TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Nghiêm Ngọc Thành cầm "Thượng phương bảo kiếm" trong tay, trật tự ở khu vực Bảo Châu được chỉnh đốn lại, những loại người chuyên đi đâm bị thóc trọc bị gạo bị sử lí nghiêm minh. Một số cán bộ phải đi khắp nơi để cầu cứu, hi vọng có thể giữ lại được chức vụ, ví dụ như Thôi Tứ Hoà, chạy đến tận nhà chuyên viên Nghiêm cầu cứu. Không ngờ chuyên viên Nghiêm lòng dạ cũng như sắt đá, một chút tình thương cũng không có.

Những người như Thôi Tú Hoà làm không biết bao nhiêu là điều ác, đến lúc gần chết rồi mới đi cầu cứu. Lúc này khu vực Bảo Châu xuất hiện rất nhiều bản cáo trạng, trên bàn làm việc của lãnh đạo tỉnh uỷ xuất hiện rất nhiều loại thư tố cáo, thậm chí những bức thư tố cáo này còn trực tiếp gửi lên lãnh đạo trung ương.

Nghiêm Ngọc Thành cũng không thèm quan tâm.

"Những kẻ khốn nạn này, thực sự đầu óc có vấn đề, bây giờ không muốn nôn ra, ngày nào cũng nghĩ đến dùng âm mưu quỷ kế, việc chính không làm, những người cán bộ như vậy, giữ lại có tác dụng gì?"

Đây là lời chuyên viên Nghiêm.

Đúng thời gian đó, Nghiêm Minh về nhà.

Không phải về nhà nghỉ phép và là về nhà chuyển đơn vị.

Nghiêm Minh vốn làm quan trong quân đôi, nhất định sắp xếp về khu vực Bảo Châu, tổ chức có nghĩ đến chuyện anh ấy là con một, trong nhà chỉ có một cô em gái, đặc biệt giúp đỡ, để anh làm việc gần bố mẹ, đây là ý tốt, nhưng ngược lại cũng không để cho chuyên viên Nghiêm phải khó sử.

Theo lí mà nói, Nghiêm Minh là cán bộ quân đội, nhận được mấy giải thưởng khen thưởng, sắp xếp vào đơn vị tốt một chút cũng là chuyện đương nhiên.

Giải Anh nhìn thấy bảo bối của về nhà, rất vui.

Niềm vui không được bao lâu, cô bắt đầu lo lắng đến vấn đề công việc của cậu con trai.

Cô ấy và mẹ tôi là bạn tri ân, chuyện lớn như thế này, đương nhiên hai người lại ngồi cùng nhau thương lượng. Nên sắp xếp Nghiêm Minh vào đơn vị nào là phù hợp nhất?

" Lựa chọn đương nhiên là vào cơ quan nhà nước rồi, sau này có đề bại cái gì cúng dễ dàng hơn."

Mẹ đề xuất ý kiến.

Thân là vợ của phó chuyên viên Liễu, mẹ lại đề xuất chủ ý nội thể chế. Trong cái tình phải có cái lí, " Rồng sinh rồng phượng sinh phượng", con trai của con chuột thì phải biết đào hang. Con trai của chuyên viên Nghiêm, sau này nhất định phải ra ngoài, không làm quan thì cũng phải làm thương nhân.

Cô Giải Anh tán đồng với ý kiến của mẹ, nói nhỏ với mẹ: " Lão Nghiêm a, người chết trước mặt anh ấy , sợ anh ấy cũng không thương."

Đơn vị khác cũng được, viện kiểm sát cũng được, không thì đến cục công thương của chúng ta. Nghiêm minh là cán bộ liên đội phó hả? Bảo bọ họ sắp xếp cho nó vào chức phó chủ nhiệm được rồi..."

Mẹ thì thào nói, bây giờ mẹ làm cục phó cục công thương, nói như vậy, cũng không cho là quá đáng.

Về chuyện này, hình như mẹ còn suy nghĩ còn tích cực hơn cô Giải Anh.

Bạn tối, không phải như vậy sao?

" Mình về dò xét ý kiến của anh ấy đã..."

Cô Giải Anh càng nghĩ càng không biết giải quyết thế nào, yêu cầu của Nghiêm Ngọc Thành đối với các thành viên trong gia đình, tương đối nghiêm khắc.

Ngày trước, chứng phó khoa của cô Giải Anh, Nghiêm Ngọc Thành không tham gia, vẫn là cha giúp bác ấy giải quyết.

........................

" Anh Nghiêm, công việc của Minh Minh, anh dự định sắp xếp thế nào?"

Giải Anh giả bộ hỏi.

Lựa chọn thời cơ lúc này, quả thực là không sai. Bữa tối hôm nay, hai nhà chúng ta đi ăn cơm cùng nhau nhé. Quan hệ giữa Nghiêm, và Liễu, ăn cơm cùng nhau, không phải tìm lí do biện minh. Hai nữ chủ nhân đã tốn bao nhiêu tâm huyết săp đặt rồi, chỉ cần gọi một cuội điện thoại, việc này được quyết định. Còn việc ăn cơm nhà ai, Nghiêm Thành và cha từ trước đến giờ không bao giờ can thiệp, dù sao có cơm ăn là được.

Bữa tối, theo thường lệ, mọi người ngồi nói chuyện phiếm cùng nhau.

"Bên tổ chức và bộ phận nhân sự sắp xếp thế nào...?"

Cô Giải Anh hỏi, Nghiêm Ngọc Thành trả lời cũng qua loa.

" Minh Minh, ý của con thế nào?"

Cô Giải Anh lại hỏi Nghiêm Minh, ý muốn Nghiêm Ngọc Thành chủ động nói chuyện.

Nha nội Nghiêm Minh này, đi bồ đội mấy năm rồi, xương cốt thay đổi hoàn toàn, biến thành một người khác rồi. Đứng sẽ đứng, ngồi sẽ ngồi, mọi người ngồi nói chuyện phiếm,cũng ngồi một bên. Giống nha nội tôi, ngồi một bên đùa với Nghiêm Phi.

" Bộ phận tổ chức điều con đến đâu con đến đó."

Nghiêm Minh nghiêm túc trả lời.

Nghiêm Minh này thay đổi quá lớn ? Đây là đang ở nhà, không phải trong quân đội, cũng không biết rốt cuộc anh Kinh Vĩ dùng cách nào, huất luyện được một người quân nhân tiêu chuẩn.

Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười, tán thành nói: " Thái độ này rất đúng, đảng viên phải làm theo những gì tổ chức sắp xếp, cha thấy, ngày mai, con đến chào hỏi bộ phận tổ chức, bảo bọn họ sắp xếp đi xuống công xưởng..."

" Đi xuống công xưởng?"

Thiếu chút nữa cô Giải Anh nhảy dựng lên, sắc mặt rất khó coi.

" Như vậy mà anh cũng nghĩ ra..."

" Đến công xưởng có gì không tốt? Có rất nhiều người muốn đi mà không đi được ."

Sắc mặt của Nghiêm Ngọc Thành trầm lại.

Đây chính là nguyên tắc, bình thường những chuyện đại sự, chuyên viên Nghiêm không bao giờ cho phép phu nhân mình can thiệp vào.

" Biết anh mà, sợ nguời khác nói thiên vị người nhà, ích kỉ...."

Giải Anh tức giận, toàn thân run run.

Việc của con trai là việc lớn, Giải Anh cũng không giữ thể diện cho chuyên viên Nghiêm.

Nghiêm Ngọc Thành một tiếng cũng không trả lời.

Thời gian này, vì việc sắp xếp công việc cho quân đội và việc sử lí ba loại người, Nghiêm Ngọc Thành đắc tội với không ít người, quả thực không muốn người ta bắt được điểm yếu của mình.

" Không được, em không đồng ý."

Giải Anh ương ngạnh, xem ra vì chuyện của con trai, cô quyết định quyết đấu một trận với chồng.

Nghiêm Ngọc Thành không tức giận, nói: " Đây là việc của bộ phận tổ chức, em đồng ý hay không đồng ý cũng không giải quyết được gì?"

" Anh đừng có mở miệng là tổ chức, em cũng làm đảng viên bao nhiêu năm rồi, việc của bộ phận tổ chức, em biết cũng không kém anh bao nhiêu..."

Giải Anh lập tức mỉa mai.

Nghiêm Ngọc Thành bị dồn vào bức tường cùng, chỉ trách bản thân để thể diện trên cao quá.

Cha hút thuốc, trầm ngâm nói: " Chuyên viên Nghiêm, tổ chức sắp xếp cho Nghiêm Minh, hình như về thành phố Bảo Châu chúng ta, việc này, chúng ta không phải can thiệp, các đồng chí trong thành phố tự biết sắp xếp..."

Giải Anh lập tức mỉm cười, nói: "Đúng, đúng, là do thành phố Bảo Châu sắp xếp, các người làm lãnh đạo, không phải quản nhiều, nếu không các đồng chí cấp dưới khó triển khai công việc..."

Thiết chút nữa tôi cười thành tiếng.

Không ngờ ngày bình thường cô Giải Anh vô tư như vậy, lúc này lại lại mẫn cảm thế, chớp nhoáng đã hiểu ra ý của cha.

