TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tuấn không để ý tới, đứng dậy ngừng lại đánh giá Bạch Dương, chia tay tuy chỉ mười ngày nhưng Bạch Dương dường như thoáng gầy đi một chút.

"Chị à, chị hơi gầy đi đó. "

Bạch Dương ngẩn ra đây cũng là lần đầu tiên Liễu Tuấn gọi nàng là chị này mà không phải là Bạch Dương, "chị" cũng nghe tựa như Dương Dương, nghe ở trong lòng làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng đặc biệt.

"Vừa tới nên công việc là tương đối bận rộn. "

Bạch Dương hít vào một hơi đáp.

"Mỗi ngày chị đều xem mấy cái lý lịch này?"

Liễu Tuấn chỉ vào một đống lý lịch trên mặt bàn hỏi.

"Ừm, trước tiên tìm hiểu rõ một chút tình huống đai khái của các cán bộ trung tầng chủ chốt."

Liễu Tuấn liền cười : "Là Bác Bạch đề nghị sao?"

"Làm sao cậu biết?"

Ở trước mặt Liễu Tuấn, bí thư huyện ủy tân nhậm bí thư tựa như không có chút khôn khéo nào, tựa như tiểu cô nương lên tiếng hỏi lại.

Liễu Tuấn khẽ mỉm cười không lên tiếng.

Bạch Dương liền tức giận, vẻ mặt của tiểu ngoan đồng trở nên nham nhở: "Ý tứ đó rất rõ ràng là cao minh lão luyện như vậy, chủ ý đó lấy trí thông minh của đồng chí Bạch Dương cũng không nghĩ ra được."

Thật ra thì nói riêng về thông minh thì Bạch Dương cũng tương đối thông minh, cái mà nàng thiếu sót chẳng qua là kinh nghiệm thôi.

Nhưng mà, Liễu Tuấn tiên sinh càng là nói tóc dài kiến thức ngắn, không ngừng nói chuyện châm chọc.

Một lời này liền làm cho Bạch bí thư vừa tức vừa hận.

Mắt thấy trắng bí thư mặt hầm hầm, hai ngón tay phải đã gập co lại, trong lòng Liễu Tuấn biết không ổn, vội vàng đi qua chỗ khác tránh lui, một bộ dáng nhàn nhã chắp hai tay sau lưng đi xem chỗ ở tạm thời của Bạch đại tiểu thư.

Cái căn hộ này chia làm hai gian, phòng ngoài là thư phòng kiêm phòng tiếp khách tương đối rộng rãi.

Ước chừng có hai cái ghế salon, trên bàn trà có đầy đủ mọi thứ, thậm chí còn có một cái bàn nhỏ hình chữ nhật cho năm sáu người mở một đại hội nhỏ cũng không thành vấn đề, về cơ sở sắp xếp thiết cũng xem như là đầy đủ.

Liễu Tuấn gật đầu đẩy cửa phòng ngủ ra đi đến bên trong, nhìn thấy một cái chăn được gấp rất chỉnh tề, có lẽ là bộ chăn đệm thanh nhã ấm áp mà Bạch Dương mang tới từ phòng ở Đoàn Tỉnh ủy kia.

Liễu Tuấn liền đi vào, dùng cái mông ngồi ở trên giường, còn dùng sức lực ngồi lên nhún nhún mấy cái khảo nghiệm độ cứng mềm của cái đệm.

"Ừm, cái này đệm này hơi chút mềm một chút nữa mới ngủ được thoải mái, ngủ lâu thì sẽ bị đau đầu đó."

Liễu nha nội vừa nói lên đề nghị bất đồng.

"Không, cậu cho rằng là ai cũng như cậu sao, ngủ giường cứng chút cũng không có chuyện gì."

Bạch Dương liền liếc hắn một cái, thấy hắn tỉ mỉ như thế trong đầu cảm thấy vô cùng ấm áp .

Liễu Tuấn cười hắc hắc đẩy cửa phòng vệ sinh ra, ngắm một chút rồi thuận miệng nói :
"Phòng vệ sinh này đúng là rất lớn, đừng nói là một người tắm, cho dù là hai người cùng nhau tắm cũng đủ đó. "

"Liễu Tuấn, cậu lại nói nhăng cuội, hai người cái gì?"

Đứng ở cửa cười nhìn Liễu Tuấn di chuyển, khuôn mặt trắng nõn của Bạch Dương nhất thời mắc cỡ ửng hồng, trong đầu óc ghê tởm của tiểu ngoan đồng này không biết đang nghĩ tới cái chuyện xấu xa gì.

Liễu nha nội cũng không tránh khỏi mặt già đỏ lên, mới vừa rồi chỉ thuận miệng nói nhảm, cũng chưa để lộ ra tư tưởng mờ ám hèn hạ trong lòng đi?

"Chị này, đi ăn cơm đi, tôi sắp chết đói. "

Cũng may Liễu Tuấn đủ nhanh trí, vội vàng dời đi sự chú ý chừng mà nói.

