TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Bên hồ Tùng Minh thuộc thành phố Nam Minh, một cán bộ diện mạo mảnh khảnh tuổi gần lục tuần đang ngồi ở dưới hàng liễu rũ, cùng người khác đánh cờ.

Thời tiết đang giữa hè, ngày hôm nay hiếm thấy trời đầy mây, nhiệt độ không khí cũng không phải rất cao. Mỗi khi vào lúc này, Phó Tùng Lâm chỉ muốn từ phòng làm việc đi ra đây, mang theo thư ký Tiểu Hạ đi tới bên hồ Tùng Minh, bày bàn cờ đánh mấy trận.

Phó Tùng Lâm chính là bí thư Tỉnh ủy tỉnh F, chủ nhiệm hội Thường ủy hội đồng nhân dân tỉnh.

Nhiều năm trước từng là đệ nhất bí thư Trung ương đoàn.

Phó Tùng Lâm cương trực ghét dua nịnh, trong mắt các cán bộ tỉnh F rất có uy vọng. Thường ngày hắn cũng không có ham mê đặc biệt gì, chỉ là thích đánh cờ vua, hơn nữa thông thường cũng không chơi với người khác mà chỉ đánh với thư ký Tiểu Hạ.

Kỳ lực của Tiểu Hạ đại thể tương đương với Phó Tùng Lâm, y theo phân phó của Phó Tùng Lâm không cần tương nhượng. Vì vậy khi hai người chơi thường là thắng bại khó phân, hoà chiếm đa số. Tuy nhiên cũng chính vì thế mới có thể hưởng thụ được lạc thú của chơi cờ.

Một bên toàn thắng hoặc toàn thua sẽ chỉ khiến cho suy giảm thú vui chơi cờ.

Ven hồ Tùng Minh chính là nơi sở tại của Thường ủy viện Tỉnh ủy tỉnh F, cho nên bốn phía đặc biệt thanh tĩnh, không có người qua đây quấy rối. Những đồng liêu trong ban Thường ủy Tỉnh ủy ai cũng biết Phó Tùng Lâm có ham mê này, thời gian hắn đang chơi cờ sẽ không qua đây bắt chuyện.

Tuy nhiên ngày hôm nay tựa hồ là có chút ngoài ý muốn, hai người mơi vừa vào chỗ của mình, vừa bày cờ thì điện thoại di động của Tiểu Hạ đột nhiên vang lên. Tiểu Hạ vội vàng xin lỗi, hướng bí thư Tỉnh ủy cười rồi cầm lấy điện thoại, sắc mặt lập tức khẽ biến, ấn nút tiếp điện thoại.

"Bí thư, bí thư Ôn Cường Quốc có sự tình khẩn cấp muốn báo cáo!"

Tiểu Hạ nghe xong vài câu lập tức nói với Phó Tùng Lâm, thần sắc hơi khẩn trương.

Cái gọi là bí thư Ôn Cường Quốc chính là Thường ủy Tỉnh ủy tỉnh F, bí thư Chính pháp ủy Tỉnh ủy kiêm trưởng phòng công an tỉnh. Mà việc Ôn Cường Quốc muốn báo cáo trên cơ bản Tiểu Hạ cũng có thể đoán được. "Sự kiện shấn động" xảy ra ở câu lạc bộ "Thiên Long Bát Bộ" hắn đã biết, còn chưa kịp báo cáo với Phó Tùng Lâm.

Phó Tùng Lâm vươn tay, Tiểu Hạ vội vàng đưa điện thoại vào tay hắn.

"Đồng chí Cường Quốc, tôi là Phó Tùng Lâm."

Phó Tùng Lâm bình tĩnh nói.

"Phó bí thư, tôi có một tình huống muốn báo cáo. Đêm qua tại một tụ điểm ăn chơi trong thành phố Nam Minh tên là 'Thiên Long Bát Bộ' đã xảy ra xung đột với quân dân. . ."

Thanh âm của Ôn Cường Quốc có chút lo lắng.

