TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tuấn tiễn Doãn Xương Huy và Lý Uyên về đến ủy ban thường vụ, sau đó lại đưa Bạch Dương về. Bạch Dương vốn muốn tiện đường vào chào hỏi Liễu Tấn Tài, nhưng bị Liễu Tuấn ngăn lại.

Liễu Tuấn nói: “Em đang vội”

Bạch Dương ngạc nhiên hỏi: “Vội gì?”

“Người con gái đó là Vũ Viện Viện, con gái của Vũ Thu Hàn”

Liễu Tuấn vừa lái xe vừa nói.

Bạch Dương kinh ngạc nói: “Tân trưởng phòng công an Vũ Thu Hàn”

“Đúng”

“Sao chị biết”

“Đừng quên, chị đã học 5 năm tại thành phố Nam Phương”

Bạch Dương cười.

Câu trả lời này có chút gò ép. Không phải ai học 5 năm tại thành phố Nam Phương cũng biết bí thư ủy ban chính trị pháp luật thành phố.

“Ừm, thực ra chị cũng chưa từng gặp mặt Vũ Viện Viện, nhưng cô ấy và chú Vũ có nhiều nét giống nhau. Nhìn cái là nhận ra ngay được.”

Liễu Tuấn vẫn chỉ nói tùy tiện vài câu, nhưng lại tại cảm giác là những người bạn thân thiết cho nên Bạch Dương cũng hoàn toàn tin tưởng. Kì thực đây cũng không phải là vở “Kịch” của Liễu Tuấn bày ra, chẳng qua cũng là muốn tạo thiện cảm với Bạch Dương, thực tế thì anh ta hoàn toàn tin tưởng Bạch Dương, không hề muốn che dấu chuyện gì.

Kiểu tín nhiệm này, Liễu Tuấn cũng chỉ giành cho Xảo nhi, tiểu Thanh và Hà Mộng Oánh mà thôi. Hiện nay, ba người phụ nữ này đều là những người đã có quan hệ xác thịt với anh ta.

“Chú Vũ? Cậu quen thân với Vũ Thu Hàn sao?”

“ừ. Từng đến nhà chú ấy ăn cơm 1 lần, cũng nói chuyện 1 lần”

Bạch Dương dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn y.

Tên tiểu tử này thật sự tài giỏi như vậy sao? Học mấy năm tại Nam Phương, đã thành kẻ thân tín của Vũ Thu Hàn rồi, nhưng nghĩ đến chuyện khi đó anh ta cũng chỉ mười mấy tuổi, lại ngồi nói chuyện cùng ông ta liệu có thể nói được những chuyện gì, trong bao lâu cơ chứ.

Liễu Tuấn đương nhiên có thể hiểu được những thắc mắc của Bạch Dương, nhìn chị ta cười.

“Cậu định tính thế nào?”

Bạch Dương hỏi.

“Xuân Quang không phải trêu đùa, việc này cần quản chặt. Nếu không đến khi đó chú Vũ sẽ rơi vào thế bị động”

Liễu Tuấn nói rất thản nhiên.

“Quản như thế nào? Chạy đến cửa để đánh Xuân Quang”

Liễu Tuấn xanh mắt nhìn Bạch Dương, không ngờ một người tưởng chừng như nho nhã hiền lành vậy mà có thể nói ra được những câu nói mang tính giang hồ như thế này?

“Tôi có thể coi đây là chị thị của lãnh đạo không?”

Bạch Dương trừng mắt nhìn anh ta.

Liễu Tuấn cười ha ha nói: “Lãnh đạo không cần lo lắng, chuyện trên thế gian này chắc chắn sẽ có diệu kế để giải quyết”
…….
Diệu kế mà Liễu Tuấn nói là “một đồng không đáng”

Nửa tiếng sau, Liễu nha nội đã đường đường xuất hiện tại phòng khách của nhà họ Vũ.

Với việc Liễu Tuấn đến thăm thế này Vũ Thu Hàn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Xem ra việc anh ta đến chơi như thế này không phải là mang tính lễ tiết gì.

Cho nên Liễu Tuấn mới lựa chọn cách “Cao Hắc trạng” cũng là có nguyên nhân của nó, anh ta vốn có thể nói như Bạch Dương nói, đến thẳng nhà Xuân Quang mà xử lý hắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bản thân mình tự rước họa vào thân.

