TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trong văn phòng bí thư tỉnh ủy, Cù Hạo Cẩm ngồi đối diện nhau, sắc mặt đầu rất nghiêm túc, nhìn kỹ thấy mặt Đoạn Định Viên còn chú ủ rũ và xấu hổ.

Đoạn Định Viễn được Cù Hạo Cẩm gọi tới.

Hiện giờ tâm tình của Cù Hạo Cẩm còn tệ hơn của Đoạn Định Viễn.

Lý Chính Nho cho dù xuất thân bí thư chính pháp ủy, nhưng tố chất tâm lý rất tầm thường, những thủ đoạn chống điều tra của hắn chẳng giúp được gì, bị Thạch Hàn Băng tổ chức lực lượng thẩm vấn một cái liền moi ra vấn đề lớn.

Lý Chính Nho chẳng những thừa nhận mình tham ô hối lộ, còn thừa nhận Đồng Uy tự sát dưới sự uy hiếp của mình. Lý Chính Nho hứa với Đồng Uy, nếu Đồng Uy tự kết liễu, hắn sẽ chiếu cô cho cha mẹ già và con cái, nếu không mọi người cùng chết chùm. Dù sao toàn bộ tội danh của Đồng Uy được xác thực thì dù có may mắn thoát chết cũng cùm tay cả đời.

Đồng Uy thuận buồm xuôi gió quen rồi, năng lực chịu đựng còn kém cả Lý Chính Nho, vừa bị song quy đã cực kỳ hoảng loạn, kết quả chọn con đường không lối về.

Nếu chỉ Lý Chính Nho chủ đạo việc này, tâm tình Đoạn Định Viễn không tệ như thế, dù nói thế nào Lý Chính Nho chẳng liên quan tới ông ta, nhưng trừ hắn ra, phó tổ trưởng tổ chuyên án kỷ ủy tỉnh, phó chủ nhiệm phòng giám sát số ba là Nhạc Thuần Quang là đồng phạm, mà Nhạc Thuần Quang là người Đoạn Định Viễn tín nhiệm nhất, được Đoạn Định Viễn biểu dương trên đại hội không chỉ một lần, không ngờ kẻ này liên thủ với Lý Chính Nho bức tử Đồng Uy.

Đoạn Định Viễn hiện giờ còn chưa hiểu, sao Nhạc Thuấn Quang lại cùng một bọn, trước kia đâu có nghe nói hai kẻ đó có quan hệ mật thiết.

Nhưng đó không phải là trọng điểm nữa.

Chuyện đã xảy ra rồi thì phải nghĩ cách xử lý.

Đoạn Định Viễn biết chuyện này một khi bị lộ ra ngoài, sẽ là sự đả kích mang tính hủy diệt với uy tín của ông ta .

Đoạn Định Viễn càng rõ, hiện giờ Cù Hạo Cẩm cực kỳ khó xử.

Khi sắp kết thúc nhiệm kỳ đi lên vị trí cao hơn, phát sinh ra sự kiện làm người ta nghe mà giật mình, chắc chắc phủ một bóng đen lớn trên sĩ đồ của Cù Hạo Cẩm.

Còn Cù Hạo Cẩm vốn hi vọng có thể để lại La Tự Lập và Đoạn Định Viễn ở tỉnh a, tiếp tục duy trì đám nhân mã mà khó khăn lắp mới gây dựng lên được ở tỉnh A, hiện giờ xem ra khó toại nguyện được.

Thai Duy Thanh nhất định tóm lấy cơ hội này làm rùm beng lên chèn ép Đoạn Định Viễn.

Vì Nghiêm Liễu hệ và Cao hệ bất ngờ liên thủ, Thai Duy Thanh thành bí thư tỉnh ủy đã được định đoạt.

Dưới tình huống bình thường, Thai Duy Thanh ắt bắt đầu suy nghĩ tới việc bố trí ban bệ của mình.

Thậm chí hiện giờ không phải vấn đề Đoạn Định Viễn có ở lại tỉnh A được hay không, mà có thể rút lui an toàn được hay không?

- Áp xuống?

Trầm mặc hồi lâu Đoạn Định Viễn trầm giọng nói, ngữ khí do dự, ánh mắt cũng không dám nhìn Cù Hạo Cẩm.

Cù Hạo Cẩm cau mày lắc đầu.

- Áp thế nào?

Đừng nói Thai Duy Thanh không đồng ý, còn cả Liễu Tuấn nữa. Nghiêm Ngọc Thành vừa mới đảm nhận bí thư trung kỷ ủy, nói không chừng sẽ lấy chuyện này ra lập ủy, nếu Cù Hạo Cẩm chọn áp xuống, không khéo chẳng bảo vệ nổi Đoạn Định Viễn, sợ rằng bản thân cúng các luôn vào.

- Vậy tôi chủ động gánh trách nhiệm vậy.

Đoạn Định Viễn thở dài, hạ quyết tâm.

Cù Hạo Cẩm vẫn lắc đầu.

Đoạn Định Viễn nhìn Cù Hạo Cẩm mang theo một tia hi vọng.

- Dù thế nào trước tiên phá án đã rồi nghĩ cách sau.

Cù Hạo Cẩm chậm rãi nói.

Đoạn Định Viễn gật đầu.

Tiếp đó mở cuộc họp ban bí thư, Thai Duy Thanh được thế hùng hổ chèn ép, đó là tác phong nhất quán của Thai tỉnh trưởng.

Nghe Thạch Hàn Băng báo cáo xong, Thai Duy Thanh rất phẫn nộ "hừ" một tiếng, nghiêm mặt nói:
- Thật khốn kiếp! Lý Chính Nho, Nhạc Thần Quang tốt xấu gì cũng là cán bộ được đảng giáo dục nhiều năm, lại làm chuyện này, trong mắt bọn chúng còn kỷ luật đảng luật pháp quốc gia không, còn biết sợ chính nghĩa công lý không? Đúng là còn xấu xa hơn phần tử tội phạm xấu xa nhất! Có cán bộ như thế là sự sỉ nhục của tỉnh A, sự sỉ nhục của Đảng.

Thai tỉnh trưởng càng nói càng kích động.

Cho dù ngôn từ và thái độ của hắn không thiếu hiềm nghi làm bộ làm tịch, nhưng Liễu Tuấn lại hoàn toàn tán đồng lời nói của hắn, thái độ tán đồng này thể hiện rõ ra mặt.

Thai Duy Thanh như được cổ vũ, nói tiếp:
- Tôi cho rằng phần tử xấu thế này quyết không thể nhân nhượng, phải tra tới cùng, xem xem bọn chúng còn có tội trạng gì chưa lộ ra, tôi kiến nghị cơ quan tư pháp tham gia, đồng thời phá án với tổ chuyên án, tranh thủ thời gian sớm nhất đem đám tội phạm này ra trước công lý.

Cù Hạo Cẩm thầm cau mày.

Thái độ này của Thai Duy Thanh trong dự liệu của ông ta rồi, nhưng ngữ khí của hắn ức hiếp người ta quá lắm, Cù Hạo Cẩm này còn chưa đi, tôi vẫn là bí thư tỉnh ủy tỉnh A.

Đại khái Thái Duy Thanh đã coi mình như bí thư tỉnh ủy rồi.

Cù Hạo Cẩm hít một hơi, cố ép sự bất mãn xuống, dứng ngữ khí tương đối bình tĩnh nói:
- Các đồng chí khác thì sao, nói ý kiến của mình đi.

Cù Hạo Cẩm dùng lời nói cấp trên này làm Thai Duy Thanh hơi giật mình, dường như ý thức được mình vẫn còn cách cái ghế bí thư tỉnh ủy một bước, liền dựa người vào ghế, vẻ mặt hòa hoãn lại.

- Tôi đồng ý với Thai tỉnh trưởng, đối với đám Lý Chính Nho và Nhạc Thuần Quang này chắc chắn không thể nhân nhược, tôi thấy cơ quan tư pháp nên tham gia vào trước.

Liễu Tuấn không khách khí.

