TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Thực tế đã chứng minh những suy đoán của Liễu Tuấn hoàn toàn chính xác: “ Liễu Tuấn tổng tài, bọn họ khai rồi.”

Hoàng Diệu Kỳ báo cáo với hai người, không ngừng quan sát sắc mặt của hai người. nếu như không phải Liễu Tuấn cảnh giác thì hôm nay đúng là phiền phức.

Những bức ảnh này mà rơi vào tay đối thủ thì sẽ bị động cho Liễu Tuấn.
Đôi nam nữ này không phải là phóng viên mà là thám tử, hơn nữa là thám tử nổi tiếng của Hong Kong.

Lúc mới bắt đầu, bọn họ còn cố gắng chống chế nhưng mà vệ sĩ của tiểu Thanh ra tay, họ chịu không nổi khai hết.

Ước chừng bọn họ cũng biết, đắc tội Liễu Thanh thì đến ngay cả Từ Tam ra mặt cũng không thể bảo đảm được. Huống hồ hắn chỉ là làm ăn sao có thể ra mặt quyết chiến với Liễu Thanh?

"Dẫn bọn họ tới gặp tôi!"
Liễu Tuấn nói.

"Vâng!"

Hai thám tử nhanh chóng được đưa vào phòng, đều cúi đầu, lo lắng, toàn thân run rẩy.

"Ai thuê các người đến đây. "
Liễu Tuấn nghiêm giọng hỏi.

"Chúng tôi cũng không biết là ông chủ phái chúng tôi đến. "
Nam trinh thám khiếp sợ nói.

Liễu Tuấn lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.Tên trinh thám đó sợ quá, hai chân mềm nhũn gục xuống cầu xin: "Thực xin lỗi chúng tôi chỉ là nhân viên mà thôi, quả thực không biết, xin hãy tha cho chúng tôi.”

Nữ trinh thám mặc dù không có quỳ xuống, nhưng sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.Đắc tội mấy đại gia không có kết cục tốt đẹp gì.
Nhiều tiền đúng là có thể làm gì cũng được.

Liễu Tuấn nhàn nhạt nói : "Gọi điện cho ông chủ của các người bảo đến đây ngay!"

Ông chủ của phòng thám tử đến rất nhanh khoảng bốn mươi tuổi ánh mắt nhanh nhạt, xem ra không phải dễ đối phó.
Nhưng mà đến khu biệt thự của tiểu Thanh cũng toát mồ hôi hột.
Liễu Tuấn không gặp hắn mà là tiểu Thanh gặp hắn.

Liễu tổng tài mặc bộ quần áo đen nằm trên sô pha, hai vệ sĩ nữ đứng bên cạnh.Ông chủ vừa vào cửa thì tiểu Thanh đã vội vàng xin lỗi.

"Thực xin lỗi, Liễu tổng tài, xin lỗi. "

Tiểu Thanh không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Ông chủ phòng trinh thám cảm thấy rất áp lực toàn thân khẽ run run.
.
"Thực xin lỗi Liễu tổng tài, thuộc hạ của tôi không biết nên gây tổn thất cho chị, tôi sẽ bồi thường. "
Ông chủ nói.

Tiểu Thanh bèn cười nói: "Anh bồi thường? Sao phải bồi thường?"

Ông chủ khách sạn cảm thấy một luồn khí lạnh chạy dọc xương sống.
"Tôi chỉ muốn hỏi một câu, ai bảo anh làm vậy?"

Ông chủ mặt tái mét.

"Anh có thể không nói, nhưng nhất định có người sẽ nói, anh về đi.!"
Tiểu Thanh nói xong, chợt đứng dậy đi khỏi phòng khách.

"Liễu tổng tài,Từ tam công tử."

Đoàn đại biểu Ninh Bắc ở trong khách sạn 4 sao, tên là Khánh Vân. Khách sạn kiểu này ở Hong Kong cũng chưa là gì nhưng đây là yêu cầu của Liễu Tuấn.

Tuy nói hết thảy phí tổn đều do công ty chi trả nhưng mà xa xỉ quá cũng không tốt, bọn họ đến để thu hút đầu tư chứ đâu phải để du lịch, ăn chơi.
Theo ý của Liễu Tuấn thì khách sạn 4 sao đã là xa xỉ rồi, nhưng mà đáng tiếc là khó mà tìm được khách sạn nào đẳng cấp bình thường như Liễu Tuấn yêu cầu nên hắn cũng đành phải ở.

Khách sạn kiểu này cũng giành cho những khách bình thường đương nhiên không phải là đại gia do đó có một chiếc xe sang trọng xuất hiện ở khách sạn khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.Nhân viên khách sạn cũng ngây ra một hồi lâu mới chạy đến đón khách.Cửa xe mở ra một người đàn ông mặc đồ Tây khoảng năm mươi tuổi xuống xe.Người này vừa lộ mặt, nhân viên khách sạn há hốc mồm kinh ngạc.

"Từ tiên sinh, là Từ tiên sinh”

"Trời ơi, là Từ Hưng Bang thật. "

Từ Hưng Bang là người nắm quyền của tập đoàn Từ Thị, là đời lãnh đạo thứ hai của Từ Thị. Ở Hong Kong tập đoàn Từ Thụ có thể coi là gia tộc danh giá, Từ Hưng Bang đương nhiên không phải người tầm thường.
Chỉ có thể thấy trên ti vi hay là báo chí, nhân viên của khách sạn đương nhiên là không ngờ lại được gặp ông ta.Quả thực là không thể tin nổi.
Có người thậm chí còn dụi mắt tưởng nhìn nhầm.

Trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người Từ Hưng Bang đi cùng đoàn người vào khách sạn.

"Xin hỏi, có ai là Liễu Tuấn ở đây không?"
Từ Hưng Bang đích thân hỏi nhân viên lễ tân đang mỉm cười.

"" Từ tiên sinh, ngài "
Nhân viên lễ tân lắp bắp

"Chào cô.!"
Từ Hưng Bang gật đầu đáp lễ.

"Tôi muốn hỏi Liễu tiên sinh có ở đây không?"

"Liễu Tuấn tiên sinh? Có ạ, ở phòng số 8. Xin hỏi Từ tiên sinh có gì dặn dò?"

"Phiền cô gọi điện thông báo có tôi đến thăm, xem có tiện không!"
Từ Hưng Bang khách khí nói.

"Dạ được, xin ngài chờ chút.”

Nhân viên lễ tân gọi điện trong lòng không khỏi kinh ngạc không hiểu Liễu Tuấn là thần thánh phương nào mà được nhân vật cỡ này đến thăm, đã vậy còn không hẹn trước. Nếu như thân phận của Liễu Tuấn còn cao hơn cả Từ Hưng Bang thì sao có thể ở trong khách sạn như này chứ?
Điện thoại vang vậy mà không có ai nghe.

"Thực xin lỗi Từ tiên sinh, Liễu Tuấn tiên sinh không có trong phòng. "
Nhân viên lễ tân nói.

Nghe nói Liễu Tuấn không ở phòng, Từ Hưng Bang kinh ngạc.
Không phải là quá trùng hợp sao?

"Vậy Liễu Tuấn tiên sinh hôm nay ra ngoài sao?"
Từ Hưng Bang hỏi.

"Hẳn là không, tôi không thấy anh ấy ra ngoài."
Nhân viên phục vụ đáp.

Từ Hưng Bang nhíu mày.

"Từ tiên sinh, Liễu tiên sinh xuống rồi.” Nhân viên phục vụ nhìn cửa thang máy kinh ngạc nói: “ Ngài xem, người thanh niên trẻ tuổi đi đầu, cao cao chính là Liễu Tuấn tiên sinh.”

Từ Hưng Bang không nói gì vội vàng đi tới.
"Liễu Tuấn tiên sinh phải không?"
Từ Hưng Bang tiến đến bắt tay hắn tươi cười hỏi.

"Tôi là Từ Hưng Bang."

"Từ tiên sinh đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì?"
Liễu Tuấn vẫn rất bình thản hỏi, như thể không coi hắn ra gì.

"Ha ha, Liễu thư ký có thể nói chuyện một lát được không?"
Từ Hưng Bang cười cười ngẩng đầu nói với Liễu Tuấn. Người hắn không phải là cao, đứng trước mặt Liễu Nha Nội phải ngẩng đầu mới nhìn thấy mặt Liễu Tuấn.

"Từ tiên sinh, giữa chúng ta có gì để nói sao?"

Ai ngờ Liễu Tuấn từ đầu tới giờ vẫn luôn khách khí, mặt vẫn tươi cười nhưng mà lời nói thì không chút nể mặt.Thấy Liễu Tuấn như vậy, nhân viên trong khách sạn kinh ngạc.Không phải là người này không biết thân phận của Từ Hưng Bang chứ, sao có thể như thế được?

"Liễu thư ký, lần thứ nhất còn lạ, lần thứ hai là quen, còn chưa nói chuyện sao có thể nói là không có gì để nói? Ngay cả không có gì thì chúng ta cũng có thể tìm chủ đề để nói mà."

Từ Hưng Bang vẫn cười nói không chút tức giận.

Những lời này của Từ Hưng Bang khiến Liễu Tuấn âm thầm mỉm cười.
"Từ tiên sinh nói có lý, xin đợi chút.”

Liễu Tuấn cười nói quay đầu dặn mấy người đi cùng nhanh chóng đàm phán việc đầu tư và ký kết hợp đồng.

Thạch Trọng liên tục gật đầu.

Đợi dặn dò xong xuôi Liễu Tuấn mới nói với Từ Hưng Bang: “ Từ tiên sinh, đến phòng tôi nói chuyện, xem chúng ta có chuyện gì để nói nào.”

Bình luận

Truyện đang đọc