TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Càng gần tới lúc hội nghị diễn ra, Liễu Tấn Tài càng bận rộn, điều này đã thành thông lệ. Nhưng thông lệ này hôm nay đã bị phá, nguyên nhân rất đơn giản, Liễu Tuấn gọi điện mời ông về nhà sớm nghỉ ngơi, hai cha con tâm sự.

Tin tức ở bên phía Nghiêm Ngọc Thành quá kinh người, Liễu Tuấn không hề có chút chuẩn bị nào, cần phải trao đổi kỹ với cha.

Tiến vào cục chính trị, dù là ủy viên dự khuyết thì Liễu Tuấn chưa chuẩn bị tinh thần, trước đó loáng thoáng có nghe được chút tin đồn, có điều Liễu Tuấn chẳng bận lòng. Quan trường luôn là chốn có nhiều tin đồn nhất.

Tiến vào cục chính trị là mục tiêu phấn đấu cả đời của các bí thư tỉnh ủy, nhưng đại đa số đều để lại tiếc nuối. Chức vụ này là đỉnh thực sự của kim tự tháp. Cho dù ủy viên dự khuyết không có quyền biểu quyết, nhưng có quyền tham gia và phát biểu ý kiến, tức là thực sự tiến vào tầng quyết sách. Đôi khi có biểu quyết hay không không quan trọng, đem ý kiến của mình truyền đạt cho các đồng chí khác biệt là một sự ảnh hưởng cực lớn.

Nhưng hiện giờ chức vụ này với Liễu Tuấn mà nói thì tựa hồ còn quá sớm, năm ngoái y tiếp nhận chức bí thư tỉnh ủy đã thành đề tài nóng hổi, năm nay lại tiến vào cục chính trị không biết sẽ gây ra bao nhiều lời xì xào.

Hai cha con cùng xuất hiện trong phòng họp của cục chính trị, đó là điều chưa từng xảy ra trong lịch sử nước cộng hòa.

Mặc dù đi đầu thiên hạ cũng không phải là một câu nói mang nghĩa châm biếm. Thế nhưng ở trong hoàn cảnh đặc thù, trong trường hợp đặc biệt nào đó, không nên mở ra tiền lệ này thì hơn.

Rất dễ bị người ta nắm thóp.

Nhưng đề nghị này do Nghiêm Ngọc Thành nói ra thì không thể không suy nghĩ thận trọng. Có thể khẳng định đề nghị của Biện lão và danh sách của Nghiêm Ngọc Thành không phải chỉ có một người biết. Nghiêm Ngọc Thành để lại một dấu chấm sau tên y cũng biểu thị trong lòng ông do dự, nói lên ông không hoàn toàn tán đồng việc này.

Biện lão là một trong số nguyên lão tư cách cao nhất của Đảng không thể vô duyên vô cớ đưa ra một kiến nghị như vậy,

Hiển nhiên Liễu Tấn Tài biết con trai gọi điện lúc này là vì nguyên nhân gì, cho nên mới " nghỉ làm sớm" trở về nhà.

Thủ đô vào tháng chín, khí trời không tệ, hai cha con không ngồi trong thư phòng, mà giống như ở Nghiêm phủ, ra vườn ngồi, trên bàn bày chút hoa quả và điểm tâm, đương nhiên những đồ pha trà là không thể thiếu được.

- Ba, kiến nghị của Biện lão ba có biết không?

Liễu Tuấn hỏi.

Liễu Tấn Tài chỉ khẽ gật đầu không đáp, hiển nhiên bản thân Liễu Tấn Tài cũng bất ngờ với kiến nghị kia của Biện lão, tạm thời còn chưa "tiêu hóa" rồi.

Trong sân xuất hiện sự trầm mặc ngăn ngủi, chỉ còn tiếng côn trùng râm ran.

- Con nghĩ thế nào?

Liễu Tấn Tài trầm giọng hỏi.

- Không thích hợp, quá cấp tiến, không tốt.

Liễu Tuấn không do dự mấy, bày tỏ ngay quan điểm của mình. Ở Nghiêm phủ, Liễu Tuấn cũng tỏ thái độ như vậy với Nghiêm Ngọc Thành, ông không có bình luận gì, chỉ bảo y về nhà trao đổi với cha mình.

