TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Quách Hữu Vi tất nhiên là biết Lý Từ Lệ Trân hôm nay tới huyện Ninh Bắc có ý gì, bà ta lại là chủ củ của mình, uy vọng vẫn còn, nên liền mỉm cười nói:
- Liễu huyện trưởng, ở trong phòng thí nghiệm tôi còn có một phương thức pha chế đang dang dở, làm được một nửa rồi, huyện trưởng ngồi ở đây một lát, tôi đi rồi về ngay.

- Ha ha, tôi cũng không có chuyện gì, giám đốc Quách đi làm việc của mình đi.
Liễu Tuấn gật đầu.

Quách Hữu Vi vội đứng dậy, gật đầu với Lý Từ Lệ Trận, rồi tránh đi.

Phan Tri Nhân vẫn ngồi ngay ngắn.

Lý Từ Lệ Trân có thân phận gì hắn cũng mặc kệ.

Liễu Tuấn hơi trầm ngâm một chút rồi nhìn Phan Tri Nhân, Phan Tri Nhân không nói một lời đi ra khỏi phòng, theo thói quen đóng cửa lại từ bên ngoài, sau đó lấy một chiếc ghế đặt ở cách cửa phòng làm việc chừng năm mét ngồi xuống.

Khoảng cách này cơ bản không nghe được tiếng động nào ở bên trong, lại có thể ngăn cản người khác lỗ mãng xông vào.

Cho dù thế nào Liễu huyện trưởng là một nam tử trẻ tuổi, Lý Từ Lệ Trân lại là một thiếu phụ quyến rũ, nếu có người đột ngột đi vào, cho dù là nhìn thấy cái gì bên trong cũng không được hay lắm.

Trong phòng làm việc, Lý Từ Lệ Trân đích thân pha trà, rót cho Liễu Tuấn, động tác hết sức nhẹ nhàng thanh thoát, biểu lộ được giáo dục tốt.

- Liễu huyện trưởng, mời uống trà.
Liễu Tuấn nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, nhìn Lý Từ Lệ Trân một cái, thần sắc ôn hòa.

Lý Từ Lệ Trân trầm ngâm tựa như cân nhắc từ ngữ.

- Liễu huyện trưởng, đối với việc công ty Nam Hoa hủy hợp đồng, tôi tỏ ý xin lỗi, hôm nay đặc biệt tới đây là để nhận lỗi với Liễu huyện trưởng.
Lý Từ Lệ Trân trầm ngâm chốc lát rồi thong thả nói, vừa nói vừa quan sát nét mặt Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn không lên tiếng.

Vừa rồi có Quách Hữu Vi và Phan Tri Nhân ở đây, y phải làm ra vẻ khách khí, hiện giờ đối diện trong phòng kín, chỉa có hai người, đều là người thông minh cả, chẳng cần làm bộ gì nữa.

Cách thức xử lý việc này của Tiểu Thanh chẳng hề ôn hòa chút nào, không chỉ để công ty Chấn Trung tiếp nhận hạng mục này là xong.
Rõ ràng là công ty Nam Hoa chẳng có mấy thành ý hợp tác, chỉ mượn cái cớ này để chơi huyện Ninh Bắc một vố mà thôi, hơn một nghìn mẫu hoa quả trồng xuống rồi, lại là loại táo chỉ thích hợp cho làm ước ép không hợp để ăn, rồi dừng công việc giữa chừng, số cây táo chỉ có cách đem làm củi đốt, tới khi đó nông dân gây chuyện, thì Liễu Tuấn phải đau đầu rồi.

Rồi lại liên hệ tới sự kiện đánh nhà đầu tư Nhật Bản, tất cả trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu Liễu Tuấn.

Tên nha nội này căn bản chỉ là một kẻ ăn chơi tráng táng, lấy đâu ra tư cách làm huyện trưởng.

Một hạng mục đang tốt đẹp, đều bị y làm hỏng bét tất cả.