Thứ nhất anh ta không biết Vũ Viện Viện là người như thế nào, đức hạnh ra làm sao, cũng chưa chắc Vũ Thu Hàn có biết hành vi của con gái mình hay không, vậy mà mình cứ đến thẳng nhà Xuân Quang mà đánh thì có phải hơi manh động không. Cha anh là bí thư thành ủy là to lắm sao? Thanh niên trẻ tuổi kết bạn, cùng nhau đi chơi đâu cần đến anh phải quản lý? Làm chuyện chẳng nhẽ là không có lý do chính đáng hay sao! Không khéo đến lúc đó lại bị người ta làm cho mất mặt. Làm bao nhiêu việc tốt vậy mà vẫn bị người ta ghen ghét.

Thứ hai, việc như thế này, cách tốt nhất không nên tự mình đưa ra quyết sách. Những nhân vật tai to mặt lớn không thích có kẻ hành sự đằng sau lưng mình, cho dù trong đầu đã thấy chán ngán rồi, chỉ cảm thấy việc này đã vượt qua tầm tay của mình. Cảm giác này không phải bình thường, nhưng nếu làm không tốt thì sẽ chữa lợn lành thành lợn què ngay.

Không bằng đem chuyện này bàn bạc, xem xét phản ứng của Vũ Thu Hàn thế nào.

“Chuyện gì? Nói đi”

Vũ Thu Hàn cũng không ân cần, Liễu Tuấn vừa ngồi xuống liền hỏi ngay vào chuyện chính.

“Vừa này cháu gặp Viện Viện tại quán hát “Pari mộng mơ”, cô ấy đi cùng với con trai của cục trưởng cục công an thành phố Đại Ninh Vĩ Hiến, gọi 1 lúc 6 chai rượu vang, Rafi năm 82, nhưng cháu nghĩ “Pari mộng mơ” sẽ không có trữ hàng này. Có thể là những loại rượu khác, mỗi chai cũng tầm mấy trăm ngàn”

RaFi năm 82, giá cả đắt vô cùng, mỗi chai cũng hơn 3 ngàn nhân dân tệ, một quán hát nhỏ của thành phố Đại Ninh cũng không có được, kì thực loại rượu này nếu là những năm khác thì rẻ hơn rất nhiều, chẳng qua mỗi chai cũng hơn tính bằng tiền trăm, tương đương với 2 tháng tiền lương của cán bộ bình thường.

Liễu Tuấn cũng không vòng vo nhiều kể lại tình hình sự việc.

Sắc mặt của ông ta lập tức cắt không còn một giọt máu.

“Người Hách Xuân Quang là người như thế nào?”

Liễu Tuấn mỉm cười: “Điển hình của kẻ ăn chơi trác tán, lần trước cháu đã cho hắn 1 cái bạt tai rồi”

Vũ Thu Hàn hỏi: “Sao cháu lại đánh hắn?”

Liễu Tuấn kể sơ qua chuyện xảy ra chuyện ở quảng trưởng Thập Nhất. Sắc mặt ông ta biến đổi càng khó nhìn hơn.

Có lẽ chú ta không những tức giận với tính cách chơi bời của Hách Xuân Quang, đặc biệt là còn có ý định kết thân với cô con gái yêu quý của chú ta, thì thật gan không hề nhỏ chút nào!

“Sao cháu không đánh gãy chân nó đi?”

Vũ Thu Hàn có lẽ đang rít lên. Liễu Tuấn cười, không nói.

“Quán đó ở đâu. Cháu đưa ta đến đó”

Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên, không ngờ tính cách của vị quan này lại nóng này như vậy, nhưng Liễu Tuấn cũng không nói nhiều, đứng dậy đi ra cửa, chỉ nói một câu: “Cháu lái xe đi”

Vũ Thu Hàn “Hêng” lên một tiếng, sau đó ông ta lên chiếc xe Cadilac.
….
Vũ Thu Hàn và Liễu Tuấn đến “Pari mộng mơ”, nhưng lại không thấy Vũ Viện Viện, chỉ thấy trên bàn còn mấy chai rượu đã mở, đều là loại rượu RaFi của năm ngoái, còn bia rượu thì chỗ nào cũng thấy. Người thi lại đang tụ tập nhảy nhót trên sàn. Liễu Tuấn liếc nhìn sang Vũ Thu Hàn.

Vũ Thu Hàn nói: “Đến ghế bên cạnh ngồi một lát.”

Giọng nói rất chi là bình tĩnh.

Liễu Tuấn gật đầu, đây mới là khí chất của một trưởng công an, một khi “Điều tra” thì biến thành một người bình tĩnh khác thường.

Ai ngờ hai gian bên cạnh đã có người ngồi hết cả rồi.

Liễu Tuấn cười nói: “Chú Vũ, thẻ công tác có mang đi không?”

Vũ Thu Hàn cũng cười: “Sao, muốn lấy quyền hành để chế áp người khác?”

“Chẳng qua muốn mời người ta nhường chỗ cho mình, cũng không có ý định lấy quyền hành áp chế người khác? Nên thương lượng”

Vũ Thu Hàn cũng rất thoải mái, liền đưa thẻ công tác cho anh ta”

Liễu Tuấn liền gọi nhân viên phục vụ đến, đưa ra thẻ ngành nói với anh ta :”Huynh đệ đưa tôi đi gặp giám đốc của mấy người”

Người nhân viên đó thất thẻ ngành với dấu đỏ trên đó, liền vội vàng gật đầu đồng ý.

Liễu Tuấn gặp giám đốc của “Pari mộng mơ” tại văn phòng làm việc của anh ra, một người đàn ông tầm 30-40 tuổi, nhân viên phục vụ giới thiệu vị giám đốc đó họ “Đới”
“Giám đốc Đới, xin chào, chúng ta thương lượng 1 chuyện nhé”

Liễu Tuấn lại đưa thẻ ngành ra. Giám đốc Đới lập tức đứng dậy cười tươi nói: “Mời nói, mời nói”

“Chúng tôi cần ngồi vào vị trí dãy ghế số 15, cho nên có thể chuyển những người ở đó đi chỗ khác không?”

“Cái này…”

Giám đốc Đới thấy có chút khó khăn.

“Chấp hành công vụ, xin anh phối hợp! ngoài ra, xin anh chú ý giữ bí mật cho”

Liễu Tuấn giả bộ y như thật, giám đốc đới nhìn thấy Vũ Thu Hàn, cái vẻ lạnh lùng của ông ta thật sự không thể đùa được lập tức vội vàng xuất hiện để sắp xếp công việc. Khí thế của anh ta cũng thật quá mạnh mẽ!

Vừa trông thấy đã biết không phải tay vừa.

“Được, tôi đi thương lượng với khách hàng”

“Nhanh”

Vũ Thu Hàn nói thêm một câu.

“Vâng, vâng”

Giám đốc Đới, toát mồ hôi vâng một tiếng, rồi vội vã đi. Liễu Tuấn trả lại thẻ ngành cho Vũ Thu Hàn nói: “Chú Vũ, xem ra thẻ ngành của công an có hữu ích.Sớm biết thế này thì đã không đến làm tại tỉnh đoàn nữa, đến làm thuộc hạ cho chú”

“Cháu được đó”

Vũ Thu Hàn nói.

Tên tiểu tử, ngay cả Hà Trường Chinh bảo anh ta tham gia quân đội cũng không đi, bây giờ lại nói những câu này. Chẳng qua với những việc Liễu Tuấn không khoe khoang với cái mác cha mình hay thân phận của anh ta, Vũ Thu Hàn vẫn khá hài lòng.

Chẳng trách anh hai ngắm anh ta, quả thật là người hiểu nguyên tắc, quy củ.

Hà trường chinh và Vũ Thu Hàn là những người của thế hệ trước cho nên rất coi trọng chuyện “Quy củ”

Một lúc sau, giám đốc Đới vội vàng chạy tới, gật đầu nói với Vũ Thu Hàn: “Hai vị lãnh đạo, xin mời” đích thân anh ta cúi người xuống mời chúng tôi.

“Hai vị, có cần chút rượu và đồ ăn không?”

Đến dãy ghế số 15, đã được dọn dẹp sạch sẽ, giám đốc đới hỏi nhỏ.

“Nước uống thì được! đồ ăn mang lên một chút, chúng tôi còn phải làm việc”

Lần này Liễu Tuấn lại không chú ý tới phép lịch sự, tự mình quyết định.

Vũ Thu Hàn nói: “Tiểu tử, cháu cái gì cũng tốt, chỉ không hợp với sở thích uống rượu của ta!”

Liễu Tuấn trầm ngâm.

Mở miệng ra là “Tiểu tử”, ngoài Nghiêm Ngọc Thành ra, hiện nay còn có thêm Vũ Thu Hàn nữa.

Một lúc sau, bản nhạc cũng kết thúc, nhóm người đó cũng lần lượt trở về chỗ ngồi, nhưng chỉ thấy Hách Xuân Quang rìu Vũ Viện Viện về chỗ, Vũ Viện Viện một tay khoác vào vai hắn ta, tay kia thì sờ lên đầu mình, rõ ràng đã uống say rồi.

Vũ Thu Hàn vừa nãy hãy còn bình tĩnh bây giờ lại trầm ngâm.

“Viện Viện, nói chuyện làm ăn với cô được không?”

Xuân Quang nói, giọng nói rất tùy tiện, không hề giống với kiểu cẩn thận dè dặt như lúc đầu khi gặp Viện Viện nữa. Xem ra chỉ trong một thời gian ngắn, quan hệ của hai người này đã “Có bước phát triển lớn”.

Xuân Quang là kẻ chơi bời, nhưng trên mặt quan hệ với người khác thì thật sự có chút thực lực. Ví dụ điển hình là Vũ Viện Viện mới đên thành phố Đại Ninh được vài ngày thì hắn ta đã có thể hẹn cô tâ đến đây rồi.

“Anh nói đi…”

Vũ Viện Viện giọng nói có vẻ hơi cứng.

Đại tiểu thư họ Vũ này không hổ danh là con gái của Vũ Thu Hàn, quả nhiên thoải mái, uống rượu cũng không nhường cánh mày râu.

“Ừ, bạn của tôi, mở tuyến xe, chuyên nhập khẩu oto, hiện nay anh ta không đủ vốn lưu động, muốn nhượng lại chút cổ phần, cùng tìm người hợp tác, cô có hứng thú không?”

“HI hi, tôi không có tiền…”

“Việc tiền nong, cô không cần lo, tôi giải quyết là được. xe của anh ra tổng giá trị là 1 trăm vạn, hiện nay anh ta xuất ra hai phần, 10 vận một cổ, hai chúng tôi mỗi người một nửa, tiền thì tôi ứng cho cô, đến khi nào cô kiếm được thì trả lại cho tôi cũng được”

Giọng nói của hắn ta rất lớn, có lẽ là sợ Vũ Viện Viện say không nghe rõ.

Liễu Tuấn nhìn Vũ Thu Hàn, mỉm cười.

Vũ Thu Hàn nghiêm mặt, không nói câu nào.

Cái gọi là buôn “Xe Nhập Khẩu”, Vũ Thu Hàn và Liễu Tuấn đều hiểu rõ, chính là dòng xe nhập lậu. Có lẽ đại lý xe ô tô này chính là do hách Xuân Quang mở ra. Khi đó Trung Quốc vẫn chưa có những hiệp định về việc đánh thuế quan, thuế nhập khẩu xe rất nặng. Cho nên buôn bán xe nhập lậu lợi nhuận nhiều vô cùng. Nhưng lợi nhuận lớn, đồng nghĩa với nguy hiểm cũng không nhỏ, nếu mà không có mối quan hệ chắc chắn thì sẽ chết chắc.

Đương nhiên con trai cục trưởng cục công an làm kinh doanh, chính là “Lựa chọn phù hợp nhất”, nếu như thêm cả con gái của trưởng phòng công an vào nữa thù có lẽ chẳng ai dám động chạm đến việc làm ăn buôn bán của các cậu ấm cô chiêu này nữa.

Thảo nào, Hách Xuân Quang trẻ tuổi như vậy đã nhiều tiền nhiều của như vậy, thì ra là tiền từ chỗ này mà ra. Người như này cũng thật hào phóng, vừa nói đã rút ngay 1/10 cổ phần ra.

“Cái này không được, cha tôi sẽ mắng tôi chết mất…anh không biết cha tôi dữ như thế nào đâu…”

Vũ Viện Viện hồ đồ nói.

Liễu Tuấn không nhẫn nhịn được nữa, Vũ Thu Hàn liền lườm anh ta.

“À, cô không cần thiết nói cho phòng phòng Vũ biết, đây là việc giữa những thanh niên chúng ta, hơn nữa, đường đường chính chính làm ăn, có quan hệ gì đâu? Cứ nói như vậy là tốt rồi, hôm sau chúng ta cùng đi làm thủ tục….cô yên tâm, tuy lợi nhuận không cao, nhưng tích cả năm chia cho cô 10-20 triệu thật sự không thành vấn đề.”

Xuân Quang liền vỗ ngay vào hầu bao của mình.

“10-20 triệu”

Vũ Viện Viện hơi choáng.

Bình luận

Truyện đang đọc