Vốn lần tuyển cử đối khóa này, Liễu Tuấn là người "ít liên quan nhất", năm năm sau đúng theo trình tự tiến vào ủy viên TW, bất kỳ ai cũng không thể nói được gì, đây đã là thông lệ rồi. Không ngờ Biện lão lại đột nhiên thay đổi thông lệ, Liễu Tuấn trở thành "vấn đề" lớn nhất.

- Xét tình hình ở tỉnh A, trong toàn quốc chẳng phải là tỉnh có thành tích đặc biệt nổi bật, luận về tư cách cá nhân, hay thực tế của tỉnh A đều không thích hợp.
Liễu Tuấn thêm vào một câu.

Liễu Tấn Tài thản nhiên nói:
- Nếu vào cục chính trị, con sẽ không ở lại tỉnh A nữa.

Nếu như Liễu Tuấn còn ở lại tỉnh A, cho dù Biện lão có coi trọng Liễu Tuấn hơn nữa cũng sẽ không đưa ra kiến nghị này. Vì không có lợi gì cho Liễu Tuấn. Bằng vào năng lực kiểm soát cùng với cơ sở vững vàng mà y gây dựng lên ở tỉnh A, căn bản không cần đeo theo cái danh hiệu ủy viên dự khuyết TW cũng có thể kiến tỉnh A chắc chắn là "hậu hoa viên" mới của hệ phái.

Liễu Tuấn không khỏi cau mày:
- Vậy ý của Biện lão định đưa con đi đâu?

Ủy viên TW có rất nhiều hướng nhậm chức, nhưng ủy viên cục chính trị dù là dự khuyết thì có rất ít hướng đi. Cho dù khóa trước số lượng ủy viên cục chính trị tăng lên, nhưng cộng hết cả lại cũng chỉ có hai mươi mấy vị, trong đó bao gồm 9 cự đầu, mười mấy vị còn lại đa phần có vị trí cố định rồi.

Tới quốc vụ viện nhậm chức là có thể gạt bỏ trước tiên, an bài một ủy viên dự khuyết cục chính trị vào đó không dễ, Liễu Tấn Tài còn tại chức, càng không thể an bài Liễu Tuấn vào dó.

Tiếp theo chỉ có hai hướng đi.

Bộ ủy ban TW, cũng rất để tính ra, dù Trung tổ bộ hay bộ tuyên truyền, Liễu Tuấn tới làm thủ trưởng chính chức phải suy nghĩ rất nhiều, làm cấp phó thì không thể. Dưới tình huống bình thường, chẳng có cấp phó nào ở bộ ủy ban TW vào cục chính trị. Xuất hiện tình huống đó chỉ có khả năng là an bài đột xuất khi sắp đổi khóa, vị đó sắp cho nghỉ hưu.

Tiếp theo chỉ còn tỉnh thành.

Minh Châu thì đã có quyết định, Hà Duyên An vừa mới tới, không thể thay bằng Liễu Tuấn, Minh Chậu hệ cũng không đời nào chấp nhận. Thủ đo càng không thể, bí thư thành ủy thủ đô không thể do ủy viên dự khuyết cục chính trị đảm nhận.

- Tới thành phố Sơn Thành ạ?

Liễu Tuấn tự trả lời vấn đề này.

Là thành phố trực thuộc TW ít tuổi nhất, hai bí thư thành ủy tiền nhiệm của Sơn Thành đều không vào cục chính trị. Nhưng chuyện đó sẽ kết thục trong thời gian ngắn, đây cũng là một thông lệ. Đãi ngộ chính trị của của Sơn Thành không thể cứ mãi thua kém các thành phố trực thuộc TW được, điều này không có lợi cho sự phát triển của Sơn Thành.

Thế nhưng Sơn Thành dù sao cũng quá "trẻ", nếu như để một vị bí thư dự khuyết TW tới làm bí thư thành ủy thì có thể, nhất là Liễu Tuấn thì tựa hồ càng "có thể"!

Liễu nha nội trẻ , nhưng uy danh hiển hách.

Để người nối nghiệp Nghiêm Liễu hệ làm bí thư thành ủy, Sơn Thành cũng sẽ không bị thua thiệt. Nhất là ở phương diện kiến thiết kinh tế, Liễu nha nội là nhân vật lời hại. Bời vì mới thành lập cho nên tổng lượng kinh tế của Sơn Thành so với ba thành phố trực thuộc TW khác còn có chênh lệch nhất định. Trước kia TW quyết định thành lập Sơn Thành chủ yếu là vì vùng tây nam không có trung tâm kinh tế, hi vọng Sơn Thành có thể phát triển nhanh chóng, gánh vác sứ mệnh làm trung tâm kinh tế của phía tây nam.

*** Sơn Thành chính là Trùng Khánh.

Để Liễu Tuấn tới, kinh tế Sơn Thành phát triển cao tốc là điều có thể dự kiến được, hơn nữa với thủ đoạn của Liễu Tuấn, cơ bản sẽ không gặp phải khiêu chiến nào đủ mạnh.

Có thì Liễu nha nội cũng không sợ.

Chính như lời Hà Mộng Doanh nói, không ai có thể đánh bại Liễu Tuấn bằng giao phong chính diện.

- Nếu như là tới Sơn Thành, cũng không cần phải có cái danh hiệu này. Đợi kinh tế Sơn Thành phát triển đuổi kịp các thành phố khác, tới khi đó hãy suy tính vấn đề này thì càng ổn thỏa hơn.

Liễu Tuấn tiến thêm một bước trình bày ý kiến của mình. Y biết kiến nghị này của Biện lão làm rất nhiều người khó xử, trong đó có cả hai vị lão gia tử của y. Nếu như người khác đưa ra kiến nghị này, Nghiêm Liễu hệ chẳng bận tâm, nhưng Biện lão thì hoàn toàn khác, ông trịnh trọng đưa ra kiến nghị này từ bản chất là nói là suy nghĩ cho Liễu Tuấn, không dễ mà từ chối được, khẳng định là không ổn, nhưng đồng ý cũng có rất nhiều chỗ không ổn.

Đúng là phải tốn công suy nghĩ.

Liễu Tấn Tài cau mày nói:
- Cũng không nhất định là tới Sơn Thành, Biện lão chỉ kiến nghị, con không nên ở mãi một nơi. Mặc dù con không phải là người tỉnh A, nhưng cứ công tác ở một nơi thời gian quá dài, dễ bị người ta quy kết vào một bè nhóm nào đó, điều này rất bất lợi cho sự phát triển của con sau này.

Với hiện trạng chính cục trong nước hiện này không thể không có mang dấu vết của một hệ phái chính trị nào, bất kể là ai muốn đi lên đỉnh kim tự tháp tối cao, cần phải dựa vào sức của hệ phái lớn đằng sau. Nhưng dấu vết hệ phái quá rõ, tuy được hệ phái mình ra sức tiến cử, nhưng sẽ bị các hệ phái khác liên kết chống đối. Hơn nữa lý lịch nhậm chức của Liễu Tuấn không thể quá đơn điệu, nếu không cũng rất bất lợi.

Vì Liễu Tấn Tài nên Liễu Tuấn thiếu kinh nghiệm côn tác ở bộ ủy ban quốc gia, nếu ở địa phương mà cũng chỉ "lăn lộn" mãi ở tỉnh A, cái lý lịch này đúng là không đẹp.

Không tới Sơn Thành thì cũng có vài tình kinh tế phát triển khác tựa hồ miễn cưỡng có thể "dung nạp" được một ủy viên dự khuyết cục chính trị.

Nhưng vẫn là câu nói kia, nếu tới nơi khác, chỉ cần không phải là tỉnh D hay thành phố trực thuộc TW thì không cần thêm cái danh hiệu đó vào.

Cần gì lúc nào cũng phải đưa mình tới vị trí bắt mắt nhất.

Liễu Tấn Tài nói:
- Ba cũng đồng ý với ý kiến của con, cũng không phản đối điều khỏi tỉnh A. Cơ sở con gây dựng lên ở tỉnh A đã rất tốt rồi, đổi người khác tới cũng có thể làm tốt được. Nhưng giai đoạn hiện nay cần một cơ sở chắc chắn, cái danh ủy viên dự khuyết cục chính trị này rất mạo hiểm...

Liễu Tuấn cau mày:
- Ý kiến của Biện lão hẳn là chủ tịch Lý Trì Quốc cũng biết ....

Câu này có ý rõ ràng, quyết định cuối cùng phải xem thái độ của Lý chủ tịch.

Liễu Tấn Tài nói:
- Đồng chí Trì Quốc tạm thời chưa trao đổi với ba về vấn đề này, đoán chừng cũng sắp rồi. Ý kiến của ba vẫn là như thế.

Liễu Tuấn trầm ngâm một chút rồi gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc