TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Liễu Tuấn, không thể nói như vậy được.

Khâu Tình Xuyên thu lại vè đùa cợt, nghiêm túc nói, thái độ trịnh trọng đó làm Lăng Nhã giật mình, bất giác cũng thu lại nụ cười, ngồi thẳng lên.

- Tôi biết đó là chính sách.
Liễu Tuấn phất tay nói rất thản nhiên.

Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên đang đàm luận một loại hiện tượng lĩnh vực kinh tế trong nước, từ khi cải cách mở cửa tới nay, đặc biệt là sau năm 90, trên từ trung ương, dưới tới địa phương, các cấp chính phủ đều ra sức kiếm ngoại tệ, vì nó mà định ra rất nhiều chính sách ưu đãi, thậm chí ở một số tỉnh lớn kinh tế duyên hải, kiếm ngoại tệ và kêu gọi đầu tư là hai chỉ tiêu quan trọng như nhau, phàm là địa phương kiếm nhiều ngoại tệ, thì người đứng đầu đảng chính phủ đều được ra sức biểu dương, tiếp đó tiến tới cương vị cao hơn, mà mọt khi ngoại tệ bị thất thoát, thì bị chất vấn, thậm chí bị phê bình.

Loại biện pháp hành chính cứng ngắc này làm các nơi tranh nhau xuất khẩu, năm nào mậu dịch cũng là xuất siêu.

Phải nói thời đầu cải cách mở cửa, lượng dữ trữ vàng và ngoại hối của quốc gia đều ít tới thảm thương, tiền trong nước lại không thể tiến vào lĩnh vực lưu thông quốc tế, ảnh hường nghiêm trọng tới nhu cầu nhập khẩu vật tư và thiết bị nước ngoài, nên quốc gia định ra chính sách khuyến khích này là chính xác.

Chính sách này đã mang tới tác dụng rất tốt cho việc kiến thiết kinh tế ở thời đầu cải cách.

Nhưng kinh tế trong nuốn luôn có một tệ nạn, đó là luôn mang bóng dáng của kinh tế kế hoạch, tới tận bây giờ vẫn còn "ủy ban kế hoạch quốc gia", chính là một minh chứng.

Lĩnh vực thuần kinh tế, một khi dùng thủ đoạn hành chính can thiệp vào thường sẽ phát triển dị dạng.

Ngoài ra rất nhiều người trong nước, bao gồm cả các nhân vật tinh anh trong lĩnh vực, đều bị ảnh hưởng sâu sắc bởi ý thức kinh tế tiểu nông mấy nghìn năm, một câu nói hình tượng nhất là: Trong tay có gạo, lòng mới yên tâm.

Nếu từ góc độ ứng phó chiến tranh thì câu nói này là rất đúng, rất triết lý, nhưng ứng dụng vào lĩnh vực kinh tế chưa chắc là sách lược tốt nhất.

Quốc gia ra sức dự trứ ngoại hối, theo đuổi địa vị quốc gia cho vay, trên báo chí thường vui mừng cổ vũ tin tức này, như nước ta đã vượt qua cường quốc nào đó, trở thành nước cho vay lớn nhất thế giới, thích mang tâm thái của "nhà giàu".

- Ý thức tiểu nông, không chấp nhận được.
Liễu Tuấn lắc đầu lo lắng.

Khâu Tình Xuyên càng tỏ ra trịnh trọng, trầm ngâm một chút, chậm rãi hỏi:
- Nguyên nhân do đâu?

Hắn là một trong số ít nhân vật tinh anh cấp cao của giới tài chính, tất nhiên hiểu câu "ý thức tiểu nông" của Liễu Tuấn là nói về cái gì, còn Lăng Nhã thì hơi vất vả, dù trước kia cô làm việc ở văn phòng Hồng phó thử tướng, hiện giờ làm ở văn phòng Hà Duyên An, hai vị thủ trưởng làm kinh tế, nên cũng có kiến thức không ít, nhưng thực sự đi vào lĩnh vực tài chính chuyên nghiệp, thì khó hiểu hết được trong thời gian ngắn.

Có điều Lăng Nhã rất thông minh, biết rằng lúc này nên cẩn thận mà nghe, không nên tuy tiện lên tiếng hỏi ảnh hưởng suy nghĩ của hai người, nếu có chỗ nào không rõ, để hỏi riêng Liễu Tuấn, nhất định y cũng không giấu cô.

- Trong việc này có một vấn đề của quan niệm chi tiêu.

