TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

“Bí thư Bạch, Liễu trưởng phòng, Điền Hồng Quân nói mời tôi đến “câu lạc bộ Broadway khiêu vũ, tôi nghĩ, tất cả đều là đồng chí thân thuộc, làm việc xong cùng nhau tụ họp vui vẻ cũng tốt, tôi cũng không ngờ, con người xã hội bây giờ…”

Thấy Bạch Dương không có bất cứ phản ứng gì, trên trán Thạch Trọng bắt đầu đổ mồ hôi.

Liễu Tuấn âm thầm gật đầu.

Bạch Dương đắn đo lại được xem như một điều tốt. Không vội vàng nói, Thạch Trọng sẽ cảm thấy áp lực càng ngày càng lớn, uy danh quyền lực trong tay vô hình mà hình thành.

Thế này, Vương tổng đã trở thành “người trong xã hội bây giờ” rồi.

Thạch Trọng liên tục nói kiểm điểm, chốc chốc lại vuốt mồ hôi.

“Đồng chí Thạch Trọng, đủ rồi!”

Cuối cùng Bạch Dương cũng đã mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt.

Thạch Trọng ngẩn ra, lập tức ngậm miệng lại. Mặc dù giọng điệu của Bạch Dương với cách xưng hô “Đồng chí Thạch Trọng” này đều khiến cho ông ta không thoải mái, nhưng dù sao thì lãnh đạo cũng đã mở miệng rồi.

“Xin hỏi cục giám sát an toàn là do đồng chí đảm nhiệm phải không?”

Bạch Dương vẫn lạnh lùng như trước nói.

Thần sắc Thạch Trọng bị kiềm hãm, ngượng ngùng mà lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy thì, đối với tình hình an toàn mỏ than ở huyện Ninh Bắc chúng ta, đồng chí hiểu biết nhiều chứ?”

Thạch Trọng bỗng cảm thấy rùng mình, cảm thấy câu nói này của Bạch Dương tuyệt đối không thể tùy tiện hỏi, ngay lập tức không dám mở miệng đám, nghĩ một lát mới đáp một cách cẩn thận: “Công việc này không phải có tôi quản lý, tôi cũng chỉ nghe nói một vài việc, nghe nói tình hình sản xuất an toàn không được tốt cho lắm…”

Bạch Dương gật đầu, bưng cốc trà lên uống một hớp, im lặng không nói gì.

“Vậy, huyện trưởng Thạch có cho rằng công việc này nên xem xét không?”

Liễu Tuấn lập tức nói chen vào một câu, giọng điệu ôn hòa và nụ cười trên mặt.

“Tất nhiên là phải xem xét rồi, hơn nữa cá nhân tôi cảm thấy cần phải chỉnh đốn cẩn thận. Sản xuất an toàn mỏ than là một điều hết sức quan trọng. Trước đây công việc này là có phó huyện trưởng thường vụ An Vĩ phụ trách…”

Thạch Trọng nhanh chóng đáp.

Liễu Tuấn bèn nhìn sang Bạch Dương.

“song quy rồi.”

Bạch Dương lãnh đạm đáp.

Liễu Tuấn liền cười, nói: “Vậy bây giờ công việc này do ai đang phụ trách đây?”

“Huyện trưởng Bành tạm thời đang kiêm quản lý.”

Bạch Dương vẫn lãnh đạm trả lời.

Liễu Tuấn cười nói: “Huyện trưởng Bành thật là vất vả quá. Tuy nhiên giám sát an toàn mỏ than là một công việc cần phải rất cẩn thận, Bành huyện trưởng là lãnh đạo chủ yếu quản lý toàn khu vực, lại đích thân nắm công việc cụ thể thế này, thật là quá vất vả.”

Bạch Dương không lên tiếng.

Thạch Trọng cũng tiện đó nói thêm: “Đúng vậy. đúng vậy, thật vất vả quá…”

Vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Bạch Dương.

“Thạch trưởng phòng, chúng ta là đồng sự cũ với nhau của đoàn tỉnh ủy,đồng chí vẫn là cấp trên của tôi…”

Thạch Trọng thở phào một hơi dài, vội vàng khiêm tốn nói: “bí thư Bạch nói thế này, tôi thật không dám… bí thư bây giờ là cấp trên của tôi, tôi nên học tập bí thư nhiều hơn…”

Bạch Dương xua tay, ngừng ngay việc nịnh nọt của Thạch Trọng.

“Thạch trưởng phòng, tất cả mọi người đều là đồng sự cũ của nhau, những câu nói thế này, sau này không cần thiết. Hôm nay mời đồng đến đây, chính là muốn bàn với đồng chí một chuyện, nếu đồng chí quản lý công việc giám sát an toàn của mỏ than, đồng chí có tự tin làm tốt công việc này không?”

“Có! Tôi có tự tin!”

Thạch Trọng quả nhiên không phải là người ngu ngốc, biết lúc này cần phải khiêm tốn, lúc nào việc đáng làm phải làm.

“Vậy thì tốt, công việc này nên liệt vào công việc trọng điểm của chính quyền huyện thời gian từ giờ về sau. Ngày mai tôi sẽ liên hệ với huyện trưởng Bành, điều đồng chí quản lý công việc này… Ban huyện ủy chúng ta, cũng nhanh chóng sắp xếp hoàn thiện rồi.”

Bạch Dương bình tĩnh mà kiên định nói.

“Đa tạ sự tín nhiệm của bí thư Bạch đối với tôi, tôi nhất định sẽ nỗ lực làm tốt công việc này, không khiến cho bí thư Bạch và huyện trưởng thất vọng!”

Thạch Trọng kích động tỏ ra mặt, bắt đầu bày tỏ lòng quyết tâm.

Lời nói này của Bạch Dương, thực sự là bày tỏ thái độ một cách chính thức với ông ta, sẽ tiến cử ông ta vào thường ủy huyện ủy, đảm nhiệm chức vụ phó huyện trưởng thường vụ.

Bạch Dương gật đầu, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười. Trong lòng đang than, những thủ đoạn làm quan thế này, tiểu ngoan đồng thật sự vượt trên cô ấy. Theo tính cách cô ấy, tối nay nhất định sẽ không gặp Thạch Trọng. Nhưng nếu như vậy, Thạch Trọng trong lúc hoảng loạn không chừng lại chạy đi gặp Bành Thiếu Hùng hỏi kế, điều này giống như là đẩy ông ta ra đi. Nhưng hôm nay lại gặp Thạch Trọng, thể hiện sự tức giận đối với ông ta một cách thích đáng, trong lúc ông ta lòng dạ bất an, đã hứa, đồng thời giao phó nhiệm vụ thiết thực. Thạch Trọng nghiễm nhiên trở thành con cờ có chữ “bạch”.

Bành Thiếu Hùng vốn muốn đi trước một nước, gây khó khăn cho Bạch Dương. Bây giờ Bạch Dương lại ngược lại gây khó khăn cho Bành Thiếu Hùng. Ngày mai chủ động liên hệ với ông ta việc này, Bành Thiếu Hùng liền gặp phải vấn đề tương tự- không đồng ý, có nghĩa là đắc tội với Thạch Trọng, mà đồng ý thì làm không công cho người khác.

Trong chuyện này điều quan trọng nhất vẫn là may có Liễu Tuấn ở đó.

Trước mặt Liễu Tuấn, Bạch Dương đã hứa như vậy, Thạch Trọng lẽ nào trong lòng lại không biết rõ ràng?

Việc này, Liễu bí thư thành ủy trong đó, vấn đề không lớn.

Bành Thiếu Hùng bên đó là dựa vào phó tỉnh trưởng Quan Minh Kiệt, Bạch Dương bên này lại dựa bào bí thư Liễu Tấn Tài. Huyện Ninh Bắc chung qui là do thành phố Đại Ninh quản lý, bên nào trọng bên nào nhẹ, Thạch trọng còn có thể phân biệt được.

Đợi Thạch Trọng cáo từ đi, Liễu Tuấn liền cười tủm tỉm giơ ngón tay cái lên với Bạch Dương.

“Vừa đấm vừa xoa, ân uy đều coi trọng, bí thư Bạch quả là thủ đoạn hay, tại hạ bái phục!”

Liễu Tuấn trêu ghẹo nói.

“Xéo…”

Bạch Dương cũng cười lên.

“Được rồi, vấn đề giải quyết, em thật sự phải về rồi.”

Liễu Tuấn đứng dậy, nhìn qua một lượt, có chút lưu luyến.

“Tiểu Tuấn…”

Lúc Liễu Tuấn đi đến cửa, Bạch Dương gọi Liễu Tuấn lại.

Liễu Tuấn quay đầu lại, nhìn lại cô ấy.

“Cảm ơn cậu!”

Bạch Dương đi đến, nhẹ nhàng ôm y.

… …

Liễu Tuấn trở về viện thường ủy tỉnh ủy đã gần 11h rồi, không ngờ là ở nhà có khách.

“Chú Điền!”

Vị khách này chính là phó bí thư thành ủy thành phố Bảo Châu Điền Văn Minh lâu ngày không gặp.

“Tiểu Tuấn về rồi à?”

Điền Văn Minh chào một cách khách sáo. Lúc ông ta ở thành phố Bảo Châu đảm nhận chức phó thị trưởng thường ủy là một “cốt cán hệ Liễu” rất thân thiết, thường xuyên tới biệt thự nhỏ của Liễu Tấn Tài, và cũng rất quen thuộc với Liễu Tuấn.

“Muộn thế này còn phải đi làm thêm, công việc của đoàn tỉnh ủy khá bận nhỉ.”

“Vừa từ huyện Bắc Ninh trở về.”

Liễu Tuấn cũng không giống ông ấy.

Điền Văn Minh xuất thân là thư kí, cũng hiểu rất nhanh, liền cười nói: “đi thăm lãnh đạo cũ à?”

“Lãnh đạo cũ” này mà buổi tối đi thăm. Muộn thế này rồi, không phải Điền Văn Minh cũng đang thăm hỏi lãnh đạo cũ sao?

Liễu Tuấn cười gật đầu.

Điền Văn Minh tầm bốn mươi mấy tuổi, làm việc chắc chắn, thâm hiểu nguyên tắc quan trường, Liêu Khánh Khai rất coi trọng ông ta. Có lẽ sau khi Liêu Khánh Khai về hưu, ông ta sẽ hiển nhiên mà đi theo Nghiêm Liễu, trở thành một trong những thành viên đội dự bị quan trọng của hệ Nghiêm Liễu.

Đối với nhân vật thế này, cách thức giao tiếp của Liễu Tuấn hết sức đơn giản, cố gắng hết sức quan hệ tốt với bọn họ. Một trong những thủ đoạn về giữ quan hệ tốt chính là khiến cho bọn họ cảm nhận được sự thành khẩn của bản thân.

Liễu Tuấn đi tới gần, thấy cốc trà của hai người đã sắp cạn rồi, liền lấy phích nước rót thêm vào cốc trà, sau đó ngồi xuống bên cạnh.

Đối với diễn xuất thế này của Liễu Tuấn, Điền Văn Minh không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào. Lúc trước ở thành phố Bảo Châu, khi ông ta và bí thư Liễu nói chuyện, Liễu Tuấn cũng ngồi bên cạnh nghe, có lúc còn tham gia phát biểu ý kiến, bí thư Liễu cũng không cấm.

“Văn Minh à, tình hình Bảo Châu, tôi cơ bản là rất rõ, anh hãy phối hợp tốt với đồng chí Vinh Hiên.”

Liễu Tấn Tài chậm rãi nói.

Cùng với địa vị quyền lực lớn mạnh, uy thế trong lời nói của Liễu Tấn Tài cũng thâm thoát tăng theo.

“Ài, được rồi, tôi nhớ rồi.”

Đối với tình hình của Bảo Châu, Liễu Tuấn ít nhiều cũng có nghe được. Sau khi Đường Hải Thiên tiếp nhận chức bí thư thành ủy , cơ bản thì chưa có sự thay đổi cán bộ mà vẫn dùng người của ban cũ. Điều này cũng rất bình thường, Đường Hải Thiên là người thay mặt Nghiêm Liễu tại thành phố Bảo Châu, lúc Liễu Tấn Tài còn là bí thư thành ủy , ông ta là phó bí thư, có thể nói đề bạt cán bộ đều đầu tiên là thông qua tay ông ta mới tiến cử lên Liễu Tấn Tài. Trên thực tế, ban mà Liễu Tấn Tài để lại, cũng có nghĩa là ban của Đường Hải Thiên, ông ta thực sự không cần phải điều động lại nhân sự.

Tuy nhiên Điền Văn Minh đảm nhận chức phó bí thư lại làm có chút không giống với thị trưởng Thạch Vinh Hiên. Giữa hai người, không biết thế nào mà nảy sinh khoảng cách, hơn nữa ngày càng ngày nghiêm trọng, tuy chưa đến mức như nước với lửa, nhưng vết rách cũng khá sâu.

Liễu Tuấn thậm chỉ nghi ngờ đây là một mánh khóe của Đường Hải Thiên.

Giữa hai bàn tay quan trọng lại tồn tại mâu thuẫn, nếu có thể điều hòa phối hợp giữa hai bên thì càng có thể nắm bắt một thế lực lớn trong tay. Đương nhiên, phân tích nhân phẩm tính cách của Đường Hải Thiên, ông ta sẽ không cố ý nêu ra sự mâu thuẫn giữa Thạch Vinh Hiên và Điền Văn Minh, nhiều nhất là lợi dụng một chút thôi.

Lẽ nào Điền Văn Minh không thể đêm thăm lúc đêm khuya sao?

Tuy nói là Liễu Tấn Tài bây giờ là bí thư thành ủy Đại Ninh, không quản việc của Bảo Châu nhưng rốt cuộc ông ta là thường ủy tỉnh ủy, quan hệ mật thiết với Liêu Khánh Khai và Nghiêm Ngọc Thành, đối với sức ảnh hưởng tới thành phố Bảo Châu và Đường Hải Thiên có thể nói là càng lớn, Điền Văn Minh muốn “cáo trạng”, có vẻ như người đầu tiên tìm đến là Liêu Khánh Khai, người thứ là chính là Liễu Tấn Tài.

“Đã muộn rồi, vậy thì tôi không làm phiền nữa, bí thư Liễu đi nghỉ sớm đi.”

Điền Văn Minh nói, rồi đứng dậy.

Có lẽ trước khi Liễu Tuấn về, vấn đề chủ yếu hai người đã nói rồi.

“Ừ, ông cũng về sớm nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai còn về Bảo Châu.”

“Ừm, được!”

Điền Văn Minh lịch sự chu đáo, trước khi đi còn chào qua Nguyễn Bích Tú và Liễu Tuấn mới cáo từ đi về.

“Bố, có phải bố định điều chú Điền đến thành phố Đại Ninh không?”

Liễu Tuấn bỗng nhiên hỏi.

Liễu Tấn Tài mắt hơi nhắm lại, mặc dù ông đã quen với “sự thông minh” của Liễu Tuấn, nhưng câu hỏi này hỏi thật là trực tiếp quá. Việc này, tối qua ông ta vừa mới nói chuyện với Nghiêm Ngọc Thành, vẫn chưa kịp chưng cầu ý kiến của Liêu Khánh Khai. Liễu Tuấn làm sao lại biết? Bí mật bị lộ thì chắc là không có khả năng ấy, cuộc đối thoại trong căn phòng bí mật giữa ông ta và Nghiêm Ngọc Thành lại không phải là hội nghị bộ vụ của bộ tổ chức.

Như vậy có thể nói, đây chính là “trực giác” của tên tiểu tử này, có cùng suy nghĩ với mình.

“Ừ, Phương Triêu Dương đã cắn trúng vào Trâu Thanh rồi.”

Thấy con trai đã đoán được đái khại, Liễu Tấn Tài cũng không giấu nói.

Liễu Tuấn thực ra cũng không biết Phương Triêu Dương đã tạo điều kiện cho Trâu Thanh, tuy nhiên nghĩ ra thì Trâu Thanh với Phương Triêu Dương thâm nguyên sâu sa, Phương Triêu Dương ngang nhiên mua quan bán tước ở huyện Ninh Bắc, làm xằng làm bậy, Trâu Thanh không thế không dính dáng đến. Cứ coi là không tham gia vào trong đó, cũng khó thoát khỏi tội quen người không rõ ràng. Cơ hội tốt thuận lợi như thế, Liễu Tấn Tài không thể không tiện đó mà lợi dụng.

Trâu Thanh là phó bí thư thường ủy xếp thứ 4 của thành ủy Đại Ninh, lại kiêm nhiệm chức bí thư kỉ ủy, cán bộ cấp chính phòng, sức lượng ở thành phố Đại Ninh không nói cũng rõ. Bây giờ ông ta gặp vấn đề, Liễu Tấn Tài tự nhiên nắm vững vàng vị trí này trong tay. Điền Văn Minh đảm nhiệm cán bộ cấp phó phòng lâu năm, lại là thư kí tiền nhiệm của bí thư tỉnh ủy Liêu Khánh Khai, trước khi Liêu Khánh Khai về hưu, cuối cùng đưa ông ta lên cấp chính phòng là việc nên làm.

