TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trong từng hàng giá sách, từng nhóm người yêu sách im lặng tìm sách mình thích, thân hình cao lớn của Liễu Tuấn trở nên "chướng mắt", khiến mổi lần Trầm Nhiêu nói chuyện với y, đều phải ngửa mặt lên.

Trời đã nóng dần, Trầm Nhiêu mặc một chiếc áo T-shirt màu lam nhạt, một chiếc váy ngắn màu đen, và đôi dày thể thao trắng, không hề có đồ trang điểm nào khác, mái tóc dài buông xõa, trông vô cùng hiền dịu.

Trầm Nhiêu vốn là cô gái thuộc dạng nhỏ nhắn xinh xắn, dung mạo ngọt ngào, ăn mặc như thế, làm toàn thân tràn trể sức sống, khiến cho Liễu bí thư mỗi lần ở cạnh cô đều có chút áp lực.

Già rồi.

Liễu bí thư cảm khái.

Thời gian qua, Liễu Tuấn rất tự giác đảm nhận vai trò bạn trai, cơ bản mỗi tuần đều gặp mặt trò chuyện với Trầm Nhiêu một lần, nếu không phải hai người cùng đi dạo phố ăn món ăn đặc sản Ngọc Lan, thì mua mấy đồ lặt vặt. Đồ quá đắt tiền Liễu Tuấn không mua cho Trầm Nhiêu.

Ở thế giới kia, khi Liễu Tuấn mới quen Hạ Hiểu Tình cũng như thế.

Khi ấy Liễu Tuấn vừa tham gia công tác chưa được bao lâu, Hạ Hiểu Tình cũng là giai cấp tư sản, hai người đều viêm màng túi, lạc thú lớn nhất khi dạo phố là quá trình hai người nắm tay nhau, cho dù chỉ mua một chai nước uống chung cũng là hạnh phúc rồi.

Hiện giờ điều kiện của Liễu Tuấn đã khác rồi, bất kể là Trầm Nhiêu muốn cái gì Liễu Tuấn cũng mua được, nhưng y không định làm Trầm Nhiêu khiếp sợ.

Thực ra với thân phận của y, cùng Trầm Nhiêu đi dạo phố, lại tốn cả nửa ngày trời tới thư viện xem sách, đã là xa xỉ lắm rồi. Thứ Liễu Tuấn thiếu nhất hiện nay là thời gian.

Có điều hao phí thời gian với Trầm Nhiêu dù bao nhiêu đi chăng nữa Liễu Tuấn cũng thấy là điều đương nhiên.

Sau khi trung sinh, bất ngờ lớn nhất, hay nói tiếc nuối lớn nhất là người vợ ở bên nhau qua lúc khốn khó đột nhiên biến mất. Điều này làm Liễu Tuấn không hiểu, nhưng y vẫn chiếu cố đầy đủ cho cha mẹ anh chị em Hạ Hiểu Tình, hiện giờ cả nhà họ Hạ đã trở thành triệu phú. Nhưng không có Hạ Hiểu Tình, thủy chung vẫn là một sự nuối tiếc.

Không ngờ Trầm Nhiêu đột nhiên chui ra, gần như y hệt Hạ Hiểu Tình, chỉ tên tuổi xuất thân khác nhau. Liễu bí thư không suy nghĩ nhiều, đó gọi là khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, cứ túm chặt lấy đã rồi hẵng hay, ít nhất cũng bù đắp được nuối tiếc vô hạn trọng lòng.

Trầm Nhiêu chẳng hề biết gì, trong mắt cô, Liễu Tuấn làm bạn trai chẳng ra làm sao, một tuần mới xuất hiện được một hai lần, chẳng hề giống những đôi tình lữ thật sự bên cạnh cô, một ngày 24 giờ dính lấy nhau còn thấy chưa đủ, nắm tay đi, nắm tay về, làm người ta hâm mộ.

Hơn nữa từ khi quen nhau Liễu Tuấn đã có cái thói đó, hơn nữa còn cố chấp không nói nổi, Trầm Nhiêu đành chín bỏ làm mười. Cô giáo Trầm tự nhận mình không có bản lĩnh thay đổi được nam nhân kiêu ngạo cố chấp này.

Nghe nói có một loại nam nhân sinh ra đã cực kỳ kiêu ngạo, đoán chừng Liễu Tuấn là cực phẩm trong số đó.

