TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Bát Trân hiên của Nam Phương được xem như một cửa hàng cũ lâu năm.

Vì thế dù Bát Trân hiên không rộng, trang trí không xa hoa, thậm chí còn có chút cũ kỹ, nhưng việc làm ăn của nó vẫn luôn hưng thịnh, nhiều khi phải đặt chỗ trước.

Đương nhiên với người thường thôi với Ngụy Ninh Sinh và Triệu Tiên giác thì không có vấn đề này.

Bát Trân hiên có một phòng bao chuyên môn, không mở cửa với bên ngoài, không một vị khách nào đặt được, lúc nào cũng để cho Ngụy Ninh Sinh và Triệu Tiên Giang, tỉnh trưởng và bí thư tỉnh ủy là khách quen của Bát Trân hiên là vinh dự nhường nào.

Hiện giờ ở trong phòng bao, Ngụy tỉnh trưởng và Triệu bí thư đã dùng xong cơm tối, đang pha trà nghỉ ngơi, không có người thứ ba nào, Triệu Tiên Giác tự tay pha trà.

Hai người này quan hệ cực tốt, đây không phải bí mật gì, Ngụy Ninh Sinh trước đó là bí thư thành ủy Nam Phương, Triệu Tiên Giác khi ấy là trợ thủ của ông ta, không có ông ta nâng đỡ, Triệu Tiên Giác không có vị trí hôm nay, vì thế hắn rất tôn kính Ngụy Ninh Sinh.

- Tỉnh trưởng, y ra tay thật tàn nhẫn.

Triệu Tiên Giác mặt âm trầm nói.

Ngụy Ninh Sinh im lặng uống trà, không nói một lời.

- Một trăm chỉ tiêu giao lưu cán bộ, năm mươi chỉ tiêu bồi dưỡng trường đàng, hừ, vậy mà y cũng dám nghĩ ra...
Triệu Tiên giác cười lạnh:
- Trước Cù bí thư cũng không dám có hành động như vậy.

Rất rõ ràng Liễu Tuấn đang muốn "đại thành trừng".

150 chỉ tiêu kia còn toàn là cấp chính phó sở, cơ bản bao chùm toàn bộ chức vị trọng yếu của tỉnh D, làm người ta tim đập chân run là, ai mà biết mình có tên trên danh sách hay không.

Đáng lý phải nói giao lưu cán bộ không phải là chuyện xấu, một số cán bộ địa phương kỳ thực rất muốn tích lũy chút kinh nghiệm ở bộ ủy ban quốc gia, có cái lý lịch đó, sau này thăng tiến có ưu thế rất lớn. Nhất là cán bộ trẻ tuổi tự thấy tiền đồ vô hạn càng như thế.

Còn về bồi dưỡng trường đảng một dạo được coi là từ đại diện cho "đề bạt trọng dụng" cũng không phải là chuyện xấu.

Nhưng chuyện này dùng ở tỉnh D không còn đúng nữa, nguyên nhân là tỉnh D là tỉnh giàu nhất cả nước, người ở đây giàu có hào phóng, cán bộ nhậm chức ở tỉnh D cho dù anh quan không lớn, cấp bậc không cao, dù là một cán sự thì cũng chẳng lo có chút "màu mỡ". Đa số còn không cần anh ra mặt, có người vội vã mang "của cải" tới nhà.

Nói một cách không hề khoa trương là, ở tỉnh D có làm chủ nhiệm một thôn, thu nhập hàng năm cũng vượt xa một quan huyện không thanh liêm ở trong nọi địa.

Liễu Tuấn vừa mới từ thủ đô trở về, tin tức giao lưu cán bộ đã truyền tới tỉnh D, tức thì lòng người hoảng loạn, quan viên các nơi ùn ùn đổ tới Nam Phương, còn các quan lớn nắm giữ trọng quyền thực sự thì lúc nào cũng phải đấu tranh tư tưởng với tham sân si, mới có thể tránh được phạm sai lầm.

