TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trường bắn tên của câu lạc bộ Trường Thành, mấy người Liễu nha nội đang chơi trò này, cách bàn chừng năm sáu mét đặt một cái bình hoa, bên trong cắm lưa thưa mấy mũi tên, còn số mũi tên rơi rải rác xung quanh bình thì nhiều hơn rất nhiều.

Nam nữ ngồi vây quanh mỗi người đều tay cầm mấy mũi tên, nhắm vào bình hoa ném tới, mũi tên vào trong bình hoa coi như là thắng, nếu không trúng thì phải bị phạt.

Thời tiết nóng bức, tất nhiêu là phạt rượu.

Bọn Liễu Tuấn vốn đi bắn tên, chơi một hồi, Hà Mộng Doanh nói hơi mệt, mọi người liền nói cười trở về trong phòng nghỉ ngơi, vừa uống bia vừa tán gẫu, Khâu Tình Xuyên lại đề nghị chơi "ném tên", để làm không khí sôi động.

Theo giới thiệu của Hà Mộng Doanh, Khâu Tình Xuyên được tính là cộng sản đời thứ ba chính tông rồi, cả gia tộc bản thân và gia tộc vợ đều là là gia đình truyền thống cách mạng, còn bản thân Khẩu Tỉnh Xuyên, tuổi còn trẻ đã làm tới phó ti trưởng, đường làm quan cũng thuận buồm xuôi gió.

Người này vóc dáng cao ráo, thần thái nho nhã, đeo một chiếc kính gọng đen, đầy khí chất học giả, đại học phương bắc, vốn là trường học xếp hàng đầu trong nước, danh vọng còn hơn cả đại học thủ đô, có thể học tới nghiên cứu sinh ở đại học phương bắc, thì mỗi người đều có chút tài năng thực sự.

Nhưng đó là một chút lộ ra ở bề ngoài thôi, Hà Mộng Doanh nói Khâu Tình Xuyên là khách quen của câu lạc bộ Trường Thành, có thẻ hội viên vàng, từ đó có thể thấy, Khâu Tình Xuyên ẩn chứa bên trên trong vượt qua vẻ ngoài nho nhã của mình.

Điều này cũng rất bình thường.

Nghĩ xem đồng chí Liễu Tuấn, chỉ là một phó bí thư huyện ủy một huyện nghèo khó, nhưng lại là người sở hữu thẻ kim cương của nơi này, có mấy người ngờ được chứ? Chỉ luận riêng chức vụ, sợ rằng chẳng một hội viên nào trong thể chế thấp hơn Liễu Tuấn, hơn nữa ở nơi ngọa hổ tàng long như kinh thành, một cán bộ cấp phó xử, thực sự chẳng khác biệt bao nhiêu với người đạp xe trên đường.

Vương phó chủ tịch quân ủy, cũng chính là cậu ruột của Khâu Tình Xuyên, chính là lính cũ nhiều năm của Hà lão gia tử, qua lại rất thân mật với nhà họ Hà, mỗi lần Khâu Tình Xuyên tới đây, chỉ cần Hà Mộng Doanh có mặt đều phải tới nói chuyện với hắn mấy câu.

Khỏng thời gian gần đây, Hà Mộng Doanh phát hiện ra Khâu Tình Xuyên trò chuyện nhiệt tình nhất với khách chính là bài báo xu hướng của đồng Yên mà Liễu Tuấn viết.

Khâu Tình Xuyên vỗ bàn nói: - Tôi nói đồng Yên tăng là sẽ tăng, anh tin hay không cũng mặc, bài báo đó là một bài phân tích toàn diện sâu sắc trong phạm vi rộng của xu thế đồng Yên trong tương lai, rất có đạo lý đó.

Hà Mộng Doanh liền chú ý.

Nguyên nhân vì đó là bài báo Liễu Tuấn viết mà lại.

Liễu Tuấn có bản lĩnh, có đầu óc kinh tế, biết kiếm tiền, nhưng điều này Hà Mộng Doanh đều đã đích thân lĩnh giáo rồi, bắt đầu từ năm 87 Hà đại tiểu thư đã hợp tác với Liễu nha nội, trong vài năm ngắn ngủi, Hà Mộng Doanh gia tài tăng lên cả ngàn lần, nghiêm nhiên thành đại phú bà rồi, trong cả quá trình đó, cô gần như chẳng cần phải bận lòng mấy, cứ chờ thu tiền là được.

Cho nên mỗi lần nghe nói đám hoàn khố xung quanh khoác lác mình làm ăn lợi hại thế nào, kiếm được bao nhiêu đầu, Hà đại tiểu thư lại không kìm được lắc đầu.

So với Liễu Tuấn, cái gọi là làm ăn của đám người đó, chẳng qua chỉ là trò chơi của trẻ con mà thôi.

