TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tuấn tới phòng số một thì Hàn Húc đang xem TV, trên đó đang chiếu một bộ phim của Cty Phượng Hoàng, nhân vật nữ chính là Sở Vũ từng hoa khôi của công ty hiện giờ là phó tổng giám đốc.

Chính bởi vì lễ công bố bộ phim này đã gây ra sự kiện lớn làm tổng cục điện ảnh đã phải thanh lý nội bộ, và bộ phim này cũng trở thành màn chia tay cuối cùng của Sở Vũ. Từ sau đó trở đi người hâm mộ của cô, có lẽ chỉ có thể thi thoảng nhìn thấy ngôi sao lớn từng chiếu rọi nửa bầu trời này trên mục tin tức mà thôi.

Liễu Tuấn đi vào, Hàn Húc đứng dậy nghênh tiếp, không tắt TV đi.

Liễu Tuấn liếc qua màn hình nói:
- Hàn bí thư cũng thích xem phim truyền hình sao?

Hàn Húc cười:
- Thi thoảng thay đổi đầu óc một chút thôi, không phải tất cả phim truyền hình đều xem. Có điều phim của Sở Vũ đóng không tệ, tôi luôn thích xem, nghe nói quê cô ấy cũng ở tỉnh ta.

Mắt Liễu Tuấn ánh lên một cái nhìn sắc bén.

Sự kiện Trương Dương gây xôn xao, người khác có lẽ không rõ nội tình, Hàn Húc là công sự của Liễu Tuấn sao lại chẳng biết? Hơn nữa hắn xuất thân từ cơ quan quốc gia, có mạng lưới quen hệ ở thủ đô, nghe ngóng tin tức này không khó. E rằng sau khi chuyện xảy ra Hàn Húc là một trong số người quan tâm nhất rồi.

Hiện giờ lại làm ra vẻ không biết gì trước mặt y, không biết là xuất phát từ dụng ý gì.

Thị uy sao?

Không phải là không thể.

Có điều Liễu Tuấn nhanh chóng khôi phục sự bình thản ban đầu, nói:
- Hàn bí thư chuyên môn tới Giang Thành phải chăng là muốn cùng trao đổi về phim truyền hình với tôi?

Giọng nói ôn hòa, nhưng ý tứ không hòa hoãn chút nào.

Hàn Húc hơi xấu hổ.

Vị nha nội này khí thế vẫn mạnh mẽ như xưa, Sở Vũ rõ ràng là vảy ngược của Liễu Tuấn, không nên tùy tiện đụng vào vào chọc giận y là hơn, dù mình có không hòa hợp với y cũng không nên kết thù riêng không thể cởi bỏ được.

Thiên hạ có bữa tiệc nào không tàn, hai người cộng tác chỉ là tạm thời, sớm muột có môt ngày người nam kẻ bắc, kết thù cá nhân quá sâu chẳng có lợi gì cho sự phát triển sau này của Hàn Húc.

- Mời thị trưởng ngồi.

Hàn Húc khách khí mời, rồi cầm điều khiển tắt TV đi.

Trên bàn đã bày đủ loại hoa quả, một số từ biên cương và hải đảo xa xôi ngàn dặm vận chuyển tới. Chiêu đãi "đại ca" của thành ủy, nhà khách đương nhiên phải đem hết vốn liếng của mình ra, còn e là chưa đủ.

Liễu Tuấn vừa ngồi xuống mời Hàn Húc mời thuốc, thậm chí còn chủ động châm lửa cho y, cho dù Hàn Húc xuất phát từ mưu tính gì tiến hành đàm phán với y, thì công phu bề ngoài này hắn luông chú ý, có tài tạo không khí nói chuyện.

- Thị trưởng, tôi tới đây là c một số vấn đề điều chỉnh công tác cán bộ muốn thương lượng với thị trưởng.

Biết Liễu Tuấn không thích vòng vo, Hàn Húc liền đem chủ đề nói ra, thời gian không còn sớm nữa chẳng cần phí tinh lực vào chuyện chỉ cho có đó.

- Xin mời bí thư ra chỉ thị.
Liễu Tuấn nói đúng theo quy tắc.

Hàn Húc xua tay:
- Thị trưởng quá khách khí rồi, giữa chúng ta đâu cần xa lạ thế? Ha ha, theo tìm hiểu của tôi đồng chí Chu Vân Sơn biểu hiện năng lực không tệ, phương diện kiến thiết kinh tế cũng có kinh nghiệm nhất định, tôi nghĩ nên chăng để đồng chí ấy làm phó huyện trưởng huyện Thiên Nhạc.

Ở trên đường đi tới Giang Thành, Liễu Tuấn đã thông qua một số con đường tìm hiểu tình hình cơ bản về mấy cán bộ Hàn Húc muốn đề bạt. Chu Vân Sơn nghe nói là bạn học của La Mai, chắc là thông qua con đường này để được Hàn Húc chấp nhận.

- Tôi không hiểu lắm về tình huống của đồng chí Chu Vân Sơn, nhưng nếu như bí thư cho rằng năng lực và phẩm hạnh của đồng chí này không tệ, có thể đề nghị phòng tổ chức khảo sát chỉ cần phù hợp với điều kiện đề bạt là tôi không có ý kiến gì.

Kết quả này nằm trong dự liệu của hàn húc rồi, một phó huyện trưởng không nằm trong thường ủy Liễu Tuấn sẽ chẳng để vào mắt, cho dù hắn không đề bạt vào thời kỳ phi thường này thì Liễu Tuấn cũng sẽ không ngăn cản.

Tiếp theo Hàn Húc lại đưa ra ý kiến điều động các cán bộ khác.

Biết rõ những chuyện này Yêu Hải Anh và Phùng Huyền Huy khẳng định đã báo cáo chi tiết cho Liễu Tuấn, nhưng nếu y giả vở không biết, Hàn Húc cũng chẳng ngại lặp lại lần nữa.

Đúng như dự liệu của Hàn Húc, Liễu Tuấn cũng không đề xuất ý kiến hản đối, Hàn Húc nói sao Liễu Tuấn cũng ừ.

Không khí nói chuyện này càng hòa hợp.

Chỉ còn lại hai người quan trọng nhất, Hàn Húc tạm thời dừng lại, đẩy đĩa hoa quả tới trước mặt Liễu Tuấn nói :
- Thị trưởng, ăn ít hoa quả đi, dưa mật đem từ biên cương tới, mùi vị không tệ thị trưởng thử xem.

Nói rồi không đợi Liễu Tuấn đáp lời đã cầm lấy một miếng dưa vàng óng, cắn một miếng.

- Cám ơn bí thư.

Liễu Tuấn cười cầm miếng dưa lên ăn.

- Đồng chí Vi Bác phó thị trưởng thường vụ Giang Thành tuổi khá lớn rồi, sức khỏe cũng không được tốt lắm, như thế khó mà đảm đương được công việc có trọng trách lớn, công tác tuyến đầu phải để đồng chí có sức khỏe tốt chủ trì. Cho nên tôi nghĩ để đồng chí Vi Bác lui về dưỡng bệnh, như thế có lợi cho sức khỏe, thể hiện được sự quan tâm nên có của chúng ta với các đồng chí, thị trưởng thấy sao?

Hàn Húc chậm rãi nói:

- Tôi đồng ý, mang bệnh vẫn khiên trì làm việc là truyền thống tốt đẹp của Đảng ta, nhưng cũng phải đối đãi cụ thể, đồng chí Vi Bác sức khỏe đúng là không thích hợp với công tác tuyến đầu nữa, miễn cưỡng là những ảnh hưởng tới công việc cũng là thiếu trách nhiệm với đồng chí.

Lý do của Hàn Húc đường hoàng như thế, Liễu Tuấn cũng chẳng tranh chấp vô vị với hắn làm gì.

- Thị trưởng nói rất chính xác, tôi cho rằng đồng chí Vương Hải ở cục khiếu nại năng lực công tác không tệ, tuổi cũng khá trẻ, tinh lực tràn trề, kinh nghiệm công tác phong phú có thể thay thế công tác của đồng chí Vi Bác.
Hàn Húc đưa Vương Hải ra.

Liễu Tuấn hơi cau mày:
- Đồng chỉ Vương Hải trước kia không có kinh nghiệm công tác địa phương, Giang Thành là khu huyện khá quan trọng với chúng ta, chuyện này nên chẳng suy nghĩ thêm một chút? Bí thư xem xem có nhân tuyển nào thích hợp hơn hay không?

