một trong những kiện tướng đắc lực bên kia, cán bộ lãnh đạo cấp Phó bộ, được xưng "tài thần", vì đều cung cấp viện trợ tài chính đầy đủ cho rất nhiều hoạt động có tính kinh doanh của bên kia.

Liễu Tuấn không vội mà tỏ thái độ, nâng chung trà lên lại uống một ngụm, lại gắp vài miếng thịt bò muối bỏ vào trong miệng, nói: "Anh có căn cứ gì không?"

Bàn Đại Hải liền nhìn sang Hắc Tử.

Mặc dù hiện tại Bàn Đại Hải đã là ông chủ thanh danh hiển hách, nhưng khi ở cùng với Hắc Tử vẫn hiển nhiên phụng Hắc Tử là chủ. Hơn nữa, hắn cũng biết trong tay Hắc Tử có một phòng nghiên cứu chính sách, chuyên môn nghiên cứu phân tích thế cục chính trị trước mặt, bởi vậy lý do mà hắn nói ra khẳng định càng có sức thuyết phục.

Hắc Tử rót một ly rượu cho mình, uống một ngụm rồi nói: "Tuấn thiếu gia, căn cứ vào chúng tôi phân tích, bên kia khẳng định không phục chính sách điều tiết khống chế hiện tại của ông cụ. Mục đích của họ rất đơn giản, muốn khiến cho nền kinh tế vốn đang quá nhiệt lại càng nhiệt hơn, làm cho đại cục kinh tế của quốc gia không tự phát triển, cuối cùng dẫn đến điều tiết vĩ mô thất bại, kinh tế quốc gia rơi rớt, như vậy họ có ly do để bức vua thoái vị!"

Ông cụ trong miệng Hắc Tử đương nhiên chỉ chính là Liễu Tấn Tài cha Liễu Tuấn.

Hơn nữa Hắc Tử dùng từ rất cẩn thận, mặc dù ở đây không có người ngoài nhưng nói cũng rất cẩn thận.

Liễu Tuấn cười, nói: "Hắc Tử, những người của phòng nghiên cứu các anh có ánh mắt rất độc. . . không sai, họ muốn chính là chủ ý này. Hắc hắc, bức vua thoái vị! Đây vẫn luôn là mục tiêu của họ. Không chỉ đối với ông cụ nhà tôi, đối với vị trí càng cao hơn họ cũng đang mơ ước!"

Hắc Tử và Bàn Đại Hải nhất thời hít một hơi khí lạnh!

"Họ muốn làm nhất ngôn đường*?"
(*)Tỉ dụ lãnh đạo khuyết thiếu tác phong dân chủ, chuyên quyền độc đoán, một mình định đoạt.

Một lúc lâu, Bàn Đại Hải táp lưỡi, nói giống như bị đau răng.

"Họ muốn làm nhất ngôn đường, nhưng cũng không phải do họ định đoạt! Tuấn thiếu gia, lực lượng chúng ta nhỏ, hai bên đại cục không dứt, nhưng cũng phải phát huy lực lượng, có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Tôi thấy cứ tiêu diệt Đào Tư Thanh đi!"

Hắc Tử trầm giọng nói.

"Đúng, Tuấn thiếu gia, không thể thoáng cái tiêu diệt hết chúng, nhưng từng tên cũng có thể, diệt một người thì họ thiếu một phần lực lượng."

Bàn Đại Hải cũng phụ hoạ theo.

Liễu Tuấn mỉm cười, bưng lên ly rượu, nói: "Nào, cạn một ly!"

Hắc Tử và Bàn Đại Hải liếc nhau, trên mặt đều hiện lên vẻ hưng phấn.

Ý này của Tuấn thiếu gia chính là đã đồng ý.

"Chuyện này có thể làm được, nhưng phải mưu định trước sau, hoặc là không động thủ, đã động thủ phải đưa vào chỗ chết, quyết không thể để cho hắn có cơ hội xoay người!"

Liễu Tuấn thản nhiên truyền đạt mệnh lệnh.

"Yên tâm, chúng tôi biết làm thế nào!"

Hắc Tử bảo đảm.

***

Ngày 1/5 tuy được nghỉ nhưng Liễu Tuấn rất bận, cơ hồ là ngựa không dừng vó chạy suốt, từ TP Ngọc Lan đến Giang Khẩu, sau đó đến TP.Nam Phương, ngày 4/5 mới về tới TP Đại Ninh.

Tuy nhiên lần này Liễu bí thư vô cùng giữ kín khi trở về TP Đại Ninh, không có đường hoàng, lấy thân phận cá nhân thuần túy triệu Thành Cương đến sân bay tiếp y, ở trên xe Liễu Tuấn gọi điện thoại cho Đường Hải Thiên.

"Bác Đường, cháu là Tiểu Tuấn!"

Cuộc điện thoại này của Liễu Tuấn khiến Đường Hải Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, cười ha ha nói: "Tiểu Tuấn hả, sao lại muốn nói chuyện với bác Đường thế?"

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Bác Đường, bác đang phê bình cháu chứ gì? Dạ, cháu đã đến TP Đại Ninh nên muốn đến thăm bác, bác có rảnh không?"

Đường Hải Thiên hơi giật mình, lập tức mỉm cười nói: "Hoan nghênh, bác đang ở nhà, cháu cứ qua đây đi."

Hôm nay Đường Hải Thiên đã chính thức về hưu, dưỡng lão tại khu biệt thự của lãnh đạo Chính hiệp tỉnh.

Chiếc Mercedes đen thui sáng loáng trực tiếp chạy đến khu biệt thự non xanh nước biếc, Đường Hải Thiên đã phái thư ký tự mình ra cửa chờ đón.

Căn cứ theo quy định tương quan của quốc gia, sau khi lãnh đạo cấp Phó tỉnh về hưu còn có thể hưởng thụ đãi ngộ tương quan, thư ký, tài xế đều được phân phối đủ. Mặc dù Đường Hải Thiên đã về hưu, tính mẫn cảm chính trị vẫn chưa từng bị thoái hóa. Ông biết lấy thân phận hiện tại của Liễu Tuấn lặng yên xuất hiện tại TP. Đại Ninh khẳng định là có nguyên nhân. Nếu Liễu Tuấn không muốn đường hoàng, Đường Hải Thiên đương nhiên muốn phối hợp.

Kỳ thực lần này Liễu Tuấn đến đây chủ yếu là bái phỏng bí thư Tỉnh ủy Ngô Chính Mẫn và tỉnh trưởng Điền Văn Minh. Lúc này bên kia thế tới rào rạt, Liễu Tuấn phải tăng cường liên hệ những lực lượng trung kiên của phe phái mình, tận khả năng đạt được nhất trí, đồng lòng đối ngoại.

Nhưng Đường Hải Thiên là bạn cũ của Nghiêm Liễu, còn lớn tuổi hơn cả Nghiêm Ngọc Thành, có thể nói là nhìn Liễu Tuấn lớn lên, một vị trưởng bối như vậy Liễu Tuấn đương nhiên muốn đến thăm trước, lễ phép không thể bỏ qua.

Đường Hải Thiên mặc bộ Đường trang màu trắng, đứng ở cửa biệt thự đích thân nghênh tiếp.

Liễu Tuấn xuống xe, bước nhanh tới cầm tay Đường Hải Thiên, liên thanh nói: "Bác Đường, bác làm vậy sao cháu dám nhận."

Đường Hải Thiên mỉm cười nói: "Có bạn từ phương xa tới đương nhiên phải tiếp đón."

Hai người hàn huyên vài câu mới vào trong biệt thự.

"Ngồi đi Tiểu Tuấn!"

"Vâng, cám ơn bác Đường."

Liễu Tuấn theo lời ngồi xuống ghế sofa, tỉ mỉ quan sát Đường Hải Thiên.

"Sao hả, bác Đường còn chưa có già chứ?"

Đường Hải Thiên cười, tâm tình rất tốt.

Mặc dù Đường Hải Thiên đã gần thất tuần, nhìn qua khí sắc vẫn rất tốt, sắc mặt hồng nhuận, tóc cũng chưa trắng hết, chỉ có chút hoa râm, cả người nhìn qua tinh thần quắc thước, so với tuổi tác thực tế phải trẻ hơn nhiều.

"Bác Đường, nhìn bác còn trẻ hơn cả cha cháu."

Liễu Tuấn cảm thán nói.

Đường Hải Thiên cười nói: "Tấn Tài vì nước vất vả, không được nhàn rỗi. Hiện tại bác không quan chức, mỗi ngày tản bộ, đọc sách, viết chữ, rất thanh nhàn, có thể ăn có thể ngủ, đương nhiên tinh thần phải tốt thôi."

Liễu Tuấn gật đầu: "Nhìn thấy sức khỏe bác Đường tốt như vậy, làm vãn bối như chúng cháu cũng cảm thấy rất vui."

Đường Hải Thiên mỉm cười gật đầu: "Tiểu Tuấn, hiện tại cháu ở TP. Ngọc Lan làm công tác rất tốt, bác đã nghe nói qua, quần chúng bên kia đánh giá cháu rất cao. . .điều này rất tốt, bác xem cháu lớn lên từ bé, hồi nhỏ cũng rất có trách nhiệm. Bác biết sau khi cháu làm cán bộ lãnh đạo nhất định sẽ toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ, rất tốt, rất tốt!"

Đường Hải Thiên nói xong không ngừng gật đầu, vẻ mặt rất tán thưởng.

"Bác Đường quá khích lệ cháu rồi, cháu cũng chỉ dựa vào bản tâm mà làm việc. Chấp chính vì dân, chỉ cần dụng tâm đi làm, kỳ thực cũng không phải rất khó."

"Lời này nói rất đúng. Chấp chính vì dân, không thể chỉ là một câu khẩu hiệu, mà phải trở thành hành động thực tế. Tiểu Tuấn, hiện tại cháu đã là cán bộ lãnh đạo cấp cao của Đảng, nhất định phải kiên trì lý niệm này. Bác biết, hiện tại có một số người, bao gồm cả bộ phận cán bộ lãnh đạo có chức vị rất cao đều đánh mất tôn chỉ này, một lòng một dạ chỉ muốn tranh quyền đoạt lợi. Loại hiện tượng này còn tương đối nghiêm trọng, Ngọc Thành và Tấn Tài vì thế mà lo âu. Nhưng mà Tiểu Tuấn, cháu cũng đừng lo lắng gì cả, cán bộ chính trực của Đảng ta vẫn chiếm đại đa số, con đường phía trước vẫn tốt đẹp."

Đường Hải Thiên mỉm cười, cao giọng nói.

"Vâng, bác nói rất chính xác, cháu hoàn toàn tán thành quan điểm của bác."

Liễu Tuấn kính cẩn đáp.

Đường Hải Thiên khoát tay, nói: "Tiểu Tuấn, bác biết cháu vì thế cục hiện nay mà lo lắng, nhưng theo bác được biết, đồng chí Ngô Chính Mẫn và đồng chí Văn Minh đều là đồng chí tốt có lập trường rất kiên định, cháu có ý nghĩ gì cứ lấy ra liên hệ trực tiếp với họ."

Không thể nghi ngờ, Đường Hải Thiên đã rõ ý đồ đến đây của Liễu Tuấn.

"Vâng, bác Đường, cháu hoàn toàn tin tưởng bí thư Chính Mẫn và chú Điền là đồng chí tốt có lập trường kiên định, ba cháu cũng cho là như vậy. . ."

***

Buổi trưa, Liễu Tuấn dùng cơm ở nhà Đường Hải Thiên, Đường Thắng Châu biết Liễu Tuấn tới nên rất vui, lập tức chạy về nhà chào hỏi Liễu Tuấn. Lúc này Đường Thắng Châu cơ bản là nửa quan nửa thương, chức vụ vẫn là cấp Chính xử, tinh lực chủ yếu đã đặt ở trên việc làm ăn của mình. Mấy năm nay, cũng đã đến tỉnh A hai lần gặp Liễu Tuấn, quan hệ giữa đôi bên vẫn rất tốt.

Buổi chiều, Liễu Tuấn phân biệt bái phỏng bí thư Tỉnh ủy tỉnh N Ngô Chính Mẫn và tỉnh trưởng Điền Văn Minh.

Giữa Liễu Tuấn và Ngô Chính Mẫn chưa từng lui tới cá nhân nhiều, mọi người trong quá trình thăm hỏi vẫn rất khách khí, tuân thủ lễ tiết, chủ yếu là tăng thêm cảm tình của hai bên, cũng tăng thêm lý giải. Đối thoại với Điền Văn Minh thì không có kiêng kỵ nhiều như vậy, nói chuyện thâm nhập hơn.

Điền Văn Minh rất rõ ràng nói cho Liễu Tuấn, thế cục kinh tế của tỉnh N có thể yên tâmm nhất định sẽ hoàn toàn dựa theo bố trí tiến hành tương quan của Quốc vụ viện, nên phát triển thì phát triển, nên điều tiết thì điều tiết, quyết không làm khác.

Liễu Tuấn ở lại tỉnh N một ngày, ngày kế bay tới TP. Hồng Châu thuộc tỉn J, bái phỏng bí thư Tỉnh ủy tỉnh J Quách Kỳ Lương và tỉnh trưởng, buổi tối ngụ ở trong nhà bộ trưởng tổ chức Thường ủy Tỉnh ủy Giang Hữu Tín, hai cậu cháu nói chuyện cho tới tận khuya.

Bình luận

Truyện đang đọc