Phó Tùng Lâm hơi nhíu mày. Quân dân xung đột đương nhiên không phải là việc nhỏ, thành phố Nam Minh chính là thành phố gương mẫu của toàn quốc, lại là tỉnh lị của tỉnh F. Tuy nhiên Ôn Cường Quốc coi như là bí thư Chính pháp ủy của tỉnh không chỉ tự mình can dự vào xung đột xảy ra trong Nam Minh, hơn nữa còn vội vàng báo cáo với hắn, trong thanh âm hình như còn có ý lo âu, Phó Tùng Lâm liền ý thức được tình huống có thể không đơn giản.

Đương nhiên, hẳn là không xảy ra sự cố thương vong quy mô lớn, bằng không thì tối hôm qua Ôn Cường Quốc đã hắn báo cáo với hắn, đồng thời sẽ không phải là báo cáo qua điện thoại mà báo cáo ở trước mặt.

Sự lo lắng của Ôn Cường Quốc phỏng chừng bởi vì thân phận của song phương rất mẫn cảm.

Chẳng qua ngay lập tức, Phó Tùng Lâm đã đoán được đại thể mọi chuyện.

Kỳ thực, ngay khi Ôn Cường Quốc báo cáo khẳng định lập tức sẽ nói ra tình huống xung đột của song phương. Chỉ là gặp chuyện lập tức phân tích nguyên nhân chính là thói quen tư duy của Phó Tùng Lâm và đại bộ phận quan lớn.

Quả nhiên, Ôn Cường Quốc lập tức báo cáo, nhân vật quân đội xảy ra xung đột chính là quân trưởng tập đoàn quân lục quân thứ X, thiếu tướng Lương Kinh Vĩ.

Phó Tùng Lâm hơi chấn động.

Lương Kinh Vĩ không phải là tướng lĩnh trong quân thông thường.

Theo Ôn Cường Quốc báo cáo, Phó Tùng Lâm càng nhíu mày càng chặt. Phút cuối cùng, trầm giọng phân phó: "Đồng chí Cường Quốc không cần quả song phương xung đột là ai, coi coi như cơ quan công an lấy sự thực làm căn cứ, lấy pháp luật làm thước đo. Nếu như là thế lực lưu manh gây chuyện phải nghiêm khắc xử lý; nếu như là quân đội có sai, chúng ta cũng không thể nuông chiều, có thể tuân theo cách bình thường phản ánh đối với cơ quan thượng cấp của họ. . .Đúng, trước hết đồng chí cứ điều tra rõ ràng toàn bộ chân tướng mọi chuyện, nếu cần thì chúng ta sẽ tổ chức Hội nghị xử lý thường vụ bí thư tới thảo luận. Ừ, cứ như vậy đi!"

Phó Tùng Lâm buông điện thoại, cũng không có chơi cờ tiếp, hơi dựa người vào chiếc ghế mây đằng sau, nhíu mày suy nghĩ.

Quân dân xung đột, liên lụy đến cả thủ trưởng quân sự cao nhất ở trong quân, quả thực là cần phải suy nghĩ cho cặn kẽ.

Tiểu Hạ thì nín hơi tĩnh khí, không dám quấy rối mạch suy nghĩ của bí thư.

Nào ngờ rất nhanh điện thoại di động lại vang lên. Tiểu Hạ giật mình, điện thoại này kỳ thực không phải là của Tiểu Hạ mà là của Phó Tùng Lâm. Tuy nhiên Tiểu Hạ rất được Phó Tùng Lâm tín nhiệm, Phó Tùng Lâm lại là cán bộ cao cấp một lòng vì việc công, cũng chẳng hề tị húy gì Tiểu Hạ.

Tiểu Hạ vội vàng cầm lấy điện thoại, vừa nhìn đã giật mình.

Trên màn hình điện thoại là một số xa lạ.

Tuy nhiên Tiểu Hạ do dự cũng không được lâu, rất nhanh đã ấn nút nghe. Có thể gọi tới số di động của bí thư Tỉnh ủy thì tuyệt đối không phải là người thường.

"Chào ngài! Ngài là. . . Liễu Tuấn? A. Là Liễu bí thư, chào ngài chào ngài!Tôi là thư ký Tiểu Hạ của phó bí thư, đúng đúng đúng rồi. . . Phó bí thư đang ở đây, mời ngài chờ một chút!" Tiểu Hạ cầm ống nghe của điện thoại, mặt hướng về Phó Tùng Lâm, vẻ mặt dè dặt nói: "Bí thư, điện thoại của đồng chí Liễu Tuấn phó Tỉnh ủy tỉnh A. . ."