Cho dù cuối cùng chẳng thể làm gì được Liễu Tuấn, ít nhất cũng làm mất sạch thể diện của y, về sau con đường thăng tiến của Liễu Tuấn sẽ không còn được thuận lợi như trước nữa.

Chuyện này Tiểu Thanh đã tìm hiểu qua, đây không phải là ý của công ty Nam Hoa, mà toàn là chủ ý của bà Lý ngay trước mặt đây, cô ta là con cháu của nhà họ Từ, nên ở công ty Nam Hoa có địa vị cao vời, chưa nói chồng bà ta con trai cả của nhà họ Lý, mà ngay cả cha chồng chủ tịch công ty nhiều khi cũng phải nhìn mặt bà ta mà làm việc, giống như kẻ giật giây đằng sau.
Mà cái "cạm bẫy" này của Lý Tử Trân, là vì lấy lòng người em họ Từ Triết Hoằng.

Thực tế công ty Nam Hoa chủ yếu là dựa vào cây đại thụ chọc trời là tập đoàn họ Từ để phán triển, mới ban đầu Lý Từ Lệ Trân không biết chuyện va chạm giữa tam thiếu gia nhà họ Từ và Liễu Tuấn, đừng nói cô ta, bất kỳ ai cũng chẳng nghĩ tới.

Theo lý, hai người này chẳng có dính dáng gì cả.

Một là anh tài trong hàng con cháu của thế gia đại tộc Hồng Kông, kẻ nắm giữ toàn bộ hạng mục đầu tư của tập đoàn họ Từ ở đại lục, thuần úy là tinh anh thương trường.
Một đằng Liễu Tuấn thì lại là nha nội, rúc mình trong huyện Ninh Bắc, hai người khả năng chạm mặt rất là nhỏ bé, sao có thể kết thù gây hận.

Cho nên trước kia công ty Nam Hoa nhận lời mời của Kim Phú Xương tới huyện Ninh Bắc đầu tư khảo sát, hoàn toàn xuất phát từ hành vi thương nghiệp thuần túy, đối với sự nhiệt tình của các quan viên huyện Ninh Bắc và chính sách ưu đãi rất là hài lòng.

Nhưng trong một lần tụ hội gia đình, Lý Từ Lệ Trân nghe Từ Triết Hoằng nói tới chuyện này.

Thông thường mà nói, dạng nữ nhân trong nhánh phụ như Lý Từ Lệ Trân, cơ bản hoàn toàn không để vào mắt của Từ tam thiếu gia, Lý Từ Lệ Trân có cơ hội ngồi cạnh bên Từ Triết Hoằng nói chuyện cùng hắn được coi như vô cùng may mắn rồi.
Kết quả Từ tam thiếu gia vừa nói, Lý Từ Lệ Trân lập tức ý thức được đây là một con đường tắt khiến cho Từ Triết Hoằng coi trọng, vì thế liền đề xuất kiến nghị "lừa đảo" kia.

Từ Triết Hoằng tất nhiên là vô cùng tán đồng.

Có thể chơi Liễu Tuấn một vố, thì vẻn vẹn một triệu đồng tiền bồi thường có là cái gì, Từ tam thiếu gia chẳng thèm nhướng mày một cái ấy chứ.

Lý tổng giám đốc nghe vợ hiến kế, cực kỳ kinh ngạc, trâm ngâm do dự rất lâu, dù sao làm như vậy rất không phù hợp với quy tắc thương trường, quá thiếu đạo đức, là một đả kích không nhỏ cho danh dự của công ty Nam Hoa.

Làm ăn thì phải lấy tín nghĩa làm gốc rễ.

Có điều ở trong mắt Lý Từ Lệ Trân, cái gọi là tín nghĩa đem so với việc tiếp cận được Từ Triết Hoằng là hoàn toàn không đáng nhắc tới, chuyện này làm tốt rồi, Từ tam thiếu gia cao hứng, nói không chừng sẽ chiếu cố tới công ty Nam Hoa nhiều hơn, rồi từ đó móc nối được với cao tầng hạch tâm họ Từ cũng có khả năng.