Nhưng viết bài báo mang tính lý luận về tài chính, hơn nữa đăng trên trang đầu của một tờ báo lớn cả nước thì là lần đầu tiên, hơn nữa lại còn được quan viên tài chính chuyên nghiệp như Khâu Tình Xuyên chú ý, càng làm Hà Mộng Doanh bất ngờ.

Tất nhiên cuộc gặp mặt lần này Hà Mộng Doanh sắp xếp cũng rất khéo léo.

- Này tôi quen tác giả bài báo đó đấy, gọi cậu ta tới trò chuyện một chút với anh nhé?

Nếu như Hà đại tiểu thư mà đi nói như vậy với Khâu Tình Xuyên thì khác gì tự mua lấy phiền phức, Khâu phó ti trưởng đương nhiên là thế nào cũng được, nhưng Liễu nha nội lại đánh sưng mông cô lên thật ấy chứ.

Cái gì chứ, Khâu công tử gia thế hiển hách, thì tôi phải đi làm tên sai vặt à? Gọi một cái là phải lật đật chạy tới gặp người ta sao? Khâu Tình Xuyên sao không tự tới huyện Ninh Bắc thăm hỏi Liễu nha nồi này.

Có chuyện ngốc làm hạ giá tình lang, Hà đại tiểu thư tuyệt đối chẳng làm.

Cho nên khi Khâu Tình Xuyên chơi bắn tên, Hà đại tiểu thư cùng Liễu nha nội hết sức khéo lẽo gặp phải nhau, mọi người đều là người quen rồi, tất nhiên là cùng trò chuyện tán gẫu.

Hà Mộng Doanh vừa mới giới thiệu Liễu nha nội, mắt Khâu Tình Xuyên đã sáng lên.

- Liễu Tuấn? Bí thư huyện Ninh Bắc sao?
Hiển nhiên là khoảng thời gian này, Khâu phó ti trưởng đã ghi nhớ cái tên Liễu Tuấn vào trong lòng rồi.

- Đúng là tôi, xin chào Khâu ti trưởng.
Liễu Tuấn mỉm cười đưa tay ra.

- Ái dà, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nhưng tôi thực sự không ngờ Liễu bí thư lại trẻ như thế, chỉ nhìn vào tác phẩm lới của Liễu bí thư, thì hành văn lão luyện, kiến thức sâu rộng, kiến giải thấu triệt với tình thế tài chính quốc tế, tôi còn cho rằng là một vị cán bộ trung niên lão thành rồi cơ.
Khâu Tình Xuyên nhiệt tình bắt tay Liễu Tuấn cảm khái một hồi.

- Liễu thư ký năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

- Năm nay tôi sẽ tròn 24 tuôi.

- Ha ha ha, đúng là từ xưa anh hùng xuất hiện thời niên thiếu.
Khâu Tình Xuyên hết sức khách khí.

Liễu Tuấn lại cám ơn.

Tiếp theo Khâu Tình Xuyên giới thiệu cho Liễu Tuấn mấy người bạn của mình, là con trai thứ của Lý Đức Sơn, phó tổng giám đốc Lý Kiến An, chức vụ hiện giờ là trưởng ban chấp hành giám sát chứng khoán quốc gia, Lý phó thú tướng quản lý tài chính, ngân hàng trung ương và ủy ban giám sát đều dưới quyền lãnh đạo trực tiếp của hắn.

Lý Kiến An khác với Khâu Tình Xuyên, vóc dáng tầm trung, tuổi chừng ba mươi, vẻ mặt khá kiên nghị, có thể thấy phương diện tính cách là loại hình khá tự phụ.

Cũng dễ hiểu thôi, con cháu cách mạng đời ba chính gốc mà, có cha làm phó thủ tướng, bản thân là quan viên kỹ thuật chuyên nghiệp, bản thân tự phụ một chút cũng là hợp lý.

Bất quá với tuổi tác và chức vụ của Liễu Tuấn, Lý Kiến An cũng tỏ ra kinh ngạc.

Nếu nói là cấp phó xử thì ở kinh thanh quơ một cái cũng được cả đống, tuổi trẻn cũng chẳng ít, ví dụ như bản thân Lý Kiến An năm nay 28 tuổi cũng đã tới chính xử, hiện giờ được bồi dưỡng như đội ngũ cán bộ dự bị ở ủy ban giám sát rồi, nhưng muốn làm được tới chức phó bí thư huyện ủy nắm thực quyền, thực sự là không đơn giản.

Người này đi cùng Hà Mộng Doanh, đoán chừng cũng là hàng nha nội.

Nhưng ở kinh thành, hình như chẳng có vị quan lớn họ Liễu nào nổi bật cả.

Lý Kiến An đầu óc xoay chuyển rất nhanh, lập tức nghĩ tới Liễu Tấn Tài:
- Liễu thư ký và Liễu tỉnh trưởng tỉnh J quan hệ thế nào?

Liễu Tuấn nghiêm chỉnh đáp:
- Đó là gia phụ.