Chết người là cô giáo Trầm lại cứ thích nam nhân cố chấp chủ nghĩa nam nhân nghiêm trọng đó, điều này hoàn toàn không giống với điều cô mơ ước khi còn đi học. Hồi đó Trầm Nhiêu là cô nữ sinh ghê gớm nhất, cao giọng tuyên bố anh chàng nào dám làm cao trước mặt cô, sẽ "đánh gãy chân hắn".

Thế kỷ 21 là thế kỷ của phụ nữ.

Có lần cô nữ sinh họ Trầm còn lớn tiếng hô hào trong ký túc xá.

Nhưng tiếp xúc với Liễu Tuấn lâu dần, cô giáo Trầm kinh hãi phát hiện ra, nam nhân này từng bước vững chắc đi vào trái tim cô, đuổi đi không được nữa. Bóng dáng của y trong lòng cô y hệt tính cách của y, cực kỳ cố chấp.

Thậm chí phương thức bầu bạn của Liễu Tuấn cũng cực kỳ độc đáo, ví như hiện giờ Liễu Tuấn chỉ im lặng chuyên tâm tìm sách mình thích, rất ít khi ngó qua xem cô giáo Trầm thích xem sách gì. Chỉ khi tìm được sách mình thích rồi, Liễu bí thư mới cầm tới chỗ giá sách của Trầm Nhiêu, đứng ở một bên lặng lẽ xem sách, thi thoảng mới ngẩng lên nhìn cô giáo Trầm một cái.

Làm cô giáo Trầm tức nhất là những lần Liễu bí thư nhìn cô.

Trầm Nhiêu gần như chưa từng nhìn thấy một chút tình cảm mãnh liệt nào trong mắt Liễu Tuấn, tất cả bình thản, cứ như một đôi vợ chồng kết hôn bao năm, nhìn cô một cái như thế, rồi sau đó lại làm việc của mình. Giống như một danh ngôn trên mạng nói, đó là: Tay trái nắm tay phải.

Sao có thể nực cười như vậy.

Trầm Nhiêu đôi khi thậm chí hi vọng có thể nhìn thấy một chút "háo sắc" trong mắt Liễu Tuấn cũng được, ít nhất chứng minh mình còn có sức hút.

Nhưng cô giáo Trầm hoàn toàn thất vọng.

Trong mắt Liễu Tuấn hoàn toàn không xuất hiện vẻ kích động đó.

Người này rột cuộc coi mình là ai đây?

Nghĩ tới chuyện này, cô giáo Trầm hết sức đau đầu, hình như bọn họ là bạn, còn là "bạn trai bạn gái". Đó không phải là vì Trầm Nhiêu thẳng thắn nói, mình là "bạn gái" của Liễu Tuấn, mà vì họ qua lại với nhau, rõ ràng đã vượt khỏi phạm trù bạn bè.

Đương nhiên đó cũng chỉ là sự hiểu ngầm giữa hai người với nhau thôi, tạm thời Trầm Nhiêu còn chưa "nộp mình". Đừng chỉ nhìn cô giáo Trầm chuyện gì cũng hết sức thoải mái, thực tế ở chuyện nam nữ lại vô cùng bảo thủ, trước khi quen Liễu Tuấn, thậm chí còn chưa hề nắm tay người con trai nào khác.

Nắm tay dạo phố với Liễu Tuấn là lần đầu tiên trong đời Trầm Nhiêu.

Có điều Liễu Tuấn tỏ ra "bình thản" không phải là không có gì hay, ít nhất y tỏ ra quân tử, không đưa ra yêu cầu quá đáng, càng không được nước lần tới, nắm tay rồi lại đòi có những động tác khác, ngay cả mồm mép ba hoa cũng không có. Đôi khi Trầm Nhiêu nghĩ mình bị "phong bộ thân sĩ" của anh ấy hớp hồn, bản chất Trầm Nhiêu thích nam nhân chững chạc.

Có điều trong chuyện này còn có nguyên nhân khác hay không thì Trầm Nhiêu cũng không rõ.

Hình như mọi thứ đều hết sức tự nhiên, cô thích Liễu Tuấn lúc nào không hay, hơn nữa ngày càng lún sâu hơn. Trầm Nhiêu không phải chỉ một lần muốn "kháng cự" nhưng mỗi lần kháng cự lại phát hiển ra uống công, càng lún vào sâu hơn, nhớ nhung lại thêm một tầng, khiến cho nhiều khi không nhịn được muốn gọi điện cho Liễu Tuấn. Nhưng may là cô còn nhớ Liễu Tuấn đã có vợ, nên ghìm cương trước vực.

Chẳng lẽ là oan nghiệt mình nợ kiếp trước?

Để kháng cự lại, Trầm Nhiêu cũng nghĩ tới những cách khác, ví như không từ chối đồng nghiệp giới thiệu đối tượng cho mình, thử xem "yêu đương" bình thường nó thế nào. Nhưng tình cảm là cái thứ hết sức kỳ quái, Trầm Nhiêu càng muốn thoát ra thì hiệu quả càng trái ngược, những chàng trai được giới thiệu kia, đa phần chỉ gặp nhau một lần, thậm chí gặp nhau chưa trọn một lần, chỉ nói mấy câu Trầm Nhiêu đã thấy vô vị kiếm cớ trốn mất rồi.

Chỉ có ở bên cạnh Liễu Tuấn, có mới không có cảm giác "chán ghét" đó.

- Tìm thấy chưa?

Trầm Nhiêu đang suy nghĩ vẩn vơ, Liễu Tuấn đột nhiên nhỏ giọng hỏi.

Trầm Nhiêu hiểu y muốn hỏi cô tìm thấy sách mình cần chưa. Cái người này ngay cả nói chuyện cũng hết sức "tiết kiệm" , Trầm Nhiêu lườm y một sắc lẻm, hoàn toàn không để ý.

Liễu bí thư không giận, mỉm cười ghé tới nhìn.

Trầm Nhiêu đang xem một quyển sách, bên cạnh còn có hai quyển sách khác.

- Ha ha ha...

Nhìn rõ tên ba quyển sách đó, Liễu bí thư lắc đầu, còn phát tiếng cười như châm chọc.

Điệu bộ này rõ ràng xem thường trình độ thưởng thức của cô giáo Trầm rồi.

Thực khinh người quá lắm.

Cô giáo Trầm đang đọc cuốn ( Hương hoa Cúc) của tác giả tác giả Hàn Quốc Tên Kim Hà Nhân, nghe nói mức độ tiêu thụ cuốn sách này ở Hà Quốc làm người ta chóng mặt, tám người Hàn Quốc có một quyển, nếu tỉ lệ tiêu thụ này mà ở trong nước, thu nhập của Kim Hà Nhân có thể cao hơn cả của tác giả Harry Potter.

Tất nhiên Liễu bí thư chưa đọc qua tác phẩm lớn của Kim Hà Nhân, dù kiếp này hay kiếp trước Liễu bí thư chẳng thích loại tiểu thuyết tình cảm.

Hai cuốn ở bên cạnh Trầm Nhiêu cũng rất "thời đại", do tác gia Đài Loan viết, đó là cuốn ( The protein girl) của Vương Văn Hoa, một quyền khác là ( đi sang trái? Đi sang phải) của Mễ Kỳ.

Hai cuốn sách này Liễu bí thư chưa xem nhưng biết.

Sở thích nghiệp dư của Liễu Tuấn rất giống cha vợ, trừ câu cá là đọc sách. Thói quen này có từ kiếp trước, chẳng phải vì là túi thủng, mà đúng là thích thật. Vì thế những cuốn sách được hoan nghênh, dù không xem cũng biết một chút.

Ba cuốn sách này đúng là phù hợp với tuổi tác của Trầm Nhiêu.

Nhưng Liễu bí thư không nên tỏ vẻ cười nhạo như thế.

Cô giáo Trầm bị Liễu bí thư làm cho tức tới thở không ra hơi, có điều cũng nhanh chóng tóm được gáy Liễu bí thư, nhìn cuốn sách trên tay y, bĩu môi dè bỉu:
- Em còn cho rằng trình độ của anh cao thế nào, té ra là một kẻ mê quan. Hắc hắc, đồng chí Liễu Tuấn, đồng chí còn cho mình là thị trưởng thật à.

Cuốn sách trong tay Liễu Tuấn, là tiểu thuyết quan trường do Lục Thiên Minh viết tên là ( Bí thư tỉnh ủy)

Bình luận

Truyện đang đọc