TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Mỹ nhân với dáng ngọc đang bước vào phòng ba nhà khách Thiên Nga không phải là Tống Giai hay sao? chính là nhân viên phục vụ của phòng ba nhà khách này. Bây giờ là nhân viên của sở công thương huyện.

LiễuTuấn thực sự không ngờ còn có thể gặp Tống Giai tại căn phòng số ba này.

“Sao cô lại đến đây?”

LiễuTuấn sau những giây phút ngạc nhiên cũng đã trấn tĩnh lại, ngồi xuống ghế sofa nói. LiễuTuấn nhìn cô ta mong có lời giải thích.

Anh ta không có thiện cảm với Tống Giai, căn phòng số ba này như là nhà của anh ta, không phải ai nói muốn vào thì có thể chạy vào được? thế không phải là quá hỗn loạn hay sao.

“À, là thế này, tôi muốn đến đây chơi, chị cả Cung nói, có việc cần về nhà. Tôi…. tôi đến giúp chị ấy thu dọn phòng cho anh, còn giặt quần áo nữa, máy giặt giặt không sạch”. Tống Giai nói, hai tay nắm chặt vào nhau, cúi thấp đầu, thi thoảng cũng ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tuấn, khi bắt gặp ánh mắt của Liễu Tuấn thì liền cúi thấp đầu hơn.

Chị Cung là nhân viên phục vụ thay cho Tống Giai, cũng chính là đồng nghiệp trước đây của Tống Giai.

Liễu Tuấn cười, lạnh nhạt nói: “Giai Giai, cô chẳng biết nói dối gì cả”

“Tôi!”

Tống Giai hơi luống cuống, lắp bắp nói. Người này sao lại có thể nhìn thấu tâm gan người khác như vậy chứ, chỉ sau mấy câu đã biết là đang nói dối rồi.

“Tôi...tôi chính là triệu...”

Tống Giai quả thực rất sợ Liễu Tuấn.

“Đừng cuống, ngồi xuống đi. À, đúng rồi, giúp tôi bảo nhà bếp chuẩn bị cơm đi, tôi đói rồi!”

Liễu Tuấn chẳng thèm để ý đến Tống Giai có lập tức đi hay không. Ngày hôm nay không phải là lần đầu tiến đặt chân đến huyện Ninh Bắc, chỉ e rằng người khác sẽ lấy chuyện này mà làm khó mình, dù sao Liễu Tuấn cũng chẳng muốn tự mình mua thêm phiền phức.

Thấy Liễu Tuấn nhờ làm việc, Tống Giai lập tức nhanh nhẹn hẳn lên, đây mới thật sự là bản tính của Tống Giai.

Tống Giai cũng đã quen với những thói quen của Liễu Tuấn cho nên chẳng cần anh ta dặn dò thì Tống Giai cũng biết khẩu vị của Liễu Tuấn như thế nào.

Nhưng thực sự cuộc điện thoại này cũng làm cho nhà bếp kinh ngạc. Sao vậy, Tống Giai lại được điều trở về sao?

“Huyện trưởng Liễu, tôi, tôi rót nước cho anh nhé?”

Gọi xong điện thoại, Liễu Giai liền vội vàng chạy lại đứng nghiêm chỉnh, thấy trước mặt Liễu Tuấn chưa có gì liền nghĩ ngay đến thói quen thích uống trà của Liễu Tuấn, rồi lại vội vàng chạy đi pha trà mời Liễu Tuấn uống, sau khi nhấc tách trà uống xong, Liễu Tuấn cười nói: “Ngồi đi”

“Vâng”

Tống Giai ngồi xuống một bên ghế sofa, khép hai chân, tay đặt lên đùi, mặt cúi xuống.

Liễu Tuấn lại cười.
“Sao phải căng thẳng thế? Tôi đâu có ăn thịt cô!”

“Không phải, không phải”

Tống Giai khua khua đôi tay trắng của mình. Khuôn mặt lộ ra chút kinh ngạc.
Liễu Tuấn hơi cau mày.

Động thái nhỏ nhưng cũng đủ làm cho Tống Giai “Chột dạ”, nhưng trước đó, vẫn rất cần thận “Mặc cả” với Liễu Tuấn: “Huyện trưởng Liễu, tôi, tôi nói ..anh đừng mắng tôi”

Liễu Tuấn lạnh lùng nói: “Nói hay không tùy cô, mắng hay không kệ tôi”

Tống Giai mím chặt môi, trong lòng thầm rủa 1 câu: tên khốn khiếp !

Cô ta đương nhiên không biết, cho dù với tư cách là huyện trưởng hay một người đàn ông thì Liễu Tuấn ghét nhất là bị kẻ khác uy hiếp. Đương nhiên, cũng khó tránh từng bị thế, nhưng người đó không phải là Tống Giai.

“Ừm” huyện trưởng Liễu, kì thực, tôi đến nói cho anh biết, có người mắng anh”

Tống Giai nói.
“Mắng tôi?”

Nụ cười của Liễu Tuấn vụt tắt.

Với tư cách là huyện trưởng, không bị người khác mắng chửi sao được. Tống Giai đã lại chạy đến đây nói cho Liễu Tuấn, chẳng qua lại có ý chuyển đổi tư tưởng, Liễu Tuấn cũng có chút cảm kích với ý trọng tình của Tống Giai. Tự mình giúp Tống Giai một tay, trong mắt của cô ấy có lẽ Liễu Tuấn là người tốt! Nghe người có người mắng, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.

“Vâng, anh đừng cười tôi, anh cười là tôi cảm thấy sợ hãi!”

Tống Giai mím môi nói.

Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên.

Cười liền làm người ta thấy sợ hãi, cái logic này thật lạ. Không ngờ người có bao nhiêu kiến thức như Liễu thạc sĩ này vậy mà trong mắt người khác lại giống như “Hổ báo”!

“Là như thế này, Điền Hồng Quân, anh biết chứ?”

Tống Giai nói tiếp.

Liễu Tuấn gật đầu.

Điền Hồng Quân mà Liễu Tuấn không biết mới là lạ, người này vì tạo chứng cứ giả cho Liễu Tuấn và Bạch Dương mà bị tống giam. Chính vì việc này mà không lâu trước đây đã bị kết án chung thân.

Vì cái tên Điền Hồng Quân, mà thời gian gặp mặt của Liễu Tuấn và Bạch Dương trong thời gian này đã rút ngắn đi.

Theo tính cách của Liễu Tuấn, thì lẽ ra đã xử lý hắn ta rồi! May mà nha nội Liễu Tuấn này không phải đã mất hết nhân cách cần có của chốn quan trường.

“Sau khi ông ta chịu phạt, người nhà ông ta rất bi thảm”’

Ánh mắt của Tống Giai nhìn Liễu Tuấn với vẻ hơi rò xét.

Đang trong lúc vấn đề đang đi vào hồi chính thì có tiếng gõ cửa của nhà bếp mang thức ăn đến, cả ngày hôm này nhân viên của nhà khách Thiên Nga, từ trên xuống dưới đều biết huyện trưởng Liễu ăn khỏe cho nên đã mang đến một bàn đầy thức ăn gồm 4 món 1 canh vô cùng thơm ngon.

Nhân viên mang thức ăn đến trông thấy Tống Giai thì cảm thấy rất ngạc nhiên, vội vàng đặt thức ăn xuống và đi ra ngoài.

Với những lời đồn đại về việc trời không hay quỷ không biết giữa huyện trưởng Liễu và Tống Giai, mọi người thật sự rất biết giữ ý. Việc như thế này, có thể không dính vào thì cố gắng không dính vào, làm không xong khéo thành “Cái gai” trong mắt của huyện trưởng Liễu!

Quả thật những người như Điền Hồng Quân và Lữ Vượng Hưng rất thảm.

Không đợi Liễu Tuấn dặn dò, Tống Giai liền lấy cơm cho Liễu Tuấn, lại còn đặt bát đũa vào tay Liễu Tuấn. Công việc của người giúp việc thì Tống Giai cũng đã quen rồi, chẳng cần suy nghĩ gì nhiều.

Liễu Tuấn cũng thật sự đang rất đói, cầm ngay bát cơm ăn.

“Cô nói, người nhà của Điền Hồng Quân làm sao?”

Liễu Tuấn vừa ăn vừa hỏi.

“Chị Lương vợ của Điền Hồng Quân, Lương Diệu Hương, vốn đang làm tại sở công thương chúng tôi, trước đây chị ấy làm bên văn phòng nhưng sau khi Điền Hồng Quân xảy ra chuyện, một phần tiền hối lộ cũng qua tay chị ấy cho nên bị viện kiểm soát nói đồng phạm, tuy không kết án, nhưng sở đã khai trừ chị ấy, những thứ trong nhà cùng bị tịch thu, hiện nay con trai con gái chị ấy chẳng có chỗ nào mà ở cả”

Khi Liễu Tuấn ăn cơm, Tống Giai cảm thấy rất thoải mái. Có lẽ Tống Giai thấy chỉ có những lúc như thế này Liễu Tuấn mói giống như người bình thường! Huyện trưởng giống như người bình thường, đều phải ăn cơm.

Những lúc Liễu Tuấn ngồi nghiêm chỉnh dù cười hay cau mày thì Tống Giai đều cảm thấy đáng sợ.

Bị nghi tòng phạm rồi bị đuổi việc, lại vì Điền Hồng Quân nhận hối lộ mà bị tịch thu tài sản, đầy đều là những việc thuộc lẽ phải. Liễu Tuấn cũng có thể hiểu, không có chỗ ở thì “Đã sao?” Liễu Tuấn nghĩ.

“Trước đây Điền Hồng Quân sống tại ký túc cá của sở giám sát, phạm tội thì đuổi nhà người ta ra đường”

Tống Giai bức xúc nói.

Liễu Tuấn gật đầu lại gắp thức ăn không nói gì.

Tống Giai lại bắt đầu thấy căng thẳng không biết trong đầu Liễu Tuấn đang nghĩ gì, tất cả cán bộ của huyện Ninh Bắc này đều nói Liễu Tuấn đáng sợ, Tông Giai cũng cảm thấy như vậy, chỉ cần đứng cạnh Liễu Tuấn là thấy đáng sợ rồi. Nhưng cách 1 thời gian dài không gặp Liễu Tuấn, Tống Giai lại thấy nhớ, chỉ cần nghe tin tức của a Liễu Tuấn trên thời sự cũng cảm thấy tốt.

Thật không biết người đàn ông này có sức hút gì nữa.

Cũng có lúc Tống Giai đã suy nghĩ mình không phải đã yêu huyện trưởng Liễu. Chẳng qua mỗi lần chỉ nhớ đến 1 chút, rồi lại thôi bắt mình nghĩ đến những cái khác.

Việc này hoàn toàn không có khả năng xảy ra tốt nhất đừng nên suy nghĩ.

Liễu Tuấn nhanh chóng ăn xong bát thứ nhất, đưa bát cho Tống Giai, Tống Giai vội vàng lấy bát mới cho Liễu Tuấn.

“Không phải họ đã thực hiện chính sách phòng đổi phòng rồi sao?”

Liễu Tuấn hỏi.

Sau khi thực hiện chính sách phòng đổi phòng chính là mua nhà tập thể, Liễu Tuấn ra sức thực hiện việc thực hiện xây dựng phòng ốc và những phòng mang tính thương nghiệp. Đây là bước thức nhất trong chính sách, Liễu Tuấn tính trong 3 năm, phát động chế độ cải cách nơi ở, mục đích lâu dài chính là xây dựng những khu nhà cho thuê và những khu nhà với giá bình dân. Tuy huyện nền kinh tế của huyện Ninh Bắc không phát đạt nhưng cũng chẳng thể nói nên được rằng nó sẽ cứ mãi nghèo nàn lạc hậu như vậy. Một khi nền kinh tế đi vào giai đoạn phát triển thì những việc xây dựng nhà giá cao hay nhà với giá cao trên trời cũng chẳng có vấn đề gì, tất cả những khả năng này đều có thể xảy ra với huyện Ninh Bắc. Liễu Tuấn nhất định phải thực hiện đến cùng, có gắng để xây dựng nền tảng cho nó. Đây là một công trình lớn có lợi cho con cháu sau này.

“Điều này tôi cũng không rõ, theo lời của chị Lương thì việc mua nhà chẳng qua cũng chỉ là người của cục an ninh giám sát nói mà thôi, tiền mua nhà cũng chính là từ việc tịch thu hối lộ mà ra, cũng không nhận được”

Tống Giai nói với giọng có chút phẫn nộ.

Con người đều có cảm giác đồng cảnh với hoàn cảnh của người khác.

Liễu Tuấn vẫn tiếp tục ăn, không nói thêm câu nào nữa. Một loáng thì cả bàn ăn cũng đã được Liễu Tuấn ăn hết. Bốn món một canh cũng chẳng thể làm khó Liễu Tuấn, ăn xong liền cảm thấy thoải mái.

Tống Giai thì luôn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tuy Liễu Tuấn ăn khỏe nhưng nhiều thức ăn như vậy đủ ăn trong hai ngày vậy mà Liễu Tuấn có thể ăn hết, cũng khó tránh làm cho Tống Giai cảm thấy kinh ngạc.

Liễu Tuấn châm thuốc hút liếc sang nhìn Tống Giai. Tống Giai giống như tỉnh lại sau giấc mộng, vội vàng thu dọn bát đũa.

“Nhưng việc này, sao cô lại biết?”

Đợi Tống Giai thu dọn xong Liễu Tuấn mới hỏi.

“Dạ, Lương Diệu Hương trước đây cùng làm văn phòng tại sở thương mại với tôi mà cũng thường xuyên đến đó mắng chửi là cần có việc làm, cần có cơm ăn, còn…còn mắng anh với những lời lẽ rất khó nghe”

Bình luận

Truyện đang đọc