Nghiêm Ngọc Thành nghiêm mặt nói: "Nếu con nhà khác, tôi có thể không quan tâm, nhưng đây là con của chúng ta, làm như vậy, không phải là lợi dụng chức quyền hay sao? Các đồng chí trong thành phố sẽ sắp xếp vị trí không tốt cho con trai của chuyên viên hay không? Trước mặt mọi người không nói, nhưng sau lưng, không biết nghị luận thế nào."

Giải Anh nhăn mặt nói: " Nói như vậy, ai làm con anh, thật sự là xui xẻo?"

" Nói gì vậy? Chẳng lẽ chỉ có vào cơ quan nhà nước mới có tiền đồ hay sao? Công xương không phải là người ?"

Nghiêm Ngọc Thành không tức giận.

Trước kia tôi luôn nghĩ chỉ có trong phim và trong chuyện, mơi có người cán bộ " Chánh khí lẫm nhiên " như này, không ngờ, bấy giờ lại xuất hiện trước mặt tôi.

Cách nói của Nghiêm Ngọc Thành không phải không có đạo lí, bản thân là chuyên viên, quyền cao chức trọng, " Cao xử bất thắng hàn ", không biết có bao nhiêu con măt đang nhìn. Nếu sắp xếp một chức vị tốt cho Nghiêm Minh ơ thành phố Bảo Châu, nhất định xuất hiện không ít bản cáo trạng.

Vấn đề năm ở chổ, Nghiêm Ngọc Thành đang " Chỉnh đốn lại đội ngũ", quả thực không dễ dàng gì.

Nhưng như thế lại không công bằng với Nghiêm Minh. Nguời khác có cha làm quan, " Sau lưng có cây đại thụ to làm chỗ dựa", còn anh ấy thì sao, thật tức chết đi mà.

" Được, anh muốn làm quan thanh minh, làm bao công, cho mẹ con tôi xui xẻo..."

Giải Anh tức giận, hai mắt đỏ, miệng lắp bắp.

Nghiêm Minh nói: " Mẹ đừng như vậy, theo cách sắp xếp của cha được rồi, con đến công xưởng..."

Ha ha, quả thực không phải chỉ có ngoại hình thay đổi mà nội tâm cũng thay đổi, trong kí ức của tôi, công tử Nghiêm gia không dễ dàng nghe lời như vậy?

Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, thái độ rất vui.

Nước mắt cô Giải Anh lập tức rơi xuống, quay đầu lại, liếc nhìn hai cha con."

Hai người định không để cho mẹ sống hay sao?

Những chuyện như thế này, Nghiêm Phi không bao giờ quan tâm, nhìn thấy cô Giải Anh khóc,lập tức bước đến bên mẹ, cầm tay, không nói gì.

" Cô Giải Anh, đến công xưởng thì đến công xưởng, chuyện này có gì to tác đâu ạ."

Cô Giải Anh quay đầu lại, " Hung tợn" nhìn tôi, nếu không phải cha, mẹ tôi có mặt ở đây, sợ tôi đã bị " Ăn tươi nuốt sống" rồi.

Từ lúc quen cô Giải Anh đến giờ, cô ấy chưa bao giờ nhìn tôi với ánh mắt như thế này.

" Tiểu Tuấn, không được nói bậy."

Mẹ vội vàng nói.

Tôi mỉm cười, không quan tâm đến nối hận thù trong lòng hai người mẹ, lạnh nhạt nói: " Anh Nghiêm Minh năm nay 23 tuổi đúng không ạ? Vào làm trong cơ quan nhà nước không phải là không được, trong vòng năm năm, không chắc lên chức phó khoa...."

Nghiêm Ngọc Thành oai phong lẫm liệt như vậy, năm năm mới lên chức phó khoa, đấy là vẫn nhờ vào một chút nâng đỡ.

" Bác Nghiêm, nếu bác muốn sắp xếp cho anh Nghiêm Minh đến công xưởng, cháu thấy, sắp xếp cho anh ấy vào công xưởng Nhất Chú thành phố Bảo Châu là tốt nhất ạ."

Lúc này Nghiêm Ngọc Thành trợn mắt nhìn tôi.

Tiểu tử này, bác muốn con trai mình vào công xưởng, chứ không phải không cho con trai mình ăn cơm. Ai chẳng biết nhà máy Nhất Chú thành phố Bảo Châu chuẩn bị phá sản, tiền công không nhiều, nhà máy có mười mấy công nhân. Chuyên viên Nghiêm là người nguyên tắc, cũng không " Ngược đãi " con trai mình như vậy.

Sắc mặt cô Giải Anh vẫn không có gì thay đổi, tình hình cụ thể của nhà máy Nhất Chú đối với cô mà nói, rất mơ hồ.

" Ý của cháu là gì?"

Nghiêm Ngọc Thành lạnh lùng hỏi.

