TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Bạch Dương ngồi ngây ra trong chiếc xe Santana, Liễu Tuấn cũng ngồi ngây ra theo, đối với tâm tình giờ phút này của Bạch Dương, Liễu Tuấn không hiểu cho lắm, tâm tư của các cô gái khó nắm bắt, cho dù quen biết cùng Bạch Dương quan hệ bao nhiêu năm như vậy.

Tránh để Bạch Dương khỏi ngượng ngùng, Liễu Tuấn ngậm miệng không nhắc tới cái tên Bành Phi. Không may thế nào gặp nhau ở quán cà phê, hơn nữa hành vi tồi tệ của Bành Phi, làm tâm tình Bạch Dương buồn bực, là điều có thể hiểu được, Liễu Tuấn không biết phải ai ủi Bạch Dương như thế nào, nên không nói gì, chỉ ngồi hút thuốc.

Bạch Dương đột nhiên nói:
- Chị muốn uống rượu.

- Được.
Liễu Tuấn không nói tới chữ thứ hai, lập tức khởi động xe, đưa cô thẳng tới hộp đêm Thiên Bách Độ của khách sạn Phù Dung, ngồi trước quầy ba, Liễu Tuấn rút ra một sấp tờ xanh 100 tệ, cũng chẳng cần biết ít nhiều, vỗ thẳng lên quầy bar nói:
- Cho hai cốc lam sắc tình nhân.

Cốc tai "lam sắc tình nhân" của hộp đêm Thiên Bách Độ, lấy rượu vang làm chủ, thêm vào nước quả, sữa .v...v...v.. Rất ngọt, độ rượu không cao lắm, màu sắc tươi đẹp, rất hợp với các cô gái, Liễu Tuấn trước kia uống qua mấy lần, đối với loại rượu này có ấn tượng không tệ.

Người phục vụ trẻ tuổi thấy vị khách hào phóng như vậy, hơi giật mình, cẩn thận đánh giá hai người, nữ xinh đẹp quyến rũ, nam cao lớn anh tuấn, khí độ đều bất phàm, liếc mắt một cái cũng biết là hạng phú quý, nhưng Bạch Dương sắc mặt u sầu, đoán chừng là gặp phải chuyện gì không thuận lòng, chàng trai lắm tiền bên cạnh đưa cô đi giải sầu, liền lập tức vâng dạ tuân lời, rút ra ba bốn tờ tiền, sau đó đẩy lại trước mặt Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn gật đầu, rất có thiện cạm với người phục vụ trẻ tuổi này, người phục vụ cho nguyên liệu vào bình điều chế, bắc đầu lắc đều từ trên xuống, động tác cực kỳ tự nhiên.

Liễu Tuấn cười nói với Bạch Dương:
- Chị, thủ pháp của người thợ pha rượu này coi rất hay.

Bạch Dương gật đầu, người phục vụ được khen lắc càng nhiệt tình, không bao lâu sau, lam sắc tình nhân đã được điều chế xong, phục vụ cắt một lát chanh, vắt một ít vào trong rượu, lấy hai cốc rượu cao, rót rượu vào trong, thêm vào ít đá, rồi đặt trước mặt hai vị khách. Bạch Dương đưa tay cầm lấy cốc rượu, ngửa cổ uống, dó uống quá nhanh, bị họ sặc, vội đưa tay che miệng lại.

Liễu Tuấn đưa bàn tay lớn ra, khe khẽ vuốt sống lưng của Bạch Dương, mỉm cười nói:
- Đừng uống quá mau.

Bạch Dương trừng mắt nhìn Liễu Tuấn, đột nhiên"hung dữ" nói:
- Đàn ông các cậu, có phải đều vô sỉ như vậy không?

- Về bản chất đều giống nhau, tất cả giống đực đều có mới nới cũ.

Liễu nha nội biết khó tránh khỏi bị mắc vạ lây, nên sớm chuẩn bị tấm lý, nên rất sảng khoái thừa nhận, lại còn cười "vô sỉ".

Bạch Dương lại hung dữ trừng mắt nhìn y, lẩm bẩm:
- Không biết xấu hổ, lại còn tự hào.

Liễu nha nội che lấy đầu, chuẩn bị đón nhận Bạch bí thư giáo huấn.

Chính khi Liễu nha nội che đầu, Bạch Dương lại đưa tay ra, cầm lấy cốc lam sắc tình nhân của y, Liễu Tuấn nhanh tay nắm lấy cổ tay như ngọc của cô, cười hì hì nói:
- Cốc này của em mà.

- Đồ nhỏ nhen! Nơi này chẳng phải còn nhiều sao?
Bạch Dương lườm một cái.

Bạch Dương vào lúc này giống như một cô gái nhỏ chưa hiểu chuyện, đâu còn chút bóng dáng nào của một bí thư huyện ủy.

Liễu Tuấn trịnh trọng nói:
- Chị đồng ý uống chậm thôi thì em bỏ tay ra.

Bạch Dương chẳng để ý, đưa tay trái ra, cầm lấy chiếc cốc trống, nói lớn với người pha rượu:
- Cho một cốc nữa!

Liễu Tuấn cười nói:
- Chị không đồng ý uống chậm, thì có tới mười cốc nữa cũng không uống được đâu.

Bạch Dương tức giận nói:
- Chậm thì chậm, mau đưa rượu đây.

Bình thường tổ hợp nam nữ thế này xuất hiện ở quán rượu, phục vụ và người bán rượu đều có thói quen coi phía nam làm người quyết định, nhìn về phía Liễu Tuấn, Liễu Tuấn gật đầu, người phục vụ liền rót cho Bạch Dương một cốc.

Bạch Dương cầm lấy cốc rượu đặt lên môi, nhưng không uống cạn một hơi nữa, mà từ từ thưởng thức, Liễu Tuấn mỉm cười, khẽ chạm ly với cô, cũng để lên miệng uống một ngụm, thứ cốc tai này khá là ngon miệng. Liễu Tuấn không thích uống rượu, chỉ uống lúc không thể không uống, so ra, cốc tai khá hợp với khẩu vị của y, hai người cứ như vậy ngồi uống rượu.

Bạch Dương mặc dù không dùng phương thức "nốc" rượu nữa, nhưng uống cũng chẳng chậm, bất giác đã có ba bốn ly lam sắc tình nhân ở trong bụng rồi.

Bạch Dương lại nói với người phục vụ quầy bar:
- Cho thêm một ly nữa.

- Đủ rồi.
Liễu Tuất dứt khoát từ chối.

- Uống rượu cậu cũng muốn quản lý hả?
Bạch Dương rất bất mãn, lại làm ầm lên với Liễu Tuấn, gò má trắng sớm đã nổi lên hai áng mây hồng, trông xinh đẹp không sao tả xiết, Bạch Dương vốn cấp cho người ta ấn tượng mỹ lệ đoan trang, tự nhiên tao nhã, lúc này dưới ánh đèn như mộng như ảo, lại thành một người hoàn toàn khác, trong sự đoan trang lộ ra vẻ quyến rũ lả lơi, làm người ta chỉ nhìn một cái, trái tim không khỏi đập rộn ràng, cho dù là Liễu Hạ Huệ cũng phải hô lớn "không chịu nổi", huống chi là Liễu nha nội.

Tiểu ngoan đồng chỉ càm thấy máu trong người sôi trào, bốc thẳng lên đầu, liền không ngăn cản cô nữa:
- Được, chị uống đi! Cùng lắm uống say rồi, em bế chị về.

- Hi hi, nam nhân các cậu chẳng có một ai tốt đẹp cả, chẳng ai đáng tin cả, chị, chị... Chẳng cần cậu bế, chị tự về được.

Bạch Dương cười nói, không ngờ đã có ba phần say rồi, phải nói Bạch bí thư tửu lượng tuy không cao, nhưng thân là người đứng đầu một huyện, có đôi lúc phải xã giao là không tranh khỏi, năm ba chén cốc tai, vốn chẳng đủ "hạ gục" chị Bạch Dương, chỉ có điều tâm tình hiện giờ của cô không được tốt, lại dưới không khí của hộp đêm, có say cũng là chuyện bình thường.

Liễu Tuấn không khỏi có chút đau đầu, cứ như hai người không phải tới thành phố dự họp mà là uống rượu, kết quả Bạch bí thư say quắc, bản thân cũng người đây hơi rượu, muốn che dấu tất cả phục vụ trong nhà khách Thiên Nga, sợ chẳng phải là chuyện dễ.

Có trời mới biết được đám người đó sẽ xì xào cái gì, phải nói với bối cảnh và uy vọng của hai người hiện nay ở huyện Ninh Bắc, có chút lời đồn đại không hay, cũng chẳng đáng để bận tâm.

Bản thân Liễu Tuấn cũng không để ý lắm, cái thanh danh "háo sắc", ảnh hưởng không lớn lắm đối với nam nhân, chẳng phải có câu "người không phong lưu uống thiếu niên" sao? Còn về ảnh hưởng tới sự nghiệp thì lại càng nhỏ, trừ khi là có kẻ bám chặt lấy không chịu buông, hơn nữa phải có đủ tài đủ lực, nếu không với địa vị và tiền của hiện giờ của Liễu Tuấn, không một ai có thể lấy vấn đề nam nữ ra làm tổn hại đến y.

Nhưng Liễu Tuấn không muốn người ta nghị luận về Bạch Dương như thế, một chút thôi cũng không muốn, thấy Bạch Dương lại đưa tay cầm chén rượu, Liễu Tuấn nhanh tay cướp lấy, ngửa cổ uống sạch, rồi nhe răng ra cười với Bạch Dương.

Bạch Dương bĩu môi đưa tay ra gõ đầu y, đây đúng là mỡ dâng tới miệng mèo, Liễu Tuấn liền nắm lấy bàn tay nhỏ của Bạch Dương, nắm chặt lấy không chịu buông ra nữa, Bạch Dương giật ra mấy lần không được, liền mặc cho Liễu Tuấn nắm tay mình.

Không ngờ lúc này lại có kẻ không thức thời "giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha" đi tới, giọng điệu âm hiểm, phóng chừng là thấy Bạch Dương xinh đẹp, muốn thừa cơ lợi dụng, nếu không một nam một nữ tới hộp đêm uống rượu, kẻ ngốc cũng biết quan hệ hai bên không tầm thường, cần gì ngươi tới tới "duy trì chính nghĩa".

- Cút ngay!
Lần này lên tiếng không phải là Liễu Tuấn mà lại là Bạch bí thư, lời còn chưa dứt, kẻ kia đã há hốc miệng ra, không có chút động tĩnh nào, mặt đầy xấu hổ cùng sợ hãi.

Thì ra trong lúc Liễu Tuấn quay đầu lại, kẻ này đã nhận ra Liễu Tuấn, Liễu Tuấn cũng nhất ra hắn, đó chẳng phải là Chu Tái Viêm con trai của Chu phó chủ nhiệm sao! Lần trước ở trong hộp đêm Thiên Bách Độ, Chu Tái Viêm cùng Thiệu Kim Hoa con trai của bí thư khu Thiên Mã, xảy ra xung đột với Liễu Tuấn và Đường Thắng Châu, bị Trình Tân Kiến dọa cho chạy bán sống bán chết, sau này cũng đã nghe ngóng được thân phận của Liễu Tuấn.

Vừa rồi thấy Bạch Dương xinh đẹp vô ngần, lại có phần say, nên muốn tới kiếm chút vui vẻ, không ngờ gặp phải Liễu Tuấn, đúng là "oan gia ngõ hẹp".

- Liễu bí thư, tôi... Tôi thật đáng chết, con mắt kiểu gì thế này...
Chu Tái Viêm sợ tới tới nói năng lộn sộn rồi, liền đưa tay ra tát mình một cái, thấy ánh mắt Liễu Tuấn vẫn lạnh lùng, lại tát thêm một cái nữa, cái nào cái nấy cứ kêu bôm bốp.

- Có chuyện gì thế?
Thiệu Kim Hoa quát tháo chạy tới, hai tên công tử ăn chơi này như hình với bóng, Chu Tái Viêm có mặt, thì thấy Thiệu Kim Hoa cũng là điều đương nhiên.

Chu Tái Viêm cuống cuồng quay đầu lại ra hiệu im lặng cho Thiệu Kim Hoa, Liễu nha nội đang cùng mỹ nữ uống rượu "tâm tình", không may thế nào mình lại "phá hỏng chuyện tốt", chính đang không biết phải giải quyết thế nào, nếu thêm cái tên ngu xuẩn mồm to Thiệu Kim Hoa tên góp vui nữa thì quả thực tự tìm cái chết:
- Tiểu Kim, đừng nói nữa.

Kỳ thực lúc này Thiệu Kim Hoa dĩ nhiên đã nhìn thấy Liễu Tuấn, sớm đã sợ tới hai chân nhũn ra rồi, còn cần gì Chu Tái Viêm phải nói.

Liễu Tuấn chẳng có kiên nhẫn dây dưa với bọn chúng, bực mình phất tay:
- Mau xéo đi! Xéo càng xa càng tốt.

- Vâng vâng, xin lỗi, xin lỗi. Chu Tái Viêm và Thiệu Kim Hoa luôn mồm vâng dạ, ôm đầu lủi đi như chuột, không dám nhìn lại một cái nào, nhưng làm người phục vụ và người pha rượu há hốc mồm. Bọn họ cũng biết thân phận hai kẻ đó, vậy mà nhìn thấy Liễu Tuấn chẳng khác nào chuột thấy mèo.

Như vậy vị này phải có lai lịch nhường nào chứ?

Cả đám người đưa mắt nhìn Liễu Tuấn, trong ánh mắt đầy kính sợ.

- Mất cả hứng, về thôi!
Bạch Dương uể oải đứng dậy, chân loạng choạng đứng không vững, may mà Liễu Tuấn tay chân nhanh lẹ, lập tức ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, người Bạch Dương mềm oạt, dựa sát vào lòng Liễu Tuấn.

Bình luận

Truyện đang đọc