- Đồng chí Quân Đình ý kiến ra sao?

Cù Hạo Cẩm vẫn chưa tỏ thái độ.

Hoa Quân Đình tâm tình không thoải mái hơn Cù Hạo Cẩm và Đoạn Định Viễn, thậm chí càng suy sụp hơn, vợ Đồng Uy hối lộ vợ ông ta 20.000, mặc dù ông ta không biết, đám Cù Hạo Cẩm tựa hồ cũng không truy cứu thêm. Nhưng không đại biểu chuyện này thế là xong, mọi người chỉ đợi thời cơ tốt nhất lấy nó ra để làm lợi thế đàm phán thôi, mà hiện giờ vụ án Đồng Uy đã sinh ra kết quả xấu nhất, bao nỗ lực mưu cầu tiến bộ của mình tan tành như bong bóng.

Cũng không phải là hoàn toàn không còn cơ hội nữa, nhưng thiếu nhất ở Hoa Quân Đình là không có gốc rễ đủ chắc, vào thời khắc quan trọng sẽ không có đại lão đủ phân lượng ra mặt cho ông ta.

Còn hiện giờ ông ta phải ứng phó với chuyện khó trước mắt.

- Đôi đồng ý với Thai tỉnh trưởng và Liễu bí thư, triệt để điều tra đám phần tử phạm tội này.

Hoa Quân Đình chậm rãi nói.

Cù Hạo Cẩm vẫn kiên trì quy trình, hỏi:
- Đồng chí Định Viễn và Tự Lập có ý kiến gì.

Hai người đó tất nhiên là tán đồng, thái độ của Thai Duy Thanh và Liễu Tuấn kiên quyết như thế, khẳng định không áp xuống được nữa.

- Vậy do đồng chí Trương Hạc Phi tới phụ trách phối hợp điểm tra.

Cù Hạo Cẩm quyết định.

Trương Hạc Phi là viện trưởng viện kiểm sát tỉnh, là một trong số đại tướng của Minh Châu hệ, Cù Hạo Cẩm để Trương Hạc Phi phụ trách là vẫn muốn nắm tiến trình vụ án trong tay.

Điều này các phó bí thư không ai có dị nghị gì.

Đối với bọn họ mà nói, quan trọng không phải xử lý đám tội phạm thế nào, mà chỉnh hợp thế lực sau đó ra sao.

Cuộc họp kết thúc, Liễu Tuấn về văn phòng, dựa mình vào ghế hút thuốc, cau mày một lúc rồi lấy điện thoại gọi cho Nghiêm Ngọc Thành.

- Ba, vụ án Tống Đô xảy ra một số tình huống mới.

Liễu Tuấn kể đại khái tình huống, vụ án này Liễu Tuấn luôn báo cáo cho Nghiêm Ngọc Thành.

Sức ảnh hưởng và tính phức tạp của vụ án chỉ là một phương diện, quan trọng hơn Cù Hạo Cẩm kiên trì giới hạn vụ án ở tỉnh A, dù có bảo cho trung kỷ ủy, nhưng biểu thị rõ ràng không muốn TW xen vào.

Có điều ý đồ của Cù Hạo Cẩm có được quán triệt từ đầu tới cuối hay không, không phải do ông ta quyết định.

Nghiêm Ngọc Thành nghe báo cáo xong, hỏi:
- Ý kiến của đồng chí Cù Hạo Cẩm ra sao?

- Thai Duy Thanh kiến nghị cơ quan tư pháp lập tức tham gia, con bỏ phiếu tán thành. Ý Cù bí thư là do đồng chí Trương Hạc Phi phối hợp.

- Thế thì tốt rồi.

Liễu Tuấn liền biết trung kỷ ủy tạm thời không có ý xen vào, có lẽ đại hội đảng vừa kết thúc, ban bệ hạch tâm mới đang cọ sát, một số quy trình pháp luật chưa trọn vẹn, lúc này tất cả lấy ổn định làm chủ. Vụ án Tống Đô có thể giải quyết trong tỉnh A cao tầng cũng vui vẻ

Bình luận

Truyện đang đọc