Một chiêu này của hắn quả nhiên có hiệu quả, Bạch Dương lập tức bối rối: "Làm sao còn chưa ăn cơm tối?"

"Hôm nay không phải là chủ nhật, em một mạch lái xe qua sườn núi chạy tới nơi này, đừng bảo là ăn cơm, cả nước cũng không được uống một ngụm đó."

Liễu Tuấn nói vóng lên.

"Vậy chị kêu bọn họ lập tức đem món ăn tới đây. "

"Thôi đi ra ngoài ăn đi, thuận tiện xem phong thổ của huyện Ninh Bắc một chút. "

Lâu nha nội không nghĩ ăn cơm một mình tại trong phòng của Bạch bí thư, thế thì trong đầu sẽ buồn bực mất.

Lại nói hắn là một thanh niên nam tử đi tới thăm hỏi, nếu nán lại ở trong phòng của Bạch Dương quá lâu sẽ làm người khác nổi lên rất nhiều suy đoán không cần thiết.

Bạch Dương mới vừa nhậm chức, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang ngó chừng, khắp mọi nơi đều có kẻ địch, thực sự cũng phải nghĩ toan tính sao cho phải.

"Vậy cũng tốt, chị cũng đang muốn đi ra ngoài đi một chút, đến đã mười ngày mà ngay cả Đông Tây Nam Bắc của huyện thành cũng đều không rõ ràng, thật là xấu hổ. "

Bạch Dương đối với ý nghĩ địch thực trong lòng của Liễu Tuấn cũng hiểu rõ, liền không hề kiên trì nữa.

Mắt thấy Bạch Dương cùng Liễu Tuấn song song từ phòng số 1 đi ra ngoài, Liễu Tuấn thậm chí vung tay khẽ ưỡn ngực đi trước nửa bước, Mỹ Mỹ đã trợn mắt há hốc mồm, chi tiết này trên quan trường là rất quan trọng, hơn nữa thấy khuôn mặt Bạch bí thư dịu dàng như nước tràn đầy cưng chiều, không phải là hình tượng "băng sơn mỹ nhân" trong truyền thuyết, Mỹ Mỹ càng thêm khẳng định hai người này có quan hệ không giống bình thường.

Lúc hai người đi qua, một người cán bộ phụ trách bộ dáng trung niên vội vàng đứng lên, cúi đầu khom lưng chào hỏi vấn an:

"Bạch bí thư muốn đi ra ngoài sao? Có cần báo cho tài xế lập tức đi lái xe tới đây hay không?"

"Không cần, chỉ là cùng bằng hữu đi ra ngoài một chút ."

Bạch Dương xua xua tay.

"Đúng rồi, Lưu quản lý, đây là đồng chí Liễu Tuấn đồng nghiệp của tôi lúc ở Đoàn Tỉnh ủy, lần sau nếu cậu ấy muốn tới tìm tôi thì không cần điện thoại hỏi, bất cứ lúc nào cũng có thể để cho cậu ấy đi vào."

"Được, được, Bạch bí thư, tôi nhớ kỹ ."

Lưu quản lý vừa vội vàng gật đầu với hai người , trong ánh mắt nhìn về phía Liễu Tuấn tràn đầy vẻ tôn kính, còn mang theo một chút nịnh bợ cùng sợ hãi.

"Thật ra thì em thường xuyên chạy đến nơi đây tới thăm chị là có chút không hợp thích lắm, hừm, một lúc sau người ta đều sẽ biết thân phận của em. "

Đi ra ngoài cửa nhà khách, Liễu Tuấn cười nói.

"Biết cũng biết tốt lắm, bạn bè quang minh chánh đại gặp gỡ thì sợ cái gì? "

Bạch Dương xem thường.

Chẳng qua là miệng nói gay gắt nhưng trong đầu lại không có chút bất thình lình lại nghĩ tới câu nói "hai người cùng nhau tắm" mà Liễu Tuấn nói lúc mới vừa rồi đi vào nhà tắm kia, hai bên mang tai lại có chút đỏ ửng lên, đều là ngoan đồng cậu mồm không che đậy.

"Phải, tuy nhiên khó tránh người ta có suy đoán lung tung." Liễu Tuấn cười nói.

"Vậy thì đi bộ ra đường, không cần lái xe."

Bạch Dương ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời đã tối đen phủ xuống .Mình mới tới mấy ngày hẳn là sẽ không có ai nhận ra được mình trên đường cái lúc trời tối như này.

Đi ra khỏi cửa lớn của nhà khách, trải qua một đoạn sườn dốc không dài liền đi tới trên đường cái.

Huyện Ninh Bắc là huyện có kinh tế kém phát triển nhất trong năm huyện của thành phố Đại Ninh, là chỗ hẻo lánh, giao thông bất tiện nhưng dân số lại cũng gần tới một trăm vạn người, đủ để làm đầy hầu bao của chính xử Phương Triêu Dương,mấy năm nay hắn chỉ biết liều mạng mò tiền chơi gái, tạo nên chi tiết hoàn cảnh thái bình giả dối, hoàn toàn không quan tâm tới xây dựng kinh tế.

Nhưng là con đường trước cửa nhà khách này cũng rất là phồn vinh.

Người như Phương Triêu Dương cần một con phố như vậy để hiển lộ rõ ràng thành tích của mình.

Đây là con đường chính của huyện Ninh Bắc, các con đường lớn hai phía nam bắc để tập trung đi về phía con đường này.

Tuyệt đại đa số phòng làm việc của ban nghành huyện Ninh Bắc cùng phần lớn thương gia đều cũng tập trung tại đây.

Hiện tại mới vừa tối, người xe qua lại trên đường phố rất là náo nhiệt.

"Chỉ nhìn đường lớn này, thấy huyện Ninh Bắc phát triển kinh tế có lẽ là không quá tệ. "

Nhìn các biển quảng cáo xa gần không ngừng lóe lên ánh đèn nê ông, Bạch Dương có chút cảm khái.

Liễu Tuấn cười nói: "Nhìn vào hàng xóm kế bên Ninh Bắc chúng ta kìa, phát triển kinh tế c cũng là không quá tệ, chín mươi phần trăm tài lực có thể sử dụng được đều tập trung vào mới được như thế đó."

Bạch Dương liền cười cười lắc đầu.

Liễu Tuấn nói cái này ví dụ cũng thỏa đáng, cùng huyện Ninh Bắc giống nhau mấy phần chứ.

"Ai đi nơi nào ăn cơm đây? Chị đối với huyện thành chính là vẫn còn chưa thông thuộc. "

Bạch Dương nói tựa như rất hợp tình hợp lý

Liễu nha nội liền buồn bực thầm than một tiếng.

Đây là người đứng đầu huyện Ninh Bắc sao. Chỉ nghe những lời này Bạch Dương làm vị trí này cũng chưa đúng tiêu chuẩn.

"Tùy tiện đi một chút đi, lúc tôi lái xe tới phát hiện bên kia có rất nhiều tiệm cơm ."

Liễu Tuấn hướng phía nam chỉ một chút.

Huyện Ninh Bắc ở phía Bắc của thành phố Đại Ninh, Liễu Tuấn đi ô tô mà đến tự nhiên là phải đi qua, nói :" Ở phía nam của đoạn đường, nhìn qua cửa sổ xe cũng có thể nhìn đại khái sáu tiệm."

"Vậy thì hướng bên kia đi đi. "

Hai người song song hướng nam.

Ven đường có rất nhiều tiệm bán quần áo, có ông chủ thấy hai người nam tuấn lãng nữ xinh đẹp tuyệt trần, khí độ trang trọng, mơ hồ nhìn ra sự hào phóng, không khỏi lên tiếng chào hỏi muốn Liễu Tuấn vì "người yêu" mà chọn mua bộ quần áo rực rỡ.

Chẳng qua Liễu Tuấn chỉ là mỉm cười lắc đầu.

Quần áo của huyện thành nhỏ nên không có được Bạch Dương để vào trong mắt.

Bạch Dương cũng sẽ không hướng người khác giải thích nàng không phải là "người yêu" của Tiểu Tuấn, chẳng qua là khẽ kéo ra cùng Liễu Tuấn một chút khoảng cách, sợ tiểu ngoan đồng này liền mượn cơ hội sinh sự tới kéo tay cô một cái.

Dù sao bây giờ thân phận đã khác, cần phải chú ý một chút mới được.

Đi tới một phòng ca múa lóe ra ánh đèn nê ông, Liễu Tuấn giương mắt nhìn biển hiệu viết"Hộp đêm Broadway" liền không khỏi có chút buồn cười nhấc chân hướng đi tới.

"Này, cậu muốn ăn cơm mà? "

Bạch Dương vội vàng nhắc nhở hắn.

Không phải hộp đêm cũng có cơm ăn sao? Nếu không có có thể bảo bọn họ kêu từ ngoài mang tới. "

Liễu Tuấn cười nói.

"Tiệm cơm ngon lành không vào, tại sao phải vào hộp đêm ăn cơm ?"

Bạch Dương không thể hiểu được.

"Cái này chị lại không rõ rồi, vì trong hộp đêm có thể nghe được rất nhiều chuyện thú vị.

Không chừng còn có thể nhìn thấy rất nhiều chuyện thú vị khác nữa, chị nên mượn cơ hội này xem hoàn cảnh của dân chúng một chút đi".

Bạch Dương biết hắn lại đang thay đổi biện pháp làm cho mình thư giãn một tí, liền thản nhiên cười đi theo phía sau Liễu Tuấn đi vào cái hộp đêm Broadway này.

Bình luận

Truyện đang đọc