Trong mắt Liễu Tuấn, Vương Hải không đủ điều kiện làm phó thị trưởng thường vụ Giang Thành, có điều y nhắc khẻo léo, nói rõ chức vụ này tôi nhường cho anh, nhưng tôi không đánh giá cao Vương Hải, anh có thể phái người khác tới.

Liễu Tuấn đồng ý sảng khoái như thế nằm ngoài dự liệu của Hàn Húc, hắn vốn cho rằng vì an bài hai vị trí cuối cùng này, Liễu Tuấn khẳng định có phản ứng chống lại.

Dù là như thế Hàn Húc cũng không định nhượng bộ Liễu Tuấn, mục tiêu của hắn rất đơn giản, trong lần điều chỉnh cán bộ này cần phải thực hiện đúng theo ý kiến của hắn.

Đây là thời cơ tốt nhất để Hàn Húc dựng lên uy tín, hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ.

- Thị trưởng, kinh nghiệm không đủ thì có thể học tập mà, mỗi một người đều học mà biết chứ không phải là sinh ra mà biết. Vương Hải tuổi trẻ có tiềm lực, chúng ta nên cho đồng chí ấy cơ hội thể hiện tài hoa của mình. Hơn nữa Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng có thể làm thấy giáo mà. Truyền thụ kinh nghiệm một thời gian là ra.

Liễu Tuấn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Bí thư nói cũng có lý, vậy để Vương Hải thử đi, nếu không thích ứng với công tác thì về sau điều chỉnh.

Nghe thấy lời này Hàn Húc cau mày, xem ra Liễu Tuấn vẫn lưu lại chiêu phòng hờ, có điều chỉ cần y đồng ý là được.

- Còn nữa, đồng chí Trương Vạn Vinh công tác ở huyện Hồng Sơn quá dài, hơn mươi năm rồi, một cán bộ công tác ở một địa phương quá lâu sẽ dần dần hình thành tư tưởng địa phương cục bộ, đầu óc sơ cứng, không có lợi cho việc khai sáng điều mời mẻ. Vì thế tôi đề nghị điều chỉnh công tác của đồng chí ấy, để đồng chí Hoàng Thu Lan ở phòng tuyên truyền tới thay.

Liễu Tuấn hời hợt nói:
- Tuy đồng chí Trương Vạn Vinh công tác ở huyện Hồng Sơn khá lâu, nhưng đầu óc chưa sơ cúng, vẫn khá theo kịp thời đại. Đương nhiên nếu như tránh lôi kéo lập bè phái thì điều chỉnh một chút cũng được.

Hàn Húc không ngờ Liễu Tuấn lại đồng ý cả đề nghị này, không khỏi ngạc nhiên, mắt như vô ý lướt qua mặt y, ý đồ tìm hiểu suy nghĩ thực sự của y.

Tất nhiên là hắn phải thất vọng, khó ai có thể nhìn thấu được y.

- Có điều Hàn bí thư định điều chỉnh công tác của đồng chí Trương Vạn Vinh thế nào?

- Đổi ngang với Hòng Thu Lan đi, thị trưởng thấy thế nào? Đồng chí Nông Sĩ An trên 50 rồi, sức khỏe không được tráng kiện cho lắm, để đồng chí Trương Vạn Vinh tới khẳng định có thể giúp ích không ít.

Liễ Tuấn lắc đầu:
- Tôi thấy an bài như vậy không thích hợp, đồng chí Trương Vạn Vinh đúng là trước kia có làm công tác tuyên truyền, nhưng nhiều năm rồi, nếu chỉ hỗ trợ Nông trưởng phòng thì đồng chí Hoàng Thu Lan ở lại là tốt nhất.

Hàn Húc cau mày:
- Vậy ý thị trưởng muốn an bài thế nào?

Vấn đề này Liễu Tuấn đã suy nghĩ kỹ từ trước, không chút do dự nói:
- Tôi thấy để đồng chí ấy tới chính phủ đi, đồng chí Trang Ích Khiêm thân mang hai chức quả thực có lúc quá bận.

Hàn Húc trầm ngâm một chút rồi gật đầu

Bình luận

Truyện đang đọc