Nếu như đựoc giao lưu tới bộ ủy ban quốc gia, coi như kiếm kinh nghiệm, hoạt động một chút quay về tình D, nói không chừng chức vụ còn tăng lên, chưa chắc không phải là chuyện tốt. Có điều tin tức nghe ngóng được thì không lạc quan, trong danh sách giao lưu thậm chí có những tỉnh tây bắc như ở Hải Tây, nếu bị giao lưu tới đó thì đúng là lấy mạng người ta.

Riêng bão cát đã không chịu nổi rồi.

- Sắp năm mới, y làm như thế là muốn cái gì?
Triệu Tiên Giác thở phì phì nói.

Với tuổi tác của Triệu Tiên Giác, cũng không tới mức thiếu kiềm chế như thế, là bí thư Nam Phương, thường ngày hắn rất để ý quan uy, khí độ đường đường, cấp dưới đều kính sợ. Ở trước mặt Ngụy Ninh Sinh biểu hiện thẳng thắn như thế, không bài trừ khả năng làm bộ.

Trước mặt lãnh đạo cũ mà, có thể cá tính một chút, quá thâm trầm chẳng phải chuyện tốt, khiến lãnh đạo nghi ngờ càng không hay.

Ngụy Ninh Sinh đặt chén trà xuống, trầm giọng nói:
- Tiên Giác, chúng ta xem thường y rồi.

Triệu Tiên Giác ngẩn ra.

Ý của Ngụy Ninh Sinh, hắn cũng hiểu, Liễu Tuấn tìm Ngụy Ninh Sinh trao đổi ba vấn đề, chuyển hình kinh tế, phát triển vùng núi và mở rộng phát triển. Yêu cầu chính phủ tỉnh đưa ra kế hoạch hoàn chỉnh thảo luận trên thường ủy.

Phương án này Ngụy Ninh Sinh làm ra, cũng đưa lên thường ủy, hiển nhiên, là cách phương án Liễu Tuấn yêu cầu rất xa.

Chuyển hình kinh tế, Ngụy Ninh Sinh biểu thị hoàn toàn tán đồng, kế hoạch trong nhiệm kỳ bốn năm sau của chính phủ tỉnh, cơ bản hoàn thành chuyển hình kinh tế, dần giảm bớt sự ỷ lại vào xuất khẩu, giảm bớt ỷ lại vào sản nghiệp cần nhiều lao động tăng cường đầu tư vào khoa học kỹ thuật.

Còn Liễu Tuấn yêu cầu lập tức ra tay, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất hoàn thành chuyển hình kinh tế, chuẩn bị ứng phó với nguy cơ tài chính và khủng hoảng kinh tế sắp tới.

Bốn năm.

Cơm canh không phải nguội lạnh mà thiu thối hết rồi.

Còn về việc hỗ trợ các thành phố phía tây bắc và các tỉnh xung quanh, cũng đưa ra lời lẽ mỹ miều, kế hoạch to lớn, liệt kê rất nhiều con số, cũng sẽ cơ bản hoàn thành trong vòng bốn năm. Rồi bốn năm sau sẽ kiến lập quan hệ hữu hảo với tỉnh khác, tiền hành đầu tư tài chính và khoa học kỹ thuật ra ngoài.

Khi ông ta đưa phương án này ra trên thường ủy, được đa số thường ủy tán đồng và ủng hộ.

Dù sao Liễu Tuấn và Ngụy Ninh Sinh lần đầu trao đổi, không có người thư ba, nội dung cụ thể ra sao rất nhiều thường ủy không rõ. Đa phần lần đầu tiên bí thư và tỉnh trưởng trao đổi, chỉ là về lễ tiết , không nhất định liên quan tới nội dung công tác.

Cứ lấy việc luận việc, phương án này mà ông ta đưa ra rất hoàn thiện, tính khả thi cao, ít nhất nhìn từ bề ngoài có thể lý giải như thế. Còn về chuyện Âu Mỹ có khả năng bùng phát nguy cơ tài chính, thì không trong phạm vi thảo luận. Dù sao chuyện còn chưa xảy ra, dùng để xác định quy hoạch là không thỏa đáng lắm.

Bất ngờ là Liễu Tuấn chẳng hề tỏ ra bất mãn, còn mỉm cười gật đầu khẳng định, chỉ nhắc một câu, một số chuyện có thể bước đi nhanh hơn một chút.