" Không có gì, không phải bác sợ mọi người đàm tiếu hay sao? Anh Nghiêm Minh đến nhà máy Nhất Chú, xem còn ái dám nói gì ....Nhưng, cháu cũng có một kiến nghị, anh Nghiêm Minh đến nhà máy Nhất Chú, không phải là làm công nhân, mà làm quản lí."

Nghiêm Ngọc Thành nhìn tôi.

" Nhà máy Nhất Chú là doanh nghiệp thuộc cục công nghiệp thành phố Bảo Châu mở..."

Cha nói chen vào, giải thích.

Tôi mỉm cười: " Anh Nghiêm Minh làm liên đội phó trong quân đội, đến nhà máy chuẩn bị đóng của làm cán bộ, cũng không có gì quá đáng."

Nghiêm Ngọc Thành từ từ hiểu ra ý của tôi, nhíu máy nói: "Tuy phá sản, nhưng cấp bậc vẫn cón đó, theo thường lệ, chuyển ngành cũng dễ dàng hơn."

Ý câu này là muốn nói Nghiêm Minh đến đó không bị hạ chức mà còn tăng chức, sợ không hợp lí.

Cô Giải Anh không vừa lòng, lập tức cho tôi một quyền: " Không làm cán bộ gì? Có gì giỏi cơ chứ, rõ ràng là một liên đội phó, lại còn hạ chức, như vậy về làm nông dân còn tốt hơn."

Nghiêm Ngọc Thành liếc nhìn, Giải Anh bĩu môi, quay đầu ra chỗ khác.

Tôi cười hi hi, nói: "Thôi bỏ đi, người khác muốn đi làm quản lí nhà máy, đề người ta đi làm, dù sao sau này cũng phá sản, bố mẹ làm quan không nghĩ đến công nhân nhà máy Nhất Chú ***Đúng là không có lương tâm...."

Nhìn dáng bộ Nghiêm Ngọc Thành, chân tay ngứa ngáy, nóng lòng, bộ dạng như muốn cho nha nội tôi một cái bạt tai.

Cha uống một ngụm chà, nói: " Ngọc Thành đừng có thừa nước đục thả câu đi, nếu chúng tôi đồng ý đề Nghiêm Minh đến nhà máy, cậu làm được gì?"

Nghe thấy vậy tôi lập tức ngồi thẳng lưng, trong lòng rất vui.

" Nếu mọi người đồng ý để Nghiêm Minh đế nhà máy Nhất Chú làm quản lí, cháu đảm bảo trong vòng một năm, một nhà máy mới sẽ sống lại, mười mấy công nhân kia sẽ không phụ công lao của hai người."

" Có thật không?"

Nghiêm Ngọc Thành nhìn chằm chằm tôi, hỏi.

" Nếu cháu nói sai, cháu can tâm tình nguyện chịu sử lí."

Tôi trêu chọc.

"Nói phương án cụ thể của con đi..."

Người nói câu này chính là cha, đợi trước cha có hỏi qua về việc nợ của doanh nghiệp quốc doanh, cũng đã đưa ra để nhân viên tổ chức nghiên cứu, chuẩn bị làm một bài báo cáo.

" Thực ra, việc này rất đơn giản, nhà máy Nhất Chú chuẩn bị đóng cửa, không chứng minh là sản phẩm không có đường tiêu thụ, vấn đề là thể chế hoá quá cứng nhắc, công nhân không có trách nhiệm trong công việc, sản phẩm chất lượng kém, bán không được. Chỉ cần chúng ta thay đổi những vấn đề này, sản phẩm đạt yêu cầu, vấn đề tiêu thụ cháu sẽ giải quyết, nhưng..."

Nghiêm Ngọc Thành ghét cay ghét đắng từ "nhưng" này của tôi, lập tức hỏi: " Nhưng thế nào? Bác đừng có vui mừng vội."

Tôi mỉm cười, nói: " Nếu anh Nghiêm Minh làm lợi nhuận của nhà máy tăng lên, cán bộ lãnh đạo thành phố và khu vực cũng nên khen thưởng cái gì chứ, ví dụ như phó khoa, thưởng 8 vạn-10 vạn gì đó..."

" Hi hi, tiểu tử, cháu là lãnh đạo hả? Việc này phải được sự đồng ý của lãnh đạo cấp trên."

Nghiêm Ngọc Thành thở phào nhẹ nhõm.

Cha lại nhăn mặt, hình như đang suy nghĩ đề nghị của tôi. Không ngờ con lại muốn giải quyết mọi việc bằng phương pháp " Lợi dụng lỗ của doanh nghiệp quốc doanh."

Thấy tôi không những giải quyết vấn đề một cách toàn vẹn, lại còn dễ dàng giúp Nghiêm Minh thăng chức, cô Giải Anh không giận nữa, nhìn tôi mỉm cười.

Bình luận

Truyện đang đọc