TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tháng 11, vấn đề liên quan tới đưa Tưởng Lập Quần vào thường ủy mà Mạnh Vũ Hàn khổ ở chờ đợi đã được địa ủy phê duyệt, đồng ý để Tưởng Lập Quần làm thường ủy huyện ủy của huyện Hướng Dương, vẫn kiêm chức vụ phó chủ nhiệm cách ủy hội của huyện.

Nhưng Mạnh Vũ Hàn lại không sao cao hứng cho được.

Bởi vì đồng thời vào lúc Tưởng Lập Quần vào thường ủy, Lương Quốc Cường cũng trở thành thường ủy huyện ủy, hơn nữa còn xếp trên Tưởng Lập Quần.

Còn tình thế trị an xã hội toàn tỉnh thì càng lúc càng nghiem trọng, lưu manh côn đồ hoành hành bá đạo, án kiện ác tính lũ lượt phát sinh, để giữ gìn tốt trật tự trị an, căn cứ theo yêu cầu của tỉnh ủy tỉnh N, ban chấp hành chính pháp của các huyện các xã, bí thư ban chấp hành chính pháp đều tiến vào thường ủy hội cấp đảng ủy địa phương. Để tiện thống nhất hành động sắp xếp cơ quan tư pháp, mạnh mẽ đả kích những hành động phạm tội ác tính.

Đừng nói là Mạnh Vũ Hàn, cho dù là ba và Đường Hải Thiên cũng không biết phục bút mà lúc trước tôi chôn xuống đã đợi ở đây. Lương Quốc Cường bỗng dưng được lên nửa chức, vừa tiến vào thường hủy hội thường ủy đã trở thành cán bộ cấp phó huyện trẻ nhất của huyện Hướng Dương, hơn nữa còn là cấp phó huyện rất có thực quyền.

Tưởng Lập Quần vào thường ủy, không nhất định sẽ giúp Mạnh Vũ Hàn, nhưng Lương Quốc cường thì chắc chắn là người trung thành đáng tin cậy của cha. Lần này lực lượng ưu khuyết trên thường ủy hội càng rõ ràng hơn, bảo sao Mạnh bí thư không buồn bực?

Mà trong một gian phòng của nhà hàng Nhân Dân, lại có một quang cảnh khác.

Toàn thể "các viên" "Ảnh Tử nội các" của bản nha nội nhất loạt có mặt, cùng nhau nâng chén chúc mừng Lương bí thư.

Sau một phen chúc tụng nhau, cái mặt đen xì của Lương Quốc Cường đỏ lên, lộ ra vẻ có chút hưng phấn. Đây đúng là vui mừng bất ngờ, bản thân hắn có nằm mơ cũng không thấy được một chuyện tốt như thế này đột nhiên lại ập xuống. Lúc trước hắn chưa bao giờ tin chuyện tốt có thể đột ngột từ trên trời rơi xuống, hiện tại thì lại không thể không tin.

"Lương bí thư, chúc mừng!"

Trần Lập lại một lần nữa nâng chén, hơi có chút chua xót, nói.

Trong cả đám người trên bàn rượu, chắc chỉ có Trần Lập là trong lòng không được vui lắm. Hơn bốn mươi tuổi rồi, làm chính khoa nhiều năm. Hai năm nay công tác cũng phong sinh thủy khởi, được cấp trên khen thưởng, nhưng không ngờ lại bị Lương Quốc Cường cướp trước.

Lương Quốc Cường mỉm cười, nhấc chén lên uống cạn.

Hắn không giỏi ăn nói, không biết nên an ủi Trần Lập Hữu như thế nào. Chỉ đành thông qua loại phương thức này để biểu đạt tâm ý của mình.

Tôi cầm chén lên, cười nói: "Trần cục trưởng, tôi cũng kính ông một chén."

Trần Lập Hữu ngạc nhiên, nói: "Tiểu Tuấn, sao lại kính tôi?"

Thấy vẻ mặt đó của hắn, trong lòng chắc đang mắng tôi không ngớt vì cố ý khiến hắn khó chịu.

"Kỳ thực với tư lịch và năng lực của Trần cục trưởng, còn có thành tích mà hai năm nay làm ra ở cục nông nghiệp, Trần cục trưởng muốn lên cấp phó huyện, thậm chí muốn tiến vào thường ủy hội huyện ủy cũng không phải là chuyện khó khăn."

