TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Đoàn xe đã đến ngoại thành phía đông thành phố Tiềm Châu. Thôi Phúc Thành dẫn theo các quan chức đang đội mưa chờ đợi tại ven đường. Khi hắn thấy trên con đường quốc lộ một đoàn xe ô tô thật dài nhìn không thấy phần cuối, trên khuôn mặt uể oải rốt cuộc đã nở một nụ cười vui mừng.

Chiếc xe Audi của Liễu Tuấn ngừng lại trước mặt Thôi Phúc Thành, Liễu Tuấn mặc áo mưa từ trên xe đi xuống, cùng Thôi Phúc Thành nắm tay.

Thôi tỉnh trưởng lúc này mặc áo mưa quân dụng, hai ống quần đã được vén cao tận đầu gối, giày da cùng cẳng chân tràn đầy bùn đất, trên người khắp nơi đều là vết bùn, nhìn qua giống như là một ông nông dân, đâu có chút uy phong nào của một phó tỉnh trưởng?

"Cảm ơn Liễu bí thư!"

Thôi Phúc Thành nắm chặt tay của Liễu Tuấn, không ngừng lắc lư.

Liên tiếp vài ngày gần đây hắn luôn bị vây ở trong trạng thái khẩn trương cao độ, chống lũ giải nguy rồi còn thiếu hụt vật tư làm hắn đứng ngồi không yên. Tại trong thời khắc mấu chốt thế này, không cung ứng đủ vật tư giống như chiến đấu đã tới giai đoạn gay cấn nhưng đạn lại dùng hết vậy, điều này khiến hắn có xung động muốn phát điên.

Liễu Tuấn vừa đến quả thực chính là Cập Thời Vũ!

Đương nhiên, Thôi Phúc Thành thừa nhận, hình dung là Cập Thời Vũ thì cũng có chút không thoả đáng, hiện tại hắn thực sự là đang sầu vì bị mưa quá nhiều.
(Cập Thời Vũ nghĩa bóng là kịp lúc, nghĩa đen là 'mưa đúng lúc')

Liễu Tuấn cũng chỉ có nắm chặt tay Thôi Phúc Thành chứ không nói gì nhiều.

"Chào Liễu bí thư, cảm ơn bí thư đã đến cùng với các đồng chí của thành phố Ngọc Lan ngay tại thời khắc mấu chốt thế này."

Đứng ở bên cạnh Thôi Phúc Thành là một người đàn ông hình dáng mập mạp khoảng chừng hơn 50 tuổi, ông ta cũng vội đi lên nắm tay cùng Liễu Tuấn. Người này Liễu Tuấn cũng nhận ra, chính là phó bí thư thành ủy, thị trưởng Trần Hướng Dương của thành phố Tiềm Châu. Tuổi tác của Trần Hướng Dương cũng gần đến tuổi về hưu, đây là nhiệm kỳ thị trưởng lần cuối cùng của ông ta, không ngờ lại gặp ngay trận đại hồng thủy đặc biệt trăm năm khó gặp này.

Trần Hướng Dương cũng y như Thôi Phúc Thành, mặc áo mưa, ống quần được vén cao, bùn đất đầy người, thần sắc còn uể oải hơn cả Thôi Phúc Thành.

Cả thành phố đã ở trong tình trạng khẩn cấp, làm phụ mẫu của dân ông cũng phải tiều tụy tâm lực.

Liễu Tuấn vội vàng khiêm tốn nói: "Trần thị trưởng quá khách sáo rồi, chúng ta đều là người một nhà không cần phải nói như vậy!"

Trong số các quan chức ra nghênh đón còn có một nhân vật Liễu Tuấn rất quen thuộc, chính là người mới vừa được điều nhiệm đến Tiềm Châu chưa được bao lâu, nguyên trưởng ban thống chiến Yêu Hải Anh, thị ủy thường ủy thành phố Ngọc Lan.

Trước đây Lâu Hải Anh cùng Liễu Tuấn không phải là rất hợp nhau, nhưng lúc này cũng đặc biệt kích động, vô cùng cảm khái cùng Liễu Tuấn nắm chặt tay.

Tại thời khắc mấu chốt, Liễu nha nội bao giờ cũng không khiến người khác thất vọng!

Tình huống khẩn cấp nên mọi người cũng không có chào hỏi nhiều mà đi theo các quan chức Tiềm Châu tăng cường hướng dẫn đoàn xe tiến nhập vào nội thành Tiềm Châu, tháo dỡ xuống vật tư cứu trợ, tiếp đó là đi vào tuyến đầu chống lũ cứu nguy.