Cứ như vậy, ban cán sự bí thư thành ủy Đại Ninh, phó bí thư chính 5 người, Liễu Tấn Tài, Lưu Nham và thêm Điền Văn Minh, hệ Liễu chiếm vị trí vững chắc hơn rồi. Suy nghĩ đến chủ nhiệm thành phố kiêm phó bí thư thành ủy là một “lão trung lập”, ít nhất ở ban cán sự bí thư, thị trưởng Đào Nghĩa Âu căn bản không có chỗ thừa ra “đối kháng” với Liễu Tấn Tài. Chính là trong hội thường ủy thành ủy , mười bà thường ủy thành ủy , Liễu Tấn Tài cũng đã nắm chắc trong tay 5 phiếu. Dựa vào sự tôn trọng của bí thư thành ủy kiêm thường ủy tỉnh ủy, Tranh giành được hai phiếu, vấn đề không lớn. Tính ra thì, Liễu Tấn Tài hoàn toàn nắm thành ủy Đại Ninh trong tay, thành phố Đại Ninh có thể nói là chính thức tiến vào “ thời đại Liễu Tấn Tài”.

Đương nhiên, trong chuyện này cũng có vài biến số.

Biến số lớn nhât từ tỉnh ủy, Liêu Khánh Khai về hưu xong, không biết ai lên đảm nhiệm chức bí thư tỉnh ủy.

Tuy nhiên tàm thời cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, thân ở quan trường, ai cũng không thể nhìn quá xa. Không nói vấn đề não bộ điều khiển tốt hay không, mà là thực sự quá nhiều vấn đề phức tạp, chưa đến mức đó, không tiếp xúc được nhiều “tin tức” như vậy.

“Như vậy cũng tốt, mối quan hệ của chú Điền và thị trưởng Thạch khá căng thẳng, ở lại thành phố Bảo Châu, không lại đến lúc hai người lại bên thua bên thiệt.”

Liễu Tuấn suy nghĩ rồi nói.

“Việc này, bác Liêu chắc là cũng đồng ý nhỉ?”

“Tạm thời chưa báo với bác ấy vội, hẳn là vấn đề không lớn.”

Liễu Tấn Tài trước mặt con trai, trừ trước đến giờ cũng rất “thẳng thắn thành thật”.

Liễu Tuấn biền gật đầu.

“Con đi huyện Ninh Bắc, bàn gì với Bạch Dương rồi?”

Liễu Tấn Tài hỏi về tình hình ở huyện Ninh Bắc.

Liễu Tuấn biền nói lại mọi chuyện của tối nay ra cho bố nghe, ngay cả chuyện Vương tổng va phải mình cũng không giấu. Liễu Tấn Tài biền cười, cảm thấy thật là thú vị.

“Ừ, chỉnh đốn sản xuất an toàn mỏ than việc, chọn việc này rất tốt, cần phải quan tâm đến an toàn tính mạng quần chúng nhân dân. Lúc Phương Triêu Dương chưa gặp rắc rối, bố đã nhắc nhở với ông ta rồi. Gần đây lại bận việc kêu gọi thương nhân thu hút vốn đầu tư, không kịp để đến huyện Ninh Bắc xem xét. Thế này đi, mấy ngày tới bố dành chút thời gian đến huyện Ninh Bắc, cổ vũ cho tiểu a đầu Bạch Dương, ban cán sự huyện Ninh Bắc cũng cần phải ổn đinh, nếu không công việc cũng không triển khai tốt được.”

“Cần phải cổ vũ cô ấy, nếu không bác Bạch sẽ có ý kiến mất.”

Liễu Tấn Tài liếc cậu ta một cái, có chút không vui: “Theo như con nói, bố xuống huyện Ninh Bắc, chủ yếu vẫn là để nịnh nọt trưởng phòng Bạch à?”

Liễu Tuấn hài hước nói: “công tư cả hai đều quan tâm, một mũi tên trúng hai đích…”

Bình luận

Truyện đang đọc