Tôi hờ hững nói.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Lời này cũng hơi thái quá rồi.

Trần Lập Hữu biết tôi tuyệt đối không nói linh tinh về loại chuyện lớn như thế này, lập tức uống cạn chén rượu, rướn đầu về phía tôi, lộ ra vẻ mặt thiết tha, hỏi: "Tiểu Tuấn, chẳng lẽ có tin tức nội tình gì ư?"

Dẫu sao thì trong phòng đều là người của mình, Trần cục trưởng cũng không sợ bị bẽ mặt.

Người thân ở quan trường, nghe nói có hướng đi lên, trong lòng ai mà không ngứa ngáy khó chịu?

Tôi cười cười, cầm chén rượu lên uống một ngụm.

"Tin tức bên trong thì không có, có điều bất kể là ai muốn lên cao cũng phải đựa vào nỗ lực của mình."

Vừa nghe thấy vậy, Trần Lập Hữu hơi nhụt chí, có điều rất nhanh liền lấy lại tinh thần, mặt mày tươi cười bảo: "Xin tiểu Tuấn chỉ điểm!"

Nghe thấy lời này, Tiêu Chí Hùng cười cười, trong lòng không cho là đúng. Sau khi Nghiêm Ngọc Thành bị điều đi, Tiêu Chí Hùng tất nhiên muốn dựa vào cha, hơn nữa hắn có quan hệ không tồi với Giang Hữu Tín. Giang Hữu Tin mời hắn một lần, hắn lập tức tới ngay. Có điều đây mới là lần thứ hai hắn tham gia loại tụ hội này, đối với tình hình lấy tôi làm trung tâm vẫn chưa quen lắm.

"Nhiệm kỳ mới năm tới là cơ hội lớn nhất, Trần cục trưởng phải nắm lấy."

Tôi hờ hững nói một câu.

Trần Lập Hữu gãi đầu, vẫn không hiểu. Thấy tôi chỉ nói nửa câu rồi ngậm chặt miệng không nói thêm từ nào, cũng không tiện truy hỏi, chỉ có thể vùi đầu vào bàn rượu.

Trên thực tế, nhiệm kỳ mới năm sau là cực hạn mà trong lòng tôi có thể chịu đựng Mạnh Vũ Hàn. Có điều hiện tại vẫn chưa vội nói thẳng kế hoạch ra. Trước mắt sắp mùa xuân, vui vẻ đón năm mới đã.

... Đầu xuân năm 1982, nhà tôi và nhà Nghiêm Ngọc Thành ngồi hai xe jeep tới chúc tết Chu tiên sinh. Nghiêm Phỉ nằng nặc đòi tôi ngồi ngồi cùng xe với cô ta. Cô bé này năm nay sắp mười bốn tuổi rồi, thân hình cũng cao gần một mét năm mươi, trông như thiếu nữ thanh xuân mà vẫn ngây thơ không hề cố kỵ sự khác biệt nam nữ.

Tôi gãi gãi đầu, nhìn Nghiêm Ngọc Thành, nhờ ông ta định đoạt.

Nghiêm bí thư vẫn đáng ghét như trước, trợn mắt lên, tức giận nói: "Nhìn bác làm gì? Muốn lên xe thì nhanh lên."

Tôi mừng rơn, lập tức chui lên xe, ngồi cạnh Nghiêm Phỉ, miệng không quên đế thêm một câu: "Bên kia chật quá."

Nghiêm Ngọc Thành ngồi ở ghế trên hừ một tiếng, tỏ vẻ hờn giận. Kỳ thực kính chiếu hậu đã tiết lộ hết rồi, Nghiêm đại thư ký khóe miệng rõ ràng mang theo một nụ cười mỉm, không thể giấu được.

Cũng khó trách ông ta lại cao hứng như vậy, chủ chính thị xã Bảo Châu chưa tới một năm, đưa giá trị tổng sản lượng công nông nghiệp lên hai mươi mấy phần trăm, cuối cùng cũng giữ vững được vị trí đứng đầu địa khu bảo châu, không khiến Long Thiết Quân và ông ta mất mặt.

Tuy nội bộ huyện Hướng Dương bất hòa, song tình thế phát triển vẫn rất tốt, tổng sản trị công nông nghiệp tăng gần năm mươi phần trăm so với cùng kỳ năm ngoài, mặc dù vẫn xếp thứ hai, nhưng cũng chênh lệch không nhiều với thị xã Bảo Châu. Cũng không phải là năng lực của cha hơn Nghiêm Ngọc Thành, chỉ với vì hai ban đảng chính của thị xã Bảo Châu trước đây tứ phân ngũ liệt, giống như cát vụn, Nghiêm Ngọc Thành một mặt phải dốc sức chỉnh lý nội bộ, một mặt còn phải tăng gia sản xuất, cũng rất khó khăn. Còn huyện Hướng Dương, Mạnh Vũ Hàn cũng tuy luôn gây sự phá phách, nhưng chuyện về phương diện kiến thiết kinh tế thì cũng không dám can thiệp lung tung. Hắn cũng biết rõ rằng, khi mình chưa tới người ta có thể nhảy vọt lên vị trí số hai, nếu sau khi mình tới mà bị tụt hạng thì biết ăn nói thế nào với lão đạo địa ủy đây?

Chính vì Mạnh Vũ Hàn không tùy ý nhúng tay vào chuyện kiến thiết kinh tế, cha vẫn có thể nhẫn nhịn, chú ý duy hộ quyền uy của người đứng đầu là hắn, không lợi dụng ưu thế trên thường ủy hội để có ý làm khó hắn. Có điều đây chỉ là cách nghĩ của đồng chí lãnh đạo bọn họ, còn tâm nhãn của bản nha nội lại hẹp hòi, tư tưởng tự tư tự lợi rất nghiêm trọng, không có được phong độ như vậy.

Mạnh thư ký tất nhiên có bản sự và thủ đoạn rất giỏi, thế nhưng Mạnh nha nội cũng không chịu kém. Chờ xem nhé.

Tôi theo lệ ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ xe, Nghiêm Phỉ ngồi giữa tôi và Giải Anh. Vừa lên xe, một bàn tay nhỏ nhắm trắng như ngọc đã thò ra, chụp lấy cái tay thô ráp của tôi.

Tôi thò ngón tay ra gãi gãi vào lòng bàn tay đầy đà, Nghiêm Phỉ cười khúc khinh không thôi.

Giải Anh liếc nhìn đôi kim đồng ngọc nữ này, mặt mày tươi cười, cũng không nói gì.

"Phỉ phỉ, tặng cậu quà năm mới này."

Sau khi ngả ngớn một trận, tôi rút ra một chiếc khăn lụa màu xanh nhạt thêu kim tuyến ra như làm ảo thuật, đưa tới trước mặt Nghiêm Phỉ.

"Ôi, đẹp quá."

Nghiêm Phỉ lập tức lộ ra nụ cười tươi xinh, lật đi lật lại, yêu thích không nỡ rời tay.

Cái khăn này chính là bản nha nội đặc biệt tới chợ Đại Trữ, đi hết mười một khu, tốn cả nửa ngày mới chọn được. Cũng chỉ có một tấm. Còn quà tặng năm mới cho Lương Xảo không phải là khăn lụa mà là một đôi khuyên tai vàng.

Cũng không phải là tôi ky bo mà là Nghiêm Phỉ chưa tới tuổi đeo vàng bạc. Tôi nếu tặng cho Nghiêm Phỉ các loại quà như khuyên tai vàng, vòng vàng, chắc chắn Nghiêm Ngọc Thành sẽ lập tức đuổi tôi xuống xe.

Không nên chơi dại như vậy.

Song tuy là vậy, khi tôi quàng tấm khăn lụa lên cổ Nghiêm Phỉ, rồi thắt nút (thắt không đẹp lắm, nhưng so với trước kia thì vẫn khá hơn nhiều), vào lúc đang hí ửng ngắm nghía bộ dạng xinh đẹp của tiểu vưu vật thì nghe thấy Nghiêm bí thư ngồi trước hừ một tiếng.

"Tương tưởng giai cấp tư sản!"

Toát mà hôi!

Tôi gãi đầu, nói: "Bá bá, bác nói ít đi một chữ rồi, là tư tưởng giai cấp tiểu tư sản!"

Giải Anh cười phì một tiếng.

"Tiểu Tuấn, đừng để ý đến Nghiêm bá bá, người này không có tư tưởng gì cả, kết hôn hai mươi năm mà vẫn chưa từng tặng thứ gì cho cô cả."

Nghiêm Phỉ bĩu môi, thốt ra một cấu: "Ba ba đúng là ky bo!"

Lần này thì ngay cả lái xe cũng cười, xuýt chút nữa thì ngoặt tay lái.

May mà Nghiêm Ngọc Thành ngồi ở phía trước, có xấu hổ thì cũng không bị ai nhìn thấy.

Từ lúc mở cửa tới nay, tỉnh N mở rộng kiến thiết giao thông, tuyến quốc lộ đi tỉnh thành cũng được sửa sang lại, xe đi với tốc độ nhanh hơn nhiều, chỉ thoáng cái là tới trường đảng tỉnh ủy.

Chu tiên sinh sớm đã biết được chúng tôi sắp đến qua điện thoại, sư mẫu làm một bàn rượu thịt để đợi mọi người tới. Bất ngờ nhất là Bạch Dương không ngờ cũng tới. Có thể là cô ta thấy Chu tiên sinh không có con cháu, cho nên giành thời gian cho vị sư thúc này.

Bạch Dương thấy tôi là Nghiêm Phỉ dắt tay nhau từ trên xe xuống, lập tức bật người dậy.

"Oa, cô bé xinh quá... tiểu Tuấn, là bạn gái nhỏ của em hả?"

"Chúc mừng năm mới chi Bạch Dương!"

Tôi rất lễ phép chúc mừng, sau đó mới phản bác.

"Bạn gái là bạn gái, sau lại gọi là bạn gái nhỏ? Chẳng lẽ còn có bạn gái lớn nữa chắc?"

Nói tới đây, đột nhiên chột dạ.

Không giấu gì các vị, quả thực là có bạn gái lớn thật! Có điều chuyện này không thể tiết lộ ra được. Nếu không hậu quả không phải chỉ là một người tức giận mà là mọi người đều tức giận, vô cùng nghiêm trọng.

"Chúc mừng năm mới chị! Tiểu Tuấn... chị này là ai vậy?"

Nghiêm Phỉ không hề để ý tới cách xưng hô "bạn gái nhỏ", rất lễ mạo chúc mừng năm mới rồi mới hỏi.

"Đây là chị Bạch Dương, ký giả của báo tỉnh... xinh không?"

"Có!"

Nghiêm Phỉ gật đầu lia lịa.

"Chị Bạch Dương xinh quá, chị à, em tên là Nghiêm Phỉ!"

Bạch Dương vô cùng cao hứng, xoa đầu Nghiêm Phỉ, khen: "Ái chà, Phỉ Phỉ mới đúng là xinh đẹp, em nói vậy chị xấu hổ lắm, ở trước mặt em còn có cô bé nào được gọi là xinh đẹp nữa đu?"

Nghiêm Phỉ cười rất ngọt ngào.

Hai nhà mười người chúng tôi ở tình thành hai tối rồi đầu tuần mới về Bảo Chau.

Chiều ngày mồng năm, dưới sự dẫn dắt của Bạch Dương, Nghiêm Ngọc Thành và cha tới bái phỏng Bạch Kiến Minh, bộ trưởng tuyên truyền tỉnh ủy, tất nhiên tôi và Nghiêm Phỉ cũng muốn đi theo. Đặc biệt là Nghiêm Phỉ, ai trông thấy cũng yêu, đi đâu cũng được mọi người khen.

Bạch Kiến Minh năm mươi tuổi là hình tượng cán bộ cao cấp điển hình như trong TV, lưng to, mặt vuông tai to, không giận mà uy. Chắc sự xinh đẹp tinh trí của Bạch Dương là được di truyền từ mẹ nhiều hơn.

Tất cả mọi người không quen nhau lắm, chỉ là bái phỏng theo lễ tiết, đa số thời gian là sư huynh đệ Chu tiên sinh và Bạch Kiến Minh nói chuyện với nhau, nhắc lại những chuyện vui thời học đại học. Bạch Dương thỉnh thoảng lại chen vào, cũng nói về chuyện trường học.

Cứ như ba người bọn họ đều là bạn học hết vậy.

Nghiêm Ngọc Thành và cha tất nhiên là ngồi nghiêm chỉnh, khi đề tài nhắc tới bọn họ thì bọn họ cung kính trả lời mấy câu.