Thôi Phúc Thành biết Liễu Tuấn đã hai ngày một đêm chưa từng nghỉ ngơi nên đã muốn Liễu Tuấn phải nghỉ ngơi trước một buổi tối, đợi sáng mai mới thương nghị kế hoạch. Liễu Tuấn khoát tay áo, nói: "Nếu như Thôi tỉnh trưởng có rảnh rỗi thì nói cho tôi nghe trước tình huống trên con đê thế nào đi!"

Thôi Phúc Thành cũng coi như là tri kỷ của Liễu Tuấn, hiểu rõ vào lúc này y khẳng định là sẽ không định nghỉ ngơi trước, lập tức cũng không nói nhiều liền mời Liễu Tuấn lên xe của hắn, đi thẳng đến đoạn đê có tình huống nguy cấp nhất vây quanh nội thành.

Tiềm Châu giáp ranh với Trường Giang, hàng năm đều phải phòng lụt, vành đê phía nam nội thành xây dựng cũng coi như là tương đối vững chắc, nhưng đỉnh lũ thực sự quá lớn, đã ngoài dự liệu của mọi người.

Sau khi Liễu Tuấn đi theo Thôi Phúc Thành cùng Trần Hướng Dương bước lên con đê, đưa mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là những con sóng hỗn loạn. Khi so sánh với con sông ngoan ngoãn như thường ngày, lúc này gào thét, quay cuồng, mang theo lực lượng muốn hủy diệt tất cả, liều mạng va đập vào con đê, hất tung lên cao mấy mét so với mực nước biển.

Hồng thủy đã không còn cách xa lắm so với đỉnh đầu của con đê.

Trên đê khắp nơi đều là quân nhân, cán bộ, dân binh cùng quần chúng cứu nguy, trong tay mọi người đều cầm công cụ, sắc mặt khẩn trương như đang bày thế trận chờ quân địch.

"Lúc đỉnh lũ cao nhất, nguy cấp nhất đã vượt qua đỉnh đầu con đê, hiện tại nước ngập ở trong nội thành đã rất nghiêm trọng, nhiều con đường cũng đã có thể bơi được thuyền!"

Thôi Phúc Thành giới thiệu qua cho Liễu Tuấn biết tình hình nghiêm trọng hiện nay.

Như Liễu Tuấn đây đã từng trải qua một thế giới song song khác, cơn đại hồng thủy đặc biệt năm 98 đã duy trì thời gian liên tục rất dài, tổng cộng đã trải qua ba cửa ải nguy cấp nhất, lúc này cũng chỉ mới bước vào tháng 7, cao điểm thứ hai vẫn còn chưa đến, xem ra Tiềm Châu còn phải chịu đựng thêm khảo nghiệm càng nghiêm trọng hơn nữa.

Tuy nhiên mới trải qua đợt cao điểm thứ nhất mà vật tư cứu nguy của Tiềm Châu cũng đã cạn kiệt, mặc dù có sự trợ giúp của khu Trường Hà nhưng chỉ sợ cũng còn lâu mới đủ. Dù sao thì vùng Tiềm Châu cũng lớn hơn nhiều so với khu Trường Hà, diện tích khu nội thành cũng không nhỏ hơn bao nhiêu so với thành phố Ngọc Lan, vào giữa thời nhà Thanh Tiềm Châu từng là tỉnh lị của tỉnh A, có thể nói đã thành danh trên lịch sử.

Cơn đại hồng thủy kinh thiên kia trong thế giới song song khác, Liễu Tuấn vẫn chưa đích thân tham gia cứu trợ, vẫn chưa có thấy qua uy lực của hồng thủy, hiện giờ tận mắt thấy qua khí thế như vậy, không khỏi thầm kinh hãi.

Cơn hồng thủy này kéo đến cuồn cuộn, trước sau cũng không nhìn thấy được phần cuối, nếu như để nó thoát khỏi sự phòng hộ của con đê và ập vào nội thành, chỉ chốc lát sẽ chìm ngập trong tai ương.

"Trung ương cùng tỉnh đã hạ mệnh lệnh phải nghiêm phòng tử thủ, tuyệt đối không thể cho phép có sai lầm!"

Thôi Phúc Thành nhìn về Liễu Tuấn nói.

Liễu Tuấn gật đầu. Đối với chỉ thị cùng chính sách của trung ương y cũng rất rõ ràng. Đảng trung ương đặc biệt coi trọng công việc phòng chống lũ lụt. Từ khi vào mùa lũ đến nay, các đồng chí lãnh đạo ở trung ương rất quan tâm đến tình hình lũ ở những vùng bên lưu vực sông Trường Giang, nhiều lần đối với phòng chống lũ đã xác định rõ chỉ thị, thủ trưởng số 1 đã đề xuất, nghiêm phòng tử thủ, phải bảo đảm an toàn con đê ở Trường Giang. Quan trọng nhất chính là bảo đảm an toàn cho thành phố và an nguy sinh mệnh của nhân dân. Chỉ rõ phương châm đấu tranh chống lũ. Thủ trưởng số 1 mệnh lệnh quân đội phải toàn lực chống lũ cứu nguy, đề ra quyết sách quan trọng quân dân hợp đồng tác chiến.

"Tình huống không được cho phép lạc quan." Liễu Tuấn cau mày nói: "Nhìn tình hình này thì lũ sẽ càng lúc càng nghiêm trọng. Hai hồ nước lớn trên thượng du đã bị tạo thành ruộng vây quanh nên sức chứa đã bị tổn thất rất nhiều, khả năng thoát nước và trữ nước lũ đã giảm trên diện rộng. Áp lực ở trung và hạ du chịu phải quá lớn!"

Thời gian Nghiêm Ngọc Thành chủ chính ở tỉnh N và Liễu Tấn Tài còn chủ chính ở tỉnh J Liễu Tuấn đã từng nhắc nhở qua với họ, đình chỉ tạo ruộng lấn đất lòng sông đối với hai hồ nước ngọt lớn, phải từng bước thối canh hoàn hồ(1). Cần phải nói, sự nhắc nhở của Liễu Tuấn đã có được tác dụng nhất định, trong thời gian 5 năm gần đây không có tạo ruộng lấn đất thêm nữa, nhưng trên lịch sử vẫn có tạo ruộng lấn đất đã khiến cho hai hồ nước thiệt hại đi sức chứa rất lớn.
(1)Thối canh hoàn hồ: bỏ ruộng khôi phục lại hồ, là một cách làm để lấy lại cân bằng sinh thái, cách làm này trái ngược với 'vi hồ tạo điền'(tạo ruộng lấn đất).

Thối canh hoàn hồ là một công trình lớn, đông đảo công nhân và người nhà của rất nhiều các đơn vị ngư trường, nông trường của quốc doanh đã được xây dựng trên nền lấn đất khẩn hoang các hồ nước. Muốn thối canh hoàn hồ thì trước tiên phải thu xếp cho những công nhân và người nhà của họ. Trong 5 năm thời gian, hiệu quả của thối canh hoàn hồ vẫn chưa được rõ rệt.

Trước mắt gặp phải cơn đại hồng thủy này, công năng của hai hồ nước lớn đã bị yếu đi khiến cho áp lực chống lũ của thành phố ở vùng trung và hạ du sông Trường Giang tăng lên rất lớn.

"Đúng vậy, tình hình trước mắt thực sự không được phép lạc quan, xem ra sẽ phải có một trận đánh ác liệt!"

Thôi Phúc Thành gật đầu tán đồng quan điểm của Liễu Tuấn.

"Thôi tỉnh trưởng. Liễu bí thư đã vất vả hai ngày một đêm rồi vẫn chưa có được nghỉ ngơi, ông xem có cần về bộ chỉ huy trước, ăn uống bữa cơm rồi mới thương lượng tiếp hay không?"

Trần Hướng Dương ở bên cạnh nói.

Ông ta là địa chủ, chiêu đãi khách từ phương xa đến đó chính là bổn phận, vả lại Liễu Tuấn từ đêm qua đến bây giờ vẫn dùng bánh mì, bánh bích quy để bỏ bụng, ngay cả một gói mì ăn liền cũng chưa từng được ăn, vì làm gì có nước sôi mà pha. Đối với một người thanh niên có sứa ăn lớn như y mà nói, nỗi dày vò này cũng không phải nỗi khó chịu thông thường. Lập tức cũng không cự tuyệt ý tốt của Trần Hướng Dương, cùng nhau đi đến ban chỉ huy kháng lũ cứu tế.

Bầu không khí trong lúc này ở bộ chỉ huy chống lũ cứu tế vô cùng nặng nề, tất cả mọi người đều vẻ mặt ngưng trọng, đặc biệt bận rộn, nhìn thấy những quan to như tỉnh trưởng, thị trưởng, phó bí thư thị ủy cũng gật đầu làm lễ, hoàn toàn không có kính cẩn như bình thường.

Trần Hướng Dương liên tục phân phó cho các nhân viên làm việc, lập tức nghĩ biện pháp chuẩn bị bữa cơm nóng qua đây. Lúc này mọi người đương nhiên cũng không có thể đường hoàng ra nhà hàng mà đặt một bàn, có bữa cơm nóng để tạm qua một bữa cũng đã tốt lắm rồi.

Chỉ chốc lát, nhân viên đã chuẩn bị bữa cơm mang qua, cơm là cơm nóng, thức ăn cũng rất đơn giản, phần lớn là thực phẩm đồ hộp, gồm có thịt, cá rán, phải hâm lại cho nóng, còn có thêm món mầm đậu nữa. Công việc chống lũ cứu nguy của Tiềm Châu đã diễn ra hơn một tháng, công việc sản xuất hằng ngày đã bị ảnh hưởng rất lớn, vật tư cung ứng cho cuộc sống cũng rất eo hẹp, thế cho nên chiêu đãi các vị lãnh đạo của tỉnh thành phố cũng chỉ có thể đơn giản qua loa thế thôi.

Tuy nhiên điều này đối với Liễu Tuấn cũng đã rất là tốt rồi, từ trước đến nay y không kiêng ăn, chỉ cần ăn cho no bụng là được, lập tức Liễu Tuấn cũng không khách sáo với mấy người Thôi Phúc Thành Trần Hướng Dương, ngồi xuống bên cái bàn nhỏ ở bên cạnh và cắm đầu ăn.

Ngay lúc ăn cơm có một nhân viên công tác vội vã chạy tới, báo cáo là tình hình nguy hiểm ở chỗ đê bị vỡ đã được giải quyết, cũng là nhờ khu Trường Hà vận chuyển vật tư tới rất đúng lúc, đặc biệt là có được các bao tải chứa đất và các thiết bị đào móc khiến cho lực lượng thủ đê rất nhanh đã ngăn chặn được chỗ bị vỡ.

Trần Hướng Dương rất hưng phấn, nói với Liễu Tuấn: "Liễu bí thư, các vị tới thật quá đúng lúc!"

Liễu Tuấn chỉ cười, tiếp tục ăn cơm.

Vì y quả thực là đang rất đói bụng.

Nhìn thấy Liễu Tuấn một mạch đã ăn hết một tô cơm, thức ăn thì cũng đã sạch bách, Trần Hướng Dương nhìn mà ánh mắt cũng đăm đăm, thở dài nói: "Liễu bí thư, thanh niên thật là tốt!"

Ông ta ăn cả ba ngày nay cộng lại chỉ sợ cũng không bằng Liễu Tuấn ăn một bữa.

Thôi Phúc Thành cười nói: "Liễu bí thư còn là một người luyện võ nữa kìa."

Trần Hướng Dương cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tấm tắc ngạc nhiên. Vì theo ông ta nghĩ, Liễu Tuấn chính là một nha nội từ nhỏ sống trong cẩm y ngọc thực thì làm sao có thể chịu được nỗi vất vả luyện võ. Người thanh niên phó bí thư thị ủy này thật đúng là khiến người khác kinh ngạc không ngớt.

"Liễu bí thư, bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?"

Thôi Phúc Thành thuận miệng hỏi, trước đây nói chuyện cùng với Liễu Tuấn đều dùng cách thức này, giữa cả hai cũng là bình đẳng thương lượng, nhưng điều này lại khiến cho Trần Hướng Dương phải ngẩn người lần nữa.

Cái gì thế, Thôi tỉnh trưởng mà cũng phải xin chỉ thị của Liễu Tuấn sao?

Điều này cũng quá không hợp thói thường rồi, một người là tỉnh ủy thường ủy, một người chỉ là phó phòng cấp cán bộ thôi mà!

Liễu Tuấn suy nghĩ một chút, hỏi: "Sân bay trong Tiềm Châu có bị phong tỏa không?"

Thôi Phúc Thành nói: "Cơ bản đã bị phong tỏa, các chuyến bay hàng không dân dụng toàn bộ đã bị hủy bỏ, vì mưa gió quá lớn nên các tuyến bay không an toàn. Hiện nay chỉ có máy bay quân dụng cùng máy bay vận tải vật tư để cứu tế mới được hạn chế."

Liễu Tuấn gật đầu: "Nếu nói như vậy, trước tiên tôi sẽ ở lại Tiềm Châu vài ngày, để xem có thể giúp được việc gì hay không. Mặt khác, tôi đoán chừng vật tư cứu nguy còn thiếu thốn rất lớn nên tôi còn muốn nghĩ thêm biện pháp, Chỉ cần sân bay không bị phong tỏa hoàn toàn thì vật tư vẫn có thể vận chuyển tới được."

Bình luận

Truyện đang đọc