Lý Từ Lệ Trân liền vỗ bàn quyết định: Kiên quyết hủy hợp đồng.

Kết quả người ta chẳng mất lấy một sợi lông, Liễu Tuấn ung dung hóa giải chiêu thức nhỏ nhặt của cô ta, còn công ty Nam Hoa đột nhiên bị đàn áp, cổ phiếu điên cuồng tụt xuống, khách hàng tiêu thụ đồ uống cũng liên tục gửi đơn khiếu nại phàn nàn, tức thì công ty Nam Hoa gặp phải nguy cơ chưa từng có.

Cha con nhà họ Lý cùng Lý Từ Lệ Trân kinh hoàng, không biết tai họa từ đâu giáng xuống.

Công ty Nam Hoa khẩn cấp đưa ra biện pháp ứng phó, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả, hoảng loạn một hồi mới loáng thoáng nghe được, có mấy quỹ đầu tư tài chính có trọng lượng ở Hồng Kông không biết vì sao hứng thú với công ty Nam Hoa, liên kết nhau chèn ép, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, trị giá cổ phiếu của công ty Nam Hoa bốc hơi trên một phần ba, khiếu nại liên tục cũng làm danh tiếng công ty Nam Hoa giảm mạnh, ứng phó mệt nghỉ.

Đối diện với đả kích bất ngờ như vậy, Lý Từ Lệ Trân khẩn cấp cầu cứu Từ Triết Hoằng.

Từ Triết Hoằng cũng rất ngạc nhiên, công ty Nam Hoa đâu đủ tư cách khiến cho mấy con "cá mập kinh tế" chú ý, cho dù có nuốt cả da lẫn xương công ty Nam Hoa thì cũng chẳng đủ nhét vào kẽ răng người ta.

Tình huống quái dị như vậy Từ Triết Hoằng cũng không nghĩ ra nguyên cớ, bất quá nể mặt chị em trong họ, cũng đề xuất ý kiến cứu vãn công ty Nam Hoa trong tầng quyết sách của tập đoàn họ Từ, kết quả bị phủ quyết.

Tình huống không rõ ràng, tập đoàn họ Từ sao chịu tùy tiện tham gia cuộc tranh đấu của đám "cá mập kinh tế" kia? Việc kinh doanh chính của tập đoàn họ Từ là thực nghiệp, thị trường tài chính không phải là sở trưởng! Vì một công ty Nam Hoa nhỏ nhoi của con cháu hệ nhánh, đem cả tập đoàn họ Từ đi mạo hiểm là không đáng.

Từ Triết Hoằng chủ quản đầu tư ở Đại Lục, nghiệp vụ ở Hồng Kông không phải do hắn quản lý, chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Vào lúc đó không ai ngờ được căn nguyên phát sinh từ Liễu Tuấn.

Cuối cùng Lý tổng giám đốc biết được chút tin tức từ chỗ Kim Phú Xương.

Kim Phú Xương tất nhiên không nói rõ ràng làm, chỉ bảo với ông ta, hủy hợp tác với huyện Ninh Bắc, là sai lầm lớn của ông ta! Nói đơn giản là ông ta đã đắc tội với người không nên đắc tội.

Bởi thế cha con họ Lý và Lý Từ Lệ Trận mới hơ hồ hiểu ra, không ngờ Liễu huyện trưởng huyện Ninh Bắc bản lĩnh thông thiên như vậy, có cả quan hệ với người có tiếng nói trong giới tài chính Hồng Kông.

Cẩn thận điều tra ra, mới biết chủ tịch Liễu Thanh của quỹ đầu tư Thịnh Nghiệp lại là chị họ của Liễu Tuấn.

Thế là Lý Từ Lệ Trân toàn thân giá lạnh.

Quỹ Thịnh Nghiệp và công ty Nam Hoa cách nhau quá xa, hoàn toàn là không cùng đẳng cấp, đối diện với con quái vật khống chế cả trăm tỷ đô la Hồng Kông, nuốt chửng công ty Nam Hoa dễ như trở bàn tay, ngay cả tập đoàn họ Từ cũng chưa chắc dám chính diện giao tranh với nó trên thị trường tài chính.

Vì thế cha con vợ chồng họ Lý khẩn cấp thương lượng, cho rằng cởi chuông cần người buộc chuông, muốn cứu vãn nguy cơ của Nam Hoa, thì phải được Liễu Tuấn tha thứ.

Lý Từ Lệ Trân phải nghe không ít lời oán trách, đó là lần đầu tiên sau khi vào nhà họ Từ, cô ta bị chồng và cha chồng oán tránh.

Bất quá lúc này Lý Từ Lệ Trân cũng chẳng so đo cái đó nữa, giữ tài sản quan trọng hơn.

Vốn định để tổng giám đốc Lý đích thân tới huyện Ninh Bắc thỉnh tội với Liễu Tuấn, dù sao lúc đầu khi khảo sát hạng mục này, Lý tổng giám đốc đã tới huyện Ninh Bắc, có huyện gặp mặt với Liễu Tuấn, nhưng Lý chủ tịch lại yêu cầu Lý Từ Lệ Trân đi một chuyến.
Vì Lý Từ Lệ Trân là thiếu phụ trẻ trung quyến rũ, có chút phong vận, theo lý thường mà nói giao tiếp với Liễu Tuấn hẳn dễ hơn.

Lý chủ tịch già lão thành tinh, đối với chút tâm tư này của nam nhân, nắm bắt rất chuẩn xác.

- Liễu huyện trưởng, thực sự xin lỗi, mong ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho Nam Hoa một đường sống.
Lý Từ Lệ Trân đứng dậy, cúi mình thật sâu.

Cô ta mặc váy cổ trễ, cúi mình như thế, đôi vúi nảy nở đều chiếu hết vào mắt Liễu huyện trưởng, nữ nhân khôn khéo này biết làm thế nào để làm lộ ra chỗ đẹp nhất của mình.

Liễu Tuấn mặt thản nhiên, cũng chẳng hề có ý dời ánh mắt đi, tất nhiên cũng chẳng tới mức cố ý nhìn ngó vào cái gì.

Liễu Tuấn cầm chén trà lên lạnh nhạt nói:
- Bà Lý nặng lời rồi.

Lý Từ Lệ Trân biết hiềm khích cỡ này, không phải một câu xin lỗi là có thể hóa giải được.

Cô ta liền đẩy hai hộp trà kia tới trước mặt Liễu Tuấn, nói:
- Liễu huyện trưởng kỳ tài ngút trời, tiền đồ vô hạn, trí tuệ như ngài, hẳn sẽ không thèm so đo với công ty nhỏ như chúng tôi. Chút trà này coi như tỏ chút ý hối lỗi, mong Liễu huyện trưởng tiếp nhận. Số trà này do chính tay tôi đóng gói.

Câu cuối cùng tất nhiên là nhắc nhở Liễu Tuấn bên trong có huyền cơ.

Liễu Tuấn cười, chẳng thèm nhìn hai hộp trà kia một cái.
- Bà Lý hôm nay nếu đã tới đây, hẳn là cũng hiểu một chút về tôi, tôi là cán bộ chính phủ, có thu nhập ổn định, còn có đãi ngộ nhất định, tôi không thiếu tiền.

Lý Từ Lệ Trân nghẹn lại.

Cán bộ chính phủ gì đó tất nhiên chỉ là một cái cớ, bất quá người ta có một người chị họ giàu có như thế, còn sẵn sàng vì y mà ra tay dạy dỗ công ty Nam Hoa, hẳn mấy chục vạn không đáng để vào trong mắt Liễu Tuấn.

- Liễu huyện trưởng, thời tiết hôm nay thật oi bức.
Lý Từ Lệ Trân hơi chần chừ một chút, đột nhiên ỏn ẻn nói ra một câu như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc