TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Ba ngày sau, trường đảng khai giảng, lời đồn không sai, phó chủ tịch nước Lý Trì Quốc đích thân tới tham gia, phát biểu những lời đầy nhiệt tình.

Có điều khác một chút với lời đồn, Lý phó chủ tịch không phải chuyên môn tới vì ban hai cán bộ cấp sở này, mà chỉ trùng hợp thôi. Cùng ngày ban cán bộ cấp tỉnh bộ cũng khai giảng, các lãnh đạo của trường TW liền đem hai ban gộp làm một tổ chức khai giảng chung, nên bọn họ được may mắn hưởng "thiên ân" được nghe Lý phó chủ tịch răn dạy.

Thủ trưởng vẫn trẻ như trên đại hội biểu dương ba năm trước, tinh thần phấn chấn, đầy khí độ.

Thủ trưởng nói không lâu lắm, giọng nói truyền cảm, sinh động, khích lệ mọi người nghiên cứu học tập chủ nghĩa Mark, học tập phương châm chính sách của đảng, tranh thủ nắm vững thêm nhiều tri thức lý luận, để kết hợp với thực tế sau này, cống hiến cho việc kiến thiết Xã hội Chủ nghĩa.

Trong buổi lễ như vậy, quy củ rất nghiêm chỉnh, cán bộ cấp bộ ở phía trước, trong đó còn có cả một bị bí thư tỉnh ủy, cán bộ cấp cấp phó sở ở đằng sau, dạng phó sở giống Liễu phó bí thư tất nhiên là xếp càng gần phía cuối cùng.

Kết thúc buổi lễ, người chủ trì thư thăm dò mời Lý phó chủ tịch chụp anh lưu niệm với học viên, thủ tướng vui vẻ đồng ý, mọi người vây quanh chuyện trò.

Dù sao cũng là ở trưởng đảng cho nên không khí khá hài hòa, trước mặt hiệu trưởng không cần quá câu nệ, thủ trưởng thi thoảng còn cười lớn, vẻ mặt rất thư thái.

Liễu Tuấn đi sau đoàn người, theo quy củ đi tới nơi chụp ảnh, không ngờ thủ trưởng phát hiện ra y, gọi:
- Liễu Tuấn.

- Có mặt.
Liễu Tuấn dù không phải xuất thân quân nhân, nhưng lại phản xạ điều kiện ưỡn lưng, vang giọng đáp.

- Ha ha, lại đây nào.
Thủ trưởng cười thân thiết, vẫy tay gọi Liễu Tuấn.

Điều này thực sự nằm ngoài dự liệu của Liễu Tuấn, chỉ có một lần gặp mặt vào ba năm trước mà thủ trưởng còn nhận ra y, nhân vật phi phàm quả nhiên có chỗ phi phàm.

Dưới ánh mắt kinh ngạc cua rmọi người, Liễu Tuấn rảo bước đi tới trước mặt thủ trưởng, cao giọng chào:
- Chào thủ trưởng.

- Ừ, được được.. Liễu Tuấn, cậu cũng tham gia học tập kỳ này sao?

Liễu Tuấn cung kính đáp:
- Vâng thưa thủ trưởng, tôi ở ban 2.

- Nghe nói cậu từ tỉnh N điều tới thành phố Ngọc Lan rồi?

- Vâng thưa thủ trưởng, điều tới sắp được ba năm rồi.

- Ừ, người trẻ tuổi phải rèn luyện nhiều hơn, công tác ở nhiều nơi, nỗ lực học tập tri thức, sau này mới tiện triển khai công việc.

- Vâng thưa thủ trưởng, tôi sẽ nhỡ kỹ lời thủ trưởng chỉ dạy.

- Tốt, tốt.
Thủ trưởng liên tục gật đầu.

Chụp ảnh xong, Lý phó chủ tịch tạm biệt mọi người, thủ trưởng vừa rời đi, khung cảnh liền trở nên sôi động hơn, có điều cũng rất hạn chế, dù sao ở đây còn một đống quan lớn cấp bộ, trừ đại hội toàn quốc ra, khó mà thấy được nhiều quan lớn một phương tập trung như thế, các cán bộ cấp sở đương nhiên là phải chú ý ăn nói.

Ánh mắt mọi người nhìn Liễu Tuấn thêm một ít hâm mộ.

Hôm nay là ngày đầu tiên, các học viên còn chưa quen nhau lắm, không biết lai lịch của Liễu Tuấn, thủ trưởng chủ động nói chuyện với y, thực sự là ly kỳ.

Liễu Tuấn gặp được một người quen ở ban hai, đó là thư ký thứ nhất của Nghiêm Ngọc Thành, cùng quê ở huyện Hướng Dương, đó là Tiêu Chí Hùng, hiện giờ hắn là phó bí thư thành ủy thành phố Bảo Châu.

Tiêu Chí Hùng cũng không ngờ gặp được Liễu Tuấn ở đây, vui sướng vô cùng, cười ha hả bắt tay y:
- Ái chà Tiểu Tuấn, thật là không ngờ.. Cậu tới đây mà Nghiêm bí thư chẳng nói với tôi.

Tiêu Chí Hùng được coi là tâm phúc thân tín nhất của Nghiêm Ngọc Thành, giờ đã trên bốn mươi, tiến bộ thua kém Giang Hữu Tín, có điều sau lần học tập này, nói rõ là sắp thăng chức rồi. Chỉ cần hắn biểu hiện tốt, có thể đề bạt như hỏa tiễn cũng chưa biết chừng.

Trưởng phòng tổ chức Vương Đức Dụ của tỉnh A chẳng phải được đề bạt lên như thế hay sao?

Liễu Tuấn cười:
- Em lâm thời nhận được thông báo, mấy ngày trước ba em mới biết.

Tiêu Chí Hùng không cười nữa, thăm dò:
- Sao, công tác ở tỉnh A không thuận lắm à?

Vốn việc học ở trường đảng phải có chuẩn bị đề bạt cán bộ trước, vậy mà một nha nội bối cảnh lớn như Liễu Tuấn chỉ được thông báo lâm thời, điều này khiến người ta phải suy nghĩ rồi. Ai chả biết học ở trường đảng nhìn ở một phương diện khác là biến tướng của cách ly.

Liễu Tuấn cười:
- Không sao cấp trên tự có an bài mà.

Tiêu Chí Hùng gật đầu, nếu Liễu Tuấn không muốn nói, hắn tất nhiên không tiện truy cứu đến cùng, người ở trước mắt đây không phải là tên nhóc "nhi đồng thối tai" của huyện Hướng Dương ngày xưa nữa, mà là phó bí thư ngang hàng với hắn. Hơn nữa Liễu Tuấn ngay khi còn nhỏ đã là nhân vật ghê gớm, đôi khi còn có thể góp ý cho Nghiêm Ngọc Thành cơ mà.

Hiện giờ e rằng vị quân sư này càng lợi hại hơn rồi, Tiêu Chí Hùng lăn lộn trong quan trường hơn hai mươi năm, biết rõ chỉ cần Nghiêm Liễu không đổ, sẽ có ngày mình phải ngửa mặt lên nhìn y.

... ....

Học tập ở trường đảng tương đối thoải mái, Liễu bí thư có dư dả thời gian làm bạn với mẹ già vợ con, đồng thời đi thăm hỏi các vị đại lão kinh thành.

Chỗ Chu tiên sinh tất nhiên là trạm đầu, trạm thứ hai là tứ hợp viên nhà họ Hà.

Lần này Liễu Tuấn tự mình lái xe tới, y quen thuộc đường lối thủ đô rồi, nhất là nhà họ Hà thì càng thuộc như lòng bàn tay.

Nhưng chiếc Audi của Liễu bí thư ở nơi khác còn tạm, chứ muốn vào tứ hợp viện nhà họ Hà thì hơi khó, bị các chiến sĩ cảnh vệ không chút khách khí ngăn lại.

Hơn nữa rõ ràng lực lượng cảnh vệ đã được tăng cường.

May là Liễu bí thư có giấy thông hành đặc biệt, các chiến sĩ cảnh vệ xác nhận nhiều lần mới cho đi qua.

Quả nhiên Liễu Tuấn vừa mới đi vào tứ hợp viện đã thấy Hà phó chủ tịch quân phục uy vũ đang nói chuyện với Hà lão gia tử. Nói là nói chuyện kỳ thực không chính xác lắm, hai cha con mỗi người ngồi một phía, trầm ngâm, rất ít lên tiếng. Hà Trường Chinh ít nói, đối diện với cha cũng chẳng nói nhiều, chỉ ngồi cùng với cha già một lúc, trọn đạo làm con mà thôi.

Người phục vụ nhà họ Hà sớm quen với "hành vi kỳ lạ" hai cha con này rồi, đều tránh thật xa, không dám tới quấy rối.

Liễu Tuấn vừa xuất hiện ở cửa, hai cha con họ Hà đều phát hiện ra ngay, ngẩng đầu nhìn lại, những người rèn luyện trong mưa bom bão đạn có phản ứng mẫn cảm thành bản năng, tuyệt không vì tuổi tác mà giám đi quá nhiều.

Nhìn thấy Liễu Tuấn, Hà lão gia tử mỉm cười ôn hòa.

Liễu Tuấn đi nhanh tới, cúi đầu vấn an:
- Chào ông ạ.

Hà lão gia tử gật đầu.

Liễu Tuấn lại quay sang chào Hà Trường Chinh:
- Chào bác Hà.

Hà Trường Chinh gật đầu:
- Ừ tới rồi đó hả.

- Vâng, cháu tới trường đảng TW học tập.

Liễu Tuấn biết Hà Trường Chinh sẽ không truy hỏi tới cùng, nên chủ động báo cáo đơn giản, đồng thời cố ý nói to hơn vài phần, vì Hà lão gia tử tai không còn tốt như thời trẻ nữa.

Hà Trường Chinh cau mày:
- Lúc này mà lại tới trường đảng học à?

Liễu Tuấn hiểu ý nhưng cố hỏi lại:
- Bác Hà, lúc này thì có gì không ổn ạ?

Thấy khách tới, người phục vụ vội đưa trà lên, đợi phục vụ lùi ra rồi Hà Trường Chinh mới trầm ngâm:
- Nam phương mưa to.

Liễu Tuấn tới trường đảng không lâu, mấy tỉnh phía nam bắt đầu đổ mưa như trút, càng ngày càng lớn, không hề có dấu hiệu sẽ tạnh trong thời gian ngắn, mặc dù hiện giờ đã vào mùa mưa, nhưng theo phân tích của các nhà khí học, tình hình năm nay có thể khác với năm trước, e rằng sẽ có lũ cực lớn.

Hà Trường Chinh chủ trì công tác thường ngày, thiên tai trong cả nước đều trong sự quan tâm mật thiệt của ông, để sẵn sàng điều động quân đội giải cứu tai nạn.

Lúc này Liễu Tuấn thân là quan viên địa phương, theo ý của ông, phải trấn thủ địa phương ứng phó với thiên tai lớn sắp bùng phát.

Nhắc tới đề tài này, Liễu Tuấn liền trở nên nghiêm túc, ngồi ngăn ngắn nói:
- Bác Hà cháu có dự cảm tình hình năm nay khác với mọi năm, đặc biệt nguy cấp. Lưu vực Trường Giang rất có khả năng bùng phát lũ lớn trăm năm một lần, quân đội cần phải chuẩn bị tình huống đột phát, không giấu gì bác, khu Trường Hà đã bắt đầu chuẩn bị từ năm ngoái rối.

Hà Trường Chinh gật đầu:
- Bộ đội đã vào trạng thái chuẩn bị sẵn sàng cấp 12 rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc