TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tằng Thiến vội vàng tim Liễu Tuấn "khóc lóc kể lể", Cốc chủ nhiệm thì vừa về tới văn phòng liền gọi điện thoại cho Hạ phó giám đốc không ngờ máy bận, ông ta liền gọi vào di động, lần này máy thông nhưng không có ai nghe.

Cốc chủ nhiệm rất tức giận, không nói một lời đi thẳng tới văn phòng Hạ phó giám đốc.

Liễu Tuấn phất tay ảo bỏ đi, chuyện này quá nghiêm trọng, Cốc chủ nhiệm cần báo cáo Hạ phó giám đốc ngay lập tức, cho dù thế nào Liễu Tuấn chung quy là công tử phó thủ tướng. Liễu Tấn Tài nhậm chức, làm việc cần mẫn thân dân, được đại đa số mọi người thừa nhận. Thậm chí có tin tức bên lề nói, ba năm sau Liễu Tấn Tài rất có khả năng tiến thêm một bước.

Cốc chủ nhiệm mặc dù chưa có cơ hội giao tiếp chính thức với các nha nội đỉnh cấp, nhân thân là chủ nhiệm ban thông tin ĐTH tỉnh, ông ta có nghe nói tới tác phong làm việc của các nha nội. Đại bộ phận nha nội, trừ các loại hoàn khố ăn hại như Cao Nhị ra, phàm là có ý định làm nên sự nghiệp, đều rất kín đáo, làm việc bình dị dễ gần. Nhưng bản tính của các nha nội thì giống hệt nhau, đắc tội với đám công tử này, tuyệt đối không có kết quả tốt lành gì. Nhất là tác phong quyết liệt của Liễu Tuấn ở tỉnh A, người trên quan trường không ai không biết.

Ngay trước cửa tòa nhà chính phủ, dám làm bẽ mặt tỉnh trưởng, thì một cái ĐTH có là cái gì trong lòng Liễu Tuấn cơ chứ?

Lần này chắn chắn là xảy ra họa lớn rồi.

Hạ phó giám đốc cũng thật là, đổi người lúc nào không đổi, lại đi đổi vào lúc phỏng vấn Liễu Tuấn, kết quả chọc giận vị thái tuế này, ai biết thủ đoạn tiếp theo của y là gì? Nếu như nói Liễu Tuấn cứ như vậy cho qua thì nói thế nào Cốc chủ nhiệm cũng không tin.

Cốc chủ nhiệm kêu xui xẻo không thôi.

Trong chuyện này Cốc chủ nhiệm vô cùng vô tội, chẳng qua là chấp hành mệnh lệnh mà thôi, ai ngờ Liễu Tuấn phản ứng mạnh như thế, đền khi Cốc chủ nhiệm trách tội, chẳng phải cũng cuốn cả Cốc chủ nhiệm vào sao?

Thật quá oan uổng.

Cốc chủ nhiệm đầu có hoảng hốt, chỉ lo chạy về phía văn phòng Hạ phó giám đốc, vừa mới dừng trước cửa văn phòng, đột nhiên dừng khựng lại.

Hạ phó giám đốc máy bàn bận, lại không nhận điện thoại, rõ ràng là đang có việc trao đổi với người khác, lúc này người vội vàng chạy tới trước hớt lẻo vu cáo với Hạ phó giám đốc còn có thể là ai? Tất nhiên là Trương Quỳnh rồi.

Trong ĐTH có mấy "nhân vật đặc quyền" lên tiếng trước mặt Hạ phó giám đốc, Trương Quỳnh là một trong số đó.

Vừa nghĩ tới đây, Cốc chủ nhiệm liền do dự, tiếp đó nghe tới tiếc giày cao gót vội vã ở phía sau, vừa quay đầu lại nhìn, liền thấy Trương Quỳnh chạy tới, vành mắt đỏ hoe, như vừa mới khóc xong, đột nhiên thấy Cốc chủ nhiệm, Trương Quỳnh đỏ mặt, lắp bắp nói :
- Cốc chủ nhiệm.

Cốc chủ nhiệm làm như không thấy Trương Quỳnh luống cuống vặn tay vào nhau, gật đầu nói:
- Tiểu Trương.

Trương Quỳnh cũng chỉ thoáng luống cuống thôi, lập tức khôi phục bình thường, tức tối nói:
- Cốc chủ nhiệm, cô Tằng Thiến kia thật quá không ra gì rồi, ngang nhiên không phục tùng an bài của cấp trên, còn ra gì nữa? Nếu chẳng phải cô ta cố ý làm khó tôi, cuộc phỏng vấn này đã không như thế. Liễu... Liễu thị trưởng cũng sẽ không bỏ đi. Tôi đang muốn báo cáo với Hạ giám đốc đây, Cốc chủ nhiệm tới thật đúng lúc, chúng ta cùng phản ánh tình huống với Hạ giám đốc thôi, nếu không cấp trên còn cho rằng chúng ta làm hỏng cuộc phỏng vấn này.

Thấy dáng vẻ tức tối của Trương Quỳnh, trong lòng Côc chủ nhiệm thầm bất mãn, nhưng tất nhiên không để lộ ra mặt.

Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã, cận chi tắc bất tốn, viễn chi tắc oán.
*** Chỉ tiểu nhân và đàn bà là khó nuôi, thân cận thì khinh nhờn, xa thì oán trách, lời dạy của Khổng "thánh" nhân. Tức là đàn bà là tiểu nhân, không biết vả vào mặt thằng cha nào nói "nhân chi sơ tính bản thiện", một kẻ không tôn trọng chính người sinh ra mình thì có tư cách quái gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc