TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Cận Tú Thật xem không cẩn thận lắm, khác với Chu tiên sinh, Cận Tú Thật xem văn kiện quá nhiều rồi, có tinh thần nghiên cứu đến đâu cũng khó mà chu đáo tỉ mỉ được.

Có điều Cận Tú Thật thi thoảng cũng dừng lại ở đoạn nào đó thời gian khá dài, có hai lần còn lấy trang trước đối chiếu lại, chắc chắn đó là trọng điểm trong nhật ký của Đồng Uy rồi.

Trong nhật ký của Đồng Uy có ghi chép rất nhiều nội dung làm người ta chấn động liên quan tới cả Lý Chính Nho lẫn Khương Quế Anh. Đương nhiên còn cả những cán bộ khác và rất nhiều mỏ than tư nhân. Có điều đó chưa phải là điều Cận Tú Thật cả kinh nhất, mà là trong nhật ký có đoạn ghi, bốn năm trước phu nhân của Hoa Quân Đình cùng vợ hắn tới Hồng Kông du lịch, tổng cộng phu nhân Hoa Quân Đình mua bán lên tới hơn 20.000 đồng.
** Tỉ giá với VND lúc đó chừng 40 triệu.

Tức là trực tiếp có liên quan tới Hoa Quân Đình rồi.

Khi Cận Tú Thật tại nhiệm, trừ Đinh Ngọc Chu là người ông ta tín nhiệm nhất, Hoa Quân Đinh cũng khá gần gũi với ông ta. Khi Cận Tú Thật lùi về tuyến hai, Hoa Quân Đinh, Đinh Ngọc Chu, Thôi Phúc Thành một dạo thành khung cơ bản cho thế lực bản địa.

Nhà họ Cận và nhà họ Hoa cũng luôn qua lại rất mật thiết.

Ước chừng hơn nửa tiếng sau, Cận Tú Thật cơ bản xem tài liệu từ đầu tới cuối một lượt, nói đây là nhật ký không bằng nói là thư tự bạch của Đồng Uy.

Cũng có thể nói là thư tố cáo.

Cận Tú Thật chậm rãi đặt tài liệu xuống, nhìn Liễu Tuấn hỏi:
- Ở đâu ra thế?

- Em gái của Đồng Uy là Đồng Tú Linh hôm nay tới văn phòng chính tay đưa cho tôi.

Cận Tú Thật nhướng mày lên.

Nói thế là không phải nghi ngờ về tính chân thực nữa.

- Khó giải quyết đây.

Cận Tú Thật nói rất chậm.

Liễu Tuấn có được tư liệu trong ngày, tới tối bái phỏng ông ta, có thể thấy vẫn rất tôn trọng ông ta, đồng thời cũng là có ý nhờ vào trí tuệ chính trị của ông ta. Quyển nhật ký này tung ra nhất định sẽ gây lên chấn động dữ dội, liên quan tới hai phó bí thư tỉnh ủy hiện nhiệm, hơn nữa là cán bộ thực quyền nắm giữ ban ngành có quyền lực, không hề tầm thường.

Liễu Tuấn một bó bí thư trẻ mới nhậm chức, có thể gánh vác được hậu quả nghiêm trọng như thế không rất khó nói, nhất là khi Nghiêm Liễu đang đối diện thời khắc quan trọng, càng không dễ quyết định.

Cho nên tư duy của Cận Tú Thật ngay lập tức nghĩ tới chuyện xử lý hậu quả.

Sau khi huyết án Thất Trung xảy ra, thủ pháp xử trí của Liễu Tuấn vô cùng lão luyện, khéo léo đẩy cho Hoa Quân Đinh, Hoa Quân Đình tất nhiên cũng biết nặng nhẹ, vụ huyết an làm lòng dân phẫn nộ, người sáng suốt đều nhìn một cái là biết liên quan tới vụ án Đồng Uy, Hoa Quân Đình toàn lực truy bắt hung thú là đương nhiên, thế nào cũng phải có câu trả lời cho người bị hại và các giáo viên trường Thất Trung.

Hiện giờ đã bắt được một tên hung thủ, như vậy rất tốt, tất cả vẫn trong tầm kiểm sát, chỉ cần bắt được hung thủ, lôi kẻ giệt giây đằng sau ra là có thể có câu trả lời cho qua. Còn về cái chết của Đồng Uy, đã xác định là tự sát, không cần phải sinh thêm rắc rối nữa, Lý Chính Nho và Hoa Quân Đình phải giữ lại, đó là giới hạn của Hoa Quân Đình và Đoạn Định Viễn.

Hiện giờ lại nảy ra nhật ký của Đồng Uy.

Cận Tú Thật cũng thấy khó giải quyết.

- Áp lại sau?

Cận Tú Thật nhíu mày.

Cận Hữu Vi cả kinh, hắn nghe thấy sự do dự rõ ràng trong giọng nói của ông cụ, điều này không phải tính cách của Cận Tú Thật. Trước kia Cận Tú Thật là một vị bí thư tỉnh ủy vô cùng mạnh mẽ, quyết đoán dứt khoát, nói một câu là xong! Hiện giờ nghe như đang hỏi ý Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn không vội trả lời, trầm ngâm một lát mới nói:
- Áp nổi không?

Cận Hữu Vi ngạc nhiên.

Lời này không ngờ lại từ miệng Liễu Tuấn nói ra, Cận Hưu Vi thấy có chút điên đảo hết, Đồng Tú Linh là ai? Chỉ là một cô giáo bình thường mà thôi!

Nếu như muốn áp lại, Cận Hữu Vĩ không nghĩ sao lại có cái lý "áp không nổi".

Thực ra, chỉ cần ba tên sát thủ kia "chuyên nghiệp" một chút, Đồng Tú Linh đã không còn sống trên đời này nữa rồi.

Chuyện một chủ mỏ than làm được, Liễu Tuấn không có lý do gì không làm được.

Có điều Cận Hữu Vi lập tức ý thức được phương hướng tư duy của mình có vấn đề.

Cận Tú Thật cau mày:
- Phải, quá mẫn cảm, nếu cố áp lại, nói không chừng sẽ có kẻ lấy cớ giở trò.

Thì ra trong lòng cha hắn hoàn toàn không nghĩ tới Đồng Tú Linh, ông chú ý tới nhân vật lớn ngang với ông ta, Đoạn Định Viễn và Hoa Quân Đinh chức cao quyền lớn , nhưng người muốn nhắm vào chẳng phải là ít, một khi bị người ta túm lấy điểm yếu, ngay cả Liễu Tuấn cũng bị liên lụy.

- Vậy ý cậu thì sao?

Cận Tú Thật hỏi lại, hoàn toàn là ngữ khí bình đẳng, đương nhiên chuyện bình đẳng này nhắm vào không phải chức vụ hai bên, là lo chênh lệnh tuổi tác. Một ông già từng trải như Cận Tú Thật, đem Liễu Tuấn ở vị trí ngan bằng thương lượng, có thể thấy phân lượng của Liễu Tuấn trong lòng ông không khác gì quan viên lớn tuổi trong ban thường ủy tỉnh.

Đã từng có rất nhiều khách tới nhà hắn, Cận Hữu Vi biết, chỉ có Đinh Ngọc Chu là có thể được đối thoại hoàn toàn bình đẳng như thế này.

Liễu Tuấn không lên tiếng, cầm chén trà lên, trầm ngâm một hai phút mới đặt chén trà xuống, nhìn Cận Thú Thật, mặt hiện vẻ kiên cường:
- Tôi cho rằng không phải là vấn đề có áp được không, mà là có nên áp lại hay không?

Cận Hữu Vi nhìn thấy rõ ràng người ông cụ khẽ run lên.

- Nếu như trong lòng cậu đã quyết thì tôi ủng hộ.

Hồi lâu sau, Cận Tú Thật trấn tĩnh nói.

- Cám ơn Cận bí thư.

Liễu Tuấn khom người nói.

Liễu Tuấn không ở lại mà lập tức đứng dậy cáo từ, Cận Hữu Vi tiến ra tận cửa rồi quay về phòng khách, sốt ruột hỏi ngay:
- Ba, sao ba lại... Đây là một cái tổ ong cực lớn.

Cận Tú Thật thản nhiên:
- Kẻ thành đại sự ắt phải kiên trì nguyên tắc của mình, Liễu Tuấn cũng không sợ, ba lo lắng cái gì, đừng quên ba có 50 năm tuổi đảng.

Cận Hữu Vi lẩm bẩm:
- 50 năm tuổi đảng.

... ...

Khi Liễu Tuấn về nhà thì Liễu Dương đã đi ngủ, hiện giờ Liễu Dương đã học lớp mẫu giáo lớn nhất, thời gian gần như đi học tiểu học rồi, Nghiêm Phi liền kiểm soát quy luật của nó rất gắt, vốn Nghiêm Phi tính cách ngây thơ khờ khảo, chẳng hề có suy tính gì, nhưng làm mẹ giáo dục con không thể buông lỏng.

Thấy Liễu Tuấn về, Nghiêm Phi vội tới nhận lấy cặp trong tay y, cười nói:
- Một vai gánh cả chức bí thư lẫn thị trưởng, vất vả lắm phải không?

Liễu Tuấn khẽ ôm lấy tấm thân mềm mại của cô, hôn lên gò má trắng nõn.

- Anh nghỉ ngơi một lát đi, xem pha trà cho anh.

Cho dù Liễu Tuấn tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng Nghiêm Phi vẫn nhìn ra vẻ mệt mỏi của y, thậm chí phát giác ra y bất an, không khỏi lòng có chút chua xót. Cùng với địa vị Liễu Tuấn dần đề cao, cô càng thấy vẻ mệt mỏi lo âu này xuất hiện nhiều hơn, có thể thấy áp lực nặng thế nào.

Trong ấn tượng của Nghiêm Phi, Liễu Tuấn luôn tràn trề sinh lực tiến tới phía trước.

Sự thay đổi này không tốt, Nghiêm Phi không thích một chút nào, nếu như có thể cho cô quyết định, cô thà không để Liễu Tuấn làm qua, sống cho thoải mái vui vẻ. Nhưng cô cũng biết đó là điều cần thiết nam nhân có được cảm giác thành tựu.

Điều Nghiêm Phi có thể làm là để Liễu Tuấn nghỉ ngơi một chút, uống trà, không cho y lập tức vào thư phòng xử lý công việc vĩnh viễn không xử lý hết.

Liễu Tuấn nằm ra ghế sô pha.

Đấy là thói quen của y, hay có thể nói là sở thích của y.

Quan chức càng cao, quyền lực càng lớn, càng phải chú ý hình tượng, không gian tự do hoạt động càng ít, thi thoảng cũng nên thả lỏng một chút.

Nghiêm Phi bên trà tới, thấy bộ dạng đó của y liền hé miệng cười, ngồi xuống ghế sô pha, ôm lấy đầu y đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng day huyệt thái dương cho y, hỏi:
- Gặp phải chuyện phiện lòng rồi à?

- Ừ.

Liễu Tuấn gật đầu, điều chỉnh tư thế để nằm thỏai mái hơn một chút, trước kia y không bao giờ thừa nhận trước mặt Nghiêm Phi minh gặp phải chuyện phiền lòng, hôm nay không biết vì sao lại gật đầu.

Có lẽ vì lựa chọn hôm nay làm ra rất gian nan.

Nghiêm Phi cũng không truy hỏi xem y gặp phải chuyện gì, cô không hiểu chuyện quan trường, Liễu Tuấn có nói với cô cũng vô dụng, nhưng Nghiêm Phi biết có một người hiểu, liền nói:
- Nếu gặp phải chuyện khó quyết định thì nói chuyện với ba đi, để ba góp ý cho.

Trước kia gặp phải vấn đề trọng đại, cha vợ con rể thường thương lượng với nhau làm.

Liễu Tuấn lắc đầu:
- Thôi vậy, để anh tự xử lý, lão ba hiện giờ cũng rất nhiều chuyện phiền lòng không biết nói với ai đây, anh không nên mang thêm phiền phức cho lão ba.

- Người ngoài cuộc sáng suốt, có lẽ có thứ anh không nghĩ tới thì sao?

Nghiêm Phi cũng biết cha mình đúng là rất bận rộn, cô có không hiểu chính trị hơn nữa cũng biết năm sau đổi khóa, có điều vẫn ủng hộ Liễu Tuấn đi hỏi.

Liễu Tuấn gối đầu lên cặp đùi êm ái của vợ, tâm tình dần yên tĩnh lại, cười nói:
- Không sao, anh có thể xử lý được, nằm một chút là ổn.. Em là liều thuốc trị tâm bệnh cho anh.

Nghiêm Phi nhoẻn miệng cười, diễm lệ vô cùng

Bình luận

Truyện đang đọc