Ngụy Ninh Sinh gật đầu vâng dạ, nhưng trong lòng không yên.

Thái độ đối phó của ông ta rõ ràng như thế, người khác không hiểu, Liễu Tuấn khẳng định phải hiểu, chẳng khác gì ông ta chơi trò tung hỏa mù với Liễu Tuấn trên cuộc họp thường ủy. Vốn chẩn bị sẵn sàng đối phó với chất vấn của Liễu Tuấn, không ngờ y chẳng nói gì, giống như lần đầu trao đổi thuần túy mang tính lễ tiết vậy.

Điều này tựa hồ đi ngược với danh tiếng "ngang ngạnh" của Liễu Tuấn.

Có lẽ y không muốn xảy ra chuyện không vui ngay cuộc họp thường ủy đầu tiên, mới nhậm chức mở cuộc họp thường ủy lần đầu đã có mâu thuẫn với tỉnh trưởng, bất kể như thế nào cũng là biểu hiện của việc chưa trưởng thành về chính trị.

Ngụy Ninh Sinh cho rằng Liễu Tuấn nhất định có hậu chiêu, lúc nào cũng cảnh giác, xem Liễu Tuấn trao đổi với mình lần nữa sẽ có yêu cầu gì. Nhưng ông ta không ngờ Liễu Tuấn hoàn toàn không định trao đổi lần thứ hai, trực tiếp đưa ra hành động.

Rõ ràng Liễu Tuấn muốn thông qua giao lưu cán bộ quy mô lớn này để đạt được mục đích, bí thư tỉnh ủy khống chế một tỉnh, ngoài việc khống chế thường ủy, còn biểu hiện ở việc khống chế thành phố và cơ quan trực thuộc tỉnh. Liễu Tuấn mới tới tháng rưỡi còn đang cọ sát với thành viên trong ban, hiện giờ chưa nói tới khống chế thường ủy. Hơn nữa điều động cán bộ cấp phó tỉnh nắm ở TW.

Tw chẳng phải do nhà họ Liễu mở.

Liễu Tuấn liền dùng biện pháp rút củi dưới đáy nồi, vòng qua thường ủy, trực tiếp ra tay với thành phố và cơ quan trực thuộc tỉnh, cho dù cán bộ giao lưu tới không phải là cán bộ Liễu hệ hết. Nhưng quan trường rất hiện thực, kẻ nào mạnh đi theo kẻ đó. Liễu Tuấn tay nắm mũ của cán bộ trung tầng, những người mới kia không theo bí thư tỉnh ủy thì theo ai?

Những cán bộ "may mắn" không bị giao lưu và bồi dưỡng, thấy thế này ắt tranh nhau quy thuận Liễu Tuấn, để giữ lấy ghế hiện tại.

Liễu Tuấn kiểm soát các ban nghành trọng yếu trực thuộc tình, Ngụy Ninh Sinh phát ra lệnh còn ai thèm để ý nữa hay không rất khó nói.

Cũng chỉ có Liễu Tuấn mới có khả năng một hơi đòi nhiều chi tiêu giao lưu cán bộ như thể được ở Trung tổ bộ, nghe nói Tiết Viễn Sơn cũng hết sức ủng hộ.

Triệu Tiên Giác không phục:
- Vậy cứ để y làm càn thế sao, sắp tết rồi, y không sợ địa phương mất ổn định sao?

Ngụy Ninh Sinh thở dài:
- Tiên Giác, đương nhiên là y sợ, nhưng người khác còn sợ hơn.

Triệu Tiên Giác cứng họng.

Liễu Tuấn vừa tới, giao lưu cán bộ còn chưa triển khai địa phương đã loạn trước, ai chịu trách nhiệm? Hiện nhiên tội này không thể tính lên đầu Liễu Tuấn, cuối cùng sẽ đổ hết lên đầu những thành viên thường ủy cũ bọn họ. Có lẽ Liễu Tuấn chính đang hi vọng có loạn, để lập tức điều chỉnh đội ngũ cán bộ.

Kẻ nào làm loạn điều chỉnh kẻ đó.

Danh chính ngôn thuận.

Bình luận

Truyện đang đọc