Liễu Tuấn cân nhắc từ ngữ rất cẩn thận, không phải lo Khâu Tình Xuyên không đáng tin, mà vì hắn là quan viên trọng yếu của hệ thống tài chính, đàm luận vấn đề này phải nói rõ ràng, không thể để Khâu Tình Xuyên hiểu nhầm sang nghĩa khác.

- Lấy thành phố trong nước làm ví dụ mà nói nhé, lấy luôn Giang Khẩu, sáng tạo một kỳ tích trên lịch sử phát triển kinh tế, còn sáng tạo ra một danh từ "tốc độ Giang Khẩu", vậy anh cho rằng kinh tế Giang Khẩu vì sao lại phát triển nhanh như thế?

Khâu Tình Xuyên hời hợt đáp:
- Cả nước cho Giang Khẩu.

Vấn đề này chắc chắn không làm khó được Khâu Tình Xuyên, Giang Khầu phát triển nhanh vượt bậc có nhiều nguyên nhân, như ưu đãi chính sách, lợi thế vị trí địa lý, tư tưởng nhân dân cởi mở, nhưng quan trọng nhất, nhìn từ góc độ kinh tế hoạc thuần túy, chỉ vì Giang Khẩu sáng tạo ra một hoàn cảnh tốt để tận dụng tài chính, sự phát triển của Giang Khẩu khốc thể tách rới điều căn bản nhất-- Tài chính.

Rất nhiều tài chính, thậm chí là con số không đếm xuể.

Vì Giang Khẩu có hoàn cảnh tận dụng tài chính tốt, nên tài chính đầu tư ở đây có thể sinh hiệu quả với tốc độ nhanh nhất, cho nên chẳng những tài chính nước ngoài ùn ùn đổ vào, mà tài chính các nơi trong cả nước cũng chảy vào Giang Khẩu, vô số tài chính tập trung vào Giang Khẩu, thành phố này không muốn phát triển cũng khó.

Khâu Tình Xuyên đem hiện trước này đúc kết thành năm chữ -- Cả nước cho Giang Khẩu.

Liễu Tuấn cười nói:
- Rất hình tượng.

Khâu Tỉnh Xuyên hỏi:
- Còn nữa chứ?

Nếu đã nói tới rồi, Khâu Tình Xuyên không thể qua loa rồi thôi, mặc dù hắn không hiểu vì sao Liễu Tuấn là một quan viên đảng vụ địa phương, lại hiểu thấu triệt về đại thế kinh tế như thế, nhưng hắn biết, kiến giải của Liễu Tuấn đúng là rất có tính độc đáo.

- Nước Mỹ trở thành một siêu cường cũng nhờ có nhiều địa phương có tình hình phát triển giống như Giang Khẩu, tiền của toàn thể giới đều bị nước Mỹ thu hút hết, bằng với việc toàn thế giới giúp Mỹ kiến thiết, nền kinh tế hùng mạnh nhất thế giới đồng thời cũng là con nợ lớn nhất thế giới, chẳng lẽ đây không phải là vấn đề cần suy nghĩ kỹ sao?

Lăng Nhã vọt miệng nói:
- Nước Mỹ lấy tiền của người ta mua đồ của người ta, sau đó tự đem dùng.

- Chính xác.
Liễu Tuán liền quay sang nhìn cô tán thưởng.


Lăng Nhã hé miệng cười, xinh đẹp vô ngần.

Thì ra được nam nhân trong lòng nhìn một cái tán thưởng thôi cũng có thể làm tâm tình dễ chịu như thế, cảm giác này thật tuyệt diệu. Lăng Nhã sau khi gặp Liễu Tuấn mới bi ai phát hiện ra, mặc dù mình kết hôn nhiều năm, nhưng chưa từng thưởng thức mùi vị của ái tình.

Khi còn đi học, Lăng Nhã là một cô gái ngoan ngoãn điển hình, vừa tốt nghiệp không lâu thì hồ đồ gả cho Trương Nghị, trong quá trình đó thiếu một mắt xích, hơn nữa là một mắt xích quan trọng nhất.

- Cho nên với chính sách dự trữ ngoại hối hiện nay của nước ta tôi không tán đồng!
Liễu Tuấn nói thẳng thừng:
- Dự trữ ngoại hối phải có một giới hạn an toàn, thấp hơn giới hạn này là rất nguy hiểm, nhưng cao hơn cũng chẳng phải là chuyện tốt, dự trữ là để ứng phó với bất ngờ. Nhưng bình thường coi như là vô dụng, căn bản không thể phát huy hiệu quả, mấy vạn xí nghiệp toàn quốc ra sức kiếm ngoại tệ, không phải là vì để cất đi không dùng.

Khâu Tình Xuyên lại lần nữa trầm tư.

Hiển nhiên hắn bị lời nói của Liễu Tuấn làm động lòng rồi.

Liễu Tuấn cũng không thúc giục, múc nước suối từ một cái thùng bên cạnh vào trong bình Tử Sa, đặt trên lò than hồng, bắt đầu pha trà.

- Nhật Bản cũng có ví dụ này.
Trầm tư chốc lát, Khâu Tỉnh xuyên lẩm bẩm.

Liễu Tuấn cười, biết Khâu Tỉnh Xuyên nắm được mấu chốt vấn đề rồi.

Nhật Bản ra sức tích lũy tài chính, thời gian dài chiếm cứ ngôi vị chủ nợ lớn nhất thế giới, một khoảng thời gian chính phủ Nhật Bản và người dân bị loại cảm giác giàu có này kích thích tinh thần phấn chấn, đầu tư ào ạt vào Mỹ, mua công trái Mỹ, cho rằng như thế là vững như tường đồng vách sắt rồi. Nhưng bản chất là lấy tiền của mình kiến thiết cho nước Mỹ, đợi nước Mỹ phát triển gặp chướng ngại, lại thành một nguy cơ tài chính, vét sạch tài phú mà Nhật Bản tích lũy bao năm.

Đáng thương cho người Nhật còn không chịu tỉnh ngộ, vết thương lành là quên mất cơn đau, vừa hồi phục được một chút nguyên khí, trong tay có chút tích góp là lại vội vàng đem biếu cho nước Mỹ.

- Kỳ thực nước Mỹ giống như một cái ngân hàng, thu hút toàn bộ tài chính thế giới, gửi vào với lãi xuất thấp, sau đó lại cho vay ra ngoài, mang tới hiệu quả kinh tế lớn hơn. Có điều đối tượng cho vay không phải là người dân Mỹ, hiện giờ chúng ta ra sức thu mua công trái Mỹ, làm phương thức đảm bảo giá trị tiền gửi, nhưng hiển nhiên lợi tức của công trái không thể theo được tốc độ lạm phát, tiền của chúng ta con số càng nhiều, nhưng thực tế sức mua lại liên tục giám, nói cách khác chúng ta đang cấp tiền cho người ta dùng.

Những lời này hoàn toàn đối lập với chính sách tài chính kinh tế ngoại hối mà ngân hàng TW đang chấp hành.

- Vậy theo ý cậu thì phải làm thế nào? Chẳng lẽ lại cất tiền ở trong nhà mình.

Khâu Tình Xuyên cơ bản chấp nhận quan điểm của Liễu Tuấn, có điều vẫn muốn truy cứu tận ngọn nguồn.

- Anh đúng chỉ làm nổi giám đốc Ngân hàng, nếu ra ngoài làm ăn chẳng kiếm nổi tiền.

Liễu Tuấn không chút khách khí "đả kích" Khâu Tình Xuyên.

Lăng Nhã thất kinh, mặc dù hiện giờ cô đã biết giao tình giữa hai người này rất sâu sắc, nhưng nói năng không chút nể mặt như vậy chỉ y làm Khâu Tình Xuyên phật lòng.

Không ngờ Khâu Tình Xuyên hoàn toàn chẳng bận tâm, nói:
- Cho nên tôi không đi kinh doanh, có làm cũng chỉ làm đầu cơ mưu lợi.

- Chúng ta hoàn toàn có thể học theo kinh nghiệm nước Mỹ, đầu tư thực nghiệp, đầu tư phát triển thị trường năng lượng, với tốc độ tăng trưởng GDP của nước ta mà xét, không bao lâu nữa năng lượng sẽ không đủ dùng. Theo ý kiến cá nhân tôi, một phần lượng dữ trữ ngoại hối nên biến thành tiền mua thiết bị, kỹ thuật đưa vào trong nước, mà không phải để mua công trái, hoặc đưa vào cơ cấu tài chính của bọn họ. Như thế ngoại hối chúng ta vất vả kiếm được mới có giá trị, mới biến thành hiệu ích thực sự, là tiền sống chứ không phải tiền chết.

- Tôi sẽ phản ánh lên trên.
Khâu Tình Xuyên trịnh trọng gật đầu.

Liễu Tuấn cười nói:
- Không chỉ phản ánh mà phải ra sức đấu tranh, đại sự quốc gia, không thể trễ nải.

Khâu Tình Xuyên uất lắm, kẻ này nể nang một chút là lên mặt ngay.

- Không cần cậu phải dạy bảo! Cậu cứ lo cho mình đi, đang yên lành chọc vào Cận Hữu Vi làm gi?

Bình luận

Truyện đang đọc