Khâu Tình Xuyên và Lý Kiến An lập tức vỡ lẽ, cười nói:
- Liễu bí thư quả nhiên là dòng dõi hổ tướng.

Liễu Tuấn lại cám ơn một lượt.

Làm rõ thân phận lai lịch của Liễu bí thư rồi, quan hệ lập tức thân cận hơn rất nhiều, Khâu Tình Xuyên và Lý Kiến An thân là công tử thế gia, lại ở kinh thành lâu ngày, đối với biến hóa quan trọng trên quan trường tất nhiên là hiểu biết không ít. Hà lão gia tử bất ngờ ra mặt nói cho Liễu Tấn Tài, từng một dạo thành đề tài bán tán trong giới quyền thế ở kinh thành, không biết nhà họ Hà và nhà họ Liễu quan hệ ra sao, nhưng khẳng định là không hề tầm thường chút nào.

Chẳng trách mà Hà đại tiểu thư tính khí cao ngạo lại cùng Liễu Tuấn xuất hiện ở câu lạc bộ Trường Thành.

- Liễu bí thư, tác phẩm của bí thư tôi đã đọc rồi, được mở mang ra rất nhiều. Khâu Tình Xuyên uống một ngụm bia rồi nói:

Bốn người hàn huyên một hồi xong, Liễu nha nội và Hà đại tiểu thư cũng giương cung bắn hai lượt tên với Khâu công tử và Lý công tử, Liễu Tuấn mắt khá tốt, ban đầu chưa nắm được kỹ xảo, lượt đầu bắn không tốt, tới lượt thứ hai ưu thế do từ nhỏ học võ, đôi vai ổn đỉnh, hơi thở điều hòa liền thể hiện ra, thành tích cũng khá.

Hà đại tiểu thư tuy là quan quân, bắn súng có lẽ còn được, nhưng bắn tên thực sự chẳng ra làm sao.

Trò chơi này là một thứ tốn sức, nghe nói vào thời binh khí lạnh huấn luyện một cung tiễn thủ, mỗi lần phát tên cũng không quá được hai mươi phát, cung ở câu lạc bộ Trường Thành có lẽ không cứng như tên bắn tầm xa ở thời xưa, song bia đặt ngoài hai mươi mét, yếu quá cũng không được, bởi thế Hà đại tiểu thư sau khi bắn xong hai mươi mũi tên, toàn thân đầm đìa mồ hôi, mà chỉ bắn trúng được bốn năm mũi tên trúng bia mà thôi.

May mà Hà đại tiểu thư là yểu điệu thục nữ, bắn tên không tốt cũng là bình thường.

Hà đại tiểu thư đành vứt cung tên, đi uống rượu chơi bời.

Tới lúc này Khâu Tình Xuyên mới nói tới chuyện bài báo kia với Liễu Tuấn, có thể thấy hắn làm việc rất chắc chắn thận trọng.

- Khâu ti trưởng, tôi luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện này với ti trưởng, hôm nay vừa khéo gặp được ở đây thật quá tốt rồi.
Liễu Tuấn lại trở nên nghiêm túc, không vo vo chút nào.

Thái độ nghiêm túc này làm Lý Kiến An và Khâu Tình Xuyên hơi ngẩn ra, Khâu Tình Xuyên liếc nhìn Hà Mông Doanh, cô liền nhoẻn miệng cười, ý bảo mình cũng biết chuyện này.

Vì quan hệ giữa Vương phó chủ tịch quân ủy cùng nhà họ Hà, Khâu Tình Xuyên tất nhiên qua lại thân thiết với con cháu đời ba của nhà họ Hà, Hà Mộng Doanh trước kia ở Nam Phương, gần đây mới tới kinh thành phát triển, nên cũng chỉ mới dần quen thuộc với Khâu Tình Xuyên, có điều thân phận cháu gái nhà họ Hà không phải là giả, nếu như cô đã xuất hiện cùng Liễu Tuấn, tức là nói rõ Liễu Tuấn là nhân vật có thể thoải mái nói chuyện.

- Liễu bí thư có gì xin cứ nói thẳng, dù sao đây cũng không phải là phòng làm việc.
Liễu Tuấn mỉm cười.

Những con chái đời cách mạng đời ba ở kinh thành có triển vọng, đa phần đều vững vàng thành thục, Cao Trường Hoành trước kia là thế, hiện giờ Khâu Tình Xuyên cũng vậy, Liễu Tuất rất có thiện cảm với sự trầm ổn này.

Tất nhiên hạng kiêu ngạo ngang ngược như Cao nhị thiếu gia cũng chẳng phải ít, bất quá chỉ là hạng ăn uống chơi bời, không thích hợp phát triển trong thể chế. Con cháu cách mạng trong thể chế, cho dù có ra vẻ, cũng làm ra vẻ ở phòng làm việc.

Xem ra Khâu Tình Xuyên là đối tượng có thể kết giao.

Bình luận

Truyện đang đọc