Khi kết thúc câu chuyện, Bạch Kiến Minh mới cùng Nghiêm Ngọc Thành và cha nói chuyện một lúc. Chỉ hỏi qua loa tình hình của thị xã Bảo Châu và huyện Hướng dương, cuối cùng mỉm cười, nói: "Đồng chí Nghiêm Ngọc Thành, đồng chí Liễu Tấn Tài, sự tích của hai đồng chí ở huyện Hướng Dương tôi cũng nghe qua, làm rất tốt đấy!"

Làm tới cán bộ lãnh đạo thường ủy tỉnh ủy, bình thường chưa từng nói một cách tùy tiện. Bạch Kiến Minh nói vậy, đặc biệt dùng lời bình "sự tích", chính là đánh giá rất cao rồi. Lần đầu tiên gặp mặt đã có được hiệu quả này, rất tốt.

Chiều mồng sáu, tới bái phỏng Liêu Khánh Khai, phó chủ nhiệm thường vụ tỉnh cách ủy. Là Chu tiên sinh dẫn kiến. sau khi bài văn "ra sức đề bạt cán bộ trung thanh niên" của Chu tiên sinh được chú ý, không những thư ký tỉnh ủy Bì Trì Bình tìm ông ấy nói chuyện, mà cả chủ nhiệm tỉnh cách ủy Lưu Đông Sơn và Liêu Khánh Khai đều trước sau tới tìm ông ta, đặc biệt là Liễu Khánh Khai, rất tán thưởng kiến giải của Chu tiên sinh. Do đó Chu tiên sinh tới cửa bái phỏng cũng không tính là quá mạo muội. Tuy nói là giữa chính thính và phó bộ thực quyền là một khoảng cách rất lớn, nhưng Chu tiên sinh dẫu sao cũng mang cái mũ giáo sư trên đầu, cũng không rơi vào thế hạ phong là bao.

Liêu Khánh Khai và Bạch Kiến Minh cũng giống nhau. Bạch Kiến Minh là bộ trưởng tuyên truyền, nhất quán trầm ổn, coi trọng tới chính sách. Lêu Khánh Khai là phó chủ nhiệm thường vụ tỉnh cách ủy, phụ trách công tác thường ngày của tỉnh cách ủy. Có rất nhiều chuyện đều nói với hai vị cán bộ lãnh đạo địa phương là Nghiêm Ngọc Thành và cha, ông ấy không ngờ còn nhớ tôi.

Dẫu sao thì dung mạo của tôi cũng không còn giống như bốn năm năm trước, nhưng bản nha nội vừa giới thiệu, ông ta lập tức nhớ ra.

"Ha ha, đúng rồi, cháu là Liễu Tuấn, là công nhân sửa chữa ở mỏ than đá đó... Cao vậy rồi cơ à, ra dáng chàng trai rồi đó..."

Tôi vô cùng bất ngờ.

Thế mà cũng nhớ à? Tôi và ông ta chỉ có duyên gặp mặt một lần, lại cách nhiều năm như vậy, ông ta không ngờ thoáng cái đã nhớ ra. Chẳng lẽ chuyện đó lại lưu lại ấn tượng sâu sắc trong đầu ông ta như vậy sau.

Hàn huyên một lúc, Liêu Khánh Khai chủ động nhắc tới công tác kiến thiết kinh tế của huyện Hướng Dương và thị xã Bảo Châu, tất nhiên Nghiêm Ngọc Thành và cha đều lấy chích tích ra hối báo một cách lời ít ý nhiều, Liêu Khánh Khai nghe mà gật đầu liên tục.

Liêu Khánh Khai còn đặc biệt hỏi tới tình huống phát triển của một số hạng mục của "kinh tế sân nhà" và xí nghiệp đội bạn của công xã Hồng Kỳ, nghe nói đại đội Liễu gia sơn không ngờ lại xây dựng bốn nhà máy, còn hợp tác với công xã xây dựng nhà máy kim khí, không khỏi tán thưởng.

"Rất tốt, đồng chí Liễu Tấn Tài, trung ước đảng và Quốc vụ viện yêu cầu các nơi mở rộng vươn lên, chấn hưng kinh tế, giải quyết vấn đề công ăn việc làm cho thành trấn, ình huống của đại đội Liễu gia sơn là sự thăm dò vô cùng hữu ích...không tồi...không tồi. Phải không ngừng cố gắng, tranh thủ làm ra những thành tích lớn hơn nữa!"

Bình luận

Truyện đang đọc