Phó Tùng Lâm dương mày lên, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Thường ngày hắn cũng không có qua lại nhiều với Liễu Tuấn. Đương nhiên, đối với vị phó bí thư Tỉnh ủy trẻ nhất cả nước này, hiện còn là công tử của thủ tướng, đương nhiên là cửu ngưỡng đại danh. Chỉ là thực sự không ngờ được, lúc này Liễu Tuấn gọi điện thoại tìm hắn, là vì nguyên nhân gì.

"Xin chào đồng chí Liễu Tuấn, tôi là Phó Tùng Lâm. . . Ha ha, cũng không vội gì, đang chơi cờ ở hồ Tùng Minh thôi, đúng, thả lỏng một chút, ha ha, đúng vậy. . . đương nhiên, hoan nghênh hoan nghênh. Để tôi bảo thư ký Tiểu Hạ đi tiếp đồng chí, được, gặp lại!"

Phó Tùng Lâm buông điện thoại, nói với Tiểu Hạ: "Tiểu Hạ, đồng chí Liễu Tuấn nói muốn qua đây thăm tôi, anh đi tiếp đồng chí Liễu Tuấn đi. Cứ đến nơi đây để hưởng thụ không khí tươi mát một chút."

Tiểu Hạ lĩnh mệnh đi ngay.

Ước chừng 20p sau, một chiếc xe ô tô im ắng đậu cách đó không xa, Tiểu Hạ dẫn Liễu Tuấn chậm rãi đi qua.

Phó Tùng Lâm đứng dậy, mỉm cười đứng chờ.

Thấy Phó Tùng Lâm, Liễu Tuấn vội bước nhanh hơn, đi tới cầm tay Phó Tùng Lâm, cung kính nói: "Chào ngài Phó bí thư!"

Phó Tùng Lâm so với y lớn hơn hai mươi mấy tuổi, lại là đệ nhất bí thư của Trung ương đoàn tiền nhiệm, là một trong những cán bộ được tổng bí thư Lý Trị Quốc coi trọng nhất, là lực lượng trung kiên nhất của phe phái mình, đương nhiên Liễu Tuấn phải kính cẩn khách khí.

"Xin chào đồng chí Liễu Tuấn, ngồi đi!"

Phó Tùng Lâm rất khách khí, hơi mang theo một chút thận trọng của trưởng giả.

Tiểu Hạ vội vàng giật lại cái ghế mây mình mới ngồi khi nãy mời Liễu Tuấn. Luận tuổi tác, Tiểu Hạ còn lớn hơn vài tuổi so với Liễu Tuấn, tuy nhiên hắn đối mặt chính là một vị hiện giữ chức phó bí thư Tỉnh ủy, cũng không thể phân biệt tôn ti tuổi tác.

Liễu Tuấn ngồi xuống đối diện Phó Tùng Lâm, con mắt đảo qua bàn cờ, mỉm cười nói: "Phó bí thư có hứng thú nhỉ."

Phó Tùng Lâm cười nói: "Ngoài công vụ hơi thả lỏng một chút, thay đổi đầu óc."

Liễu Tuấn mỉm cười: "Quan điểm của cha vợ tôi nhất trí cùng phó bí thư. Nhưng phương thức của ông ấy là xem các tác phẩm nổi tiếng cổ điển."

"Đồng chí Ngọc Thành là cao đệ của Chu Dật Phi tiên sinh, quả nhiên là có nhã hứng. . . Ha ha, trước đó không lâu tôi cũng đã nói chuyện qua điện thoại với thủ tướng, đồng chí Tấn Tài trung khí dồi dào, tinh thần rất tốt a."

Liễu Tuấn vội vàng hạ thấp người, khách khí nói: "Cảm ơn phó bí thư."

"Đồng chí Liễu Tuấn, lần này đồng chí tới thành phố Nam Minh để nghỉ phép phải không? Vợ và con có cùng qua không?"

Song phương hàn huyên một lúc Phó Tùng Lâm mới hỏi chính sự. Đối với sự hiện tại đột nhiên của Liễu Tuấn tại Nam Minh, Phó Tùng Lâm có chút khó hiểu. Nói như thế này, đã tới quan lớn cấp như của Liễu Tuấn, đi tới Nam Minh nếu như không phải là tính chất cá nhân thuần túy thì nhất định phải đến chào hỏi với văn phòng Tỉnh ủy tỉnh F, đây cũng là điều lễ tiết phải làm.

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Đến thăm một người bạn hồi nhỏ."

"Là vị nào vậy?"

Phó Tùng Lâm hỏi, Tiểu Hạ cũng dựng lên lỗ tai. Đồng chí Liễu Tuấn có một người bạn từ thuở nhỏ tại Nam Minh thì cũng bình thường. Thế nhưng người bạn này cần phải phó bí thư Tỉnh ủy hạ mình tới gặp thì không bình thường chút nào.

Nếu như chỉ là bạn bè trên ý nghĩa thông thường, dưới tình huống bình thường phải là người bạn này tới Ngọc Lan để bái phỏng Liễu bí thư.

"Lương Kinh Vĩ."

"Lương quân trưởng?"

Lần này, Phó Tùng Lâm thật sự giật mình, hơn nữa lập tức đã hiểu ý đồ đến đây của Liễu Tuấn.

Tiểu Hạ lại nhớ tới tình huống của người bạn học Công Tôn Hữu tại Nam Minh báo cáo với hắn, trong lần xung đột với quân dân tối hôm qua, bên người Lương Kinh Vĩ có một vị nhân vật thần bí, Công Tôn Hữu vẫn chưa rõ hắn có địa vị gì, từ đầu đến cuối cũng không nói một câu, tuổi tác còn khá trẻ, khí độ phi phàm, sóng vai đi cùng Lương Kinh Vĩ, không rơi xuống hạ phong.

Lúc đó theo phân tích của Công Tôn Hữu, người này có thể là một vị thái tử đảng, không muốn bại lộ thân phận của mình.

Hiện tại xem ra, lão công an Công Tôn Hữu này nhìn người vẫn là rất chuẩn.

Cũng không chỉ là một vị thái tử đảng, còn là một vị nha nội đỉnh cấp nữa!

"Tối hôm qua đồng chí ở câu lạc bộ đó hả?"

Hơi trầm ngâm, Phó Tùng Lâm liền hỏi thẳng.

Nếu như Liễu Tuấn chỉ đến đây bái phỏng Lương Kinh Vĩ, không có tham dự vào xung đột tối hôm qua, phỏng chừng Liễu Tuấn sẽ không qua đây để thăm hỏi hắn. Nếu hành trình đến Nam Minh lần này của Liễu Tuấn chỉ là thuần túy về việc tư, như vậy không đến thăm Phó Tùng Lâm cũng là điều bình thường. Phó Tùng Lâm cũng không muốn làm cho quan hệ trên quan trường trở nên phức tạp. Nếu như Liễu Tuấn quyết ý muốn thăm Phó Tùng Lâm, vậy thì trước tiên phải nên đến đây bái phỏng trước.

Hiện tại tình hình có chút ngoài ý muốn, Liễu Tuấn sẽ không thể giấu mặt nữa.

Thân phận của hắn như vậy, còn lộ mặt ra ở trong sự kiện "Thiên Long Bát Bộ", dù cho lúc đó không ai nhận ra, về sau cũng khó bảo đảm không bị người khác nhận ra. Nếu như trên đại sảnh của "Thiên Long Bát Bộ" có gắn thiết bị camera, khả năng này sẽ rất cao.

Giả sử Liễu Tuấn lặng yên rời khỏi Nam Minh, chỉ sợ cũng sẽ khiến cho Phó Tùng Lâm hiểu lầm. Về công về tư, Liễu Tuấn đều phải xem như là vãn bối của Phó Tùng Lâm, sự thất lễ như vậy khẳng định sẽ bị người lên án.

"Đúng vậy, phó bí thư, tối hôm qua tôi đã ở câu lạc bộ đó."

Liễu Tuấn thản nhiên đáp.

Sắc mặt Phó Tùng Lâm trở nên nghiêm trọng, hai mắt hơi híp lại

Bình luận

Truyện đang đọc